Mỹ Nhân Phổ

Chương 92: Giao dịch



Người như Tống Dật, sợ nhất chính là mất đi sự thanh tỉnh, một khi mất đi thanh tỉnh, cũng có nghĩa là mất đi năng lực khống chế thế cục.


Nhưng nàng không biết, có những thời điểm ý thức quá thanh tỉnh lại chưa chắc là chuyện tốt.


Như ngay lúc này, thân thể xao động càng lúc càng mãnh liệt, muốn nàng làm ra các hành vi phóng đãng. Mà ý thức vô cùng thanh tỉnh lại cảm thụ được loại xao động này, dùng lý trí mạnh mẽ đè nén xuống dục vọng ghê tởm, càng đè nén, dục vọng cảm nhận được càng mãnh liệt.


A...chẳng lẽ nàng phải dùng phương thức khuất nhục như vậy mà chết đi sao?


Nàng không muốn!


Cầm lấy chủy thủ trên bàn, Tống Dật không chút do dự đâm vào cổ tay, máu tươi xói mòn có vẻ cũng xói đi bớt một ít dược tính. Nhưng cái này cũng sẽ cướp đi ý thức của nàng. Nàng cần phải thừa lúc mình còn thanh tỉnh mà rời đi nơi này, rời xa đám người này.


Ra khỏi mật thất, nghe được tiếng đánh nhau bên ngoài, có lẽ có người muốn xông vào, đại khái là đám người Tiết Đào rốt cuộc tìm được nơi nàng bị giấu, cũng có thể là Triệu Thạch cố ý để cho người Tư Lệ Đài biết nơi nàng bị nhốt, để những người bảo hộ nàng chứng kiến nàng chết một cách ghê tởm như vậy.


Thân thể Tống Dật nhũn ra. Nàng không đi cửa chính, mà là tìm một phiến cửa sổ khuất nẻo không người mà bò ra ngoài.


Toàn bộ phủ thứ sử đã rối loạn, người Tư Lệ Đài dùng để giám thị âm thầm đều đã lộ mặt, ý định dùng tốc độ nhanh nhất cứu Tống Dật ra.


Mà Tống Dật thì dựa vào một chút ý chí còn sót lại, tìm được một con ngựa, chạy ra khỏi phủ thứ sử. Tiết Đào đang vung kiếm, nhìn thấy một nữ tử tuyệt sắc, phóng vút ra như cơn gió, chinh lăng một lúc lâu sau, lại không phản ứng ra đó là ai, thẳng cho đến khi khí vị quen thuộc theo gió thoảng qua, pha lẫn với mùi máu tươi, hắn mới đột nhiên hiểu ra, vội chạy đuổi theo.


Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng không nhanh bằng một con ngựa, nhưng cũng nhờ nhanh, hắn từ đầu đến cuối không bị mất dấu con ngựa kia. Con ngựa kia không có chạy về hướng Tư Lệ Đài, không chạy về hướng Sấu Ngọc Trai, mà chạy thẳng về hướng Vọng Nguyệt Hồ.


Tiết Đào nhất thời hoảng hốt, lấy ra một trái pháo hoa, phóng ra, pháo hoa mang tiêu chí Tư Lệ Đài nổ tung giữa không trung, một nửa Thái Khang Thành đều có thể thấy được. Lưu Dục nghe được thanh âm, đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy lửa pháo hoa, ngực co rút lại, lập tức xông ra ngoài.


Gió lạnh cắt vào gò má đau đớn, ý thức quả nhiên đang chậm rãi mất đi, máu tươi rải một đường, tích táp nhỏ xuống, rất nhỏ rất nhẹ, không giống tiếng mưa rơi, mà như thanh âm bông tuyết bay xuống.


Còn chưa đến Vọng Nguyệt Hồ, Tống Dật đã ngồi không vững, từ trên ngựa ngã xuống, người lăn ra rất xa, nàng nằm trên mặt đất, chung quanh vắng vẻ không tiếng động, không có người, một cây hoa mai rực rỡ trên đỉnh đầu, bông tuyết lại bắt đầu bay bay, hình như có tiếng bước nhân sàn sạt, từ xa tới gần, trong cơn mơ hồ, nàng nhìn thấy một bóng người, tóc dài chấm đất, áo lụa mỏng manh, hai bàn chân trần.


Đây là Tuyết nữ trong truyền thuyết kia sao?


Nàng muốn trước khi chết thấy rõ mặt người kia, vì thế mở to mắt, bông tuyết phất qua lông mi dừng trong mắt, bị hòa tan, làm tầm mắt trở nên mơ hồ.


Nàng muốn giơ tay dụi mắt, nhưng toàn thân không còn sức lực, chỉ có thể lẳng lặng mà nằm như vậy, lẳng lặng nhìn, để mặt cho sinh mệnh lặng lẽ xói mòn trong băng tuyết.


"Ngươi sẽ không có việc gì......"


Nàng nghe được có người ở bên tai nói nhỏ, thanh âm sàn sạt, ôn nhu mà cào qua màng nhĩ, rất dễ nghe.


Sau đó có người cầm máu cho nàng, băng bó vết thương cho nàng. Rõ ràng là mất máu quá nhiều mà toàn thân nàng đã lạnh thấu, cái tay kia lại còn lạnh hơn cả nàng.


"Điện hạ, ở bên kia!" Một người vội vàng kêu to, lời nói pha lẫn tiếng thở hổn hển, như là mệt, cũng như là bởi vì lo lắng mà bị dọa. Bước chân nặng nề nhanh chóng truyền đến, ngón tay lạnh lẽo rời khỏi cổ tay nàng, nàng nỗ lực xốc lên mí mắt, chỉ nhìn thấy một bóng trắng mơ hồ, bóng trắng kia biến mất, một hắc ảnh rơi vào trong mắt, một khuôn mặt nhanh chóng tới gần, nàng vẫn thấy không rõ, nhưng lại biết đó là ai.


Nàng nhếch khóe miệng, muốn lộ ra một nụ cười, lại cảm thấy vô cùng châm chọc cùng khó chịu đựng.


Nam nhân dùng áo bao lấy nàng, thật cẩn thận mà ôm vào trong lòng, dùng lồng ngực ấm áp bao lấy thân thể lạnh băng của nàng.


"Không sao rồi." Hắn nhẹ giọng trấn an bên tai nàng, thanh âm nhịn không được mà run rẩy, nàng thậm chí có thể cảm giác được dòng hơi nóng bất an tỏa ra từ môi hắn, còn có tiếng tim đập thình thịch truyền ra từ ngực hắn.


Trong cái ấm áp này, nàng ngất đi.


"Không được ngủ!" Thanh âm trước đó ôn nhu đột nhiên trở thành rống giận, nàng bất đắc dĩ nỗ lực xốc lên mí mắt.


"Không được ngủ! Có nghe thấy không! Kẻ thù của ngươi còn sống! Ngươi sao có thể ngủ đi! Ngươi chết rồi, bọn họ liền có thể kê cao gối mà ngủ! Liền không còn bị uy hiếp!"


Tống Dật lại ở trong tiếng rống giận đó mà hôn hôn trầm trầm, duy trì một chút thần chí.


Đây giống như là một cơn ác mộng, người chết cũng không được yên thân.


Nàng biết mình đã về tới Tư Lệ Đài, có người làm gì đó trên cổ tay nàng. Nàng mơ hồ ý thức được chút gì đó, muốn giãy giụa, lại bị một cái ôm ấm áp bao vào trong ngực, làm nàng không thể động đậy.


"Điện hạ, đủ máu rồi, sắc mặt của Tống tiên sinh đã khôi phục." Hình như là thanh âm của Từ Vị.


"Thêm một chút nữa." Thanh âm nam nhân lạnh lẽo, phảng phất như tỏa ra hàn khí.


Ngực Tống Dật co thắt lại, không biết là bởi vì máu chảy vào thân thể khiến cho người không khoẻ, hay là vì máu đó là đến từ hắn.


Cũng không biết lại qua bao lâu, rốt cuộc có thanh âm nói với nàng, "Mệt mỏi thì ngủ một lát đi."


Nàng cuối cùng nỗ lực mà xốc lên mí mắt, lúc này có vẻ thấy rõ mặt nam nhân hơn một chút, lại vì đang nằm ở trong lòng ngực hắn, đập vào mắt chính là khuôn mặt cúi xuống của hắn, góc độ cùng ngày thường thoạt nhìn bất đồng, cảm giác cũng vạn phần bất đồng.


Nàng cảm thấy hắn thật là ôn nhu, đối đãi với nàng như là đối đãi với báu vật dễ vỡ.


Nàng túm lấy vạt áo hắn, dùng sức lực cuối cùng nói: "Ta không phải nàng."


Nam nhân nắm lấy tay nàng, gật đầu, "Ừm! Ngươi là Tống Dật, ta biết."


Người trong ngực hình như là nhờ những lời này mà rốt cuộc an tâm, ngủ say.


Lưu Dục ngồi ở đầu giường, một lúc lâu không động đậy, thân mình như đã biến thành pho tượng, cứ như vậy mà yên lặng nhìn người trong ngực, đôi mắt lại trống rỗng.


Từ Vị đích thân băng bó miệng vết thương cho hắn xong, lui ra phía sau hai bước, cùng các thái y hai mặt nhìn nhau, không ai dám đánh vỡ sự yên tĩnh giờ phút này, phảng phất như một khi đánh vỡ, chờ đợi bọn họ chính là sóng to gió lớn, sấm sét giáng xuống.


Tất cả mọi người nơm nớp lo sợ mà đứng trong một góc, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.


Địa long trong phòng đốt đến mồ hôi bọn họ bốc hơi, tay chân lại lạnh lẽo. Huân hương trong lư hương đã cháy trụi một đoạn, bọn họ cảm thấy mình hầu như nghe được cả tiếng hương tro sụp xuống.


Đột nhiên có người gõ cửa, mọi người bị dọa đến run lên, Triệu Trọng Dương tiến vào, nhìn lướt qua mọi người trong phòng, tiến lên chắp tay, "Thuộc hạ có việc bẩm báo!"


Lưu Dục lúc này mới ngẩng đầu nhìn qua, đồng tử đen nhánh, giống như một miệng vực sâu hoắm, chỉ cần sơ sẩy bị hút vào đó thì là vạn kiếp bất phục.


"Các ngươi, lui ra!" Mọi người tức khắc như được đại xá.


Lưu Dục đặt Tống Dật lên giường, đắp kín chăn, tư thế cúi người, nhìn gương mặt kia. Triệu Trọng Dương trộm ngẩng đầu, khi hắn bắt đầu lo lắng điện hạ nhà hắn muốn ngã sấp trên giường, Lưu Dục rốt cuộc đứng thẳng dậy, quay mặt lại, thần sắc trên mặt hoàn toàn thay đổi.


Trầm lãnh, quả cảm, kiên nghị, thế không thể đỡ, bộ dáng này chỉ khi hắn đang đối mặt quân địch, muốn đem đối phương tàn sát không còn một mảnh mới có.


"Bên kia như thế nào rồi?" Lưu Dục mở miệng, khẩu khí thập phần bình tĩnh.


Triệu Trọng Dương vội vàng đem toàn bộ sự tình bẩm báo.


Khi Triệu Thạch rời phòng, liền điều tới cả trăm người canh ngoài cửa phòng hắn, mà hắn thì như một con dã thú mất khống chế, rời khỏi phủ thứ sử. Lúc ấy người của Tư Lệ Đài âm thầm canh giữ ở phủ thứ sử có hơn mười người, hơn mười người này đều là do Kiều Tam thống lĩnh, mà Tiết Đào như đã ngửi ra là Tống Dật đang có nguy hiểm, là người thứ nhất vọt ra, lúc này mới dẫn phát tới trận đối chiến của hai bên.


Theo lý, nếu nguyên nhân hai bên giằng co là vì quyền khống chế thủy vận Nhược Thủy, lấy tĩnh chế động là thượng sách, vì an toàn của Tống Dật, không thích hợp nhất chính là dùng vũ lực với nhau. Nhưng một khắc kia Kiều Tam lại lựa chọn tin tưởng trực giác của Tiết Đào, chẳng những phối hợp hắn vây công hướng vào bên trong, còn triệu tập toàn bộ đồ lệ Tư Lệ Đài đang mai phục bên ngoài.


Đồ lệ xúm vào, phủ thứ sử một con tôm cũng không thả ra, ngoại trừ lúc bắt đầu náo động, Tống Dật là người đầu tiên giục ngựa phóng ra. Hiện giờ toàn bộ phủ thứ sử đã hoàn toàn nằm trong khống chế của Tư Lệ Đài, không chỉ như thế, ngay cả nhãn tuyến Định Viễn Hầu đặt ở đó cũng kịp thời được rửa sạch.


Rõ ràng là phủ đệ đã bị công hãm, nhưng nhìn từ bên ngoài, cũng không khác gì phủ đệ bình thường.


"Triệu Thạch đâu?"


Sát khí lạnh băng dâng lên trào ra.


"Nhìn thấy tín hiệu Tiết Đào phóng lên, chúng ta đã chặn lại ở ven đường, hiện giờ hắn đang ở phủ thứ sử."


Đối với kết quả này Lưu Dục coi như vừa lòng. Tuy hắn không rõ ràng lắm Triệu Thạch vì sao đột nhiên muốn động thủ với Tống Dật rồi lại vì sao nửa đêm đằng đằng sát khí mà đi đến Định Viễn Hầu phủ, nhưng hắn biết, nhất định là Tống Dật đã làm gì đó.


Liên minh mà triều đình không thể công phá gần mười năm đã bị nàng phá tan trong đêm nay.


Lưu Dục viết một phong thư, đưa cho tiểu đồ lệ, "Đi Ích Châu, giao cho Lư Quân Mạch!"


Lư Quân Mạch mấy ngày trước liền cáo ốm đóng cửa từ chối tiếp khách, trên thực tế hắn đã đi Ích Châu trước. Căn cơ của Triệu Thạch cùng La Kính Huy là ở Ích Châu, nếu muốn diệt trừ hai người này, bên kia cần phải đồng thời hành động mới được!


Khi rời đi, Lưu Dục kiểm tra trán của Tống Dật, thân thể không lạnh lẽo, nhưng lại phát sốt nhẹ. Tang Hoàng Hậu đẩy cửa tiến vào, đại cung nữ tùy thân cởi áo choàng cho nàng, làm chấn động rớt xuống một thân tuyết.


"Đây là có chuyện gì?" Trời chưa sáng liền kêu nàng xuất cung, việc này không bình thường. Sắc mặt Tang Hoàng Hậu có chút nôn nóng, sợ là Lưu Dục bị cái gì.


Thấy hắn hoàn hảo không tổn hao gì, trái tim kia cũng thả xuống.


Lưu Dục cung cung kính kính thi lễ, "Muốn làm phiền hoàng tẩu giúp thần đệ chiếu cố một người."


Tang Hoàng Hậu nhìn nhìn bên trong, mắt lộ ra vẻ hồ nghi, đi đến bên giường, tập trung nhìn vào, cả kinh lui về phía sau một bước, vội vàng che miệng lại, trong mắt ngập tràn vẻ không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Lưu Dục.


Lưu Dục trịnh trọng gật đầu.


"Các thái y nói, nàng đã không có trở ngại, nhưng chỉ sợ phải chờ đến hai ba ngày mới tỉnh lại, thần đệ không thể bồi ở bên cạnh nàng, vẫn không yên tâm, sợ có chuyện, mới cả gan thỉnh hoàng tẩu tới hỗ trợ."


Sắc mặt Lưu Dục rất tái, ánh mắt lại vô cùng kiên định, Tang Hoàng Hậu không hỏi là chuyện gì, nhưng nàng biết, nhất định là chuyện phi thường quan trọng mới có thể làm hắn không thể ở bên cạnh Tống Dật.


"Ta hiểu được. A Dục, ngươi cứ đi làm những gì ngươi nên làm!"


Lưu Dục lại trịnh trọng cúi chào, nhìn Tống Dật lần cuối, rồi xoay người rời đi.


Đêm đó liền truyền ra tin tức Dự Vương sinh bệnh, Tang Hoàng Hậu đích thân đến Tư Lệ Đài chăm sóc. Nhưng Lưu Dục, lại vào trong phủ thứ sử.


Giờ phút này, hắn đang nhìn Triệu Thạch. Triệu Thạch hai mắt đỏ đậm, nghe nói, trước đó hắn giống như trúng tà, gặp người là giết, mà giờ phút này, hắn đã an tĩnh lại, chính xác mà nói là đã bình tĩnh lại, một đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Lưu Dục, giống như nhìn chằm chằm một con mồi, không hề có chút kính sợ.


Lưu Dục không thể nào biết rốt cuộc là đã xảy ra cái gì, chỉ có thể tĩnh quan kỳ biến, ngược lại là Triệu Thạch mở miệng trước, nói: "Ngươi hẳn là muốn giết ta đi?"


"Ngươi rất tự mình hiểu lấy!" Lưu Dục không che dấu, cũng vô pháp che dấu, giờ phút này hắn hận không thể đem tên cầm thú này ra bầm thây thành vạn đoạn! Nhưng cố tình là hắn không thể, bởi vì hắn cần thiết lợi dụng cục đá Triệu Thạch này để nện một cú trí mạng vào La Kính Huy, không thể để cho Tống Dật hy sinh uổng phí!


Đây là nguyên nhân hắn cần nén nhịn mà rời Tống Dật để đến đây. Cơ hội chỉ có vào lúc này, hắn phải nắm chắc, nếu để La Kính Huy phòng bị tìm ra chân tướng, thì thật sự là thất bại trong gang tấc.


Triệu Thạch cười lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua những người giả dạng thành hộ viện gia đinh bên ngoài, những người này không phải là mấy bộ hạ tâm phúc của hắn, mà đã đổi hết thành người của Tư Lệ Đài.


Lưu Dục nhẫn nại với hắn như vậy, tất nhiên là bởi vì hắn còn có chỗ hữu dụng!


Hắn đương nhiên là hữu dụng! Muốn vặn ngã La Kính Huy không có hắn là không được!


"Ta có thể giúp ngươi!" Hắn nói.


"Điều kiện?"


"Giao cả nhà La Kính Huy cho ta!"


"Được!"


Định Viễn Hầu phủ, đêm nay La Kính Huy cũng không ngủ yên.


Từ khi người của Tư Lệ Đài lấy danh nghĩa bảo hộ đưa La Đan Quỳnh về, ông ta liền chưa ngủ được giấc nào yên ổn, làm tâm phúc thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm đám đồ lệ Tư Lệ Đài. Mà gần đây sở dĩ không ngủ được, là vì ông ta thấy pháo sáng của Tư Lệ Đài, người khác đại khái sẽ cho rằng đó là pháo sáng tầm thường, ông ta lại không nhận sai.


Thông thường chỉ có tình huống đột phát, mới có thể thả ra loại pháo sáng này. Ông ta vẫn luôn chờ nhãn tuyến bên kia trở về bẩm báo, nhưng hai canh giờ trôi qua rồi mà vẫn không hề có tin tức.


Đưa thị vệ tâm phúc tới, dò hỏi hướng đi của mấy đồ lệ đi lại trong phủ, lại không có dị thường. La Kính Huy chung quy vẫn không yên tâm, phái người đi hỏi thăm, "Phủ thứ sử Ích Châu có dị! Mới tăng thêm nhiều gương mặt mới, bên ngoài giám thị rất nghiêm, thuộc hạ lúc đó đi qua thiếu chút nữa bị bắt lấy."


Tâm phúc trong lòng run sợ.


La Kính Huy càng kinh hãi, nhớ tới pháo sáng của Tư Lệ Đài mấy canh giờ trước, "Chỉ sợ, những người đó đều là người của Tư Lệ Đài." Mà nhãn tuyến của ông ta thì đã bị một lưới bắt hết.


Lưu Dục tung ra Nhược Thủy làm mồi vì muốn kéo dài thời gian cứu Tống Dật, nhưng lúc này mới hai ngày, Triệu Thạch đã bị phế, không phải chút bản lĩnh này cũng không có, việc này bên trong nhất định là có biến cố gì đó.


La Kính Huy phái người tra xét lần nữa, tức khắc tâm lạnh đi một nửa.


Triệu Thạch đem quân cờ quan trọng nhất là Tống Dật làm cho chết khiếp còn chưa nói, mà còn để cho nàng chạy thoát!


Đúng vậy, nửa chết nửa sống mà chạy thoát, đây không phải là có ý định tìm chết sao?


Người mà Lưu Dục bỏ cả Nhược Thủy ra để đổi lấy, liền biết phân lượng của nàng trong lòng hắn, Triệu Thạch sao có thể ngu xuẩn như thế?


Một ngày trước còn đang mơ thu hồi quyền điều khiển thủy vận Nhược Thủy, rồi lại trù tính đến Lô Thủy, kết quả, vừa đảo mắt, giấc mộng này liền tan biến sao?


Đả kích có chút lớn, La Kính Huy nhất thời tiếp thu không nổi, sửng sốt một hồi lâu không lấy lại tinh thần.


Đến hừng đông thủ hạ lại tới báo, đêm khuya có mấy thái y có tư lịch nhất của Thái Y Viện tề tụ ở Tư Lệ Đài, sau nửa đêm còn thêm Tang Hoàng Hậu. Nếu chỉ là mấy người kia, Lưu Dục đương nhiên có quyền lợi và bản lĩnh này, còn kinh động đến cả Tang Hoàng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.