Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

Chương 12



🍓Lạc Pyscho.

Nếu chủ nhật rảnh sẽ up thêm c13 :3

-----------------

Nghe cô ta nói vậy, Diêm Trạch Dương nhàn nhạt gật đầu, nói: "Tiết mục biểu diễn ở đoàn văn nghệ rất tốt."

"Thật sao? Hôm nay tôi múa chính, nếu đoàn trưởng Diêm thích, tôi đại biểu cho đoàn văn nghệ hoan nghênh ngươi về sau thường đến xem chúng tôi biểu diễn."

Nhìn dáng người đĩnh đạt của Diêm Trạch Dương, còn được nghe hắn khích lệ, nội tâm Hàn Tú Lệ tràn đầy sự vui sướng, có chút nhiệt huyết dâng trào, đáy mắt đầy sự nhu tình như nước nhìn hắn.

Diêm Trạch Dương thấy bộ dáng kích động của cô ta, mày nhíu lại, tùy tiện nhìn thoáng qua xung quanh, hình như mấy trăm người trong hậu trường của đoàn văn nghệ đều như có như không nhìn về bên này, hắn cũng không trả lời mà chỉ gật đầu rồi xoay người rời đi.


......

Hàn Tú Lệ đứng ở cửa hậu trường nhìn hắn thẳng đến khi không thấy bóng người, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, cô ta đã hai lần chủ động trò chuyện với hắn, chắc là lần này có thể nhớ cô rồi?

Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Diêm Trạch Dương cô đã yêu hắn, toàn bộ quân doanh không một ai có thể so được với phong thái và ngoại hình đẹp trai của đoàn trưởng Diêm, hơn nữa bối cảnh gia đình của hắn cũng rất tốt.

Cô lại là bông hoa đẹp nhất của đoàn nghệ thuật.

Ngay cả Triệu đoàn trưởng cũng nói con trai của Diêm Vệ Quốc có ánh mắt rất cao, người bình thường chỉ sợ làm chướng mắt hắn trừ phi phải thật tài giỏi. Nhìn xung quanh quân khu một vòng chỉ có cô ta là người xuất sắc nhất trong đoàn văn nghệ, đây cũng là cơ hội duy nhất......

Nhưng khi nhìn thấy cảnh này Triệu đoàn trưởng ở hậu trường lại lắc đầu, Hàn Tú Lệ là cháu gái con nhà họ hàng bên vợ hắn ta, từ nhỏ đã ở đoàn văn nghệ, cũng coi như là nhìn lớn lên nhưng lòng dạ lại rất cao, chỉ muốn gả đến kinh đô, bây giờ nhìn trúng con trai độc nhất của lão Diêm gia này.


Trong mắt của những người đến đây đều thấy cô ta là cháu gái con nhà họ hàng bên vợ hắn, mà con trai của lão Diêm gia này không phải là người thấy phụ nữ xinh đẹp mà nhìn không dời mắt.

Cháu gái này của hắn lớn lên cũng coi như xinh đẹp, nhưng kết quả người ta còn không để vào mắt, lập tức đã xoay người rời đi, vậy mà cô ta còn không nhận ra.

Sau hậu trường còn có mấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, một nữ binh trong đoàn văn nghệ dáng cao, trắng trẻo sôi nổi nói: "Cô đoán xem cô ta vừa nói gì? Hoan nghênh Diêm đoàn trưởng về sau thường đến xem đoàn văn nghệ chúng tôi biểu diễn......" Trong đó một người vặn vẹo khuôn mặt bóp cổ họng bắt chước giọng nói của Hàn Tú Lệ, làm những người khác bật cười.

Sự cạnh tranh trong và ngoài sân khấu của đoàn văn nghệ rất kịch liệt, chỉ có một diễn viên múa chính, ban đầu đều dựa vào thực lực mà chọn nhưng vì Hàn Tú Lệ có quan hệ với gia đình bên vợ của đoàn trưởng nên mới được múa chính làm những người diễn giỏi trong đoàn văn nghệ đều không phục làm mâu thuẫn bên trong ngày càng nghiêm trọng.


"Tưởng người ta xem trọng cô ta sao? Da mặt cũng thật dày, rõ ràng là đoàn trưởng Diêm chờ diễn xong mới đến hậu trường lấy đồ, vậy mà tưởng như dát vàng trên mặt."

"Ai nói không phải, cô không nghe cô ta nói sao, hôm nay tôi múa chính...... Hừ! Để lên múa chính như thế nào chẳng lẽ bản thân cô ta không biết? Ba đời nhà Diêm đoàn trưởng lớn lên đều rất đẹp trai lại có năng lực, cha lại là chức cao, về sau cũng là một người chức cao vọng trọng, sao có thể xem trọng cô ta chứ? Cũng không nhìn lại thân phận của mình, hừ! Ngay cả cha tôi là thủ trưởng cũng không dám kết thông gia với Diêm tư lệnh."

"Ai da, cô đừng suy nghĩ nhiều, cha người ta còn muốn làm thông gia với Diêm tư lệnh đó." Một người nên cạnh trêu ghẹo nói.

"Cút cút cút, tôi đánh bây giờ, còn nữa, tôi có suy nghĩ đó thì thế nào? So với Hàn Tú Lệ kia thì tôi tốt hơn nhiều cô ta nhiều?"
......

Hơn bốn giờ chiều Ôn Hinh đi đón Diêm Diệu Diệu, trường tiểu học lúc này kiến trúc rất đơn sơ, đừng nhìn ở kinh đô thì sẽ khác, kinh đô lúc này chắc chắn không phải là một thành phố phồn hoa với những ngôi nhà cao tầng như thời đại sau này.

Nó thậm chí còn giống như một huyện nghèo hơn, dùng một từ để hình dung chính là, đất!

Đúng vậy, kiến trúc cực kì quê mùa, ngoại trừ khu vực trung tâm và những vùng xung quanh trung tâm, thì những nơi khác đều là đất, trường tiểu học có thể so với những ngôi nhà hiện đại ở một số vùng nghèo khó.

Đến giờ tan học, do trường học tràn ra rất nhiều bùn đất làm cho các học sinh nhỏ đều bị bẩn, chạy nhảy trên sân thể dục vào mùa hè làm bụi bay lên, xung quanh còn có đất cát, một số học sinh tan học còn chơi cát bên kia nữa......
Toàn thân không biến thành con gà vàng mới là lạ.

Cũng may trên người Diêm Diệu Diệu còn rất sạch sẽ, cô liếc mắt nhìn những nhóc con trong đám người kia, tuy nói con gái út của Diêm gia 6B tuổi nhưng thật ra tuổi mụ còn chưa đến.

Hôm nay Diêm Diệu Diệu nhìn thấy Ôn Hinh đã cao hứng chạy như bay lại ôm lấy đùi Ôn Hinh.

Cô bé ngửa đầu lên, đôi mắt nhỏ sáng lấp lánh nhìn cô.

Ôn Hinh hơi mỉm cười: "Hôm nay ăn cơm trưa có ngon không?" Cô hỏi.

"Vâng!" Diêm Diệu Diệu mạnh mẽ gật đầu, giữa trưa cô bé mở hộp cơm ra, có rất nhiều bạn học đều chạy đến xem hộp cơm của bé, bé còn lấy nước trái cây mà Ôn Hinh cho để chia sẻ với các bạn. Vì tuổi còn nhỏ nên các bạn cùng lứa đều không thích chơi với bé, nhưng hôm nay có rất nhiều người đều vây quanh Diệu Diệu, gọi Diệu Diệu, lúc chơi cũng sẽ gọi bé đến chơi cùng nên hôm nay bé cực kì vui vẻ.
Ôn Hinh hôn nàng một cái, rồi nắm tay dắt cô bé về nhà.

Một đường Diêm Diệu Diệu nhảy nhót ở bên Ôn Hinh, sắp về đến nhà còn túm Ôn Hinh nhìn cô bằng đôi mắt to mong đợi: "Ngày mai chị cũng đưa em đi học đúng không?"

Đều nói đôi mắt cửa sổ tâm hồn, Ôn Hinh nhìn sự kỳ vọng trong ánh mắt của cô bé có thể cảm giác được nội tâm của đứa nhỏ này rất mẫn cảm và khiêm tốn.

Tuy rằng cô bé có cha và anh trai, nhưng Diêm Vệ Quốc bận rộn như vậy làm sao có thời gian ở bên con gái của mình chứ, mỗi tối có thể trở về ôm hai cái đã rất tốt rồi.

Còn anh trai cô bé, trong sách có viết, Diêm Trạch Dương cũng rất yêu thương đứa em gái này nhưng dù sao hắn cũng là một người đàn ông, vốn dĩ có thể ở lại quân doanh không cần về nhà làm phiền lòng cha và người phụ nữ đã thay thế mẹ hắn, nhưng mỗi ngày hắn vẫn trở về, không nhìn cũng biết là vì cô em gái này.
Ngay cả khi hắn không làm gì và chỉ đợi ở nhà thì cũng không một ai dám bắt nạt Diêm Diệu Diệu dù chỉ một ngón tay, tất nhiên người này chính là Hà Văn Yến.

Chỉ là phương thức mà hắn dùng để bảo hộ Diêm Diệu Diệu có thể đáp ứng cho cô bé về mặt vật chất như quần áo xinh đẹp, cặp sách, nhưng về mặt tình thân hay sự chăm sóc thì chưa chắc làm được, lần trước cô còn thấy Diêm Diệu Diệu vui mừng chạy đến muốn ôm hắn, lại bị hắn cản lại, ghét bỏ đồ cầm trong tay cô bé, trong lòng Diệu Diệu rất mất mát, cô bé đứng nhìn anh trai đi lên lầu rồi mới chạy đến phòng bếp.

Thật ra, đứa trẻ nào cũng rất hay ỷ lại người khác, những thứ chúng cần cũng rất đơn giản, cô nhìn khuôn mặt nhỏ của Diêm Diệu Diệu rồi ngồi xổm xuống, hôn lên, sau đó ôm cô bé vào lòng: "Ừ, ngày mai chị vẫn đưa em đi học."
Thân mình nhỏ nhắn của Diêm Diệu Diệu bị Ôn Hinh ôm chặt, cô bé có chút ngượng ngùng xen lẫn chút bất an mà giật giật, lúc Ôn Hinh buông cô bé ra, cô bé ngượng ngùng hỏi: "Chị ơi, được chị ôm rất thoải mái!"

Cô bé nói: "Trước kia mẹ cũng ôm em như vậy, đã lâu không được mẹ ôm."

Nói xong, còn cố ý bổ sung: "Là mẹ, không phải dì Hà đâu."

Ôn Hinh chạm vào hai bím tóc nhỏ màu vàng của cô bé, là một người cũng không còn mẹ cô rất hiểu loại cảm giác này, đứa nhỏ đáng thương.

......

Xế chiều Hà Văn Yến tan tầm về nhà, bệnh viện cách quân khu cũng không xa, đối với bà mà nói nếu có thời gian thì phần lớn đều đi bộđi làm, thỉnh thoảng còn đi xe đạp.

Khi bà trở về, Ôn Hinh đang bận rộn trong phòng bếp, cô đang làm cơm, vừa lúc bưng ra một chén cá viên lớn, con cá do lính hậu cần gửi hôm nqua ăn không hết nên cô chỉ làm cá viên đơn giản rồi cất vào tủ lạnh, buổi tối có thể nấu canh, bỏ thêm hai nắm rau xanh. Màu trắng, xanh, vàng làm món ăn thêm xinh đẹp lại tươi ngon.
Ôn Hinh nhìn thấy bà, mỉm cười chào: "Chủ nhiệm, cô về rồi à! Cơm chiều đã sắp nấu xong rồi, một lát là có thể ăn." Bản thân cô đã làm nhiều nghề trong ngành dịch vụ, đạo đức nghề nghiệp thường ngày vẫn có, nếu đã làm thì tận tâm là một chuyện, còn phải cư xử lịch sự một chút, không bắt bẻ gì là tốt nhất.

Hà Văn Yến đã mệt mỏi một ngày, vào sân đã ngửi thấy mùi thức ăn, vào cửa đã thấy gương mặt tươi cười, trên bàn cũng đã đặt vài món, chờ chút nữa rửa mặt xong là có thể đến ăn. Lần đầu tiên bà cảm thấy bảo mẫu này cũng không tệ lắm, lúc trước cảm thấy nhiều người trong nhà thì không được tự nhiên, nhưng bây giờ lại thấy rất vừa lòng.

Bà hiếm khi tươi cười nhìn cô, gật đầu nói: "Đi đón Diệu Diệu chưa?"

"Đã đón về rồi, đang chơi ở trong phòng ạ." Ôn Hinh nói.
Hà Văn Yến ừ một tiếng, về phòng bỏ túi xách ra.

Ôn Hinh vừa đặt ấm nước lên, quay đầu lại thì nhìn thấy Diêm Trạch Dương tay trái cầm mũ quân trang, tay phải xách túi đi đến, bước chân vững vàng, oai hùng khí phách, khóe miệng còn hơi nhếch lên.

Vừa bước vào nhà thì nhìn về phía cô.

Điều này làm cho Ôn Hinh sinh ra dự cảm không tốt.

Cô đứng ở đó nhìn Diêm Trạch Dương ném túi đến phòng bếp, hình như đang chờ cô qua.

Hắn muốn cô đi qua thì cô phải qua sao? Ôn Hinh cố ý làm bộ xếp đồ trên bàn, kéo dài thời gian không qua, trong lòng lại suy nghĩ trong túi quân trang kia đựng cái gì?

Quả nhiên, Diêm ma đầu đen mặt lại, đợi nửa phút thì trực tiếp ra lệnh: "Cô, lại đây!" Giọng điệu giống y như hắn ra lệnh cho đám binh trong quân khu.

Ngay cả mái tóc đuôi ngựa đen bóng cũng miễn cưỡng hất sau đầu, nhìn hắn mấy lần Ôn Hinh mới không tình nguyện mà đi qua, miệng còn làm bộ làm tịch hỏi: "Đồng chí Diêm, tôi đang bận lắm, anh gọi lại đây có chuyện gì thế?"
Diêm ma đầu: "......"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.