Mỹ Nhân Phu Quân

Chương 42: Tỷ muội như thế (1)



“Sương nhi đừng sợ, muội sẽ không sao đâu. Nhậm đại ca sẽ không để muội có việc gì đâu.” – Nhậm Thanh lòng dạ đau đớn ôm lấy hình hài đáng yêu đã sớm hôn mê.

Cũng tại hắn! Hắn không nên để nàng lại một mình trong khách sạn, mà để cho bọn cặn bã Thiên Độc Môn thừa dịp. Nếu Sương nhi chẳng may có làm sao, hắn biết sống thế nào đây? Nàng đã tiến rất sâu vào trong trái tim hắn, mỗi nụ cười của nàng, mỗi trò nghịch ngợm của nàng, đều là báu vật hắn trân trọng bậc nhất.

Hắn cần nàng sống, ngọt ngào gọi hắn một tiếng “Nhậm đại ca”, cho dù nàng gây sự, cho dù nàng kiếm về cho hắn một đống rắc rối, hắn sẽ vui vẻ chịu đựng, chỉ cần nàng vui vẻ.

“Sương nhi, ta yêu nàng! Yêu nàng!” – Hắn hôn lên đôi môi đã không còn huyết sắc của nàng.

Thân thể lạnh băng của nàng khiến trái tim hắn run rẩy.

Vân Tranh, Thanh Ảnh, Mục Cảnh Thiên cùng chau mày, bộ dáng của Nhậm Thanh khiến bọn họ thở dài chẳng biết phải làm sao.

Bọn họ hiếm khi có dịp rảnh rỗi, tụ tập ở Cúc Viên phẩm trà chuyện phiếm, đang nói đến quên mình thì bị Nhậm Thanh với vẻ mặt đau khổ, hai mắt vằn đỏ, ôm theo một cô nương sắp tắt thở đến nơi xông tới phá vỡ khoảnh khắc tốt đẹp. Lúc ấy bọn họ còn bị dọa muốn nhảy dựng, Nhậm đại kỳ chủ phong lưu phóng khoáng từ khi nào biến thành lãng khách lôi thôi lếch thếch như thế? Vừa vào cửa đã hô hoán kêu nữ thần y cứu mạng, xem ra cô nương kia là người hắn yêu tha thiết rồi.

Nhưng không đợi bọn họ đứng dậy đi tìm Ngọc Phi Yên, Thanh Nhi vừa nhìn tới cô nương được Nhậm Thanh ôm trong lòng, mặt liền biến sắc, bỏ lại một câu “Ta đi tìm tiểu thư” rồi phi thân đi mất, khiến cho bọn họ càng thêm nghi hoặc. Thanh Nhi ngoại trừ tiểu thư nhà nàng ra mọi chuyện đều hờ hững mà.

*****

Khi Ngọc Phi Yên nhìn thấy hình hài trong lòng Nhậm Thanh, những gấp gáp trong lòng cũng chùng xuống. May sao, may sao không phải là Tuyết nhi.

Khôi phục một lượt khí định thần nhàn, nàng đi tới trước mặt Nhậm Thanh.

“Đặt nàng nằm thẳng, để ta xem xem.”

Nhậm Thanh vừa thấy nàng, liền khẩn thiết nói – “Phu nhân, xin ngài cứu nàng ấy!”

Ngọc Phi Yên vỗ nhẹ vai hắn – “Yên tâm, ta sẽ.”

Nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của người nằm trên giường, giật mình, nhưng cũng không biểu hiện gì. Quan sát Nhậm Thanh một chút, ôi, hắn cứ như vậy thật không ổn rồi!

“Nhậm Thanh, nếu ta nói vị cô nương này không cứu được, ngươi sẽ thế nào?”

Sắc mặt Nhậm Thanh trong nháy mắt trắng bệch, mạnh mẽ xốc lên người đang nằm gắt gao ôm vào trong ngực, như thể muốn đem nàng tiến vào trong cơ thể mình, hai tròng mắt thống khổ nhắm lại, cả người cứng như đá.

Một lúc lâu sau, mới từ kẽ răng phun ra một câu……

“Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, vĩnh viễn không thể phân ly!”

Mục Cảnh Thiên cùng mọi người đều kinh ngạc, si tình đến thế sao?!

Ngọc Phi Yên thì lại tươi cười khó hiểu, nàng thông cảm với hắn!

“Ta chỉ nói là ‘nếu như’, cái độc Huyết Kinh Lê cỏn con này còn chưa hủy được mỹ danh nữ thần y của ta đâu.”

“Phu nhân?”

Một lời thôi mà khiến Nhậm Thanh vui chết đi sống lại.

“Yên tâm, ta nhất định sẽ cứu nàng. Hiện giờ nơi này, mời mọi người rời đi cho.” – Ngọc Phi Yên trấn an Nhậm Thanh, nhân tiện cũng đuổi người luôn.

“Phu nhân……” – Hắn muốn ở lại, hắn muốn tận mắt thấy Sương nhi tỉnh lại.

“Không nhiều lời, người phải đi ra ngoài. Nữ thần y chữa bệnh, không muốn có ai quấy rầy.”

“Thế nhưng…”

“Nếu không ra ngoài ta không cứu nữa.”

Một câu nói, tất cả mọi người đều ra khỏi phòng, chỉ có một ngoại lệ, đó là Long Diệc Hân chẳng biết đến từ lúc nào, vẫn đang ngồi cạnh bàn.

Ngọc Phi Yên cũng không ý kiến gì, ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào người đang nằm, trêu chọc – “Ngưng Sương tiểu mỹ nhân ngọt động lòng người, hành động siêu tuyệt đã được đền đáp như ý, bây giờ có thể mở mắt ra được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.