Mỹ Nhân Phổ

Chương 120



Tống Dật sau khi tỉnh lại vẫn luôn tìm, tìm dấu vết tồn tại của người nào đó.


Hạ Lâu thị nhà mẹ của Thái Tử Phi, không biết lôi một bản án cũ rích từ cái xó xỉnh nào đó ra, Thái tể Đỗ Ban bị trách phạt, Ngụy Đế nhẹ nhàng bâng quơ mà lên tiếng, làm Đỗ Ban hồi phủ nghỉ ngơi, vị lão thần quyền khuynh triều dã này, cũng mang tâm thái bình thản, nhàn rỗi ở nhà, trêu chim chọc chó, sống đến cực kỳ vui vẻ.


Còn về phần ông ta có định liệu trước nên thật sự tiêu sái, hay là giả vờ trấn định giả vờ phong lưu, thì không được biết rồi.


Sáng sớm hoàng bảng phát ra, Vương Tán bị dùng tội bắt cóc rồi giết hại tiểu công tử Thôi Giai của Thanh Hà Thôi Thị mà xét nhà, Vương Tán đã chết, vì cho Thôi gia một công đạo, Ngụy Đế đã cắt chức quan của Vương Ngọc Long, cho là thay cha chuộc tội, tạm thời bị bắt vào Đình úy ngục, chờ tộc trưởng của Thanh Hà Thôi Thị vào kinh lại định đoạt.


Gió nhẹ thong thả thổi qua tán cây hoa tử đằng, làm hỗn loạn khói lửa dưới tàng cây.


Tống Dật đang thiêu hủy truyện ký đã viết cho Vương Tán, đây là truyện ký để dùng gậy ông đập lưng ông, trước giờ không hề tính toán tuyên bố ra ngoài.


Thấy trang giấy cuối cùng đã cháy sạch, Tống Dật mở ra trang giấy mới, vén tay áo nâng bút lên, ngòi bút rồng bay phượng múa, đây mới là truyện ký nàng muốn viết cho Vương Tán, liền để nàng đích thân kết luận về một thế hệ nịnh thần này đi.


"Ngươi thật sự tính toán nói ra chân tướng?" Trên cây hoa Tử đằng, Tôn Triều Hồng gối lên cành cây, lắc lắc dây hoa, cánh hoa rơi xuống, đáp lên tóc Tống Dật. Tống Dật lù lù bất động, phảng phất như không nghe thấy.


"Hiện giờ Bắc Nguỵ đang sóng ngầm mãnh liệt, bè cánh Thái Tử đấu đá nhau, người sáng suốt đều nhìn ra được, là hắn muốn mượn cơ hội để san bằng toàn bộ thế lực Đỗ gia, mà Ngụy Đế còn ngầm đồng ý." Tôn Triều Hồng nghiêng người nhìn nàng, lại nói, "Ngươi, cảm thấy chính mình còn có thể nghịch chuyển phong vân?"


"Chân tướng không thể bởi vì tư dục của người cầm quyền mà bị che lấp!" Nàng không thương hại Vương Tán, nhưng nàng không thể để mặc cho người vô tội uổng mạng mà không được giải oan.


Vương Tán bất quá một thế hệ nịnh thần, từ Nam triều chạy trốn tới Bắc Nguỵ, giống như chó nhà có tang, truyện ký về ông ta bất quá là để làm đề tài câu chuyện cho đám người trà dư tửu hậu mà thôi. Nhưng Họa Bổn ra cùng lúc với truyện ký về Vương Tán, còn chưa hiện thế, đã đem thân kinh bách chiến Lý Mật làm cho chấn kinh.


Lý Mật thiếu chút nữa phun trà ra, "Ngươi thế nhưng dùng mặt người thật? Ngươi đây là rõ ràng khiêu khích hoàng đế cùng Thái tử Bắc Ngụy!"


Tống Dật không cho là đúng, "Như thế nào? Sợ bị đuổi ra khỏi Bắc Nguỵ?"


Lý Mật thở dài một tiếng, thôi vậy, tiểu yêu tinh này muốn làm sao thì làm đi, cùng lắm thì cuốn gói chạy lấy người, thiên hạ to lớn, còn sợ không có chỗ cho bọn họ dung thân?


Lưu Dục lấy được quyển Họa Bổn đầu tiên, giả vờ bình tĩnh mà uống một ngụm trà lạnh để an ủi, quay đầu phân phó Kiều Tam, "Đưa tin cho Lư Quân Mạch, chuẩn bị binh lực để tiếp ứng."


Rốt cuộc Họa Bổn gì đã làm hai vị trải qua bao nhiêu mưa gió này đều mất bình tĩnh, chính xác mà nói, Họa Bổn này chỉ là phục hồi nguyên trạng chuyện phát sinh ngày đó ở biệt trang của Vương Tán. Trong đó có mấy điểm đáng ngờ, làm người không dám bỏ qua.


Thứ nhất: mỹ nhân Vương Tán hiến cho Khâu Mục Lâm là một nam tử. Điều này cùng thánh dụ đã đem toàn bộ vụ án mạng Thanh Hà Thôi Giai quy tội cho Vương Tán trở nên không phù hợp.


Thứ hai: Ám sát Khâu Mục Lâm chính là có người cố ý giả trang thành Phật Li, trong bức họa, Tống Dật đem điểm này vẽ rất rõ ràng.


Thứ ba: đầu mũi tên bắn chết Khâu Mục Lâm có độc, đây là ý tứ một hai phải dồn người vào chỗ chết, mà cung tiễn thủ đều là thị vệ bên người của Phật Li. Điều này nhìn bề ngoài là Phật Li muốn giết Khâu Mục Lâm, nhưng người chỉ cần có chút đầu óc là có thể nghĩ đến, nếu đã chuẩn bị tên độc cùng cung tiễn thủ, Thác Bạt Phật Li sao lại lấy thân phạm hiểm, tự mình động thủ? Vả lại, những thị vệ đó tuy rằng là người bên cạnh hắn, nhưng Phật Li mới đến, thời gian chưa được nửa tháng, sao đã có bản lĩnh làm những người này nguyện trung thành với hắn, mà kết quả có khả năng nhất chính là, những thị vệ này bất quá là nhãn tuyến có người cố ý xếp vào bên cạnh Phật Li mà thôi, còn về phần bọn họ rốt cuộc làm việc cho ai, đủ thứ giả thuyết xôn xao. Nhưng bách quan trong triều, huân quý thế gia, lại biết rõ, những người này là thị vệ Ngụy Đế đặc biệt phái cho Phật Li, cho dù là nhãn tuyến thì cũng là nhãn tuyến của Ngụy Đế.


Thứ tư: cái chết của Vương Tán. Tống Dật không tận mắt nhìn thấy ông ta bị giết như thế nào, nhưng lại vẽ ra biểu tình khi chết của ông ta, cùng với vết thương một kiếm cắt ngang yết hầu.


Tổng cộng bốn cái điểm đáng ngờ, người thông minh không khó rút ra được một cái kết luận: Giết người diệt khẩu, vu oan giá họa.


Mà điều này, cũng không phải là mục đích cuối cùng của quyển Họa Bổn này, Họa Bổn còn lòi ra một điểm, đó chính là kẻ giả trang Phật Li đã bị thương, mà trong một thanh kiếm làm hắn bị thương đã bị động tay động chân, trong vòng ba ngày, làn da hắn bắt đầu thối rữa, trong vòng mười ngày sẽ lan ra toàn thân, không có giải dược thì không thể chữa trị.


"Tống Dật này, lại muốn phô trương." Tư Mã Trường Thanh nhìn Họa Bổn vừa được cướp về, nghiên cứu rất hứng thú, nhìn xem bên trong rốt cuộc chôn nhiều ít tai họa ngầm cho đám quý tộc Bắc Nguỵ.


"Chuyện bôi độc trên thân kiếm là thật à?" Tôn Triều Hồng vô cùng hoài nghi nhân phẩm của Tống Dật. Tên hỗn đản này từ trước đến nay luôn thích chơi người khác.


Trong tình huống phe phái của Thái Tử Lệ không lưu lại bất luận chứng cứ gì, mặc dù ngươi cảm thấy sơ hở chồng chất thì có thể làm gì được hắn? Không thể nghi ngờ một chiêu này mới là mấu chốt!


"Chín phần thật, một phần giả, phần giả kia dù là giả nữa ngươi cũng không thể thiếu cảnh giác!"


"Vậy rốt cuộc có phải là thật hay không?"


"Cái này a...ta cũng không biết!" Tư Mã Trường Thanh tự cho là thông minh, cũng thường xuyên đoán không ra tâm tư của tiểu yêu tinh Tống Dật này. Nếu dùng một phần giả, tới dẫn xà xuất động, nguy hiểm rất lớn, ai biết đối phương có dính câu hay không, mà nàng, rất có thể sẽ đem một phần giả này biến thành thật, đúng vậy, nàng chính là vô sỉ không có hạn cuối như vậy!


Bên này mới vừa nói xong, gia hỏa vô sỉ không có hạn cuối kia đã tìm tới cửa. Chưởng quầy tới nói có người muốn gặp quản sự Họa Cổ lâu. Tư Mã Trường Thanh dùng mắt ra hiệu cho Tôn Triều Hồng, Tôn Triều Hồng đi ra phía trước, liếc mắt một cái liền nhận ra thân thể nho nhỏ kia. Mặt không giống nhau, nhưng thân thể lại giống nhau. Bộ ria mép Tôn Triều Hồng dán ngay dưới mũi rất không bình tĩnh mà động đậy.


Tống Dật hoàn toàn làm lơ chưởng quầy, lập tức đi đến trước mặt Tôn Triều Hồng, cười tủm tỉm nói: "Tôn tiên sinh, biệt lai vô dạng a!"


Tôn Triều Hồng đỡ trán, "Ngươi như thế nào biết ta ở chỗ này?"


"Cái này sao, đơn giản. Vương Tán là có được bức họa từ Họa Cổ lâu, ông ta vừa được đến bức họa ngươi liền đi Sấu Ngọc Trai cảnh báo cho ta, ta nghĩ tới nghĩ lui, ngươi cũng không thể có được tin tức từ chỗ nào khác a, lại nói phong cách này của Họa Cổ lâu, đích xác rất phù hợp với Trường Lưu Vương điện hạ a."


Tới rồi, một câu thôi, đã lột sạch đến gốc gác của Họa Cổ lâu.


"Biết nhiều như vậy, thật sự không sợ bị giết người diệt khẩu?"


Tống Dật chỉ cười không nói, Tôn Triều Hồng lại đỡ trán, thở dài, "Đi theo ta."


Tư Mã Trường Thanh nhìn thấy Tống Dật một chút cũng không bất ngờ, hai cái yêu nghiệt nhất kiến như cố, hoàn toàn không có cảm giác chỉ mấy tháng trước còn đấu cái ngươi chết ta sống.


Tống Dật lấy ra một chồng ngân phiếu, "Một vạn lượng, giúp ta làm một chuyện."


Tống Dật lấy bức họa của Tự Cừ Mục ra, "Làm tượng gốm, các ngươi nhất định có biện pháp đưa đến tay Diêu Quỳnh."


Tư Mã Trường Thanh thưởng thức bức họa kia, "Trên tượng gốm này còn muốn gia công thêm cái gì?"


"Nói chuyện với người thông minh đúng là sảng khoái!"


Tống Dật lại móc ra một lọ dược, "Tượng gốm làm xong, ngâm trong nước thuốc nửa canh giờ là được. Sau khi mọi chuyện thành công, thêm một vạn lượng."


"Quả nhiên, kiếm kia không có độc......"


Họa Bổn của Sấu Ngọc Trai vừa ra, toàn bộ Bình Thành đều sôi trào. Bá tánh bình thường thì thôi đi, nhưng chú ý việc này đa phần là huân quý thế gia.


Lần này ngay cả Ngụy Đế cũng ngồi không yên, ông ta không dám trắng trợn phái Ngự lâm quân bao vây Sấu Ngọc Trai để tạo cớ có tật giật mình cho những người khác, đành phải triệu Họa Cốt tiên sinh tiến cung diện thánh.


Ngụy Đế kiềm nén lửa giận, gian nan mà giữ vững uy nghiêm của vua một nước, hỏi Lưu Dục: "Vụ án này đã kết thúc, Sấu Ngọc Trai vì sao lại ra một quyển Họa Bổn như vậy?"


Lưu Dục khí định thần nhàn, trả lời: "Lời nói từ một phía khó tránh khỏi có chút bất công, Họa Bổn lại có thể khách quan chân thật mà phục hiện ra tình hình lúc ấy."


"Ai có thể bảo đảm Họa Bổn này không phải là những lời phiến diện của các ngươi?"


"Dùng danh dự của Sấu Ngọc Trai ta, đánh bạc cái đầu trên cổ của Họa Cốt tiên sinh ta, Họa Bổn này, không có một chút là không đúng sự thực, Hoàng Thượng hẳn là rõ ràng điểm này hơn so với ta, không phải sao?"


Mặt Ngụy Đế nháy mắt trướng thành màu gan heo.


Hàng năm ở bên cạnh hoàng đế, Lưu Dục chẳng phải đã quá hiểu đám tâm tư méo mó của người thân là hoàng đế sao, "Thái tể Đỗ Ban thế lực lớn, Hoàng Thượng muốn vì trữ quân mà bình định con đường, không tiếc hy sinh hoàng tử Phật Li mất mà tìm lại, điểm này, ta có thể lý giải.


Thanh Hà Thôi Giai uổng mạng ở Bình Thành, Hoàng Thượng muốn cho thế gia Hán tộc một lời giải thích, dùng người Hán là Vương Tán làm kẻ chịu tội thay, dễ dàng che đậy việc tra ra hậu duệ quý tộc sáu trấn họa loạn triều cương, đây cũng là nhân chi thường tình, quyền mưu nên suy tính như thế. Nhưng Hoàng Thượng có từng suy xét, lý do thoái thác trăm ngàn chỗ hở như thế, thật sự có thể hù được người khác? Thanh Hà Thôi Thị sẽ thật sự tin tưởng? Khâu Mục Lâm cùng Đỗ gia phản bội nhau, thì thật sự có thể vặn ngã Đỗ Ban? Người giả mạo hoàng tử Phật Li một khi bị bắt, toàn bộ trù tính trước đó đều thất bại. Hoàng Thượng cảm thấy thực sự cần thiết dung túng cho đầu sỏ gây tội sao?"


Ngụy Đế trầm mặc.


Đình úy phủ, Thác Bạt Hồn cũng thấy được Họa Bổn, bầu nhiệt huyết yên lặng đã lâu ở một khắc kia sôi trào trở lại.


Càng đi đến chỗ cao, hắn càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, càng dễ dàng quên mất ước nguyện ban đầu của bản thân, cái gì cũng đều lấy đại cục làm trọng. Một câu đại cục làm trọng, liền che dấu đi bao nhiêu sự hèn nhát, không rõ thị phi, oan uổng đúng sai. Quyển Họa Bổn này của Tống Dật, phảng phất như bật lửa con hùng sư bị lốc xoáy quyền lực làm mê mang đến ngủ say trong lòng hắn, hắn tỉnh ngộ, gấp không chờ nổi mà chạy tới Sấu Ngọc Trai.


Bên ngoài Sấu Ngọc Trai, nhìn như an tĩnh, hắn lại tinh tường ngửi ra được dòng chảy ngầm đang lưu động, phảng phất như đây là một khối thịt màu mỡ, chờ đợi dã thú tứ phương lao đến cắn xé.


Thác Bạt Hồn bước vào Sấu Ngọc Trai, Tống Dật cũng vừa mới lủi từ cửa sau vào. Thác Bạt Hồn tìm được nàng, nói: "Là ta sai rồi. Ta nếu đã thân là Đình úy, nên lấy vạch trần chân tướng làm nhiệm vụ của mình, còn về phần bên trên kia muốn che dấu hay là muốn mạt sát, không phải chức trách của ta nữa."


Tống Dật vốn không muốn để ý đến hắn, nghe thấy những lời này lại dừng bước, "Phải không? Nếu là huynh đệ của ngươi, ngươi cũng hạ thủ được?"


"Người Hán có câu nói là nước quá trong ắt không có cá, đây là chuẩn tắc quyền mưu, nhưng không nên là tín điều của đình úy chấp chưởng pháp lệnh pháp điển. Nếu ngay cả đình úy cũng không thể rõ ràng thiên lý nhân luân, vậy dựng lên đình úy thì có ý nghĩa gì nữa?"


Ý, vị này một ngày không thấy liền thăng hoa, không tồi, không tồi.


"Vậy thì tốt, bình giải dược này liền giao cho ngươi bảo quản."


Thác Bạt Hồn ngây người một chút, hắn đương nhiên biết Tống Dật nói chính là giải dược gì, "Ngươi tin ta sao?"


"Nếu ngay cả đình úy cũng không đáng tín nhiệm, xã tắc Bắc Nguỵ này khó khăn rồi a."


Khi Lưu Dục từ trong cung ra, Thác Bạt Hồn vừa rời đi, thấy Tống Dật cười như con tiểu hồ ly, hắn liền nhịn không được xoa xoa mớ tóc con của nàng, "Lại làm chuyện xấu gì nữa?"


Tống Dật kéo móng vuốt của hắn xuống, nắm trong tay, cẩn thận hỏi: "Cái kia...nếu để ngươi lại đụng phải Tôn Triều Hồng cùng Tư Mã Trường Thanh, ngươi có thể giết bọn họ hay không?"


Lưu Dục nghĩ nghĩ, "Đại khái là sẽ."


Tống Dật nuốt nuốt nước miếng, thôi vậy, vẫn là không thể công bằng với nam nhân này a.


Họa Bổn của Sấu Ngọc Trai Diêu Quỳnh đương nhiên cũng thấy, Thái Tử Lệ tới thăm thương thế của hắn, cố tình nhìn miệng vết thương một chút, làm thái y lại xác định miệng vết thương không có dấu hiệu thối rửa cùng với trúng độc mới yên tâm.


Diêu Quỳnh bất động thanh sắc mà đánh giá Thái Tử Lệ, vị này quan tâm như thế, đương nhiên không phải là bởi vì để ý hắn bị thương, mà là lo lắng hắn bị bại lộ rồi liên lụy. Thái Tử Lệ có thể ra sát thủ với Khâu Mục Lâm, đối với hắn tất nhiên cũng sẽ không nương tay.


"Thương tích trên người của ngươi cũng không đáng lo ngại. Ở trong phủ tĩnh dưỡng cho tốt, không đến mấy ngày là có thể khỏi hẳn."


Diêu Quỳnh chắp tay nói lời cảm tạ, đích thân tiễn Thái Tử ra cửa. Xe ngựa của Thái Tử Lệ vừa khởi hành, đã làm bừng tỉnh khất cái ở góc tường, khất cái kia cuống quít rụt chân về, một món đồ trong ngực nhanh như chớp lăn ra ngoài, vừa lúc dừng lại ngay trước mắt Diêu Quỳnh chừng ba thước. Khất cái vội vã xông tới nhặt, Diêu Quỳnh lại nhanh tay nhặt lên trước hắn. Khóe mắt nhảy nhảy, "Đây là lấy từ nơi nào?"


Khất cái vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, "Cái này không phải trộm về, là tiểu nhân tìm được từ trong đóng phế liệu Họa Cổ lâu vứt bỏ. Có thể dùng để đựng cơm đựng nước!"


Món đồ gốm dơ hề hề, còn có nhiều vết bẩn, thiếu chút nữa là nhìn không ra bộ dáng vốn có. Nếu không phải chính mình đem dáng vẻ của Tự Cừ Mục khắc trong đầu, chỉ nhìn đến thứ này, sợ là vô pháp nhận ra.


Diêu Quỳnh tùy tay ném cho khất cái một thỏi bạc, cầm đồ gốm về phòng, sai người mang nước tới, dùng cả nửa canh giờ rửa sạch mới coi là sạch sẽ.


Rửa xong đã ra một thân mồ hôi, lại tắm gội một phen, miệng vết thương bị nhiệt khí hun nóng, có chút ngứa ngáy, hắn cũng không thèm để ý. Mấy ngày nay, miệng vết thương đã đóng vảy, hắn cũng không coi là chuyện gì quan trọng.


Món đồ gốm này nhỏ hơn đồ uống rượu hắn có lần trước một chút, vừa lúc có thể dùng làm chén rượu, Diêu Quỳnh tự rót tự uống, cực kỳ sung sướng, hôm sau rời giường, nha đầu hầu hạ hắn rửa mặt sợ tới mức đánh rơi chậu rửa mặt, chân mềm nhũn ngã trên mặt đất.


Diêu Quỳnh ý thức được trên người hơi dính nhớp, vươn tay sờ một cái, sờ ra một tay dịch mủ màu vàng, mà trên tay cũng không biết khi nào mọc đầy mụn mủ, vừa soi vào gương đồng, tức khắc thay đổi sắc mặt.


Khi Tống Dật nhận được tin tức, đang ăn cơm sáng, nàng yên lặng buông đũa, nhìn Thác Bạt Hồn, nói: "Ta đang ăn cơm."


Xin ngươi đừng đem mụn mủ trên người hắn miêu tả đến sinh động cụ thể như vậy có được không?


"Ba ngày vừa qua khỏi hắn liền phát độc, cái này có phải có chút trùng hợp hay không?" Thác Bạt Hồn dùng ánh mắt sáng quắc mà nhìn Tống Dật, hôm qua mới ra Họa Bổn, hôm nay liền phát độc, hắn cảm thấy nhất định là Tống Dật đã động tay động chân gì đó đi?


Tống Dật ưỡn khuôn mặt nhỏ lên, nói: "Ta không thẹn với lương tâm!"


Thác Bạt Hồn rốt cuộc không nói nổi nữa.


Diêu Quỳnh dược tính bắt đầu liền thối rữa toàn thân, Tống Dật cũng không nghĩ ra, mấy bận hoài nghi có phải mình tính sai lượng dược rồi không, còn cố tình chạy một chuyến tới Họa Cổ lâu, sau khi biết Họa Cổ lâu đã làm gì, nàng bừng tỉnh đại ngộ. Nàng dự tính chính là làm độc dính trên tay, thấm vào miệng vết thương, chậm rãi diễn biến, nhìn tình hình này, Diêu Quỳnh khẳng định là coi món đồ gốm kia như khí cụ mà dùng, nuốt độc vào miệng, trong ngoài cùng nhau ăn mòn, lần này phát tác lên liền thập phần lợi hại.


Thác Bạt Hồn ngay vào


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.