"Cậu cầm danh sách này đi nộp phí đi, có thể làm thủ tục xuất viện."
Nam bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng đưa danh sách cho Tống Ngôn Trần nằm trên giường bệnh, thấp giọng dặn dò vài câu.
Tống Ngôn Trần mềm nhũn như không xương dựa vào lưng giường bệnh, nghe được lời dặn dò của bác sĩ, cậu lặng lẽ gật đầu.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua kính chiếu vào trong phòng, ánh sáng loang lổ đánh vào mặt chăn trắng tinh, mang theo vài phần ấm áp.
Toàn bộ thân hình Tống Ngôn Trần đều tắm rửa dưới ánh mặt trời, tựa như khoác lên một lớp rèm che trắng nõn không tỳ vết, khuôn mặt vốn trắng nõn càng ngày càng trắng trẻo, thoạt nhìn tựa như thiên sứ được Thượng Đế hôn lên nhân gian.
Nhìn bóng lưng bác sĩ rời đi, Tống Ngôn Trần nhấc chân xốc chăn lên, chân trần giẫm vào dép lê, bắt đầu chuẩn bị thu thập đồ đạc mình muốn xuất viện chuẩn bị.
Tất cả đã kết thúc.
Vẻ mặt Tống Ngôn Trần có chút hoảng hốt.
Một vài ngày trước, cậu nghe cảnh sát nói với anh ta rằng kẻ giết người đã chết bất đắc kỳ tử trong tù, và camera giám sát cho thấy hắn ta đột ngột đột tử trong giấc ngủ của mình và không bao giờ thức dậy.
Khi nghe được chuyện này, trong lòng đột nhiên nhảy dựng điên cuồng, mơ hồ nhưng trước tiên liền nghĩ tới tên thần bí kia.
Nhưng cậu vẫn không hiểu....
Tại sao đã lâu như vậy, đối phương vẫn không trở lại tìm mình.
Tống Ngôn Trần mặt mày có chút ảm đạm, trong lòng tựa như bị đao đâm nổi lên một trận đau đớn.
Sắc Quỷ...
Anh ta nói anh ta sẽ quay lại.
Vừa nghĩ đến đây, nước mắt Tống Ngôn Trần mơ hồ muốn tràn ra.
Cậu khó khăn thu hồi suy nghĩ hỗn loạn của mình, sau đó đi vào nhà vệ sinh thay quần áo bệnh, liền chuẩn bị bắt đầu làm thủ tục xuất viện cho mình.
Tống Ngôn Trần vừa từ nhà vệ sinh đi ra, liền bất ngờ phát hiện toàn bộ hành lý của cậu còn đồ đạc đều được đóng gói nhét vào vali da, ngay cả chăn chăn giường của cậu cũng bị gấp thành khối đậu hũ.
"......" Mí mắt phải Của Tống Ngôn Trần khẽ giật giật, có chút mơ hồ nhìn về phía cửa.
Cậu vội vàng mở cửa, nhìn về phía đám người xuyên qua ngoài cửa, vội vàng gọi một y tá muốn đổi thuốc cho bệnh nhân, chỉ chỉ phòng bệnh của mình, vội vàng hỏi, "Vừa rồi có ai vào phòng này không?"
Tống Ngôn Trần lại ở bệnh viện một thời gian, y tá cũng biết anh, kiên nhẫn nói, "Không có, tôi vẫn ở đây, tôi vừa rồi hình như không thấy có người đi vào. ”
Tống Ngôn Trần hoảng hốt trong chớp mắt, thấp giọng nói một câu cảm ơn, cũng có chút không khống chế được phát run.
Có.....
Có phải là anh ta không...
Đầu ngón tay Tống Ngôn Trần không ngừng run rẩy, trái tim dường như muốn phá vỡ trói buộc xương sườn của cậu, từ trong lồng ngực cậu nhảy ra.
Tống Ngôn Trần không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng đi về phòng bệnh, ý muốn tìm kiếm dấu vết của người đàn ông kia.
Trong phòng vẫn yên tĩnh như trước, chỉ có gió ấm bên ngoài cửa sổ thổi vào trong phòng, giơ lên một góc rèm cửa sổ.
Tim Tống Ngôn Trần đập càng lúc càng nhanh, môi cậu rung động, gian nan mở môi, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập không chịu nổi, "... Có phải anh không?....?"
“........ Anh đã trở lại, phải không?...."
Tống Ngôn Trần sững sờ đứng tại chỗ ước chừng có một phút đồng hồ, không có cảm nhận được bất luận cái gì gió thổi cỏ lay.
Ngọn lửa cậu thật vất vả mới nhen lại tựa như bị người ta hắt một chậu nước lạnh, lại một lần nữa dập tắt, ngay cả cảm xúc vốn đã đè nén quá lâu của cậu cũng ở giờ phút này như dây dây vỡ vụn, rốt cuộc căng thẳng không nổi, ngồi xổm che mặt khóc lên.
“..... Vì sao lại khóc?"
Cửa phòng từ bên ngoài bị người từ bên ngoài mở ra, một bóng dáng màu đen chậm rãi xuất hiện ở cửa, trong tay cầm danh sách nộp phí.
Tống Ngôn Trần nghe được thanh âm cả người run lên, quay đầu lại nhìn về phía phát ra âm thanh, đồng tử đều không ngừng phát run.
Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt gắt gao dừng lại trên khuôn mặt của cô dâu của mình.
"Anh đã trở lại."
........................................................................................................................................................
"Gia gia, gia gia, trên thế giới này thật sự có quỷ sao? Nếu như sau khi người chết liền biến thành quỷ, vậy thế giới đều đã chết nhiều người như vậy, sao lại rất ít khi nghe được người nói gặp quỷ?"
Ông lão xoa xoa tóc cháu trai ngoan của mình.
"Người chết làm quỷ, quỷ chết làm nền, chết vì hy vọng, hy sinh vi an, sau khi chết trở nên hoàn toàn hư vô, biến mất trên thế gian, con người và quỷ, cùng những người khác đều có rào cản, không ảnh hưởng lẫn nhau, cũng không cách nào ký kết liên lạc, cho nên người sống đương nhiên không có khả năng đụng quỷ."
Đứa trẻ nghe ông nội kể chuyện kể chuyện không hiểu lại hỏi, "Người ta dưới tình huống nào mới nhìn thấy quỷ đây?"
Ông lão thở dài một hơi, "Lúc sắp chết...".
Nói xong, ông lão dừng một chút, "Hoặc là tiến hành âm thân, nhân gian ký kết tình ti, người sống liền có thể gặp quỷ, nhưng âm thân vốn là ác quỷ trộm hương khói nói dối, người sống bị ký kết âm thân sau khi chết sẽ trực tiếp biến mất trên thế gian, mà ác quỷ liền có thể vĩnh viễn tồn tại trên đời."
"Vậy nếu quỷ yêu người thì sao? Hắn còn có thể một lần nữa biến thành người sao?" Đứa trẻ hỏi lại.
Lão trầm mặc một lát, giọng nói tâm tình nói, "... Nó có thể là .... Nhưng quỷ kia liền phải chịu hết mười tám tầng địa ngục khổ sở."
"Mười tám tầng địa ngục rất đáng sợ sao?" Thế giới của tiểu hài tử này tràn ngập chân thiện mỹ, cậu chớp chớp mắt, thậm chí còn không biết mười tám tầng địa ngục sẽ trải qua hình phạt gì.
Ông lão nhìn ánh mắt ngây thơ của đứa cháu, không muốn nói cụ thể những hình phạt vô nhân đạo kia, thay đổi một cách thuyết pháp khác, chậm rãi nói, "Nói như vậy đi, mười tám tầng địa ngục tương đương với mười tám loại hình phạt khác nhau, mỗi tầng tiếp theo, thời gian trừng phạt sẽ lấy không đổi gấp mấy lần."
"Giả thiết thời gian trừng phạt tầng thứ nhất là một vạn năm, như vậy tầng thứ mười tám chính là 13,1072 tỷ 3750 vạn năm, hơn nữa còn có một tin tức rất quan trọng kém, đó chính là địa ngục một ngày cùng phương thức tính toán nhân gian bất đồng, tầng địa ngục thứ nhất một ngày là nhân gian 7500 năm, mà tầng thứ hai là 15000 năm, mỗi một tầng thời gian cũng đang chồng lên nhau."
"Mười tám tầng địa ngục khổ sở này, cũng đã tương đương với vĩnh hằng rồi."
"Wow.... Lâu như vậy, chẳng phải là sau khi quỷ biến thành người, người còn sống cũng đã sớm chết sao?"
"Nếu thật sự có quỷ có thể làm được, hắn liền đã phá vỡ quy tắc, tự do cùng thế giới bên ngoài..." ông lão nở nụ cười, "Hơn nữa, trải qua nhiều khổ sở như vậy, chính là vì một lần nữa biến thành người, làm sao có thể có quỷ làm như vậy chứ..."
……....................................................................
"Tôi không đi được nữa..." Tống Ngôn Trần chống nạng chuyên dụng leo núi, thở hồng hộc nhìn về phía người đàn ông đứng ở một bên mặt không đỏ tim không nhảy, trong mắt tràn đầy diễm lệ.
“..... Anh thật sự một chút cũng không mệt mỏi..."
Người đàn ông nghe được ngồi bên cạnh nhỏ giọng lải nhải tán gẫu một già một trẻ, ánh mắt mờ mờ đảo qua nhìn thoáng qua, lại rất nhanh thu hồi, đáy mắt nhìn không ra quá nhiều cảm xúc.
Ánh mắt của gã gắt gao dừng trên người Tống Ngôn Trần, tiếp nhận nạng trong tay đối phương, ngồi xổm xuống, ngữ điệu cực nhẹ, lại tràn đầy tri kỷ cùng ôn nhu, "Đến trên lưng anh, anh cõng em. ”
Tống Ngôn Trần bối rối nhìn thoáng qua bốn phía, mặt nhất thời đỏ lên, có chút ngượng ngùng cúi người xuống, thầm tai thì thầm,"... Nhiều người như vậy, sẽ bị người ta trêu chọc.
Nói xong, Tống Ngôn Trần chớp chớp mắt một cái, đau lòng nói, "Hơn nữa hiện tại anh đã không còn là quỷ nữa, anh khẳng định cũng sẽ mệt mỏi. ”
Gã đưa tay nhéo mặt cậu một cái, "anh cõng em, họ cười họ, không can thiệp vào nhau. ”
Nhìn biểu cảm đáng thương của bảo bối, gã tràn đầy đau lòng, "Anh không mệt chút nào, nếu anh mệt mỏi, anh sẽ thả em xuống, được không?"
Tống Ngôn Trần quả nhiên chần chờ, cậu cúi đầu trầm tư, vẫn có chút không muốn gã ta mệt nhọc.
Nhưng người sau lại nhanh tay lẹ mắt ôm ngang cậu, muốn ôm cậu đi về phía trước.
Quả nhiên, động tác bất thình lốc của gã, nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của người qua đường cũng tới đây.
Tống Ngôn Trần đầu tiên sợ tới mức một tay nắm lấy cánh tay bóng đen, sau đó đỏ mặt, lại nhịn không được lấy tay đánh gã, vội vàng nói, "Em thấy anh chính là muốn làm càn! Thả em xuống, những người khác đã nhìn thấy rồi ”
Bóng đen làm theo, Tống Ngôn Trần không tình nguyện bò lên lưng bóng đen, để đối phương cõng mình.
“.... Có phải em rất nặng không..." Tống Ngôn Trần nằm sấp trên vai gã, nhịn không được mở môi hỏi.
"Không nặng, rất nhẹ rất nhẹ...", gã cõng Tống Ngôn Trần trên lưng, hô hấp vẫn vững vàng như trước, tốc độ cũng nửa điểm không chậm lại, thoạt nhìn giống như không cần tốn nhiều sức.
Tống Ngôn Trần "Ahh" một tiếng, áp sát đối phương, thậm chí lấy quạt điện nhỏ trong túi ra, thổi gió vào cổ người đàn ông.
Bóng đen cảm nhận được cảm giác mát mẻ, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tống Ngôn Trần, "Sau khi trở về nấu cho em thêm chút đồ ăn ngon, em quá nhẹ. ”
Tống Ngôn Trần cọ cọ bả vai gã, rầu rĩ gật đầu, "Được. ”
Nói xong, Tống Ngôn Trần bắt đầu nhịn không được lải nhải, "Bọn họ đều nói chỉ cần leo lên đỉn.h núi, đợi đến buổi tối liền có thể nhìn thấy đầy sao, nhất là sáng sớm ngày mai, còn có thể có mặt trời mọc."
Bóng đen nghe người phía sau lải nhải, thỉnh thoảng phụ họa vài tiếng, đại bộ phận thời gian đều là nghiêm túc nghe đối phương nói.
Cũng không biết nói bao lâu, Tống Ngôn Trần rốt cục nói mệt mỏi, cậu thành thành thật thật nằm sấp sau lưng đối phương, cảm thụ nhịp tim của gã.
Đột nhiên, Tống Ngôn Trần giống như phát hiện ra cái gì đó, vẻ mặt ngạc nhiên nói, "Vì sao rõ ràng anh không thở dốc, tim đập còn nhanh như vậy? Anh...."
Anh có mệt không?
Còn không đợi Tống Ngôn Trần nói xong, bóng đen đột nhiên cắt ngang anh, "Bởi vì anh yêu em. ”
Tại sao nhịp tim của anh lại nhanh như vậy?
Bởi vì anh yêu em.
Biểu tình Tống Ngôn Trần cứng lại, mặt lại ửng hồng, cả người đều giống như cà chua chín, đỏ đến sắp hòa tan.
Cậu mạnh mẽ vùi đầu vào cổ gã, nhất thời hóa thành rùa rụt đầu.
Bóng đen cười nhẹ nhàng, cõng cô dâu nhút nhát của mình tiếp tục đi về phía trước.
Cũng không biết qua bao lâu, bên tai gã cũng truyền đến lời tỏ tình thâm tình của đối phương.
“.... Em cũng yêu anh. ”
Bóng ma và Phó Lục Viễn là một?