Tống Ngôn Trần thì nằm nghiêng trên sô pha, mở to đôi mắt vô tội, trông mong nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông xoay người, có chút vô thần ngẩn người.
Bữa sáng thời gian này của cậu kỳ thật thật sự chưa từng ngủ một giấc ngon...
Về cơ bản tôi cảm thấy rất mệt mỏi khi thức dậy vào ngày hôm sau.
Tống Ngôn Trần rũ mắt xuống, ý thức bắt đầu chậm rãi mơ hồ...
Đừng ngủ. . . .
Không thể ngủ.....
Tống Ngôn Trần khó khăn nháy mắt, cố gắng ngăn cản mình ngủ lần nữa, nhưng buồn ngủ tựa như một cơn lốc xoáy phô thiên cái địa nhào tới, nhanh chóng bao phủ cậu, cậu không kiên trì quá lâu, mí mắt hai mắt rốt cục chịu không nổi, trực tiếp ngủ thiếp đi.
***
"Ca ca, tặng một bó hoa."
Tống Ngôn Trần như vừa tỉnh mộng, cúi đầu theo phía âm thanh, ánh mắt có chút ngốc trệ nhìn chằm chằm người đưa một bó hoa hồng trước mắt mình.
------- Đây là một cậu bé thoạt nhìn không quá mười tuổi, có một khuôn mặt thư hùng khó biện minh, ánh mắt vẫn là màu xanh hiếm thấy, hai tay ôm một bó hoa hồng tươi sáng, tinh xảo tựa như thiên sứ được Thượng Đế hôn qua.
Tống Ngôn Trần nhìn đối phương, biểu tình vẫn mang theo vài phần bối rối, không có trước tiên tiếp nhận hoa hồng trong tay đối phương đưa tới, ngược lại vẻ mặt hoảng hốt nhìn quanh bốn phía.
Tầng cao chót vót, cao chót vót, cao chót vót, trên đường người đi bộ qua lại...
Biểu tình Tống Ngôn Trần vẫn có chút ngốc trệ, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua mình, lại một lần nữa đánh giá bốn phía.
Anh ta. . . .
Tại sao anh ta lại ở đây?....
Tống Ngôn Trần lay động cái đầu ngây ngô của mình một chút, có chút luống cuống nhìn về phía nam hài đưa hoa cho mình.
Cậu bé ta thấy Tống Ngôn Trần rốt cục nhìn về phía mình, ý cười khóe miệng cũng càng lúc càng nặng nề.
Đôi mắt màu xanh như biển cả của cậu, đáy mắt phản chiếu gương mặt Tống Ngôn Trần, phảng phất lóe ra một âm quang nào đó không thể đo lường được, thanh âm cũng cực kỳ ngọt ngào, "Anh trai, dáng vẻ của anh thật đẹp..."
Tống Ngôn Trần còn có chút không thể chậm lại, trong lúc nhất thời cũng không chú ý tới cậu bé trước mặt nhìn như không có giống người có hại này trong nháy mắt hắn nghiêng đầu biểu tình thoáng hiện lên một tia ám quang giảo hoạt giống như ác lang nhắm vào con mồi.
Tống Ngôn Trần nghe thấy cậu bé khen ngợi, trên mặt không hiểu sao lại ngượng ngùng.
Thấy cậu bé vẫn giơ hoa hồng lên, vươn lên giữa không trung, dù là da mặt mỏng manh của Tống Ngôn Trần cũng có chút ngượng ngùng, cậu vội vàng nhận lấy hoa, vội vàng gật đầu cảm tạ, "Cảm ơn."
Ai ngờ, Hoa Tống Ngôn Trần vừa thu xuống, nụ cười trên khóe miệng cậu bé đều trở nên càng thêm chưa thoả mãn, thanh âm thanh thúy cũng đột nhiên hạ thấp trở nên có chút khàn khàn, "Anh trai thích là tốt rồi...".
Tống Ngôn Trần cũng không chú ý tới sự khác thường của đối phương.
Bởi vì so với những thứ này, cậu càng bị mê hoặc chính là vì sao mình lại xuất hiện ở chỗ này?
Nghĩ đến đây, Tống Ngôn Trần theo bản năng gõ huyệt thái dương của mình, ý đồ đánh thức chút ký ức.
Chờ đã, ...
Đồng tử Tống Ngôn Trần khẽ chấn động, nuốt nước miếng một chút, tim cũng run rẩy.
Anh ta... Anh ta không ở nhà mình sao?.....
Biểu tình Tống Ngôn Trần hoàn toàn cứng ngắc, tim đập kịch liệt gia tăng, cả khuôn mặt hoàn toàn trắng bệch, một cỗ hàn ý mạnh mẽ theo sống lưng anh vọt lên gáy câu, làn da sau tai nhanh chóng nổi lên một trận nổi da gà gãi người.
Đây là ở đâu?
Trái tim Tống Ngôn Trần kịch liệt co rút, theo bản năng nín thở, lo lắng nhìn bốn phía.
Đột nhiên, Tống Ngôn Trần ý thức được cái gì, vội vàng nhìn cánh tay và khuỷu tay của mình, ------- những vết hôn vốn rậm rạp đều biến mất vô tung vô ảnh vào lúc này, ngay cả vết thương của anh cũng không còn đau đớn kịch liệt.
.... Có gì đó không ổn...
"Anh trai đang tìm cái gì?" Nhìn một loạt động tác và phản ứng có chút kỳ quái của Tống Ngôn Trần, cậu bé tựa tiếu phi tiếu mở môi, ngay cả ánh mắt cũng có chút sắc bén.
Đây là giấc mơ của anh ta!
Tống Ngôn Trần sắc mặt trắng bệch, nhìn cậu bé ngây thơ hồn nhiên trước mặt, theo bản năng lùi về phía sau một bước, ngay cả bó hoa hồng đang nắm trong tay cậu cũng bị cậu vô thức ném xuống đất.
"...." Ánh mắt cậu bé từng chút từng chút lạnh xuống, ánh mắt thâm thúy mà lại âm u gắt gao tập trung vào trên mặt Tống Ngôn Trần, cả người đều trở nên trầm mặc không nói, làm sao còn có cảm giác thân thiết của em trai nhỏ nhà hàng xóm vừa rồi?
Tống Ngôn Trần tim đập thình thịch, càng hoảng hốt, mí mắt màu nâu nhạt run rẩy, trên mặt không hề có huyết sắc.
"A...." cậu bé hoàn toàn bị chọc giận, mạnh mẽ đem tất cả hoa hồng đang ôm trong tay đều ném trên mặt đất.
Trong nháy mắt hoa hồng đụng đất, tất cả mọi thứ xung quanh bắt đầu phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, bầu trời từ nắng chuyển âm, cao ốc ầm ầm sụp đổ, tất cả xe cộ, người đi đường đều giống như tiền giấy bị đốt thành tro tàn đột nhiên biến mất tại chỗ, ngay cả hoa hồng đỏ kiều diễm cũng ở giờ phút này, màu sắc bắt đầu chậm rãi biến thành màu đen dơ bẩn...
Cậu bé lộ ra một nụ cười điên cuồng, âm trầm mà lại bạo ngược, cất bước, không ngừng hướng vị trí Tống Ngôn Trần đứng chậm rãi tới gần, ".... Tại sao phải cự tuyệt em?"
"Anh cảm thấy em còn quá nhỏ sao?....." Cậu bé không ngừng lẩm bẩm, biểu tình càng lúc càng vặn vẹo điên cuồng, miệng phát ra tiếng kêu bén nhọn mà vặn vẹo.
Tống Ngôn Trần run sợ, không ngừng lui về phía sau, cả người giống như bị tảng đá đè lên ngực, không thở nổi.
Mắt thấy tay cậu bé sắp nắm lấy cánh tay mình, Tống Ngôn Trần sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Đúng vào lúc này, một bàn tay chỉ có lực mà rộng lớn nhanh chóng ôm lấy eo Tống Ngôn Trần, Tống Ngôn Trần cũng thuận thế ngã vào trong ngực lạnh như băng của đối phương.
Đồng tử Tống Ngôn Trần run rẩy, theo bản năng muốn nhìn về phía sau.
Người đàn ông lạnh lùng nhướng mày, cười nhạo một tiếng, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, "Tiểu quỷ này đâu ra..."
"Lại dám động đến tân nương của ta...."
Khuôn mặt cậu bé chợt trở nên vặn vẹo, đôi mắt vốn trong suốt như biển xanh bắt đầu thối rữa, lưu lại hai cái động đen nhánh, chậm rãi thấm đỏ tươi, ngay cả da người vốn đẹp mắt cũng chậm rãi trở nên huyết nhục mơ hồ.
Cậu bé không chỉ không sợ hãi, ngược lại phẫn nộ mở miệng, kéo cổ họng bén nhọn, gào thét thành tiếng, "Của tôi...."
"Trả lại cho tôi!!"
Cậu bé vừa dứt lời, tòa nhà vốn đã ầm ầm sụp đổ bắt đầu thiêu đốt ngọn lửa hừng hực, trong không khí đều bắt đầu rơi xuống bụi đen, tựa như ngôi nhà cổ tích bị phá vỡ, bị người ta phóng một ngọn lửa lớn.
Một cỗ hỏa diễm vô danh bắt đầu từ bốn phương tám hướng cậu bé không ngừng tụ tập lại, sau đó nhắm về phía người đàn ông đột nhiên xông lên.
Đôi mắt người đàn ông đè lên, đầu tiên là che lỗ tai Tống Ngôn Trần, sau đó lại nhanh chóng nắm chặt cổ tay Tống Ngôn Trần, mạnh mẽ giấu người ở phía sau mình.
"Không tự lượng sức mình."
Giữa hai hàng lông mày người đàn ông đều chán ghét cùng không kiên nhẫn, tay phải vung lên, ngọn lửa nhào tới tựa như bị dội một chậu nước lạnh, nhất thời dập tắt.
Tống Ngôn Trần bị một màn trước mắt này nhìn ngây người, sau lưng căng thẳng, cả người rét run, một hồi sợ trèo lên ngực cậu.
Cậu có chút luống cuống nhìn chằm chằm bóng lưng nam nhân, lại cúi đầu nhìn về phía cổ tay hai người nắm chặt cùng một chỗ, trái tim giật giật như trống.
Cậu bé không giận mà cười, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười ngây thơ như hài đồng, từ trên xuống dưới nhìn lướt qua hắn một cái, trong ánh mắt cũng sinh ra một chút đùa giỡn.
"Vậy ta sẽ cùng ngươi chơi một chút.... Hì hì....".
Nói xong, cậu bé chớp chớp mắt một cái, hóa thành một làn khói biến mất trước mắt người đàn ông.
Mà tất cả mọi thứ xung quanh đều giống như đột nhiên mất đi ánh mặt trời chiếu rọi, đột nhiên mất đi ánh sáng, mi mắt Tống Ngôn Trần nhất thời trở nên đen kịt, ngay cả bóng dáng nam nhân trước mặt cũng không thấy rõ.
Tống Ngôn Trần run rẩy, cắn chặt môi, mí mắt chớp chớp bất định, cả người cũng không nhịn được trở nên run rẩy.
Con ngươi thâm sâu của người đàn ông lóe ra hào quang, chú ý tới biến hóa chung quanh.
Hắn quay đầu lại nhìn Tống Ngôn Trần, chú ý tới biểu tình bối rối của Tống Ngôn Trần đáy lòng dừng lại, một phen kéo người vào trong ngực, nhẹ giọng trấn an, "Đừng sợ... Tôi đang... ”
Hắn ôm lấy Tống Ngôn Trần càng chặt, không chỉ không thành công trấn an đối phương, tốc độ run rẩy của Tống Ngôn Trần không giảm mà phản nhanh.
Người đàn ông dừng lại, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cúi đầu nhìn sắc mặt Tống Ngôn Trần.
Mí mắt Tống Ngôn Trần chợt lóe lên, huyết sắc trên mặt mất hết, trán đổ mồ hôi, biểu tình có chút không nhịn được, cơ hồ là theo bản năng trốn ra phía sau, muốn tránh thoát.
Điều này chắc chắn không tiết lộ cùng một thông điệp cho người đàn ông, -------- cô dâu của mình sợ hắn ta.
Về phần lý do...
Nhìn vẻ mặt sợ hãi và né tránh cô dâu của hắn, vẻ mặt của người đàn ông xuất hiện một chút dồn dập, tựa như bị người ta dùng dao đâm vào tim, ngực bị đánh trúng nặng nề, ánh mắt đều ảm đạm theo, làm đau mắt cậu thật sâu.
Đáy lòng người đàn ông nổi lên một tia chua xót, giọng nói khàn khàn, "Thật xin lỗi. .
Tống Ngôn Trần ngẩng đầu, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, biểu tình khẽ động, như mang ở sau lưng.
Đáng tiếc trước mắt cậu ngoại trừ màu đen cũng chỉ có màu đen, cậu căn bản không cách nào cảm giác được biểu tình chân thật của người đàn ông.
Người đàn ông lấy lại tinh thần, muốn nói thêm gì đó, còn không đợi hắn lên tiếng, hắn giống như là phát hiện ra cái gì đó, ánh mắt đột nhiên mạnh mẽ, bất thình lình nhìn bốn phía.
Tống Ngôn Trần chỉ cảm thấy chung quanh vang lên tiếng ma sát loạt xoạt, còn không đợi hắn phản ứng, người đàn ông liền nóng nảy ôm cậu vào trong ngực.
Tống Ngôn Trần hoảng sợ, đáy mắt thoáng hiện ra một tia kinh hoảng, cơ hồ là động tác theo bản năng ôm bả vai hắn, phòng ngừa mình ngã xuống.
Giọng người đàn ông trầm xuống: "Ôm chặt tôi. ”
Con ngươi Tống Ngôn Trần lấp lánh, lông mi chớp chớp hai cái, nhu thuận mà lại nghe lời đưa tay ôm chặt đối phương, đầu cũng theo bản năng vùi vào trong ngực người đàn ông, tim cũng bắt đầu không ngừng tăng nhanh.
Kỳ lạ.....
Cậu luôn cảm thấy cái 'quỷ' này cho cậu cảm giác rất quen thuộc....