"Đau quá.... Ah, ah!!!..... Đau. ..."
Trong khoảnh khắc, một đám quỷ hỏa bắt đầu điên cuồng thiêu đốt trên người tất cả tiểu quỷ vây xem trong xe, một trận tiếp theo một trận tiếng kêu thảm thiết quỷ khóc sói vang lên theo.
Không khí ngưng trệ trong nháy mắt bạo phát ra tiếng hoảng sợ oanh tạc thiên địa.
Trong khoảnh khắc, một đám quỷ hỏa bắt đầu điên cuồng thiêu đốt trên người tất cả tiểu quỷ vây xem trong xe, một trận tiếp theo một trận tiếng kêu thảm thiết quỷ khóc sói vang lên theo.
Không khí ngưng trệ trong nháy mắt bạo phát ra tiếng hoảng sợ oanh tạc thiên địa.
Trong phút chốc, tiếng nổ vang lên, một ác quỷ trước mặt nam nhân tự bạo biến mất, ngay cả tiếng kêu thê lương, đều giống như bị ném vào mười tám tầng địa ngục đau đớn không muốn sống.
Tống Ngôn Trần cố gắng muốn mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn mặt nam nhân, nhưng mi mắt tựa như bị người khác che một miếng vải, thế nào cũng nhìn không rõ.
Rất cao.....
Rất mạnh mẽ ...
Vai rất rộng...
Rốt cuộc là ai...?
Còn không đợi Tống Ngôn Trần từ trong hoảng hốt hoàn hồn, nam nhân cũng đã tiến đến bên tai hắn nói ra lời lạnh như băng, lại có vẻ cực kỳ ôn nhu, "Nương tử…"
"Ngươi thật đúng là không ngoan nha..."
Tống Ngôn Trần cả người run lên, giống như bị người ta chạm vào mẫn cảm. Cảm giác một chút, mở to mắt hạnh, đột nhiên ý thức được cái gì, trong đầu một mảnh nổ vang.
Đó là hắn ta...
Con ma trong giấc mơ của cậu...
Còn không đợi Tống Ngôn Trần kinh hô thành tiếng, hắn tựa như vứt rác rưởi mạnh mẽ hất văng người đàn ông tây trang.
Người thứ hai trợn to mắt, đỏ mắt đến gần như muốn trừng chảy máu, theo một tiếng phản ứng lớn "rầm" ngã xuống đất.
Người đàn ông tàn nhẫn nhìn chằm chằm tên mặc đồ bộ phía sau đang chật vật, khóe miệng ngay sau đó kéo ra một tia cười lạnh bạo ngược, một giây sau, đất bóng loáng đột nhiên bò ra hai đôi tay, nắm chặt chặt ống quần tên kia.
Người đàn ông mặc đồ bộ không hề phòng bị, chỉ cảm giác trước mắt tối sầm, liền mạnh mẽ rơi vào hắc động vô hình.
Không---------!!
Ngay cả tất cả quỷ vật xung quanh đều hoàn toàn hóa thành tro tàn vào lúc này.
18 tầng địa ngục tiếp theo...
........................................................................................................................
Xử lý tốt hết thảy, hắn một phen ôm ngang Tống Ngôn Trần lên, động tác nhẹ nhàng tựa như bảo vệ bảo bối trân quý của mình, đáy mắt cơ hồ không che dấu đau lòng của mình.
Hắn vẫn là sơ suất...
Hắn quả nhiên vẫn không nên để cho tân nương xinh đẹp của hắn rời khỏi tầm mắt của hắn....
Tống Ngôn Trần bị điên đảo, đột nhiên mất trọng lượng khiến anh đập đầu vào vai người đàn ông, vừa đụng phải giống như cảm nhận được hơi ấm trên thân thể đối phương, cả người run rẩy một chút.
Ánh mắt hắn như ngọn đuốc nhìn chằm chằm dấu răng trên cổ Tống Ngôn Trần cổ vẫn còn đang chảy máu, sự ghen tị cũng đang không ngừng thiêu đốt lý trí của hắn.
Vừa mới xuống tay vẫn là nhẹ....
Ha ha ha...
Còn không đợi Tống Ngôn Trần kiệt lực trợn to mắt nhìn mặt hắn, đối phương liền đột nhiên cúi người ngậm lấy vết thương chảy máu của cậu.
"Chờ..."
Ngực Tống Ngôn Trần chấn động, thiếu chút nữa kêu lên, trong chớp mắt cứng đờ không thể phát hiện.
Đầu lưỡi ướt át của người đàn ông bao quanh cổ đau đớn của mình, không ngừng liếm. Làm cho máu tươi chảy ra, ngậm vào khoang miệng của...
Tống Ngôn Trần đầu tiên cảm nhận được một trận đau đớn, còn không đợi cậu kinh hô ra tiếng, cảm giác đau đớn lại chậm rãi chuyển thành ngứa ngáy.
Một loại cảm giác kỳ quái xông lên trong lòng Tống Ngôn Trần, tựa như mặt hồ vốn là một bãi nước chết, đột nhiên rơi xuống nước mưa, chậm rãi nổi lên gợn sóng, tuy yếu, nhưng khuếch tán từng vòng.
Không quá một lát, vết thương của Tống Ngôn Trần bắt đầu tự động khép lại, chỉ lưu lại một dấu nhạt ửng hồng.
Tống Ngôn Trần có thể cảm nhận được rõ ràng đau đớn biến mất, nụ hôn của người đàn ông cũng theo đó rời khỏi cổ yếu ớt của cậu.
Còn không đợi cậu thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông lại bất thình lình hôn lên vành tai Tống Ngôn Trần, Tống Ngôn Trần run rẩy càng ngày càng lợi hại.
Cũng không biết là mất máu mà dẫn đến choáng váng hay là bởi vì nguyên nhân khác, Tống Ngôn Trần vô thức phát ra thanh âm, ngay cả thân thể cậu cũng lúc này như ngượng ngùng run rẩy.
Người đàn ông ngừng nụ hôn này, giống như là phát hiện ra thứ gì đó thú vị, lông mày khẽ nhíu, từ trên xuống dưới đánh giá toàn thân Tống Ngôn Trần một chút, cuối cùng cười khẽ một tiếng.
"Cậu giống như...."
"Nhạy cảm hơn trong giấc mơ. Cảm giác....".
Sh, cái gì?
Hai mắt Tống Ngôn Trần đỏ lên, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phảng phất như đang phát sáng, xinh đẹp tựa như tác phẩm nghệ thuật vừa nhìn thấy dễ vỡ.
Không đợi Tống Ngôn Trần nghĩ rõ ý nghĩa của đối phương, cậu liền cảm giác mình được ôm chặt hơn.
Đối phương nâng thắt lưng cậu thay đổi tư thế cho cậu.
Hắn giống như là phát hiện ra cái gì đó, lại là không đầu cười khẽ một tiếng.
"Thắt lưng cũng rất mềm."