Tổ chức Phi
Long nằm trong lòng Phi Long Sơn, bốn mùa như xuân, cảnh đẹp như tranh.
Chỉ cần bước lên núi sẽ thấy: thanh sơn quyến rũ, nước chảy lưu luyến,
rợp hồng sắc hoa, lá xanh khôn cùng, đình đài lầu các, tinh xảo biệt
trí. Xa hơn nữa: đình giữa hồ, mờ ảo như cõi tiên; cầu chín nhịp, tựa
như đạp trên mây; phía Đông, trường luyện võ, được bài trí trang nghiêm
và chỉn chu; phía Tây, nơi ở của Xích Tranh Hoàng Lục Thanh Lam Tử bảy
kỳ liên kết chặt chẽ với nhau, phía trước nơi ở của các kỳ là đình lâm
biệt viện, trong viện có Mai Uyển, Lan Viên và Cúc Hiên, phòng ốc san
sát, hành lang gấp khúc thông nhau, uốn lượn không ngừng, trăm ngả nghìn lối; phía Nam, phòng nghị sự nguy nga đứng sừng sững, yên tĩnh trang
nghiêm. Mà sau phòng nghị sự, có một mảnh rừng trúc, lá mỏng manh, đốt
thưa thưa, thúy trúc cao cao xanh xanh thẳng tắp tạo thành một hàng rào
tự nhiên, sau hàng rào tự nhiên ấy chính là nơi ở của Phi Long khôi thủ
Long Diệc Hân – Trúc Uyển. (Juu: ta ngất, cái đoạn này miên man dễ sợ x_x)
Trúc Uyển,
có thể nói là cấm địa của tổ chức Phi Long, chỉ có một số ít người mới
có thể đi vào, mà trong số đó chính là tam đại đường chủ cùng Thanh Ảnh thiếp thân hộ vệ của Long Diệc Hân và sư muội Mạc Lục.
Kỳ thật,
những người khác có muốn tiến vào Trúc Uyển cũng không được. Trong rừng
trúc lớp lớp cơ quan, ngay cả một con chim cũng không bay vào được nói
chi là người.
Cho đến nay, ngoài Long Diệc Hân và sáu người nữa ra, chưa có ai có thể tự do ra vào Trúc Uyển.
Lúc này,
trong phòng khách của Trúc Uyển, Long Diệc Hân đang bình yên nằm trên
ghế tựa thanh thản phẩm trà. Hắn dĩ nhiên đã tháo mũ sa xuống. Mà Mục
Cảnh Thiên mới vào một khắc trước, đang thong thả bước đi bước lại, suy
nghĩ không biết nên bắt đầu như thế nào.
Long Diệc Hân cũng rất nhẫn nại nhìn hắn đi đi lại lại trước mắt mình, vẻ mặt tự nhiên.
“Diệc Hân, ngươi thấy Khúc Lưu Vân thế nào?”
Rốt cuộc, Mục Cảnh Thiên cũng nói ra được.
“Nàng thế nào, không liên quan tới ngươi và ta.” – Long Diệc Hân cười nhạt, cũng không chỉ ra cái gì.
“Sao lại không liên quan?” – Mục Cảnh Thiên giận dữ – “Nàng là thê tử ngươi cưới hỏi đàng hoàng!”
“Ờ.” – Nâng
chén trà lên nhẹ nhấp một ngụm, mày kiếm tinh xảo không nhịn được nhíu
một cái, lạnh. Nhả trà vào trong khăn lụa, sau đó lại tao nhã đặt chén
trà xuống.
“Ngươi?” – Mục Cảnh Thiên hít sâu một hơi – “Ngươi định bỏ rơi nàng sao?”
“Ngươi bất bình thay cho nàng sao?”
“Đương
nhiên!” – Khúc Lưu Vân chính là Khả nhi của hắn, Long Diệc Hân làm gì nữ nhân trong thiên hạ cũng được, nhưng trừ Khả nhi của hắn ra. Nếu đã
cưới nàng, thì không được bỏ rơi nàng. (Juu: là ai bỏ rơi ai đây=.=”)
“Ngươi thật sự bất bình thay cho nàng sao?” – Khẳng định quá đôi khi cũng thành phủ định.
Long Diệc Hân ngửa người dựa lưng vào ghế tựa, khép đôi mắt phượng, cũng ẩn đi tất cả những suy nghĩ.
*******************
Ẩn thành – Thanh Trúc biệt uyển.
“Sư phụ, uống thuốc thôi.”
Trong sương
phòng sạch sẽ thanh lịch, một cô gái áo xanh kiều diễm nhẹ thu sa trướng trước giường nhỏ. Người nằm trên giường đã sớm tỉnh dậy, cô gái lấy gối mềm lót giúp người ấy ngồi dậy xong, lại bưng tới bát ngọc đựng đầy
thuốc, thổi thổi thuốc nóng.
Nhìn kỹ
người nằm trên giường, thần sắc hơi ốm yếu, yếu ớt nhạy cảm, sóng mắt
như hải đường, khuôn mặt mềm mại tươi sáng, là tuyệt sắc hiếm có trong
nhân gian.
“Lục nhi, vi sư đã không còn đáng ngại, con nên về sớm đi.” – Người nằm trên giường, uống thuốc xong, nhẹ nhàng nói với đồ nhi, giọng nói ấm áp như ngọc.
“Sư phụ thấy đồ nhi phiền sao?” – Cô gái áo xanh khẽ cười nháy mắt mấy cái, sáng lạn rực rỡ – “Được được được, mai đồ nhi lại về núi.”
“Cái con bé này.” – Ấn nhẹ cái trán đồ nhi, người sư phụ cười giận.
“Sư phụ…” – Cô gái áo xanh muốn nói lại thôi.
“Ừ?”
“Đồ nhi nghe nói, tháng trước sư huynh cưới vợ ở kinh thành.” – Nàng không cam lòng, mặc kệ tin này là thật hay giả, đều khiến cho lòng nàng rối loạn.
“Thật sao?” – Người sư phụ nhướng đôi mày thanh tú, chuyện này mà là thật nàng cũng
coi như bớt một tâm sự. Nhìn lại cô gái, ôi! Tâm sự của đồ nhi sư phụ
làm sao không hiểu, nhưng mà, người sánh với du long trên biển kia tầm
mắt phải cao thế nào chứ, Lục nhi tuy cũng kiều mỵ động lòng người,
nhưng chuyện tình cảm, làm sao nói bừa mà được.
“Lục nhi, có duyên thì rốt cuộc cũng sẽ được, vô duyên thì chớ cưỡng cầu.” – Nàng
chỉ có thể nói như vậy, nói nữa cũng không hơi đâu, chỉ mong đồ nhi yêu
mù quáng này có thể tự mình hiểu ra được.
“Đồ nhi hiểu được.” – Vẻ mặt cô gái áo xanh buồn buồn. Hiểu được là hiểu được, nhưng làm sao nàng chấp nhận được? Hơn nữa, nàng cũng không thể để cho Vân
Tranh thừa cơ cười nhạo nàng.