Mỹ Nhân Phu Quân

Chương 169: Đứa nhỏ



“Mẫu thân!”

Giọng nói ngọt ngào thấm tận xương tủy, khơi dậy chức năng trời sinh làm mẹ trong lòng Ngọc Phi Yên, nàng vui sướng bước nhanh đến đứa bé đang được đặt trên chiếc bàn bằng bạch ngọc trước mặt, vươn hai tay định ôm lấy nó, nhưng khi tay nàng sắp chạm vào da thịt của nó thì đứa bé trên bàn bỗng nhiên không thấy đâu nữa, thay vào đó là một nữ tử mặc bộ quần ào nhiều màu sắc sặc sỡ.

Sắc mặt của nữ tử ấy lúc này vô cùng lạnh lùng, đôi mắt màu nâu tràn ngập khí thế lạnh lùng bức người.

Ngọc Phi Yên gặp lại nữ tử mà nàng đã gặp lần trước, cảm thấy có chút mất hứng, vì sao mỗi lần nàng cùng con mình sắp gần gũi thì nàng ấy lại xuất hiện chen ngang a.

Nàng nhìn khắp chung quanh, không thấy bóng dáng đứa nhỏ đâu, trong lòng rất tức giận.

“Con của ta đâu?”

Nàng ấy đã đem con của nàng đi đâu rồi?

Ánh mắt của nữ tử quần áo nhiều màu sắc càng lạnh lùng hơn, nàng ấy mở miệng “Nữ tử trần gian thật to gan! Dám ăn trộm Linh nhi của Thánh giới!”

“Cái gì mà Linh nhi của Thánh giới? Rõ ràng đứa bé kia là con của ta, ngươi không nghe nó gọi ta là mẫu thân sao?”

Ánh mắt Ngọc Phi Yên cũng sắc bén không kém, trừng mắt nhìn nữ tử ấy, chỉ cần mọi người nhìn một chút thôi cũng liền biết được đứa bé ấy là con của nàng, thế mà nữ tử trước mặt này lại nói là Linh nhi của Thánh giới, đúng là xằng bậy!

“Ngươi không nên cố chấp như thế”

Nữ tử ấy có chút không kiên nhẫn, lại có chút bất đắc dĩ.

“Tại sao ngươi lại giấu con của ta, không cho ta gặp mặt?”

Người Thánh giới thì có thể chia rẻ cốt nhục của người khác sao, đây là đạo lý gì thế?

“Ngươi và Linh nhi của Thánh giới vốn vô duyên, không nên cưỡng cầu, còn không mau mau rời đi!”

Nữ tử này xem ra là đang rất giận, vung ống tay áo nhiều màu sắc sặc sỡ lên, Ngọc Phi Yên cảm nhận mình bị một luồng nội lực cực mạnh đánh trúng, tiếp theo đó thì rơi xuống vực sâu vô tận —-

“A ——”

Nàng bật ngồi dậy trên giường, vỗ vỗ ngực, hổn hển thở.

Vừa rồi đó là mộng sao? Vì sao lại cảm giác chân thật như thế, hai lần đều gặp được đứa bé xinh đẹp kia, hai lần cũng đều bị nữ tử mặc quần áo sặc sỡ kia chặn lại.

Rốt cục là chuyện gì?

Vì sao nữ tử kia không cho nàng chạm vào con mình?

“Phi Yên?”

Long Diệc Hân đứng dậy, ôm chặt Ngọc Phi Yên vào trong lồng ngực mình, ánh mắt hiện lên sự buồn bã và đau lòng, gần đây nàng không có ngủ yên giấc, luôn nằm thấy ác mộng rồi đột nhiên lại bừng tỉnh, chẳng lẽ phụ nữ có thai đều như vậy hay sao?

Hắn đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán nàng, ánh mắt phượng ngập tràn dịu dàng.

“Ta ở bên cạnh nàng”

Hắn dịu dàng nói cho nàng biết, hắn luôn luôn ở bên cạnh nàng, cho nên, nàng không cần phải sợ bất cứ chuyện gì.

Ngọc Phi Yên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của Long Diệc Hân trong ánh sáng nhẹ nhàng của dạ minh châu, trong ánh mắt của hắn tràn ngập sự yêu thương, nâng niu, dịu dàng, sự sợ hãi bỗng nhiên lại xẹt qua trong lòng nàng, nàng tựa đầu vào lồng ngực hắn, cảm nhận tất cả tình yêu nồng nàn của hắn dành cho mình, lòng nàng vô cùng ấm áp.

“Ta lại mơ thất có người bắt mất con của chúng ta, rất thật a”

Nàng nói lẩm bẩm trong miệng mình.

Long Diệc Hân khẽ khàng vuốt ve mái tóc nàng, rất đỗi dịu dàng.

“Đó chỉ là giấc mơ mà thôi, chắc là gần đây nàng quá mệt mỏi, ngày mai bắt đầu nghỉ ngơi cho tốt”

Mỗi ngày nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của nàng hắn đều đau lòng, nhưng mà, hắn không đành lòng buộc chặt nàng vào giường để nàng nghỉ ngơi, nếu nàng chỉ là một nữ tử truyền thống bình thường như Thượng Quan Du Du, coi phu quân mình là trời, hắn là một nam tử truyền thống bình như Tiêu Trác Nhiên, coi thê tử mình đất (quan niệm truyền thống của người Trung Quốc ngày xưa: chồng là trời, vợ là đất) hắn sẽ trói chặt nàng trên giường để nàng nghỉ ngơi, nhưng may mắn thay, hắn không phải là Tiêu Trác Nhiên, nàng không phải là Thượng Quan Du Du, nàng chính là Ngọc Phi Yên, còn hắn là Long Diệc Hân, cánh chim phiêu lãng không ngừng bay trên bầu trời xanh biếc, không biết mỏi mệt là gì, Du long trên biển tung hoành bốn bể, không biết trời cao đất rộng là như thế nào, chim trên trời và Du long trên biển gặp nhau, quấn quýt lấy nhau, viết nên câu chuyện tình tràn ngập ngọt ngào, hắn quyết tâm yêu thương nàng đến suốt cả cuộc đời, cam tâm tình nguyện yêu chiều nàng đến tận trời.

“Ngày mai nghĩa huynh muốn ta đi du ngoạn trên hồ cùng hắn”

Ngọc Phi Yên lại lẩm bẩm, “Rốt cục thì khi nào hắn ta mới chịu đi a?”

Chỉ cần hắn ta ở chổ này một ngày, nàng sẽ đề phòng hắn ta một ngày.

Long Diệc Hân không thể không thở dài “Hắn sẽ nhanh chóng rời đi”

Đối phương dĩ nhiên thiếu kiên nhẫn, chuyện này nên sớm chấm dứt một chút, Kiền hoàng cũng sẽ nhanh chóng phải rời đi, thê tử hắn sẽ an tâm dưỡng thai, hắn vốn muốn đem đến cho nàng thêm nhiều sự vui vẻ, chưa từng nghĩ đến việc nàng sẽ ăn ghen tuông như thế này, chuyện này thật vô nghĩa.

“Ta thật hy vọng hắn sẽ nhanh chóng rời khỏi, nếu hắn không đi, ta sẽ khiến cho giang sơn đổi chủ”

Không phải hắn ta luôn mơ ước tướng công tuyệt đẹp của nàng chứ, trong lòng nàng cũng biết, hắn ta căn bản không có ý đồ đối với dung nhan tuyệt đẹp của tướng công nàng, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến ánh mắt của hắn nhìn tướng công nhà nàng, trong lòng nàng liền trỗi dậy sự ghen tuông, tướng công là của nàng, nàng tuyệt đối không thể để cho người ta nhìn hắn với ánh mắt như vậy.

Long Diệc Hân cụng cái trán của mình vào trán của nàng, khẽ cười, nàng tưởng dễ dàng đổi chủ giang sơn lắm hay sao, phải biết rằng, Hiên Viên Khởi Minh là người có năng lực thật sự, tuyệt đối không dễ dàng đánh mất vị trí kia.

“Chàng đang cười ta ngốc nghếch?”

Ngọc Phi Yên nhíu mày, không phải hỏi mà là khẳng định.

“Không có, nàng nên nghỉ ngơi”

Long Diệc Hân thản nhiên nói.

“Ta không cần ngủ.”

Thấy hắn mạnh mẽ phản đối, nàng cũng không giận, hắn muốn nàng yên tâm nghỉ ngơi, nhưng nàng sợ khi mình ngủ sẽ lại gặp được cơn ác mộng kia, không hiểu sao, trong lòng nàng tràn ngập sợ hãi, theo bản năng, nàng xoa xoa cái bụng của mình, đứa bé của nàng đang ở trong đây.

Trong lòng nàng thầm hạ quyết tâm, nàng nhất định sẽ không để đứa bé gặp chuyện không may, nàng sẽ bảo vệ nó thật tốt, nàng thật muốn ôm đứa bé như ngọc lưu ly kia chặt trong tay, cảm nhận nhịp đập từ trái tim của tình mẫu tử.

“Từ đây đến sáng vẫn còn một chút thời gian, nàng nên ngủ tiếp một chút đi, không phải ngày mai nàng muốn đi du ngoạn trên hồ hay sao?”

Long Diệc Hân đè nàng xuống giường, cởi chiếc áo ngủ bằng gấm của mình, nằm xuống bên cạnh nàng.

Ngọc Phi Yên đong đưa ánh mắt, xoay người mình nằm đè trên người hắn, tựa đầu vào ngực hắn, cười hắc hắc.

“Cha của đứa nhỏ, ta không ngủ được, cùng ta tâm sự đến sáng có được không?”

Nàng không muốn ngủ, nàng thật muốn nhìn thấy tướng công nhà nàng bộ dáng khi ngủ như thế nào.

Long Diệc Hân nhíu đôi mày kiếm lại, cha của đứa nhỏ? Xưng hô kỳ quái gì thế này, nhưng trong lòng hắn rất ấm áp, cảm nhận sâu sắc được hương vị vợ chòng đầu bạc răng long, hắn thích!!!

“Chàng hy vọng con chúng ta khi lớn lên sẽ giống chàng hay giống ta?”

Ngọc Phi Yên cười ha ha, cố ý vẽ vòng vòng trên ngực hắn.

Giống ai?

Quả thật vấn đề này Long Diệc Hân chưa từng nghĩ qua, bây giờ nàng nói ra, trong đầu hắn liền không ngừng phát họa tướng mạo của con mình, hắn hy vọng có một tiểu nữ oa giống y như nàng, thông minh hơn người, hoạt bát đáng yêu, tiêu sái nhẹ nhàng, như một tiểu yêu tinh sinh động đáng yêu.

“Cha của đứa nhỏ, sao chàng không trả lời?”

Thấy hắn không nói lời nào, Ngọc Phi Yên vỗ mạnh vào ngực hắn, sao hắn lại thất thần như thế này, tuy rằng hắn không bao giờ như thế này, nhưng không nên thái quá như vậy chứ, bây giờ nàng và hắn đang cùng nhau thảo luận chuyện đứa bé mà.

Long Diệc Hân nhướng mày, nhìn ánh mắt thê tử mình đang sáng lên ngọn lửa nhỏ, khóe môi hắn cong lên.

“Mẹ của đứa nhỏ, vi phu đương nhiên là hy vọng đứa nhỏ giống nàng”

A…?

Nhìn thái độ vô lại của ai đó, giọng nói trêu đùa của ai đó, nàng khôn biết người trước mặt mình đang là ai, tướng công anh minh vĩ đại nhà nàng chạy đi đâu mất tiêu rồi, sao trên giường nàng lại xuất hiện tên lưu manh này chứ?

Khụ khụ!

Nàng lơ đãng bị sặc bởi nước miếng của chính mình, một bàn tay ấm áp lập tức vỗ nhẹ trên lưng nàng.

“Ngươi, ngươi, ngươi là ai? Sao lại giả mạo tướng công nhà ta?”

Nàng đứng bật dậy, chỉ vào nam nhân đang nằm trên giường, quát lớn.

Long Diệc Hân mặc kệ nàng, chầm chậm khép mắt phượng lại, không hề nói lời nào.

Ngọc Phi Yên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đây mới chính là tướng công nhà nàng!

“Tướng công à, không cần nhắm mắt lại, cùng vợ tâm sự đi”

Long Diệc Hân đột nhiên mở mắt phượng ra, ánh mắt đen hun hút nhìn thẳng vào nàng.

Ngọc Phi Yên bị ánh mắt của hắn làm cho bối rối, nàng gượng cười hắc hắc vài tiếng, bỗng nhiên, trước mắt tối sầm lại, liền mất đi ý thức, lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu nói cho nàng biết rằng, tướng công nhà nàng đã điểm huyệt ngủ của nàng, nàng không muốn ngủ mà!

Long Diệc Hân nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, khoát áo ngủ bằng gấm vào người nàng, nhìn sắc mặt không cam lòng khi ngủ của nàng, trong lòng cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Hắn hiểu được sự sợ hãi của nàng, là do hắn không mang đến cảm giác an toàn cho nàng, điều này khiến hắn cảm giác mình có chút thất bại.

Nàng hẳn nên học cách tín nhiệm hắn, nàng ở bên cạnh hắn, hắn sẽ không để cho nàng gặp bất kỳ chuyện không may nào.

Mi tâm của hắn có chút thu hẹp lại, ngày mai có nên cho nàng ra ngoài không?

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi oán trách Kiền hoàng, sao lại lắm miệng như thế, khiến cho Phi Yên đi theo hắn ta.

Trên Hồ Nguyệt Kiều ở ngoại ô Ẩn Thành, nước hồ trong veo xanh ngát mênh mông, gió nhẹ phất phơ, sóng sau xô sóng trước, trùng trùng điệp điệp, tựa như tiên nữ đang khoát trên mình chiếc áo xanh lục không ngừng nhảy múa, khiến lòng người rung động.

Mặt hồ xanh hòa quyện trong ánh chiều tà đỏ rực, gió Tây thổi nhè nhẹ, sóng nước đong đưa.

Chiều tàn, ánh mặt trời đỏ rực như máu, những tia nắng đỏ hồng chiếu sáng khắp mặt hồ, phong cảnh xung quanh tuyệt đẹp.

Một con thuyền rồng 11 tầng rất hoa lệ, tao nhã, chậm rãi lênh đênh trên mặt hồ.

Sóng nước dập dìu đẩy thuyền về phía trước theo đúng quy luật của tự nhiên, mang theo một chút trầm tĩnh.

Trên mặt hồ, chỉ có duy nhất chiếc thuyền rồng ấy, trãi qua một ngày du ngoạn, chiếc thuyền đang chầm chậm trở về nhà.

Kiền hoàng Hiên Viên Khởi Minh cùng Thôi Lợi đứng trên boong tàu, tận hưởng những làn gió nhẹ thổi man mát, cảm giác vô cùng sảng khoái, nhìn ánh tà dương như máu, trong lòng họ cũng yên tĩnh lạ thường, mặt hồ tĩnh lặng mênh mông.

Khúc Hàn Lâm đứng ở mép thuyền, nhìn ánh chiều tàn rơi xuống trên mặt hồ trong lòng rất khoan khoái.

Thành quận lão vương gia ở khoang thuyền nhìn chằm chằm vào chiếc bụng nhỏ của Ngọc Phi Yên, Ngọc Phi Yên nằm trên chiếc ghế gỗ nhắm mắt dưỡng thần, nàng đối với lão vương gia thật không còn gì để nói nữa.

Vân Tranh ngắm nghía tử tinh sáo ngọc, khóe miệng cong cong cười.

Bởi vì tối hôm qua, Mục Cảnh Thiên cùng Vũ suốt đêm không ngủ, cho nên tinh thần hắn uể oải như một con mèo muốn ngủ gật, cả hai không nghĩ tới việc mới sáng sớm đã bị Ngọc Phi Yên kéo ra ngoài, không có cách nào khác, chỉ có thể bất mãn theo đám người nhàm chán đi du ngoạn hồ mà thôi.

Khung cảnh yên lặng mà hài hòa.

Thuyền, đã đến giữa hồ.

Bỗng nhiên, bên tay trái của bọn họ xuất hiện một con thuyền màu gỉ sét, mũi thuyền xé nước lao đi vun vút, tốc độ nhanh hơn con thuyền của họ, bản chất hai con thuyền hoàn toàn khác nhau.

Kiền hoàng Hiên Viên Khởi Minh nhìn chiếc thuyền heo hút ấy đang vượt sóng xé gió lao đến, đôi mắt hắn híp lại, trong lòng cười lạnh, chiếc thuyền kia chắc chắn không phải là thuyền bình thường, đó là chiếc thuyền được chế tạo bằng huyền thiết (thiết đen), mũi thuyền cứng rắn bén nhọn, chiếc thuyền này không thể nào bị phá vỡ.

Đó là chiến thuyền, là chiến thuyền dũng mãnh nhất của Đại Kiền.

Phanh ——

Tiếng vang thật lớn truyền đến, hai thuyền va chạm vào nhau, thuyền rồng của họ đương nhiên chịu thiệt, thân thuyền loạng choạng.

“A ——”

Ngọc Phi Yên đang nằm trên ghế bị té xuống đất, may mà Vân Tranh tay mắt lanh lẹ đã kịp đỡ nàng.

“Không có việc gì chứ?”

Trên mặt Vân Tranh tràn ngập lo lắng.

“Khả Nhân?”

Mục Cảnh Thiên bị chấn động này khiến hắn hoàn toàn thanh tĩnh, cấp tốc nhảy đến bên người muội tử mình, nhìn thấy nàng không có việc gì hắn mới chuyển ánh nhìn của mình ra phía bên ngoài, tròng mắt đào hoa giờ phút này chỉ là sự lạnh lùng.

Cuối cùng cũng đến rồi sao?

Hắn xoay người nhìn ra phía bên ngoài.

Ngay sau đó, Vũ đã đuổi kịp hắn.

Thành quận lão vương gia mới vừa rồi cũng vô cùng hoảng sợ, ông khẩn trương lo lắng cho bảo bối tôn tử của mình, sợ sẽ xảy ra chuyện gì, ông nắm tay Ngọc Phi Yên không ngừng hỏi.

Ngọc Phi Yên mĩm cười trấn an ông, trong lòng không khỏi vui vẻ.

“Chúng ta cũng đi ra ngoài xem đi”

Nói xong, nàng liền kéo Vân Tranh đi ra ngoài.

Thành quận lão vương gia vừa thấy thế cũng vội vàng đi theo sát phía sau.

Vừa ra khoang thuyền, đã nhìn thấy hỗn chiến, Khúc Hàn Lâm không có võ công nên được Mục Cảnh Thiên che chắn phía trước, đối phương người đông thế mạnh, võ nghệ cao cường, đều là những đối thủ không tồi, chỉ là, Kiền Hoàng thân thủ nhanh nhẹn, Thôi Lợi và Mục Cảnh Thiên đều là những nhân vật đứng đầu trong chốn võ lâm, cho nên, việc múa may của mấy trăm người kia trước mặt bọn họ cũng giống như đang chơi đùa.

Ngọc Phi Yên nhìn những người đang mặc áo giáp kia, rõ ràng là cách ăn mặc của quân nhân, hơn nữa vũ khí trong tay họ là trường mâu, đây là?

Thật không khó đoán, sự việc này khiến nàng đoán ra được, có người muốn giang sơn đổi chủ?

Nhưng mà, chỉ với những người này mà muốn hoàn thành nghiệp lớn sao?

Không nói đến những người này, xem ra người phía sau lưng bọn họ đối với nhất cử nhất động của nghĩa huynh nàng đều vô cùng tỏ tường, ngay cả việc họ du ngoạn hồ mà đối phương cũng biết.

Nhưng mà suy nghĩ lại, đây không phải là kế sách “dẫn xà xuất động” (dụ rắn ra khỏi hang) của nghĩa huynh nàng đấy chứ?

Nhưng mà, hắn lại đưa tới những người này, khiến cho nàng thất vọng tột cùng.

Đang âm thầm cân nhắc, đã thấy trên mặt hồ xuất hiện hàng trăm chiến thuyền, đông nghịt cả mặt hồ, lá cờ trước mũi thuyền không biết là của đội thuyền nào, cố ý đâm mạnh vào thuyền rồng.

Ngọc Phi Yên vẫn cười vui vẻ, sắc mặt không có một chút lo lắng, nàng còn có tâm tình nói chuyện cùng Vân Tranh đang cố gắng bảo vệ nàng.

“Tranh Tranh, ngươi nhìn xem, đội tàu kia thật sự đồ sộ, ánh tà dương như máu, thật hiếm khi trời đất có khí thế hùng hồn như thế này a”

Vân Tranh rùng mình, nghiêng đầu nhìn nàng “Tỷ không lo lắng?”

Tuy rằng rất bội phục sự gan dạ sáng suốt của nàng ấy, nhưng mà, tình huống trước mắt vẫn khiến nàng kinh hãi, không phải nàng chưa từng gặp qua tình huống như thế này bao giờ, nàng cũng đã từng trãi nghiệm nơi chiến trường, nhưng mà khi ấy nàng không hề sợ hãi, bây giờ, bên cạnh nàng còn có Ngọc Phi Yên, khiến cho nàng không thể nào tập trung hết mình được, nàng không hiểu, vì sao chủ tử đồng ý cho Ngọc Phi Yên đi theo đến đây, còn có Kiền hoàng kia cố tình lôi kéo Ngọc Phi Yên theo, chẳng lẽ bọn họ không biết Ngọc Phi Yên là một nữ tử không biết võ công sao, tuy rằng hình dáng nàng ấy không có mảnh mai yếu ớt, nhưng mà hiện giờ nàng ấy đang có mang, chẳng may trong cảnh đao quang kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp này, lỡ xảy ra chuyện gì sơ suất thì như thế nào?!

“Lo lắng cái gì? Không phải có các ngươi sao?”

Ngọc Phi Yên cười khẽ, sống chết mặc bây, nàng khẳng định tướng công nhà nàng đã sớm dự đoán được tình huống này, hắn còn cho phép nàng đi theo, đã nói lên rằng tất cả đã được an bài thỏa đáng, một khi đã như vậy, nàng cần gì phải lo lắng nữa?

Vân Tranh nghe nàng nói lời ấy, trên mặt hiện ra nụ cười khổ, nàng ấy đối với nàng thật tin tưởng nha, với võ công của nàng bảo vệ nàng ấy tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng mà, nàng cũng sợ những việc không thể phòng bị được.

“Cám ơn tỷ đã tin tưởng ta như thế”

Ngọc Phi Yên mĩm cười không nói, cả hai cùng nhau suy nghĩ.

Ngân Giao kiếm trong tay Mục Cảnh Thiên như Giao Long vẫy vùng trong biển cả, như nuốt chửng hết kẻ địch này đến kẻ địch khác; Truy hồn kiếm trong tay Thôi Lợi khí thế hùng hồn lấn át gió mưa; Chiết phiến trong tay Kiền hoàng được sử dụng vô cùng thành thạo; Thành quận lão vương gia vừa mới nhập cuộc với một đôi thiết quyền tựa như sấm chớp giáng vào kẻ địch.

Ngược lại, Vũ lười biếng tựa lưng vào cột thuyền, thờ ơ lạnh nhạt, tròng mắt hai màu không có biến hóa gì.

Ngọc Phi Yên nhíu đôi mày thanh tú của mình, xem ra, hắn ta không muốn ra tay.

Hắn định khi nào sẽ ra tay?

Vấn đề quan trọng là hắn sẽ đứng về phía bên nào?

Bộ dáng dửng dưng kia, thật sự khiến người ta khó chịu.

Nhìn cảnh chém giết trước mắt, hắn không có một chút kinh ngạc nào hết, hắn nhìn quen, hay là —-

Đột nhiên, nàng phát hiện thấy ở đáy mắt hắn hiện lên một tia hưng phấn, nhưng chỉ chợt lóe, nhìn lại nữa thì đã không còn.

Nàng cam đoan, mình không có nhìn lầm.

Quay đầu lại, hơn cả trăm chiến thuyền đang tiếp cận con thuyền lớn này.

Khí thế bang bạc, thật khiến cho người ta có chút sợ hãi.

Vù! Vù! Vù!

Đối phương sử dụng cung tiễn.

Tên bắt đầu rơi xuống như mưa, nhất thời gia tăng gánh nặng cho mọi người, vừa phải cùng kẻ địch chém giết, vừa phải tránh né tên, tuy rằng thể lực mọi người vẫn còn tốt, tránh né lẹ làng, nhưng mà, họ chỉ có vài người, đối phương càng lúc càng đông, còn có cung tiễn, hơn nữa, con thuyền rồng này đã bị chiến thuyền va chạm, tổn hại không ít, nước đã tràn vào thuyền, thần thuyền có chút nghiêng nghiêng.

‘Tranh Tranh, mang Khả Nhân vào khoang thuyền!”

Mục Cảnh Thiên quay đầu lại, vội vàng giao phó, sau đó, nhẹ nhàng đẩy một chưởng đem Khúc Hàn Lâm vào trong khoang thuyền, trước hết, phải bảo vệ an toàn cho phụ nữ, trẻ em và người già, những người khác để sau vậy!

Vân Tranh đáp khẽ một tiếng, kéo tay Ngọc Phi Yên vào trong khoang thuyền, nàng tuyệt đối không dám lấy tính mạng Ngọc Phi Yên ra đùa giỡn.

“Nhanh, nhanh!”

Vũ tựa lưng vào cột buồn, hô to, thanh âm của hắn khiến cho người ta có chút kinh hãi.

‘Ta thật hối hận đã cho ngươi đến đây”

Sắc mặt Vân Tranh lạnh lùng, nàng hối hận, sáng nay nàng không nỡ nhẫn tâm ngăn cản hắn, nàng nghĩ chủ tử cũng không đành lòng nhìn thấy nàng thất vọng, cho nên mới đáp ứng cho nàng đi du ngoạn trên hồ.

Nhưng mà, tìn huống bây giờ vô cùng nguy hiểm, trong thuyền còn có một phụ nữ mang thai!

Vân Tranh tới tới lui lui ở trong khoang thuyền.

Không được!

Nàng nhất định phải tìm ra biện pháp đem Ngọc Phi Yên ra ngoài, bằng không thì không biết khi nào chủ tử bọn họ mới tới?

“Tranh Tranh, không nên gấp gáp, ngồi xuống, từ từ chờ”

Ngọc Phi Yên vẫn cười khanh khách, xem ra Tranh Tranh thật sự đang sốt ruột, là vì nàng ư?

“Vân nhi, ngươi không sao chứ?”

Sắc mặt Khúc Hàn Lâm vốn trắng nõn, lúc này lại tái nhợt, không phải ông chưa bao giờ gặp qua tình huống ma quỷ như thế này, nhưng mà, hiện tại, có con gái ông ở đây, còn có cháu ngoại chưa chào đời, ông không thể không khẩn trương a, xú tiểu tử Long gia kia không biết là đang ở nơi nào, tốc độ của hắn còn chậm hơn rùa nữa.

“Cha à, cha cũng ngồi xuống đi.”

Cha của nàng thật quá nóng nảy a.

“Hoàng Thượng!”

Bên ngoài đột nhiên truyền vào tiếng la hốt hoảng của Thôi Lợi, khiến trong lòng ba người đều run lên.

Kiền hoàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.