Mỹ Nhân Phổ

Chương 127



Tác giả có lời muốn nói: Chỉnh sửa một chút vai diễn phối hợp của Tống Dật cùng Võ Uy công chúa


Ngày Võ Uy công chúa đại hôn, Sấu Ngọc Trai là khách quý đặc biệt được mời vào cung tham gia lễ mừng.


Xe ngựa của Sấu Ngọc Trai mới vừa dừng ở cửa cung liền nghe được phía sau truyền đến một thanh âm có chút quen tai. Tống Dật quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mộ Khôi của Thổ Cốc Hồn xoay người xuống ngựa, hớn hở đi về phía bọn họ.


"Vừa đến Bình Thành liền nghe thấy tên tuổi của Sấu Ngọc Trai, vốn tưởng rằng chỉ là trùng hợp, không ngờ vậy mà còn có thể gặp các ngươi ở chỗ này!"


Tầm mắt Mộ Khôi đảo qua, Lý Mật, Tống Dật đều là người hắn quen thuộc, nhưng gia hỏa mang mặt nạ đứng cạnh Tống Dật hắn lại vừa thấy có chút quen thuộc lại có chút xa lạ.


Lưu Dục nhìn thấy tình địch cũ đột kích, theo bản năng mà kéo Tống Dật về phía mình, Mộ Khôi lập tức nhớ ra vị này là ai, một cái tên suýt chút nữa bật ra, may hồn hắn ngậm miệng kịp.


Nơi này ra vào đều là danh môn đại tộc, phỏng chừng không có ai mà chưa nghe qua danh hào Lưu Dục của Giang Tả. Cái tên này một khi hô lên, toàn bộ Bình Thành sẽ náo loạn.


"Không nghĩ tới, các ngươi thế nhưng ở bên nhau!" Mộ Khôi nói giọng chua lòm, còn có chút cảm thán mình thời vận không tốt, ngày đó không có đem Tống Dật đi. Nếu không, giờ phút này người đứng ở bên cạnh nàng chưa chắc đã là Lưu Dục.


Lưu Dục ngoài cười nhưng trong không cười mà chắp tay, "Tây Tần Vương, biệt lai vô dạng?"


Mộ Khôi được hoàng thất nhà Tống phong làm Lũng Tây vương, nhưng Bắc Nguỵ phong hắn là Tây Tần Vương, tuy là cùng một người, nhưng ở bất đồng biên giới, xưng hô này không thể gọi sai.


Mộ Khôi ngẩn người, hắn cũng không thể trực tiếp gọi người này là Dự Vương, người này khẳng định có một thân phận khác.


"Vị này chính là Họa Cốt tiên sinh sư phụ ta." Tống Dật cười tủm tỉm nói, còn cường điệu một câu, "Tây Tần Vương cũng không nên gọi sai nha."


"Họa Cốt tiên sinh?" Mộ Khôi thấy cả người đều không ổn, hỏi Lưu Dục, "Ngươi không cảm thấy như vậy rất vô sỉ sao?"


"Ta đây là danh chính ngôn thuận, danh xứng với thật, toàn bộ Bình Thành đều cho là như vậy."


Mộ Khôi: "......" Quả nhiên luận vô sỉ, hắn còn phải bái Giang Tả làm sư phụ.


Thác Bạt Hồn và Bạt Bạt Cẩm Li cùng nhau đến, nhìn bên này, Thác Bạt hồn kinh ngạc nói: "Nguyên lai Tây Tần Vương cùng chư vị Sấu Ngọc Trai có quen biết?"


Có người ngoài, Mộ Khôi thu hồi tâm tư khinh bỉ Lưu Dục lại, chắp tay, nói: "Trước kia ở Giang Tả, ta đã cùng với Tống tiên sinh tỷ thí, thua rất thảm hại, tất nhiên là không dám quên."


Hai cái hảo cơ hữu hai mặt nhìn nhau, quả nhiên, tên yêu nghiệt Tống Dật này đã tai họa đến lân bang.


Bên này ngừng xe ngựa, lại gặp phải Trịnh Ngọc và Lư Hách, đoàn người cùng nhau đi vào, đều là môn phiệt quyền quý đứng đầu, làm cho những người không quen thuộc Sấu Ngọc Trai nhìn thấy cảnh tượng chúng tinh phủng nguyệt như vậy cũng phải nghiêm nghị khởi kính.


Mà rất nhiều con cháu thế gia một lòng khao khát Sấu Ngọc Trai lại không có cơ duyên nhìn thấy Họa Cốt tiên sinh cùng Tống tiên sinh, đều mượn cơ hội đi qua tạo chút giao tình. Lưu Dục cùng Lý Mật cơ hồ theo bản năng mà đem Tống Dật che ở giữa, Cẩm Li và Thác Bạt Hồn biết thân phận nữ nhi của Tống Dật, tất nhiên cũng cố tình bảo hộ, kết quả là, bên ngoài có một vòng nam nhân ứng phó với những người khác, để bên trong có Tống Dật cùng Mộ Khôi một thân thanh nhàn.


"Mộ Dung Cửu khỏe không?"


"Trước khi ta rời Thổ Cốc Hồn, nàng thi cưỡi ngựa với toàn bộ dũng sĩ dưới trướng của ta nên bị ngã gãy chân, bằng không, nàng cũng muốn tới Bình Thành xem náo nhiệt."


Tuy rằng đã thành lập ra bất đồng bang quốc, lệ thuộc vào bất đồng bộ tộc, nhưng dù gì cũng đều là người Tiên Bi, đã từng cùng nhau tranh giành Trung Nguyên. Trên dòng sông lịch sử, không có tuyên cổ bất biến tôn ti, hôm nay cao cao tại thượng, ngày nào đó cũng sẽ trở thành tù nhân như nhau, có thịnh vượng tất nhiên có suy bại. Hiện giờ đang thịnh vượng thì đừng cười nhạo người đã xuống dốc, ai đã từng huy hoàng, không phải cũng đều trốn không thoát số mệnh luân hồi đó sao?


"Ngươi nếu rảnh rỗi, thì đi Thổ Cốc Hồn thăm nàng. Nàng rất nhớ ngươi." Ánh mắt Mộ Khôi sáng quắc, tai Lưu Dục giật giật, quả nhiên sơ ý một chút là không được, vừa quay đầu đi liền có người tới bắt cóc người của hắn.


Hỉ yến của Võ Uy công chúa được tổ chức ở Tuyên Hoà điện, hỉ sự sinh thần của hoàng gia phần lớn đều cử hành ở đây. Vừa vào cửa cung, chỉ thấy quảng trường trước điện chỉnh chỉnh tề tề mà bày mấy ngàn cái án kỉ, đây đều tiệc cho bách quan.


Tuy rằng chưa đến giờ, nhưng quảng trường ngoài điện hầu như đã ngồi đầy người, người Hồ cùng người Hán trộn lẫn nhau, dùng Hán ngữ chính tông hoặc bập bõm nói chuyện với nhau. Làm Tống Dật lần đầu cảm nhận được sự rầm rộ của vạn bang chầu triều.


Sấu Ngọc Trai tuy không có thân phận quý tộc, cũng không có quan chức, nhưng là khách quý, bởi vậy chỗ ngồi nằm trong Tuyên Hoà trong điện. Tuyên Hoà điện tuy lớn, nhưng chỉ có thể bày được 99 cái ghế, đây là chỗ ngồi dành cho quý tộc thân phận tôn quý của các quốc gia và thủ lĩnh sứ đoàn. Đương nhiên con cháu thế gia huân quý Bắc Nguỵ cũng đều ở đây, một đám nhìn lại, không sai biệt lắm đều là người quen, không khí cũng coi như hoà thuận vui vẻ.


Ngồi ở vị trí thủ tịch là Thái tể Đỗ Ban. Tuy rằng quyền thế của ông ta đã bị tước đoạt, nhưng thân phận Thái tể vẫn còn, đây là trọng thần nhất đẳng triều đình, yến hội long trọng như thế, sao có thể không có mặt.


Lưu Dục cùng Tống Dật Lý Mật làm lễ với ông ta, cùng với các hoàng thất công khanh khác chào hỏi qua, liền dẫn hai người vào chỗ ngồi. Chỗ của Mộ Khôi liền ở ngay cạnh bọn họ, Lưu Dục rất tri kỷ mà đem chính mình chen vào giữa hắn và Tống Dật.


Thái Tử Lệ khoan thai tới muộn, quan phục nặng nề, đè ép lên bước đi leng keng hữu lực, khí thế vương giả nháy mắt thổi quét cả sảnh. Nơi hắn đi qua, mọi người sôi nổi đứng dậy chào hỏi.


Thái Tử Lệ đương nhiên cũng ngồi trên, khi đi ngang qua chỗ Sấu Ngọc Trai, dừng chân một chút, "Họa Cốt tiên sinh, Lý tiên sinh, Tống tiên sinh cũng tới."


Ba người đứng dậy chắp tay, tươi cười ấm áp đến nỗi dù là ai cũng nhìn không ra giữa bọn họ có khác thường.


Là người duy nhất lộ mặt, Lý Mật cảm thấy Lưu Dục cùng Tống Dật thực sự có chút gian trá. Bởi vì bọn họ đều mang mặt nạ, nhiều ít có thể ngăn cản bớt tầm mắt, đám người thích xem mặt đoán ý đó, cơ hồ đem toàn bộ tầm mắt để trên người hắn, với ý định tìm ra sự thật Thái Tử Lệ cùng Sấu Ngọc Trai không hợp trong truyền thuyết là gì.


Lý Mật tốt xấu gì cũng từng là một vị vua mất nước, trận nào mà chưa kiến thức qua?


Mặt mũi thản nhiên bình tĩnh, cử chỉ có độ, dù là ai cũng không nhìn ra manh mối.


Tất cả mọi người đều trình diện, chỉ có mình chỗ của Đại hoàng tử Bắc Lương Tự Cừ Ma là còn trống, chỗ bên cạnh hắn, đại tướng quân Bắc Lương đem một khối ngọc như ý Tự Cừ Ma thích nhất đặt trên án kỷ, coi như là thay mặt hắn.


"Nghe nói Đại hoàng tử Bắc Lương mấy ngày trước đột nhiên nhiễm phong hàn, sốt cao không lùi, đến bây giờ vẫn còn ốm đau trên giường?" Trong đám người truyền đến tiếng thảo luận. Tuy là một câu hỏi, lại mang nghi ngờ rõ ràng.


Một người trả lời: "Bệnh này sợ là không phải phong hàn, mà là tâm bệnh. Bắc Lương Đại hoàng tử là đến vì Võ Uy công chúa, lại bị Nhị hoàng tử hắn coi thường nhất thế chân, cố tình Võ Uy công chúa lại thích, hắn cũng không thể làm gì được. Tới dự tiệc, chính mình mất mặt, không tới dự tiệc, lại mất khí độ Bắc Lương, cân nhắc hai bên, đương nhiên cáo ốm không tới là thích hợp nhất."


Đại tướng quân Bắc Lương nghe thấy trái tim khỏe mạnh cũng run rẩy, những người này thật sự oan uổng Đại hoàng tử, hắn lúc này là thật sự bị bệnh, ngay cả thái y Ngụy Đế phái tới thăm bệnh, cũng không thấy chuyển biến tốt hơn. Đây không phải sợ đem bệnh khí đến lây cho khách khứa dự tiệc vui hay sao?


Tống Dật tốt xấu gì cũng gặp qua Tự Cừ Ma vài lần, với tính cách vị kia, thật không đến mức dễ dàng đem Võ Uy công chúa nhường ra, để Tự Cừ Mục cưỡi lên đầu hắn như vậy, khẳng định là thằng nhãi Tự Cừ Mục kia đã bắt đầu hành động.


Hoàng quyền tranh đấu, ngay cả tình nghĩa phu thê phụ tử cũng nhớ không nổi, thì làm gì còn tình huynh đệ thủ túc? Tự Cừ Mục và Tự Cừ Ma sớm hay muộn gì cũng sẽ đi lên con đường quyết đấu sinh tử.


Tống Dật chuyển tầm mắt, nhìn thoáng qua Thác Bạt Lệ, tranh đấu giữa hắn và Sở Lưu Vân sẽ đi theo hướng nào đây? Hôm nay, hắn chắc là được ăn cả ngã về không đi.


Trộm kéo kéo Lưu Dục qua, Lưu Dục nghiêng người qua hỏi, "Làm sao vậy?"


Tống Dật thì thầm, "Chuyện kia chuẩn bị thỏa đáng chưa?"


Nàng lại không muốn ăn cái gì mà trí huyễn dược, càng không muốn trở thành đá kê chân của Thác Bạt Lệ.


Lưu Dục nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, nói: "Sấu Ngọc Trai không can thiệp vào tranh đấu quyền lực, chúng ta chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu là được."


Nói như vậy, Sở Lưu Vân hẳn là đã biết tin tức. Còn về phần hắn muốn ứng đối như thế nào, thì đó là chuyện riêng của hoàng thất Bắc Nguỵ.


Nhóm huân quý Bắc Nguỵ hầu như đều ngồi ở đối diện, Bạt Bạt Cẩm Li đem toàn cảnh bên này nhìn đến rõ ràng. Bộ dạng Lưu Dục cùng Tống Dật trán chạm trán, thân mật đến quá mức!


"Người Hán không phải rất chú trọng lễ giáo sao? Chẳng lẽ thầy trò cũng có thể có loại quan hệ này?" Cẩm Li nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy Khâu Mục Lâm Nhĩ Khuynh cũng đang nhìn bên kia, hiển nhiên lời này là đang hỏi hắn.


"Kỳ Lân đài siêu thoát thế tục, ngươi có thể dùng ánh mắt thế tục mà nhìn như không quan trọng." Ngay cả Nhĩ Khuynh cũng nhìn ra, xem ra Họa Cốt tiên sinh cùng Tống Dật là thật sự.


Giờ lành tới gần, Ngụy Đế dắt tay Hoàng Hậu ngồi vào ghế trên, ngự tiền hoạn quan theo lệnh, tiếng kèn vang lên từ trước cửa điện, từ gần đến xa, thẳng đến ngoài cung. Tiếng kèn xoay quanh trên bầu trời Bình Thành, thật lâu không tiêu tan, Bắc Lương Nhị hoàng tử Tự Cừ Mục cùng Võ Uy công chúa sóng vai, dựa theo quy chế hoàng gia Bắc Nguỵ, mặc hoa phục dày nặng, từ cửa đại điện, dẫm lên lớp thảm được chọn lựa kỹ càng chầm chậm đi vào.


Trong và ngoài điện, mặc kệ là con cháu Bắc Nguỵ, hay là tài tuấn trẻ tuổi đầy hứa hẹn của ngoại bang, có không ít người đều là vì Võ Uy công chúa mà đến, nhưng ai cũng chưa nghĩ đến, phò mã còn chưa tuyển, người ta đã tư định chung thân, nhìn đến một đôi bích nhân, khó tránh khỏi sinh ra vài phần cảm thán.


"Hy vọng ta không có chọn sai người." Võ Uy công chúa đột nhiên thấp giọng nói, tài tuấn đông nghẹt cho nàng ta chọn lựa, mà nàng ta chỉ chọn một hoàng tử vô quyền vô thế.


Lời này nếu là nữ tử tầm thường nói ra, có lẽ là biểu đạt một loại thấp thỏm, lo lắng về con đường phía trước, nhưng đặt ở trên người nàng ta, lại lộ ra một tia cảnh cáo như có như không.


Tự Cừ Mục không trả lời, mà vươn tay ra, cùng nàng ta mười ngón tay đan vào nhau. Bàn tay to rộng hữu lực truyền đến độ ấm làm người an tâm.


Võ Uy công chúa xuyên thấu qua rèm châu nhìn hắn, gương mặt kia tuấn mỹ giống tuyết trên núi cao, đẹp thánh khiết, làm người không dám nhìn lên. Đây là phu quân nàng ta chọn lựa, không ai so được với hắn.


Khóe miệng Võ Uy công chúa tràn ra một nụ cười thõa mãn, nâng đầu, thẳng eo, rèm châu trước mặt lay động theo gót sen, đây là ngày của riêng nàng ta, những người khác đều phải ngước nhìn.


Trong tích tắc bước vào Tuyên Hoà điện kia, nàng ta liếc mắt một cái liền quét tới Tống Dật, tên đầu sỏ làm hại nàng ta mấy ngày không dám ăn uống, món nợ này nàng ta sẽ nhớ kỹ.


Tự Cừ Mục cũng nhìn qua, nàng ta nhạy bén mà cảm giác được tầm mắt của Tự Cừ Mục ngưng một lúc trên người Tống Dật, hung hăng mà véo tay hắn, Tự Cừ Mục quay đầu đi, trên mặt không hề gợn sóng, không có vẻ áy náy khi nhìn trộm người khác trước mặt nàng, cũng không có vẻ khó coi khi bị bắt gian, mà là một vẻ mặt bình tĩnh đến quỷ dị, sâu không thấy đáy, lại lần nữa làm tâm tính kiên định của nàng ta lộ ra một tia hoảng loạn.


"Làm sao vậy?" thanh âm quan tâm lọt vào tai nàng ta, nhìn kỹ lại, trong mắt Tự Cừ Mục vẫn chứa ý cười quan tâm, còn có sự vui vẻ rất hợp hoàn cảnh. Chắc là...nàng ta bị hoa mắt đi?


Điển lễ của hai người cử hành thật sự thuận lợi, tiếng đàn sáo vang lên, cảnh tượng nhất phái ca vũ thăng bình thịnh thế. Người đến ăn mừng, sôi nổi bước ra khỏi hàng, dâng lên hạ lễ do chính mình tỉ mỉ chuẩn bị. Cung nhân nối đuôi nhau đi vào, mỹ tửu thuần hương, mỹ vị món ngon được lục tục bưng lên, cực kỳ câu dẫn đầu lưỡi.


Tống Dật nhìn về phía Lưu Dục, Lưu Dục nhấc bầu rượu lên rót cho mình một ly, nàng cũng rót cho mình một ly, Lưu Dục cầm lấy đũa ăn một miếng cá, nàng cũng ăn một miếng cá. Không quá một lát, Tống Dật mới ý thức được, đồ trên bàn nàng đều nếm qua một lần, mới ngơ ngác mà nhìn về phía Lưu Dục.


Lưu Dục cười nhẹ, hỏi nàng: "Hương vị thế nào?"


Khóe miệng Tống Dật cứng đờ, tên hỗn đản này là cố ý.


Nàng lúc này mới hậu tri hậu giác nhìn Thái Tử Lệ đối diện, ngoại trừ rượu, vị kia hầu như không động qua thức ăn trên bàn, cho nên, Lưu Dục căn bản không biết kế hoạch kia rốt cuộc có thành công hay không, cũng không biết rượu và thức ăn ở đây có dược hay không, còn dụ nàng đem tất cả đồ vật đều ăn qua.


Tống Dật nghiến răng kèn kẹt.


"Ngươi quên rồi sao, đây là bọn họ nội đấu, chúng ta chỉ cần làm người đứng xem là được."


Nghĩ đến dược bị hạ trong nước giếng ở Ngự Thiện Phòng, chưng nấu chiên xào độc tính cũng không bị tiêu tan, dù là đồ được rửa qua bằng nước cũng bị dược bám vào, ly đĩa mâm, rau dưa trái cây.... Thật sự khó lòng phòng bị. Trừ phi cái gì cũng không ăn, vậy chẳng phải là khơi khơi chọc cho người khác hoài nghi?


Tống Dật lại trộm quan sát Thái Tử Lệ một chút, người này vậy mà cũng đang nhìn bốn phía, đặc biệt là vị trên long ỷ kia, phảng phất như cũng đang xem có ai không ăn hay không.


Nhìn thấy tất cả mọi người đều ăn qua đồ trên bàn, khóe miệng hắn ẩn ẩn nhếch lên.


Bên kia có rất nhiều người đã dâng lễ vật lên, Ngụy Đế hỏi Võ uy công chúa thích cái gì nhất, Võ Uy công chúa nhìn về phía Tống Dật, sợ tiếng đàn sáo quá lớn, người nghe không thấy, nên cao giọng nói: "Hậu lễ của chư vị ta đều rất thích, nhưng ta chờ mong nhất vẫn là lễ vật của Sấu Ngọc Trai!"


Lý Mật là chủ nhân của Sấu Ngọc Trai, theo lý thì thứ này hắn trình lên là được rồi, ai ngờ Võ Uy công chúa lại trắng trợn nhìn Tống Dật, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Lý Mật và Lưu Dục như vậy.


Không khí xung quanh đột nhiên trở nên yên lặng, Tự Cừ Mục đã bưng chén rượu đưa đến miệng lại không uống.


Tống Dật thoải mái đứng dậy, Võ Uy công chúa này chắc là không có khả năng gây sự rồi kéo nàng ra ngoài chém ở ngay trong tiệc cưới của nàng ta đi, nàng ta dám, Ngụy Đế cùng với huân quý ở đây cũng sẽ không đồng ý.


Lý Mật đem một cái hộp dài ba thước đưa cho Tống Dật, nàng đích thân dâng hộp lên.


"Sấu Ngọc Trai chỉ là một phòng sách tranh, đồ châu báu quý giá so không bằng người khác, cũng chỉ có thể dành tâm tư trên bức họa, hy vọng công chúa phò mã không ghét bỏ. Đây là ta dành thời giang hai tháng vì Võ Uy công chúa cùng phò mã mà vẽ ra. Chúc công chúa phò mã, cầm sắt hòa minh, bách niên hảo hợp!"


Hai tháng? Mệt nàng nói được ra khỏi miệng, được hai ngày không?


Tất cả những ai đã kiến thức qua tính tình ác liệt của Tống Dật đều hoài nghi về thời gian này, Lý Mật đếm chính xác là dùng hai canh giờ hai khắc, đúng là thật sự dụng tâm.


Võ Uy công chúa cao ngạo mà dương cằm, "Mở ra xem."


Hai đại cung nữ bên người Võ Uy công chúa lập tức tiến lên, một người giữ hộp, một người mở ra, Tống Dật tự mình lấy bức họa ra.


Người ở đây, hoặc nhiều hoặc ít đều nghe nói về Sấu Ngọc Trai, nhưng không giống Giang Tả, bọn họ biết Kinh Hoa Lục, biết Phong Vân bảng, nhưng lại không quá rõ ràng bản lĩnh vẽ tranh của Tống Dật. Dù có nghe thấy vài câu cũng hoàn toàn không để tâm.


Mấy người của Sấu Ngọc Trai này thoạt nhìn đều rất trẻ, có lợi hại đi nữa, bút tích chắc cũng không tinh vi bằng các đại sư danh thủ quốc gia đã niên cận cổ hi*. Lần này, bọn họ đối với bức họa này cũng không chờ mong gì. Vả lại, bất quá ba thước vuông, đại điện to như vậy, người phía sau cùng lắm cũng chỉ nhìn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.