Tỉnh lại, nàng thấy mình đang nằm trong lòng hắn, tay hắn vòng qua eo nàng, cằm hắn nhẹ chạm vào đỉnh đầu nàng, hắn đang ngủ, tiếng thở đều đều, hơi thở ấm phả vào đầu nàng, xuyên qua làn tóc phảng phất vào da đầu nàng. Nàng khẽ cử động người nhưng vừa động phía bụng truyền đến cảm giác đau đau, nàng theo bản năng rên thành tiếng, hắn nghe thấy tiếng động thì mở mắt, hắn lên tiếng nhắc nhở: "Không được động mạnh và căng thẳng, có gì kêu Phương Nhi." Câu sau vừa dứt hắn rời giường, nàng nhìn hắn vốn tưởng hắn sẽ đi nhưng hắn lại xoay người nằm xuống giường ôm lấy nàng, hắn khẽ khàng nói với nàng: "Đừng căng thẳng, chỉ muốn ôm nàng mà thôi." Nàng nghe xong hơi quay đầu đi hướng không thấy mặt hắn...
Hành động của hắn nhanh chóng nhìn có chút mạnh bạo, dồn dập mà không phải, chính là dịu dàng, nhẹ nhàng. Cái hành động này... nàng đã rất hi vọng nó diễn ra khi hắn rời giường ngày trước, ngày trước nàng rất muốn hắn có chút hành động luyến tiếc như giờ, còn nàng giờ đây, không muốn thế mà muốn hắn xa nàng ra, xa thật xa, muốn hắn là làn gió thoảng qua, mà nàng quên là bản thân vẫn chưa hết lưu luyến, dù lòng tự nhủ bỏ đi bao lần... không sao... nàng chẳng phải đang cố gắng, cố gắng hết lưu luyến, quyết vô tâm, vô tình sao.
Cứ thế nàng để hắn ôm mình, không chút phản ứng gì nữa tựa như không có ai ôm, tựa như hắn với nàng đã thành vô hình rồi vậy, tất cả lẳng lặng cử động chỉ riêng hai người bất động, mặc thời gian trôi, mặc mặt trời chuyển đổi và dần lặn đi để trăng sáng thay thế vị trí, như nơi trái tim hắn đang đổi chỗ cho bóng hình khác, yên lặng mà đổi thay...
Chớp mắt đã bốn tháng trôi qua, bốn tháng này hắn đối với nàng là sủng ái thật, cưng chiều, kiên nhẫn với nàng, nhưng hắn lại chưa nói gì đến mong muốn nàng tha thứ, càng không nói từ thích hay yêu nàng, hắn bây giờ giản đơn bên nàng, bù đắp cho nàng, còn gì kia thì để sau đi. Về phần nàng, không giãy giụa, không né tránh, không đáp lại, nàng nói với hắn không quá ba từ một ngày, hành động này giống giày vò lòng hắn.
Đây chính là buông thả, buông thả những thứ phản kháng vô ích, buông thả những lời nói vô nghĩa, buông thả để hắn chán nàng, dần mất đi hứng thú mà tha nàng, thả nàng đi, đúng vậy trong buông thả của nàng có chút hi vọng đan xen.
...
"Nghe gì chưa? Vị trí vương phi sắp không còn trống nữa!" Ngoài sân là tiếng bàn tán của các nô tì, những lới nô tì nói lọt vào tai nàng, nàng hơi sững người, lại mấy lời nói nữa truyền qua: "Chuyện này ai chả nghe! Cơ mà nếu thật sự vương gia lấy Nhược tiểu thư thì tiểu thiếp xấu xí kia có còn được vương gia sủng ái nữa không?"
"Ha ha! Đương nhiên không! Một cóc ghẻ, một thiên nga này, chưa kể Nhược tiểu thư là người trong tim của vương gia! Chắc chắn vương gia sẽ sủng ái riêng Nhược tiểu thư thôi!" Câu chế giễu nàng cứ thế nhiều lên, nàng nghe mà bật cười, nụ cười nhàn nhạt.
Cuối cùng ngày này cũng tới, nữ nhân ấy không thoát được khỏi tay của hắn...
...
Trước ngày đại hôn, hắn uống rất say, say đến nói nhảm liên miên... "Ngọc nhi, nàng đừng lạnh nhạt với ta... Thôi dày vò ta... Hãy nói chuyện, oán trách ta!" Giọng hắn khàn khàn, lờ đờ mang theo ưu sầu khó giải, thêm chút nài nỉ, mong muốn nhưng lại như điên cuồng ra lệnh nàng. Hắn đặt cằm mình lên vai nàng, môi mỏng ghé tới vành tai nàng, khi hắn nói hơi nóng phun ra cùng mùi rượu nồng đậm bao phủ lấy tai nàng, hơi thở, mùi hương của hắn quanh quẩn khắp nàng.
Nàng yên lặng, không đáp lại hắn, hắn bỗng nhiên cười thành tiếng, đưa tay kéo mạnh nàng, để nàng đối diện với mình, hắn gân giọng: "Nàng nói đi!"Trong mắt hắn bây giờ đầy rẫy những tơ máu, điên cuồng chỉ là khi nhìn vào đôi mắt đen vô hồn không chứa một tia sáng bóng dáng nào của nàng thì tơ máu, sự cuồng dại, say sưa đều biến mất.
Hắn tỉnh táo lại, hắn ôm lấy nàng, chậm chạm phát ra tiếng: "Xin lỗi...Xin lỗi nàng, ta xin lỗi nàng vì tất cả những gì ta gây ra cho nàng." Giọng hắn thấp thật thấp, chứa đựng đủ hối hận bên trong đó, mỗi lời hắn nói với nàng ấy.
Nàng tự nhiên ghé vào tai hắn, nhẹ nhàng nói: "Do Hình Tự Ngọc này tự làm tự chịu, vương gia thân phận cao quý sao hạ mình trước tiện nữ như vậy được?"Giọng nàng dừng một hồi lại vang: "Mai là đại hôn của vương gia, hay là để Tự Ngọc hầu hạ, mừng vương gia trong đêm nay?" Nói xong cánh môi đỏ nàng khẽ chạm vào cổ hắn và đặt một cái hôn trên ấy. Trong sự kinh ngạc của hắn, nàng phát ra tiếng cười như không như có. Tay gày nàng cầm chủy thủ vô tình giơ lên rồi nhanh chóng, mạnh mẽ hạ xuống, đầu sắc bén nhọn hoắc ở chủy thú vô tình đâm sâu vào lưng hắn.
Khoảng khắc đó, giọt lệ lung linh từ mắt nàng chảy ra trải dài gò má nàng, rơi xuống đất tí tách cùng những giọt máu tươi đang rỉ chỗ lưng hắn hòa vào chung chỗ giống nước mưa rơi xuống biển rộng vậy, liên tiếp hợp thành một.
Nàng làm như này vì Xuyến nhi, Xuyến nhi bị người bắt cóc, người kia chính là Dương Khuyên Lãnh! Không biết Dương Khuyên Lãnh làm sao biết được tồn tại, thân phận Xuyến nhi, càng không hề hay sao có thể bắt Xuyến nhi đi. Dương Khuyên Lãnh dùng mạng Xuyến nhi uy hiếp, sai nàng dùng chủy thủ này đâm hắn, Hành Dương Sắc.
Từ đầu nàng không tin, cho đến khi chính miệng mẫu thân nói là thật, Xuyến nhi trong tay Dương Khuyên Lãnh, vậy nàng phải đâm hắn.
Đã thế, cớ sao nàng rơi lệ? Cớ sao đau nhói lòng, hối hận? Đâm hắn vì Xuyến Nhi nữ nhi của nàng, hi vọng của nàng, hắn với nàng là thứ tình ái ai oán,
Nàng nhìn hắn, nét mặt hắn không tức, không giận mà thản thản nhiên nhiên cong môi cười với nàng: "Ta biết mà, nàng vẫn còn yêu ta... trong mắt nàng có ta, nước mắt nàng vẫn có thể rơi vì xót thương ta..." Bàn tay hắn sở gương mặt tiều tụy của nàng, vuốt ve dịu dàng. Rốt cuộc trong tim nàng vẫn có hắn, chỉ cần chút nước mắt rơi, chỉ cần cảm nhận độ ấm của nước mắt nàng, đủ để hắn biết nàng đối với hắn có còn hay không.
"Hành Dương Sắc, hãy ngủ đi." Tiếng nàng trở nên khàn đi, tiếng nàng vừa dứt hắn liền thiếp đi.