Đau quá....
Tống Ngôn Trần run rẩy môi, chật vật mở mắt ra, toàn bộ chăn đều là nước mắt cậu sớm khóc ra bao phủ, gối đầu cũng đã ướt đẫm.
Mười ngón tay trắng nõn gầy guộc của cậu nắm chặt chăn, ánh mắt rã rời mà nhìn chằm chằm trần nhà, cơn đau dữ dội làm cho gân xanh ở thái dương của cậu đều điên cuồng co giật không khống chế được.
Cậu khó khăn nhìn về bốn phía, nhìn căn phòng quen thuộc mà lại bức bách, hai tay run rẩy, từ trên giường ngồi dậy,----- Nhưng vẻn vẹn chỉ là một động tác đơn giản như vậy, đã vắt kiệt toàn bộ sức lực trong cơ thân cậu.
Cậu nhấc chân, muốn đi xuống giường, lại không cẩn thận đụng phải miệng vết thương của mình, nhất thời đau đến mức mày nhíu lại khẽ rên lên, hít một hơi khí lạnh.
Sau khi cậu thức dậy, hắn ta đã biến mất....
Tống Ngôn Trần sắc mặt tái nhợt, như rơi xuống hầm băng, cái lạnh thấu xương đánh vào toàn thân cậu.
Thật là khủng khiếp. . . .
Tống Ngôn Trần đau đớn che mặt, cúi đầu, con ngươi xinh đẹp mà yếu ớt cũng khẽ run rẩy theo, cơ thể không ngừng run rẩy.
Giờ phút này cậu yếu ớt đến mức phảng phất như một món thủy tinh, tùy tiện chạm vào là có thể làm hỏng cậu, xinh đẹp mà dễ vỡ.
Cũng không biết qua bao lâu, Tống Ngôn Trần khống chế được cơ thể đang run rẩy, luống cuống ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng về phía đỉnh tủ khóa, ------- bài vị đen kịt vẫn đứng ở trên y hệt ngày hôm qua.
"...." Tống Ngôn Trần vừa nhìn thấy thứ này, giống như là bị đánh thức ký ức kinh khủng nào đó không thể chịu nổi, run rẩy càng lúc càng nhanh.
Rõ ràng....
Rõ ràng cậu vốn là muốn đi bái Phật cầu phúc.....
Kết quả....
Vừa nghĩ đến chuyện xảy ra sau đó, Tống Ngôn Trần liền cảm giác đại não có chút choáng váng.
Chắc chắn, nằm mơ khác với hiện thực...
Tống Ngôn Trần hồi tưởng lại ký ức hỗn loạn không chịu nổi kia, liền cảm giác tần suất mạch đập ở huyệt thái dương cũng không ngừng tăng nhanh.
Nó thực sự là quá chân thật ...
Cậu khó khăn vịn vào tường, đứng dậy nhìn cốc nước cách đó không xa, muốn giải tỏa cơn khát.
Kết quả vừa đứng thẳng lên, cột sống lưng tựa như bị gậy đánh trúng, hai chân vô lực chống đỡ, trực tiếp ngã trở lại thảm lông xù.
"Suýt-----"
Đôi mắt hạnh của Tống Ngôn Trần nhất thời nổi lên một tầng hơi nước mông lung, ngay cả hơi thở của cậu cũng đột ngột gấp gáp vào lúc này.
Thật trùng hợp thay, đúng vào lúc này, chuông cửa phòng đột nhiên vang lên ở bên ngoài.
Hơi thở Tống Ngôn Trần dồn dập, khó xử ngẩng đầu lên, vẻ mặt yếu ớt mà bất lực nhìn về phía giường lộn xộn phía sau mình, cùng với chính mình giờ phút này ngay cả đứng dậy cũng có vẻ vô cùng gượng ép.
Phải, đó là ai.....
"Chờ...", Tống Ngôn Trần vội vàng muốn đáp lại,". Chờ đã..."
Có lẽ là người ngoài phòng nghe được tiếng kêu nhỏ như muỗi kêu lên Tống Ngôn Trần, tiếng gõ cửa lại thật sự dừng lại vào giờ phút này.
Tống Ngôn Trần hai tay nắm chặt, chống người xuống mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, miễn cưỡng đứng lên.
Có lẽ là chột dạ, Tống Ngôn Trần nhìn dấu vết không chỗ nào ẩn giấu trên giường, vội vàng lật chăn sang một bên che lại, lại cầm lấy áo khoác bên cạnh che thân thể mình.
Tống Ngôn Trần bám vào tường, mỗi một bước đều đi rất gian nan, con đường có vài mét mà cậu đi phải mất mấy trăm mét.
“.... Là ai ở bên ngoài ?..." Tống Ngôn Trần mặt trắng bệch, giọng nói vốn đã khàn khàn kêu lên.
Người ngoài cửa im lặng một lát, thật lâu sau mới lên tiếng giống như mới từ trong mộng tỉnh lại, "Tôi là hàng xóm lần trước vừa mượn phòng bếp của cậu."
Vừa nghe đến là hắn, cơ thể căng thẳng của Tống Ngôn Trần cũng theo đó buông lỏng xuống, không chút do dự liền mở cửa ra.
Kết quả cửa vừa kéo, cơ thể cậu lại bởi vì không chịu nổi gánh nặng, thẳng tắp đổ về phía sau.
Đồng tử người đàn ông chấn động, ôm lấy thắt lưng cậu, rón rén ôm người vào trong ngực mình, mũi Tống Ngôn Trần đụng vào vai người đàn ông.
Tống Ngôn Trần thoáng chốc bị ngốc, theo bản năng sờ sờ mũi mình.
Cảnh này.....
Hình như hơi quen thuộc....
"Cậu không sao chứ..." Người đàn ông vội vàng ôm lấy Tống Ngôn Trần, điều chỉnh tư thế mới cho đối phương lần nữa.
Tôi không sao chứ?...
Ánh mắt Tống Ngôn Trần trống rỗng, giống như đột nhiên ý thức được mình gặp phải chuyện gì, nước mắt rốt cuộc cũng không ngừng được, ríu rít chảy xuống, trong miệng cũng phát ra tiếng khóc đứt quãng.
Nó làm sao mà ổn được chứ?
"Tôi... Tôi bị..." Tống Ngôn Trần vội vàng lại lắp bắp.
Có lẽ là bởi vì không chịu nổi, cậu im lặng không có nói ra mấy chữ cuối cùng của những lời này.
Mà là dùng hai tay vô lực kiệt lực kéo cổ áo khoác của mình, không bao giờ che dấu nữa, lớn mật mà lại sụp đổ lộ ra vết hôn trên thân thể mình.
----- Có thể nói, chỉ cần là người sáng suốt, kết hợp với biểu cảm động tác của Tống Ngôn Trần còn có phản ứng đều có thể đoán được rõ ràng đối phương rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Nếu như mấy lần trước đều là mộng, như vậy lần này, Tống Ngôn Trần ngay cả tự lừa mình dối người cũng không làm được.
Thân thể hắn lúc này hơi cứng đờ, ngay cả động tác ôm Tống Ngôn Trần của hắn cũng dừng tại chỗ.
Tống Ngôn Trần chú ý đến sự thay đổi trong ánh mắt đối phương, cho rằng đối phương vẫn không tin, tuyệt vọng mà lại hít thở không thông dùng sức kéo quần áo đối phương, trong miệng không ngừng phát ra nức nở bất an,"... Thật sự, tôi không lừa anh, thật, thật sự có quỷ...."
"Tôi.... Tôi...."
Nói xong, Tống Ngôn Trần bởi vì tâm tình quá mức kích động, ngay cả hô hấp cũng có chút thuận theo.
Tống Ngôn Trần không ngừng lay động thân thể người đàn ông, trong lúc nhất thời, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt người đàn ông lúc này xuất hiện thoáng thất thần cùng hơi sửng sốt.
“..... Phải làm sao bây giờ...."
Tống Ngôn Trần nức nở khóc thành tiếng, khóc như một đứa trẻ bất lực.
Hắn rốt cục cũng phản ứng lại, lông mày nhíu chặt, một phen ôm ngang người cậu, động tác cực nhẹ, sợ làm cậu bị thương.
Đột nhiên cảm giác lơ lửng lại một lần nữa khiến Tống Ngôn Trần hoảng sợ, cậu tựa đầu vào lòng hắn. Cơ thể cậu không ngừng run rẩy, răng nanh cắn chặt, mười ngón tay nắm chặt ống tay áo của người đàn ông, nước mắt chảy ra, đập vào đáy quần áo của hắn.
Người đàn ông vừa định thả người trở lại giường, cơ thể Tống Ngôn Trần nhất thời cứng đờ, mơ hồ là theo bản năng đưa tay nắm chặt cánh tay người đàn ông, tần suất thân thể run rẩy cũng càng ngày càng nhanh.
Người đàn ông dừng lại, giống như đột nhiên ý thức được cái gì đó, ánh mắt hơi đổi, bước chân rẽ một cái, vội vàng ôm người, đi về phía vị trí sô pha.
Tống Ngôn Trần mắt thường có thể thấy được thở phào nhẹ nhõm, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thoạt nhìn vẫn không tính là quá tốt.
Nhìn Tống Ngôn Trần yếu ớt không chịu nổi, sắc mặt trắng bệch, ngón tay hắn vô ý thức siết chặt, ánh mắt xuất hiện một tia hoang mang, lại có chút luống cuống.
“... Cậu..." Người đàn ông chậm chạp mở miệng ra, " ... Có đau không?"
Cơ thể Tống Ngôn Trần run rẩy, mặt cũng đỏ bừng theo, biểu tình có vẻ cực kỳ khó chịu, ngay cả thân thể cậu tựa vào trong ngực hắn cũng trở nên thập phần không được tự nhiên.
Phản ứng của Tống Ngôn Trần không thể nghi ngờ đã cho hắn một câu trả lời khẳng định.
Vẻ mặt của người đàn ông đông cứng lại, cậu ấy, rõ ràng là người quyến rũ trong vô hình, vào lúc này lại tỏ ra rất vụng về.
Không thoải mái sao?
Hóa ra là thực sự rất đau?
Ngay cả cảm xúc trên người đàn ông cũng trở nên có chút nứt nẻ.
Hắn nhẹ nhàng đặt người lên sô pha, cẩn thận dùng gối ôm đỡ lấy thắt lưng Tống Ngôn Trần, không để cậu trực tiếp nằm xuống.
Hắn có chút khẩn trương ngồi ở một bên Tống Ngôn Trần, trong lúc nhất thời thậm chí ngay cả nhìn thẳng cũng không dám nhìn Tống Ngôn Trần, chỉ dám lén lút nhìn trộm sắc mặt đối phương.
Tống Ngôn Trần run rẩy nắm tay người đàn ông, hắn cứng đờ, trở tay cũng nắm lấy đối phương.
“... Tôi sợ quá..." Tống Ngôn Trần rốt cuộc không thể khống chế cảm xúc của mình, cúi đầu, run rẩy khóc thành tiếng, "Con quỷ kia không phải là mộng, hắn là thật..."
Ánh mắt hắn biến đổi, một tay ôm người vào trong ngực, đau lòng không thôi, giọng điệu kiên định mà dứt khoát: "Đừng sợ, sẽ không có ai làm hại cậu đâu. ”
Tống Ngôn Trần không nhịn được, ôm lấy cổ người đàn ông, vùi mặt vào lòng hắn, cơ thể vẫn run rẩy không khống chế được.
Tâm tình phức tạp của hắn như cỏ dại phát triển điên cuồng, lại có chút không dám nhìn cô dâu mình khóc lóc.
Hắn đưa tay bắt đầu xoa bóp thắt lưng đang vặn vẹo cho cô dâu mình , cẩn thận trấn an đối phương.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, cảm xúc suy sụp của Tống Ngôn Trần mới chậm rãi nguôi ngoai dưới sự trấn an của người đàn ông.
Hai mắt cậu sưng đỏ, trên mặt vẫn còn không ít nước mắt.
Tống Ngôn Trần run rẩy nắm chặt tay người đàn ông, có chút khó xử mở miệng nói, "Anh...."
“... Tối nay anh có thể ở bên tôi không?..... Tôi không dám..?"
Hắn ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn Tống Ngôn Trần, hai tròng mắt sâu thẳm như sói.
Hắn mở to một đôi mắt đen không thấy đáy, giọng nói khàn khàn nói, ".... Câu vừa nói gì?...?"
Tống Ngôn Trần đột nhiên ý thức được lời nói của mình có chút bất nghĩa, mặt nhất thời đỏ bừng, vội vàng giải thích, "Tôi, ý tôi là..."
"Tôi sợ con ma đó lại xuất hiện...."
"...." Cơ thể người đàn ông cứng đờ, ánh mắt của hai người giao nhau.
“.... Sẽ không đâu..."
Mặc dù cả người đau nhức, Tống Ngôn Trần vẫn cố chấp sợ hãi ôm lấy cánh tay hắn, sợ đối phương rời khỏi bên mình, trông dáng vẻ rất đáng thương.
Cô dâu của hắn...
Thật sự một chút cũng không có thân là nguồn hấp dẫn trí mạng.
Nhìn người yêu nép mình trong lòng mình, bàn tay của người đàn ông vươn lên giữa không trung, yên lặng di chuyển xuống, nhẹ nhàng ôm lấy đối phương, khó khăn mở miệng, "Đói bụng sao? Tôi, tôi đi giúp cậu nấu cơm...."
Đầu Tống Ngôn Trần buồn bực ở trong lòng đối phương không nói lời nào, rầu rĩ lay động đầu mình một chút, vùi đầu càng chặt, hành động sợ đối phương bỏ rơi mình.
Người đàn ông thấy thế, động tác vừa định đứng dậy lại ngừng lại, ai ngờ động tác lắc đầu của Tống Ngôn Trần vừa mới dừng lại, bụng cậu bắt đầu kêu lên rất thành thật, tiếng kêu tuy không tính là lớn, nhưng đủ để làm cho hai người trong phòng đều nghe rõ ràng.
"..." cơ thể Tống Ngôn Trần cứng đờ, gương mặt trắng nõn thủy nhuận cũng bắt đầu bạo hồng theo, trong lúc nhất thời, ngay cả động tác nắm góc áo người đàn ông của anh cũng siết chặt hơn, có một loại cảm giác quẫn bách hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
"..." Người đàn ông nghe được âm thanh, vẻ mặt cũng sững lại trong chớp mắt, cúi đầu nhìn 'tiểu nói dối tinh nghịch' đang chui vào trong ngực mình.
“.... Bây giờ tôi đi nấu cơm cho cậu". Người đàn ông vỗ vỗ lưng Tống Ngôn Trần, giọng nói nhẹ nhàng như đang dỗ dành một đứa trẻ không nghe lời.
Tống Ngôn Trần đỏ mặt, lưu luyến không rời từ trong ngực người đàn ông ngẩng đầu lên, hai con mắt đều chứa đầy nước mắt, "Không, không cần. Tôi, tôi sợ...."
Hắn 'chân nguyên hung giả hảo tâm*' chậm rãi cúi người xuống, ánh mắt như ngọn đuốc nhìn hắn, "Tôi ở chỗ này, tôi đâu cũng sẽ không đi, tin tưởng tôi có được không?..... được không?"
*Kiểu ngoài mặt thì tốt đẹp nhưng bên trong thì ngược lại.
Tống Ngôn Trần yếu ớt cúi đầu, nhìn theo hắn vào phòng bếp, nhưng cậu khẽ cử động, miệng vết thương liền truyền đến một trận đau đớn, hắn nhất thời hít một hơi khí lạnh.
Ánh mắt người đàn ông hơi lóe lên, đáy mắt thoáng hiện lên một tia thương tiếc.
Hắn sờ sờ đầu Tống Ngôn Trần, nhẹ nhàng đắp sạp hàng trên sô pha lên người đối phương, ôn nhu nói, "Cậu chợp mắt lại một lát, sau khi tôi làm xong liền gọi cậu dậy. ”
Ai ngờ Tống Ngôn Trần lập tức lắc đầu, cả khuôn mặt đều viết hoa cự tuyệt, "Không, không được, nếu tôi ngủ thiếp đi, quỷ kia nhất định sẽ xuất hiện trở lại.
Người đàn ông chân quỷ vốn chỉ là quỷ nhất thời trầm mặc trong chớp mắt, nghiêng đầu, lại xoa xoa đầu Tống Ngôn Trần,.... "Không, tin tôi đi..."
Nói xong, hắn tự biết nói như vậy giống như mang theo sự bất ngờ, lực thuyết phục không đủ, vội vàng bổ sung thêm một câu, "... Nếu cận có bất cứ động tĩnh nào, cậu có thể gọi cho tôi ngay lập lúc nào. ”
Tống Ngôn Trần cúi đầu xuống, mắt hạnh ướt sũng, nắm lấy ống tay áo hắn mới thập phần không nỡ buông ra.
Cậu nhịn không được nhíu chặt mặt, thanh âm cũng trở nên ủy khuất, "Vậy... Vậy anh phải nhanh lên. . . ."
Hắn nhìn cậu nhu thuận đến mức làm cho người ta hận không thể hôn lên biểu tình nhỏ của hai cái, mỉm cười, bất đắc dĩ lại sủng nịch nói, "Đương nhiên. ”
Nói xong, người đàn ông lại cọ xát thật lâu, mới không nhanh không chậm đi vào phòng bếp.