Cảm giác run rẩy quen thuộc lăn dọc theo vành tai bị liế.m láp, eo Lâm Dục mềm nhũn, áp sát vào lồng ngực rắn chắc lạnh như băng.
Dường như được hành động chủ động ôm ấp này lấy lòng, Hạ Trầm nắm lấy bả vai gầy gò, xoay người lại: “Bé ngoan, em có muốn ta không?”
Lâm Dục không trả lời, chỉ mở to đôi mắt trong suốt ngấn nước nhìn anh.
Hạ Trầm thật sự không chịu nổi ánh mắt như vậy, anh vội vàng rướn người lên, muốn hôn đôi môi đỏ mọng mà mình ngày đêm mong nhớ.
Một giây trước khi môi chạm môi, lòng bàn tay Lâm Dục đang rũ bên cạnh rốt cuộc ngưng tụ ra một đoàn ánh sáng màu vàng, cậu không chút do dự đánh về phía bả vai người kia.
Hạ Trầm kêu lên một tiếng, bị ánh sáng vàng liên tiếp đánh cho lùi vài bước.
Lâm Dục thu tay về, lạnh lùng nói: “Quả nhiên là cậu giả bộ.
”
Cậu rời đi không quá một giờ, lỗ thủng lớn như vậy đã biến mất, vậy mà cậu còn nghiêm túc lo lắng cho người ta…
“Ta bị kiếm xuyên qua, bé ngoan tận mắt nhìn thấy, sao có thể nói ta giả bộ được?” Hạ Trầm lấy mu bàn tay lau máu đen tràn ra bên môi, như thể hoàn toàn không thèm để ý mình bị thương, đôi chân dài bước lên.
“Đừng tới đây.
” Lâm Dục giơ tay lên, một lần nữa thúc giục linh lực trong cơ thể: “Cậu mà tiến thêm một bước nữa thì đừng trách tôi ra tay không lưu tình.
”
“Bé ngoan, em nỡ sao?” Bước chân Hạ Trầm cũng không dừng lại, tiếp tục đi từng bước về phía cậu.
Lâm Dục trơ mắt nhìn khuôn mặt cách mình ngày càng gần, ánh sáng vàng ngưng kết xong nhưng lại chậm chạp không đánh ra.
Tuy rằng biểu hiện của đối phương rất nhẹ nhàng, nhưng cậu biết uy lực của ánh sáng vàng, trong lòng hiểu rõ cú đánh vừa rồi chắc chắn không thể không khiến đối phương bị thương.
Ngay khi cậu đang chần chờ, Hạ Trầm đã đứng trước mặt cậu, lặp lại câu hỏi: “Bé ngoan nỡ sao?”
Đầu ngón tay run run, Lâm Dục cắn răng trả lời: “Tôi việc gì mà phải không nỡ?”
“Nếu như bé muốn mạng của ta, vậy có thể lấy đi.
” Hạ Trầm cầm lấy cổ tay còn lại của cậu, ép cậu sờ lên vị trí ngực mình: “Đánh ở đây, ta đảm bảo không né tránh.
”
“Cậu…” Lâm Dục quả thực sắp hận muốn chết: “Rõ là cậu chắc chắn tôi sẽ ra tay!”
Giờ khắc này cậu càng hận chính mình, hận chính mình không biết cố gắng, hết lần này đến lần khác mềm lòng với tên ác quỷ trước mắt này nên mới lại rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
“Sao có thể chứ?” Hạ Trầm cúi đầu cười một tiếng: “Có thể chết trong tay em, ta cam tâm tình nguyện.
”
Ánh mắt anh chăm chú si mê, giọng nói bình tĩnh như đang nói một sự thật đã định.
Bề ngoài nghe càng bình tĩnh, thứ giấu bên dưới lại càng điên cuồng.
Trái tim Lâm Dục run lên, linh lực khép lại trong lòng bàn tay cũng tiêu tán.
Hạ Trầm nắm chắc thời cơ này, anh dùng sức nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, kéo người vào trong ngực mình.
Đôi môi mỏng không đợi được rơi xuống, sau khi đảo một vòng thì há miệng cắn lấy môi dưới đầy đặn.
“A…” Lâm Dục đau đớn, không khỏi phát ra một tiếng rên nhỏ.
Đầu lưỡi to lớn lạnh lẽo xâm nhập trong nháy mắt, nặng nề liế.m hôn hàm trên yếu ớt mẫn cảm, ngay sau đó lập tức thô bạo ngấu nghiến đầu lưỡi mềm mại.
Chỉ ngắn ngủi mấy giây, Lâm Dục gần như bị hôn đến không thở nổi.
Cậu giãy dụa muốn chạy trốn theo bản năng, nhưng mỗi lần lùi về phía sau một bước, môi lưỡi quấn lấy cậu cũng đi theo một bước.
Rất nhanh cậu đã bị người kia áp sát lên thành cửa hôn say đắm.
Mãi đến khi trước mắt cậu trở nên đen kịt, Hạ Trầm mới từ bi buông tha môi lưỡi quấn quýt.
Trong không khí vang lên tiếng “nhóp nhép”, nước bọt không kịp nuốt tràn ra khóe môi hơi nhếch lên, lại bị liế.m mút sạch sẽ từng chút một.
“Bé ngoan…” Môi và môi thân mật cọ cọ, Hạ Trầm dùng giọng nói trầm thấp mê hoặc chậm rãi hỏi: “Thật ra em cũng muốn ta, đúng không…”
Lời còn chưa dứt, khoang miệng nóng bỏng lại bị lưỡi lớn xâm nhập.
Trong căn nhà gỗ nhỏ vang lên tiếng nước “chụt chụt” khiến người ta nghe mà đỏ mặt tai hồng, cùng với đó thỉnh thoảng có tiếng nức nở đáng thương.
“Đủ… Đủ rồi…” Một lúc lâu sau, Lâm Dục cuối cùng cũng không chịu nổi run giọng cầu xin.
“Muốn ta không?” Hô hấp Hạ Trầm trở nên nóng bỏng, bàn tay to lớn không nhẹ không nặng xoa hắn, khàn giọng ép hỏi: “Có muốn ta hay không?”
Hai tay mềm nhũn treo trên cổ người kia, Lâm Dục cố nhịn xấu hổ lẩm bẩm trả lời: “Muốn…”
“Nói gì vậy?” Hạ Trầm được một tấc lại muốn tiến một thước: “Nói to một chút, bé ngoan.
”
Lâm Dục khép đôi mắt ầng ậng nước, giọng nói run lên: “Muốn, muốn cậu…”
Hơi thở phả vào môi chợt tăng thêm, Hạ Trầm nâng cái mông tròn trịa, bế người lên: “Thật ngoan, ta cũng muốn bảo bối…”
Lâm Dục cứ tưởng rằng mình nói thì sẽ được buông tha, không ngờ người đàn ông càng lúc càng phát điên.
“Đừng… Không cần!” Cậu bỗng dưng mở hai mắt, gấp đến độ dùng sức đấm vào bờ vai rộng lớn của người kia: “Đừng ở chỗ này!”
Nơi này là địa bàn của Lâm gia, chưa bàn đến việc có thể có người đi ngang qua bất cứ lúc nào, tổ tiên trong Từ đường Lâm gia cũng đang nhìn bọn họ!
“Chậc…” Hạ Trầm bất mãn rút ngón tay ra: “Thật là phiền toái, cho nên mới nói tại sao bảo bối ngoan lại muốn chạy chứ?”
Đuôi mắt Lâm Dục đỏ lên, giọng nói tủi thân muốn chết: “Còn không phải vì, vì cậu nhốt tôi lại…”
Hạ Trầm đau lòng hôn lên mí mắt sưng húp: “Nếu bé ngoan không có ý định chạy, ta sẽ không nhốt em lại.
”
“Nhưng mà…” Trong lòng Lâm Dục biết rõ anh đang trả đũa, nhưng đầu óc nhất thời không nghĩ kịp, dứt khoát tự sa ngã nằm lì trên người đối phương.
Hạ Trầm rất hưởng thụ, cười nhẹ dỗ dành: “Bảo bối ngoan, chồng dẫn em rời đi, đến thế giới chỉ có hai chúng ta được không?”
Nghe vậy, đầu óc trì độn của Lâm Dục dần tỉnh táo lại: “Chờ một chút…”
Hạ Trầm nâng cái mông nhỏ nhắn nộn thịt lên: “Hửm?”
Lâm Dục bắt lấy cái tay kia, chật vật sờ trong túi quần mình: “Tôi có chụp một thứ, cậu nhìn thử xem.
”
Cậu đang ở trạng thái treo trên người đối phương, cái eo vặn vẹo cọ tới cọ lui một hồi, ánh mắt Hạ Trầm càng thêm u trầm, cách một lớp quần áo tát một cái vào bẹn đùi cậu: “Ngoan ngoãn một chút.
”
“A…” Lâm Dục thở hổn hển một tiếng: “Hạ Trầm, cậu lại đánh tôi!”
“Xin lỗi bảo bối, ta sai rồi.
” Hạ Trầm lập tức xin lỗi, nụ cười bên môi nhìn thế nào cũng không có ý tốt: “Ta xoa xoa cho em được không?”
“Không cần!” Lâm Dục cuối cùng cũng thuận lợi rút điện thoại ra: “Cậu buông tôi xuống trước, tôi cho cậu xem một tấm ảnh.
”
Hạ Trầm hiển nhiên không mấy hứng thú: “Ảnh gì?”
Lâm Dục hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Cậu thả tôi xuống trước đã!”
“Đừng nhìn ta như vậy, bé ngoan.
” Hạ Trầm lại mỉm cười, cắn vành tai cậu nói từng chữ: “Ta sẽ không khống chế được…”
Chỉ mới nghe xong một câu, tai Lâm Dục đỏ bừng: “Hạ Trầm!”
“Được rồi được rồi, không nói nữa.
” Hạ Trầm nếm đủ vị ngọt, cũng biết khi nào nên dừng lại, anh ôm cậu ngồi xuống mép giường: “Bảo bối ngoan muốn cho ta xem cái gì?”
Lâm Dục mở album ảnh điện thoại ra, ấn vào ảnh mình chụp: “Đây là tôi khi nãy…”
Lời còn chưa dứt, điện thoại đã bị giật mất.
Hạ Trầm nhìn chằm chằm bóng lưng trong màn hình nhỏ, sâu trong đồng tử đen thuần nổi lên màu đỏ tươi đáng sợ, trái tim mất đi nhịp đập lại mạnh mẽ đụng vào lồng ngực khó khăn lắm mới khép lại.
Lâm Dục nhận ra anh có gì đó khác thường, trong lòng thấp thỏm: “Cậu thật sự quen người trong tranh sao?”
“Người này là ai?” Ánh mắt âm u của Hạ Trầm giống như muốn xuyên qua màn hình chui vào trong tranh, cổ họng nặn ra mấy chữ: “Đây, là, ai?”
Lâm Dục muốn thoát khỏi lòng người đàn ông, lần này hầu như không gặp phải trở ngại nào, thuận lợi rơi xuống đất.
Toàn bộ lực chú ý của Hạ Trầm đều tập trung vào bức tranh kia, không mảy may để ý việc giữ chặt cậu.
Lâm Dục chỉ ngẩn ra một giây, nhanh chóng trả lời: “Đây chính là vị tổ tiên Lâm gia trong Tế đường.
”
“Tổ tiên Lâm gia…” Hạ Trầm khàn giọng lặp lại, giọng nói đột nhiên trở nên âm u: “Người này rốt cuộc là ai?”
Lâm Dục im lặng một lát, nhẹ giọng trả lời: “Nếu như cậu thật sự muốn biết, có lẽ có một người có thể giải đáp thắc mắc cho chúng ta.
”
Hạ Trầm ngẩng đôi mắt đỏ sậm: “Ai?”
Lâm Dục nhìn anh: “Cậu trước hết phải cam đoan, những chuyện sau đó đều phải nghe tôi sắp xếp.
”
*
Nhà cũ Lâm gia, Lâm Chính Dương ngồi bên cạnh bàn rơi vào trầm tư, chén trà trong tay sớm đã nguội ngắt.
Không biết bao lâu sau, một tiếng gọi quen thuộc làm gián đoạn suy nghĩ của ông: “Cha.
”
“Sao lại trễ như vậy?” Lâm Chính Dương lấy lại tinh thần, nhíu mày nhìn về phía con trai: “Không phải đã nói với con phải mau chóng trở về sao?”
Lâm Dục cắn cắn m.ôi dưới, sắc mặt nghiêm trọng: “Cha, Hạ Trầm cậu ấy… đã biến mất.
”
“Cái gì?” Lâm Chính Dương đứng phắt dậy: “Vết thương của nó lành nhanh như vậy sao?”
“Con không biết…” Lâm Dục lắc đầu, đưa tờ vải nắm chặt trong tay lên phía trước: “Cậu ấy chỉ để lại cái này.
”
Lâm Chính Dương nhận mảnh vải rồi mở ra, mấy chữ to đỏ như máu đập vào mắt.
“Bảy ngày sau, ta sẽ tới lấy đồ của mình.
”
“Hoang đường!” Lâm Chính Dương dùng sức giơ tay lên, mảnh vải đỏ như máu nát bấy, ông lớn tiếng quát: “Hôm đó đúng là không nên nương tay buông tha cho nó!”
“Cậu ấy khôi phục nhanh hơn con nghĩ rất nhiều…” Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lâm Dục tràn ngập bất an: “Cha, cậu ấy nhất định sẽ trở về mang con đi.
”
Lâm Chính Dương chưa hết tức giận, buột miệng thốt ra: “Nếu nó cứ khăng khăng như thế, vậy chỉ còn một con đường cuối cùng!
“Con đường nào ạ?” Lông mày Lâm Dục khẽ động, dò hỏi: “Chẳng lẽ vị tổ tiên kia còn để lại thứ gì khác?”
“Không cần thứ gì khác, chỉ cần A Dục con…”, Lâm Chính Dương nói được một nửa đột nhiên dừng lại, vẻ mặt do dự.
“Vị tổ tiên kia có lai lịch thế nào, người đó và Hạ Trầm rốt cuộc có mối quan hệ sâu xa gì?” Lâm Dục thừa cơ truy hỏi: “Cha, chuyện này không chỉ liên quan đến an toàn của con, mà còn liên quan đến an nguy của cả Lâm gia, rốt cuộc cha còn biết chuyện gì nữa?”
“Hầy…” Lâm Chính Dương thở dài một hơi: “Thôi, con theo cha vào phòng.
”
Hai cha con đi vào thư phòng, Lâm Dục cẩn thận đóng chặt cửa lại.
Lâm Chính Dương đứng trước giá sách, đưa lưng về phía cậu chậm rãi mở miệng nói: “Vị tổ tiên kia, thật ra chính là sư tổ khai sơn chân chính của Lâm gia.
”
“Cho nên chúng ta đều là con cháu đời sau của người sao?” Lâm Dục kinh ngạc nói.
Lâm Chính Dương lắc đầu: “Vị tổ tiên kia khi qua đời còn chưa cưới vợ sinh con.
”
Lời này vừa nói ra, Lâm Dục lại thắc mắc: “Đó… Vị tổ tiên đó như vậy chẳng phải là đoạn tuyệt sao?”
Chẳng trách phải xây một gian Tế đường đơn độc, nghiêm khắc mà nói, tất cả bọn họ đều không có quan hệ huyết thống trực hệ với vị tổ tiên này.
“Đúng vậy.
” Lâm Chính Dương xoay người nói: “Nhưng vị tổ tiên này lại nhiều đời được con cháu Lâm gia cung phụng, mỗi đời gia chủ đều phải thông qua khảo nghiệm do người để lại, con có biết vì sao không?”
Lâm Dục không rõ: “Vì sao ạ?”
Sắc mặt Lâm Chính Dương trở nên nghiêm túc: “Bởi vì hơn tám trăm năm trước, vị tổ tiên này đã tự tay trấn áp phong ấn một tên ma đầu kinh thế, cứu vớt ngàn vạn người trong luyện ngục nhân gian!”
Lâm Dục kinh ngạc nhìn cha, một lát sau, trong lòng cậu âm thầm hiện lên một phỏng đoán khó tin nhưng lại có thể giải thích mọi chuyện hợp lý.
------oOo------.