Tống Ngôn Trần cúi đầu, cực lực bắt đầu tiêu hóa tất cả những gì đã xảy ra, tựa như ngực bị chặn lại một khối bông, khiến cậu hoảng hốt.
Tống Ngôn Trần vịn tường, muốn xoay người.
Thật trùng hợp, trong nháy mắt hắn xoay người, phía sau cậu vang lên tiếng khóa cửa bị 'rắc rắc' kéo ra.
Một chùm ánh sáng màu vàng ửng từ trong phòng trực tiếp chiếu lên người Tống Ngôn Trần, trên mặt đất cũng xuất hiện một thân ảnh mạnh mẽ mà cường tráng trực tiếp bao phủ bóng dáng thuộc về Tống Ngôn Trần.
Tống Ngôn Trần nhìn bóng dáng trên mặt đất, vẻ mặt vui vẻ, quay đầu lại nhìn về phía sau.
Một người đàn ông tóc ướt sũng, chỉ quấn nửa chiếc khăn tắm xuất hiện trước cửa phòng.
------ Người đàn ông có một khuôn mặt hỗn hợp, ngũ quan đoan chính trong suốt, đường nét thập phần lạnh cứng, tóc cực đen, lông mày cũng đen, xích. Nửa người trên trần trụi đem cơ bắp hai đầu xinh đẹp cân xứng của nam nhân lộ ra không sót một chút nào, toàn thân đều tản ra tin tức gợi cảm về nội tiết tố nam tính.
Không phải là anh ta…
Trái tim lộp bộp của Tống Ngôn Trần lần thứ hai rơi xuống đáy cốc, nụ cười trên mặt cũng hoàn toàn biến mất.
Người đàn ông trong nháy mắt nhìn thấy Tống Ngôn Trần khẽ nhíu mày, bàn tay dùng khăn mặt lau tóc cũng dừng lại theo, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ kinh diễm không cần suy nghĩ, ánh mắt sắc bén mà sắc bén nhất thời khóa chặt trên người Tống Ngôn Trần.
"Chậc..." Đáy mắt người đàn ông lóe ra ám quang, thanh âm giống như là ngậm một nắm cát, từ tính thấp khàn khàn, mang theo vài phần trêu chọc, ". Thỏ trắng từ đâu tới."
“...”
Không biết vì sao, trong nháy mắt người đàn ông khi xuất hiện, Tống Ngôn Trần có một loại cảm giác bị ác lang nhìn chằm chằm, ngực phảng phất bị kiến cắn nuốt, mang đến từng trận đau đớn, hắn theo bản năng lùi về phía sau một bước, hai tròng mắt phát run.
Nhưng trên người hắn vốn đã mang thương tích, cho dù là độ cong nhỏ run rẩy như vậy, cũng đủ để cho hai chân hắn mất đi chống đỡ, vẻn vẹn chỉ là một lát thất thần, hai chân Tống Ngôn Trần liền hư thoát vô lực, thân thể trực tiếp ngã về phía sau.
- Cẩn thận!
Người đàn ông nhíu mày, tay lẹ mắt nhanh nắm lấy vòng eo Tống Ngôn Trần, một tay ôm người vào trong ngực.
Mặt hai người cũng mạnh mẽ tới gần, chỉ cách một centimet nhìn nhau, hai tay Tống Ngôn Trần đều theo bản năng đặt lên cánh tay hai tay người đàn ông.
Chỉ trong nháy mắt, hai người liền ôm nhau, động tác còn thập phần thân mật.
"...." Tống Ngôn Trần hít một hơi khí lạnh, vội vàng đẩy đối phương, mặt cũng đỏ bừng, nói chuyện đều trở nên có chút lộn xộn, "Anh, anh, buông ra. Tôi...."
Người đàn ông nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tống Ngôn Trần, đáy mắt hiện lên ám mang, khóe miệng cũng càng thêm thâm trầm, "... Cậu đang đỏ mặt...."
Tống Ngôn Trần muốn tránh thoát, lại bị đối phương ấn chặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Tóc người đàn ông còn chưa lau khô sợi tóc chảy xuống giọt nước, nhỏ xuống gáy Tống Ngôn Trần, băng đến cả người cậu run rẩy, thân thể bắt đầu run rẩy không khống chế được.
Người đàn ông tựa như quẫn bách không nhìn thấy Tống Ngôn Trần, cười khẽ một tiếng, tiếp tục nói, "Cậu rất khẩn trương?"
Tống Ngôn Trần nóng nảy, "Anh, anh buông tôi ra trước. ”
Hắn nhướng mày, trên mặt không chút không giấu không rời, ngón tay hơi kén hơi kén lướt qua cổ sau tống Ngôn Trần, lại kinh hãi tống Ngôn Trần cả người run lên, mặt cũng đỏ bừng, cũng khó khăn buông tha đối phương.
Hai tay người đàn ông đan chéo, từ trên cao nhìn Tống Ngôn Trần thở hồng hộc, có hứng thú dùng hai ngón tay mở hết cửa mở ra, ý cười trên mặt càng thêm sâu nặng, "Muốn vào ngồi một chút không?"
Môi Tống Ngôn Trần run rẩy, hai chân còn có chút không thể khống chế đều run rẩy, cậu cuống quít xua tay cự tuyệt, "Không, không cần..."
"Tôi, tôi tìm nhầm người..."
Người đàn ông cũng không để ý lắm, một tay đem tường Tống Ngôn Trần ở góc tường, nhìn thoáng qua toàn thân Tống Ngôn Trần, lại nhìn lướt qua cửa phòng phía sau Tống Ngôn Trần còn chưa đóng lại, nhất thời hiểu được con thỏ trắng trước mặt đang ở cách vách nhà hắn.
Người đàn ông khẽ cười một tiếng, giọng điệu thấp mà khàn, ".... Vậy có nên mời tôi đến nhà cậu ngồi một chút hay không..."
"......" Tống Ngôn Trần đầu ong ong, đồng tử khẽ run, vội vàng đẩy đối phương, sắc mặt nhất thời cũng trắng bệch xuống, "Không, không được.
Ánh mắt hắn dần dần lạnh, đuôi mắt giơ lên, thanh âm cũng đột nhiên trầm xuống, "Vì sao không được?"
"Chẳng lẽ..." Đáy mắt người đàn ông hàm ý tràn ngập trong lời nói,".... Trong phòng của cậu cất giấu thứ gì không thể nhìn thấy được....?"
"......" Tống Ngôn Trần trơ mắt nhìn người đàn ông biến sắc, hoảng sợ, trừng mắt, run rẩy càng lợi hại, nửa ngày cũng không nói nên lời, người cũng cứng đờ tại chỗ.
Được rồi, ... Thật kinh khủng....
Người đàn ông cũng ý thức được giọng điệu nặng nề của mình dọa đối phương, ánh mắt khẽ biến, lại một lần nữa bật cười, quan sát tư thế đi đường của Tống Ngôn Trần, hắn nhíu mày, một tay ôm ngang người.
Tống Ngôn Trần hoảng sợ, hai tay cậu vẻn vẹn chỉ ôm lấy trước ngực mình, ý kháng cự tràn ngập trong lời nói, mặt cũng sợ tới mức càng trắng bệch một phần, "Anh làm gì?...."
Người đàn ông nhìn biểu tình của Tống Ngôn Trần, khẽ cười một tiếng, dùng một loại ngữ điệu cực kỳ lười nhác, chậm rãi mở môi nói, "Chân không tốt thì đừng đi lung tung, hiện tại tôi đưa cậu về. ”
Cái gì?
Tống Ngôn Trần tinh tinh mâu nhíu lên, trơ mắt nhìn người đàn ông ôm mình từng bước từng bước tiến tới gần cửa nhà cậu.
Mắt thấy lập tức muốn đi vào trong phòng, Tống Ngôn Trần lập tức nóng nảy, cố nén đau đớn bắt đầu đ đu loạn, "Không được! Anh thả tôi xuống!"
Bước chân người đàn ông dừng ở cửa, mờ ám liếc mắt nhìn trong phòng một cái, không thoáng nhìn thấy bóng dáng những người còn lại, khuôn mặt trầm xuống mới có chút chuyển biến tốt đẹp.
Thấy Tống Ngôn Trần gấp đến mức người ta muốn ngã xuống, hắn lần này cũng không có cưỡng cầu, thuận thế nhẹ tay thả xuống.
Tống Ngôn Trần nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông vừa buông cậu ra, Tống Ngôn Trần liên tục chạy nhảy, vội vàng xông vào trong cửa, mơ hồ là không có nửa phần do dự, liền mạnh mẽ bắt lấy cửa, lập tức muốn đóng cửa lại.
Động tác nhanh nhẹn đến mức hoàn toàn nhìn không ra chân không tiện, có thể thấy được có bao nhiêu hoảng hốt.
Người đàn ông làm sao có thể dễ dàng buông tha cậu như vậy, nắm lấy bên cửa, chân phải chống lại khe cửa sắp đóng lại, cúi người xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tống Ngôn Trần mặt trắng bệch, gấp đến độ muốn khóc ra, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa.
"Cậu có biết bộ dáng rưng rưng mắt cuốn hút hay không..."
“...... Khiến tôi rất thích....?"