Tống Ngôn Trần nghe thanh âm không thể nào quen thuộc hơn, lòng ngực cậu run lên.
Một giây sau, người đàn ông liền cười khẽ một tiếng, kéo thắt lưng cậu, xoay người lại, ấn người lên cửa, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống khuôn mặt tái nhợt trắng bệch của đối phương.
Tống Ngôn Trần không nhìn thấy bóng dáng của người đối diện, hai tay chỉ biết chống lên cửa, lộ ra vài phần luống cuống cùng sợ hãi, nỗi sợ hãi trong lòng cũng từng chút từng chút từng chút bị phóng đại một cách vô hạn.
Đúng.....
Là con ma đó…
Anh ta đã trở lại!!!
Bóng đen hôn lên khóe miệng thiếu niên, giọng nói bình tĩnh, lại mang theo sự hoang tưởng không rõ, trong giọng nói lại mơ hồ mang theo nụ cười, "Lần sau không được ăn mặc như này nữa, cũng không được mở cửa cho ai vào..."
Nghe bên tai phát ra giọng nói lạnh lẽo, máu toàn thân Tống Ngôn Trần như bị chảy ngược, cơ thể cậu cứng ngắc chẳng khác gì khối sắt, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
“... Bằng không ta sẽ ghen..."
Nói xong, giọng điệu của bóng đen đột nhiên trầm xuống.
Cơ thể Tống Ngôn Trần cũng run rẩy theo, cậu không cảm nhận được chút lưu luyến cùng tình yêu nào trong giọng nói của gã, chỉ cảm nhận được nỗi sợ hãi và đe dọa đáng sợ từ gã.
Nhìn vẻ mặt tràn ngập sợ hãi của thiếu niên, ngón tay gã lặng lẽ cọ qua khóe mắt cậu, động tác không tính là ôn nhu, thậm chí có thể nói là thô lỗ.
Giống như một con thiên nga bị cắt cổ, những người đi ngang qua hận không thể bẻ gãy nó, không ngừng khiêu gợi d.ục v.ọng của đối phương. Làm cho người khác không thể khống chế được chính mình.
Em ấy thật sự là không cảm giác được bản thân rất quyến rũ sao... Ăn mặc như vậy mà đi ra ngoài gặp người khác…
Gã thực sự muốn giết ai đó… khà khà,...
Cũng chính trong phút chốc này, ánh mắt gã chậm rãi di chuyển, rơi xuống thức ăn bị đánh đổ trên mặt đất.
Ánh mắt gã hơi trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía Tống Ngôn Trần cũng đột nhiên trở nên nghiêm khắc, ngay cả ngữ khí cũng cực kỳ lạnh lẽo.
"Em không ăn gì à?"
Tống Ngôn Trần ngậm chặt miệng, đôi môi không chút huyết sắc mơ hồ còn đang run rẩy, cả người tựa như một con rùa rụt vào trong vỏ, không muốn nói chuyện cũng không muốn trả lời.
Trong mắt người đàn ông mang theo sự cố chấp cùng ý muốn điên cuồng mãnh liệt, gã một tay liền khống chế cằm Tống Ngôn Trần, buộc đối phương nhìn về phía mình, nhìn sắc mặt Tống Ngôn Trần càng lúc càng trắng bệch, ngay cả ánh mắt cũng rưng rưng một tầng nước, trái tim gã tựa như bị kim đâm mà đau đớn.
"Em chán ghét ta đến vậy sao?"
Tống Ngôn Trần vẫn trầm mặc như trước, cậu nhìn không thấy cơ thể của bóng đen, cũng không nhìn thấy biểu cảm khó chịu của gã, hiện tại điều duy nhất cậu có thể cảm nhận được, chính là bàn tay của đối phương đang không ngừng dùng sức, còn có cảm giác lạnh lẽo vô thanh vô tức dựa vào mình.
"......" Gã nhìn bộ dáng cúi thấp đầu của cậu, hít sâu một hơi thật sâu, một ngọn lửa giận vô danh đang không ngừng rực cháy xoay quanh ngực gã.
Cuối cùng, gã vẫn không thể chịu đựng được nữa, một cú đấm đập nứt bức tường.
Tống Ngôn Trần nghe bên tai lướt qua tiếng nổ lớn, sợ tới mức run rẩy, sắc mặt cũng càng thêm trắng đi.
Lần này bóng đen mặc kệ Tống Ngôn Trần rốt cuộc có nguyện ý hay không, một phen ôm người lên.
Đột nhiên cảm giác lơ lửng ập đến, khiến cho Tống Ngôn Trần sợ tới mức run rẩy, tay chân cũng điên cuồng giãy giụa theo, thiếu chút nữa lại đụng phải vết thương cũ phía sau.
Gã lấy lực khống chế cậu trong tay, chậm rãi đem người đặt lên sô pha, nhưng bởi vì lo lắng sẽ đụng phải vết thương của đối phương, còn ân cần quan tâm đem một cái gối ôm đệm xuống dưới thân đối phương.
Trong suốt quá trình hành động, bóng đen đều không nói một chữ, khuôn mặt gã vẫn cứng ngắc như cũ. Tống Ngôn Trần mơ hồ có thể cảm nhận được hàn ý tràn ngập xung quanh, cậu sợ hãi co cơ thể lại.
- Ăn!
Nhìn thức ăn được đưa tới trước mắt, Tống Ngôn Trần mơ hồ theo bản năng kháng cự.
Bóng đen lần thứ hai hít sâu một hơi, đè nén tính khí của mình, nghiến răng nghiến lợi nói, "Em muốn mình chết đói sao?"
Mũi Tống Ngôn Trần chua xót, không dám nói chuyện.
Có trời mới biết lúc này cậu nghĩ gì, dạ dày khó chịu bao nhiêu, nhưng cậu làm sao dám ăn thức ăn của một con ma chuẩn bị cho mình?
Có lẽ là nhìn thấu biểu cảm của Tống Ngôn Trần, người đàn ông đưa cháo còn bốc hơi nóng đến trước mặt đối phương, ngữ khí cũng mềm mại theo, nhẹ nhàng dùng giọng điệu mang theo ý cầu khẩn khàn giọng, "Đừng giày vò chính mình nữa được không?"
"Cơ thể của em vốn đã không tốt..."
Cũng không biết rốt cuộc là câu nào chạm đến đáy lòng quyết tâm kia của Tống Ngôn Trần, cậu lại lặng lẽ tiếp nhận muỗng cháo của đối phương, vùi đầu ăn.
Bóng đen vừa thở phào một cách nhẹ nhõm, cúi đầu liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đang lệ rơi.
Nước mắt mặn mà theo mặt Tống Ngôn Trần, rơi vào trong chén, mà cậu giờ tựa như một cỗ máy vô tình chỉ biết ăn cơm, ăn hết thìa này đến muỗng khác, thậm chí ngay cả nuốt cũng nuốt liền mấy ngụm.
Bóng đen đã hoàn toàn phát điên.
Gã đỏ mắt, nhìn cảnh Tống Ngôn Trần im lặng kháng nghị, lộ ra biểu cảm thống khổ mà lại vặn vẹo, gã đứng lên, buông lỏng đối phương đang ghì chặt.
“..... Em thắng rồi. ”
Nói xong, gã một câu cũng không nói, lần thứ hai biến mất ở trong phòng.
Tống Ngôn Trần ở lại, một tay chạm lên trên mặt, sợ hãi đến mức khóc rống lên.
***