Đầu óc Tống Ngôn Trần ong ong, như phát ra cảnh báo mạnh mẽ.
Cậu một lần nữa không thể chịu đựng được bầu không khí quỷ dị này, cuống quýt hất tay đối phương ra, lui về phía sau một bước.
Còn chưa kịp nghĩ tới, thì Tống Ngôn Trần đã trượt chân một phát, sau lưng trực tiếp đụng phải cửa trong suốt của phòng bếp, bóng đen nhanh tay nhanh mắt kéo lấy thắt lưng cậu lại, Tống Ngôn Trần mới tránh được bị thương, một lần nữa đứng vững.
Tống Ngôn Trần theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía trong phòng bếp, ngón tay người bị chém đứt còn đang nằm rõ trên bàn, dưới sàn gạch men là từng dòng máu tươi chảy xuôi …
Đây đâu phải là giết heo, đây rõ ràng là giết người!
Cả người Tống Ngôn Trần run lên, cảm giác ghê tởm cùng cảm giác hoảng sợ liên tiếp xông lên đến đỉnh điểm, hai tay cậu vịn lấy tường phía sau, run rẩy di chuyển bước chân của mình.
Người đàn ông đeo kính nhìn thấy phản ứng kinh hoảng luống cuống của cậu như vậy, chẳng những không lo bí mật bị phát hiện, mà trong mắt còn hiện lên một tia hưng phấn không thể che giấu.
Hắn đi lên trước, vẻ mặt hung ác túm lấy cánh tay Tống Ngôn Trần, liền kéo cậu lên sofa.
Tống Ngôn Trần tựa như một con cừu non đang chờ làm thịt, cánh tay nhỏ chân nhỏ nhắn, dễ dàng bị ném lên sofa.
Tống Ngôn Trần hoàn toàn không nhịn được nữa, khóc ra tiếng, bắt đầu điên cuồng cầu khẩn, "Tôi không thấy gì hết, anh thả tôi ra đi, tôi cầu xin anh.”
Người đàn ông đeo kính kéo cà vạt của mình ra, chậm rãi cởi nút áo sơ mi, hắn cúi người xuống, thuần thục trói chặt hai tay Tống Ngôn Trần, dùng cà vạt trói cậu lại.
Tống Ngôn Trần hai mắt đỏ lên, biết mình sắp chết, liền há miệng muốn kêu cứu ,..... nơi này cách âm cũng không được tốt lắm.
"Cứu mạng! Giết người! Cứu, cứu, cứu mạng…." Tống Ngôn Trần vừa định tiếp tục kêu, người đàn ông liền cởi quần áo nửa người trên ra, đem quần áo nhàu thành một cục to nhét vào miệng Tống Ngôn Trần.
Người đàn ông đeo kính từ trên cao nhìn xuống cậu, khó có khi lộ ra một ánh mắt thương hại, hắn chậc lưỡi nói, "Đừng uổng phí sức lực, người ở đây vừa ích kỷ lại lãnh đạm hơn những nơi khác, cho dù bọn họ nghe được cũng sẽ làm bộ như không nghe thấy, sẽ không có ai tới cứu cậu đâu.”
Nói xong, trong miệng hắn liền phát ra tiếng cười trầm thấp, tiếng cười mang theo châm chọc, giống như nhìn thấu hết thảy mọi chuyện trên thế gian này, vẻ mặt hắn mang theo một tia lạnh lẽo vô cùng tàn bạo.
Tống Ngôn Trần nóng nảy, trong miệng phát ra tiếng kêu ưm ưm, hai chân bắt đầu đạp loạn lên, ngay cả dép lê từ trên chân cậu cũng rơi ra.
Ánh mắt hắn nhìn món khai vị trước mặt, vươn tay, đầu lưỡi đảo qua ngón trỏ của cậu, muốn bắt đầu hưởng thụ.
Tống Ngôn Trần tuyệt vọng mà lại sụp đổ phát ra âm thanh, không ngừng giãy dụa.
Tám chữ có thể miêu tả tình cảnh của cậu lúc này: vừa trốn hang sói, lại vào miệng cọp.
Tống Ngôn Trần quả thực bị tra tấn đến phát điên.
Mắt thấy cơ thể ghê tởm của người đàn ông sắp dán lên người mình, Tống Ngôn Trần theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Còn không đợi cậu phản ứng, cậu liền cảm nhận được trên mặt mình bắn tung tóe chất lỏng ấm áp (chờ chút, nhắc nhở một chút, cái này là máu), bên tai cậu trước sau vang lên hàng loạt tiếng dao đâm rồi lại rút.
Ngay sau đó, Tống Ngôn Trần nghe thấy đối phương thống khổ kêu rên.
Tống Ngôn Trần giật mình, vừa định mở mắt ra, một đôi tay lớn đã che mắt cậu lại.
Thanh âm ấm áp mà tinh tế của bóng đen vang lên bên tai cậu, phảng phất mang theo muôn vàn sự dịu dàng nói, "Đừng nhìn."
Trái tim Tống Ngôn Trần trong thời gian ngắn như mọc đầy ngải cứu, bị lông vũ cào xước đến tróc da tróc thịt, một loại cảm xúc khó nói thành lời chậm rãi bò lên ngực cậu.
Cậu nín thở, chỉ có thể dựa vào thính giác cùng xúc cảm để cảm nhận hết thảy những gì xung quanh.
Một tiếng động lớn của vật nặng đập vào đất, tất cả động tĩnh đều biến mất, bỗng chốc xung quanh đều trở nên yên tĩnh lạ thường.
Tống Ngôn Trần cắn môi dưới, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Tống Ngôn Trần biết rất rõ, người vừa mới giúp mình, chính là tên "quỷ” biến thái ẩn sâu trong bóng tối len lén nhìn cậu, là người đã tạo ra vô số dấu vết trên người cậu.
Tống Ngôn Trần lo lắng đến không nhịn được, khóc càng lúc càng lớn.
Bóng đen cẩn thận kéo miếng vải bẩn nhét trong miệng Tống Ngôn Trần ra, vẻ mặt căm hận nhìn chằm chằm thi thể bên sofa còn chưa kịp nguội lạnh.
Sao mày dám làm thế với người của tao?
Nhưng. . .
Bóng đen cúi đầu, nhìn về phía bảo bối đang khóc thút thít trong ngực mình.
Mắt thấy bảo bối vì sợ hãi mà rụt vào trong ngực mình, lại còn mang theo tư thế cực kỳ thiếu cảm giác an toàn mà cuộn tròn bản thân lại, có trời mới biết gã có bao nhiêu đắc ý.
Gã chính là muốn cho đứa nhỏ không ngoan này biết rằng, thế giới này khắp nơi đều tràn ngập hiểm ác.
Không ai xứng đáng được tin tưởng và dựa dẫm ngoại trừ chính mình.
Chậc chậc.
Bóng đen không cởi bỏ cà vạt đang trói hai tay Tống Ngôn Trần ra, mà ngược lại che mắt đối phương, cúi đầu hôn lên nó.
Đây là lần đầu tiên bóng đen hôn cậu khi Tống Ngôn Trần tỉnh táo.
Tống Ngôn Trần căng thẳng, cậu không có kinh nghiệm lắm, chỉ có thể bị động mà khó khăn đón nhận nụ hôn từ đối phương.
Tống Ngôn Trần không dám lên tiếng, cậu chỉ biết ngẩng đầu nhìn lên, rõ ràng muốn né tránh, nhưng động tác lại bất ngờ biến thành chiều chuộng và phối hợp, tựa như một con thiên nga ngưỡng cổ chịu đựng, lộ ra cái vẻ đẹp chí mạng của mình, mà không hề hay biết rằng đó là cám dỗ chết người.
Bóng đen mỉm cười.
Em là của ta. . .
Trái tim Tống Ngôn Trần tựa như một chuyến tàu trật bánh không ngừng lên xuống, giống như một giây sau sẽ từ ngực cậu lao ra, lông mi mảnh khảnh và tinh tế cũng không không ngừng run rẩy.
Bóng đen hôn đủ rồi, một tay nâng đối phương lên, gã đem mặt Tống Ngôn Trần vùi vào trong ngực mình, không cho cậu nhìn hình ảnh không nên thấy, sau đó hài lòng ôm chặt cậu mà biến mất.