Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi

Chương 7: Đám hàng xóm kì quái (7)



"Cứu mạng! Có người chết!" 

Tiếng kêu thảm thiết từ dãy ngoài hành lang cũ nát tối đen như mực vang lên, theo sau tiếng la là hàng loạt trùm đèn ánh sáng được bật lên, hoàn toàn phá tan sự yên tĩnh của đêm tối.

Trong phút chốc, bốn phía xung quanh truyền đến nhiều nhất là tiếng mắng chửi liên tục, xen lẫn là tiếng gõ cửa, mở cửa, tiếng đi bộ, thật sự rất ồn ào.

Mí mắt Tống Ngôn Trần khẽ nhúc nhích, cổ họng khô khốc, đầu như muốn nứt ra.

Cậu cảm giác cơ thể của mình tựa như bị vét sạch, tùy tiện động một chút liền giống như bị cả ngọn núi Thái Sơn đè qua, thật sự rất đau.

Cậu khó khăn đưa tay ra, chạm vào cóc nước ấm được đặt trên tủ đầu giường, một ngụm rót vào cổ họng.

Những ký ức tỉnh táo và kinh hoàng tối hôm qua nhất thời đều bị đánh thức, Tống Ngôn Trần mặt trắng bệch.

Tối qua cậu đã làm những gì? Còn con ma đi theo cậu nữa…

Càng đáng sợ hơn chính là, toàn bộ quá trình đều chỉ có một mình cậu, tựa như món đồ chơi bị người khác tùy ý giày vò, đến tận bây giờ cậu còn không biết rõ bộ dạng của đối phương, nhưng “gã” lại có thể nhìn thấu được tất cả biểu cảm của cậu.

Nháy mắt, sắc mặt Tống Ngôn Trần trắng bệch, cậu có chút thất thần ngồi ở trên giường, cơ thể lại không ngừng run rẩy.

Nghe tiếng hoảng sợ cùng tiếng thảo luận nhỏ bên ngoài cửa, nhất thời biểu cảm của Tống Ngôn Trần trở nên khẩn trương và hoảng loạn hơn rất nhiều.

Đúng rồi... Hôm qua thi thể của người đàn ông đeo kính đã được tìm thấy.

Phải làm sao đây...

Vừa nghĩ đến đây, dạ dày Tống Ngôn Trần lại có dấu hiệu không chịu nổi, khắp nơi trong cổ họng đều ngập tràn nước chua muốn phun ra.

Cậu nhìn chính mình chật vật một hồi, sau đó mới run rẩy vươn tay nắm lấy quần áo bên giường, gấp gáp mặc vào.

Vừa mới bước xuống giường, cậu liền không chịu nổi gánh nặng mà nghiêng về phía trước, ngã xuống đất, vết thương phía sau cũng bị ảnh hưởng, đau đến mức răng cậu phải cắn chặt lấy nhau.

Ánh mắt cậu quét ngang, trong chốc lát liền chú ý tới thức ăn được đặt trên bàn trà.

Không chỉ chuẩn bị cháo trắng, còn có sữa, bánh mì, trứng luộc và một số thức ăn như bữa sáng hằng ngày khác, còn có dùng hộp giữ ấm đựng thức ăn nóng và cơm, mỗi một món đều rất thanh đạm, toàn bộ bàn đều được bày biện rất đầy đủ, cộng lại có khi lượng cơm bằng ba người đàn ông trưởng thành.

Rõ ràng là một màn ấm áp như thế, nhưng Tống Ngôn Trần lại không cảm nhận được nửa điểm ấm áp nào cả, sợ hãi trong lòng cũng đạt tới đỉnh điểm vào lúc này.

Con ma đó đang cố làm cái quái gì vậy?

Tại sao lại là anh ta?

Tại sao lại là anh ta?

Tống Ngôn Trần trở vào phòng thêm lần nữa, gương mặt cậu vẫn trắng bệch như cũ, còn phải nhịn xuống cơn đau âm ỉ, cậu nhìn bốn phía xung quanh, gào thét thành tiếng, "Anh rốt cuộc muốn làm cái gì! Anh nói cho tôi biết đi!"

- Anh đừng quấn lấy tôi có được hay không, tôi chỉ là một người bình thường thôi!

Vừa nghĩ đến cảnh tượng bị chi phối vào đêm qua, Tống Ngôn Trần không khống chế được cảm xúc của mình, cậu khóc to lên.

Tựa như một người phụ nữ, cùng một người đàn ông quấn quýt với nhau, cậu căn bản không cách nào tưởng tượng mình lại làm ra chuyện như vậy.

Tống Ngôn Trần cầm lấy gối kê đầu bên cạnh đập mạnh vào bữa sáng đã chuẩn bị sẵn.

Giờ phút này cậu rõ ràng đã đói đến mức bên trong dạ dày đều điên cuồng co giật, đau quặn, nhưng cậu lại mạnh mẽ đập hết chúng đi, căn bản không có ý muốn ăn lấy một miếng.

Trả lời cậu chỉ là tiếng của bát đũa rơi xuống đất, xung quanh yên ắng không có người trả lời.

Tống Ngôn Trần trong nháy mắt càng thêm ủy khuất, nước mắt chua xót cũng đảo quanh hốc mắt đỏ bừng của Tống Ngôn Trần.

Tên biến thái kia dám bỏ chạy sau khi bắt nạt cậu….

Nhìn đống hỗn độn trước mắt, lông mi Tống Ngôn Trần tựa như con bướm sợ hãi muốn bay, không ngừng run rẩy.

Tại sao anh ta lại làm như vậy. Khốn nạn thật chứ…

'Bang bang!'

Ngay khi Tống Ngôn Trần nghĩ đến thất thần, cửa phòng đột nhiên bị người khác gõ cửa, Tống Ngôn Trần sợ tới mức cả người giật mình, nhìn về phía cửa.

Cách thức gõ cửa của người ngoài cửa có phần thô bạo, tư thế giống như một cái giá khô, va chạm mỗi một cái, đều bạo lực đến hận không thể phá nát cửa mà vào.

Trái tim Tống Ngôn Trần bắt đầu run lên.

Ai đang gõ cửa vậy?

Ngay lúc Tống Ngôn Trần sợ hãi, người ngoài cửa nói trước, "Chúng tôi là cảnh sát, hàng xóm đối diện nhà anh đã xảy ra án mạng, chúng tôi muốn hỏi anh một ít chuyện, mời anh mở cửa, phối hợp điều tra với chúng tôi một chút.”

Tống Ngôn Trần vừa nghe, sắc mặt càng thêm hoảng sợ.

Đó là cảnh sát…

Cậu phải làm gì đây? Cậu phải làm gì đây?

Nếu bị phát hiện hôm qua cậu đi đến căn hộ đối diện, cậu nên giải thích thế nào?

Nếu cậu nói sự thật, người cảnh sát kia sẽ tin rằng có một con ma trên thế giới này sao?

Thật sự sẽ không coi cậu là bệnh thần kinh, sau đó kết án là giết người chứ?

Càng nghĩ Tống Ngôn Trần lại càng sợ hãi, gấp đến độ sắp khóc.

Mắt thấy cửa càng gõ càng nặng, Tống Ngôn Thần biết nếu cứ tiếp tục đi theo như vậy, đối phương không chỉ sẽ không bỏ qua cho mình, còn rất có khả năng bởi vì hành động chột dạ của cậu liền liệt cậu vào danh sách nghi phạm.

Cậu không thể trốn.

Phải!

Cậu phải thật bình tĩnh ngay lúc này!

Tòa nhà này căn bản cũng không có camera giám sát, chỉ cần cậu chắc chắn mình đêm qua chưa từng đi ra ngoài, cảnh sát sẽ không có chứng cứ bảo cậu là nghi phạm giết người.

Tống Ngôn Trần cố nén đau đớn trên cơ thể, kiên trì đứng lên mở cửa.

......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.