Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

Chương 16



Anh cho vợ yêu tiền trước nè =))))

---------

Buổi sáng, Ôn Hinh dọn dẹp phòng bếp, quét dọn đại sảnh, lau bàn và lau sàn nhà. Hà Văn Yến thích mặc quần áo màu sáng, có lẽ liên quan đến nghề nghiệp của bà, ưa sạch sẽ, quần áo mặc trên người không bao giờ dính bụi nên ngày thường đều theo thói quen là tự giặt đồ chắc là sợ Ôn Hinh giặt không sạch sẽ.

Ôn Hinh còn đang sợ chuyện phải giặt quần áo này, thời đại này làm gì có máy giặt, nghe Lý Vệ Hồng nói, nàng dùng kiềm để giặt quần áo.

Chuyện này khiến cô không thể tin được, bởi vậy có thể thấy thời đại này vật liệu yếu kém cỡ nào, xà phòng và bột giặt tổng hợp ở chỗ này đều là hàng xa xỉ, những gia đình bình thường đều không có được những thứ này!

Cũng may Diêm gia xem như là gia đình có tiền có thế trong thời đại này, ăn mặc đều không thiếu, xà phòng bột giặt đều có, nếu không cô không biết phải dùng kiềm giặt quần áo như thế nào nữa. Sau khi giặt xong quần áo của mình và Diêm Diệu Diệu, cô còn cố tình dùng tinh dầu bảo dưỡng tay.


Ban ngày Diêm gia không có người, cô có thể ngủ trưa, ngủ một giấc đến 2 giờ chiều, cảm giác ngủ rồi tự nhiên tỉnh lại không quá tốt đẹp.

Thẳng đến hơn 2 giờ mới bắt đầu đến phiến đá râm mát ngoài sân ngắm phong cảnh, lười biếng đập quả phỉ, đúng vậy, dùng cây búa nhỏ mà đập từng quả.

Trong lúc đập còn ném hai quả vào miệng, đúng là quả dại ăn thật là ngon, cô nghĩ nghĩ rồi cấp tốc đập ra một chén quả phỉ sau đó bưng đến phòng bếp xào trên lửa, lại dùng đá giã nát, dùng đậu phộng và quả phỉ giã nát trộn với siro làm nhân bánh, sau đó nhào bột và lấy một chút dầu chiết xuất từ hệ thống bỏ vào.

Thật ra là cô đang thèm, muốn ăn bánh bơ có nhân, cô tùy tiện làm ba nhân, nhân quả phỉ đậu phộng trộn siro, nhân thịt gà cải trắng, nhân đậu đỏ nghiền với lòng đỏ trứng.


Lúc còn học cao trung, nghỉ đông và nghỉ hè từng làm việc trong một quán ăn ăn sáng ở gần nhà dì cô, ông củ từng là đầu bếp điểm tâm, sau đó tự kinh doanh mở một quán ăn nhỏ, Ôn Hinh đã đến đó làm việc và học được rất nhiều cách làm điểm tâm, đối với cô mà nói làm cái này rất đơn giản, không có các nguyên liệu của thời hiện đại nhưng cũng ăn được mùi vị nguyên chất.

Cô nướng ba năm cái bánh trong một nồi, một nồi khác nấu một nồi canh xương sườn đậu hủ, bỏ vào một muỗng rong biển chiết xuất từ hệ thống, có cái này sẽ làm cho đậu hủ thêm ngon mềm, nước canh cũng cực kì tươi ngon.

Mới vừa đậy nắp nồi, mở cửa sổ phòng bếp ra thì nghe thấy có người kêu cô: “Ôn Hinh, Ôn Hinh!”

Lý Vệ Hồng đang ở cổng tường nhảy tới nhảy lui vẫy gọi cô.

Ra cửa lớn thì thấy nàng mang theo hai người lạ mặt, đang đứng ở cửa chờ cô.


“Đây là chị dâu nhà chính trị viên Lưu, còn đây là con dâu của cháu trai hậu cần, các cô ấy muốn hỏi thăm dầu thoa mặt……” Lý Vệ Hồng rất ngượng ngùng, rõ ràng Ôn Hinh chỉ nói cho một mình nàng biết, nàng nên giữ bí mật, nhưng dầu quá thơm, mùi hương đều không phai đi khi thoa trên mặt, hơn nữa trên mặt cũng cực kì dễ chịu, sờ lên rất mịn màng, có người hỏi nên nàng không cẩn thận nói ra.

Ôn Hinh nháy mắt đã hiểu, nhìn hai người trước mặt, cô lập tức lộ ra nụ cười vô hại và vẻ mặt hiền lành, đưa tay chào hai người: “Xin chào, xin chào……” Xô vàng đầu tiên của ngày hôm nay có được hay không còn phải dựa vào hai người này.

Hai người đều bị Ôn Hinh làm cho sửng sốt, trịnh trọng quá đi, còn bắt tay nữa, nhưng không có cảm giác xấu, sau khi nắm tay Ôn Hinh một chút thì cười nói: “Nghe Vệ Hồng nói, cô dùng dầu thoa mặt kia là lấy ở chỗ ngươi hả? Còn nói đây là phương thuốc trong cung truyền xuống, chuyện này có thật không?”
Chị dâu nhà chính trị viên Lưu tóc ngắn mở miệng hỏi trước.

Phương thuốc trong cung truyền xuống gì chứ? Đó là hệ thống sản xuất ra do cô đích thân điều chế, Ôn Hinh nói không chớp mắt: “Tôi có người dì, năm đó là cung nữ trong cung, hầu hạ không ít quý nhân……”

Ôn Hinh ba hoa chích choè nói chuyện với hai người, nước miếng tung bay, trong sách viết vì để vai phụ này có thể vững gót chân ở Diêm gia lót đường cho nữ chính đã tạo ra một bối cảnh có bà dì là cung nữ trong cung, nay được Ôn Hinh lợi dụng triệt để.

Phụ nữ ở thời đại nào cũng vậy, đều rất coi trọng bề ngoài, không có tiền, dù không ăn không uống cũng muốn mua một lọ kem dưỡng da, bản chất của phụ nữ là yêu cái đẹp.

Hơn nữa cô còn kể những chuyện trong cung nào là phi tử, quý phi, cuối cùng lấy đồ ra, thoa thử lên mu bàn tay của hai người một lần, lại tự mình làm mẫu, vốn là cô điều chế cho mình dùng, trên người tất nhiên là có mùi thơm.
Cô cho họ xem mặt này, cánh tay này, còn vén cả áo lên lộ ra phần bụng bằng phẳng trắng như tuyết và đường cong của vòng eo nhỏ, trực tiếp chứng minh tác dụng của thứ này.

Cuối cùng mỗi người mua hai hộp, Ôn Hinh được như ý nguyện có được “Hai mươi” nhân dân tệ, một hộp năm nhân dân tệ.

Cô âm thầm tính toán, một hộp kem trân châu năm nhân dân tệ ở thời đại này đã tính là rất tốt rồi, cao quá sợ là không có khách.

Nhìn hai người vô cùng phấn khởi rời đi, Ôn Hinh còn âm thầm hâm mộ, cuối cùng vẫn là chung một khu, người nhà đều có tiền trong tay, không uổng công cô phí miệng lưỡi, lấy sức mua của thời đại này thì năm nhân dân tệ tương đương với một trăm nhân dân tệ, xem như là sức mua của người bình thường.

Ngay lúc Ôn Hinh cầm tiền giấy vẫy tới vẫy lui như chưa từng thấy tiền của thời đại này, khi ánh đèn chiếu tới chiếu lui thì một âm  thanh ở bên cạnh cô nghiêm túc hỏi: “Cô thiếu tiền?”
Dọa cô hết hồn.

Quay đầu thì thấy Diêm Trạch Dương mặc một thân quân trang đứng thẳng, không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh cô, nhìn cô với ánh mắt âm trầm chuyên chú, hình như còn có chút không vui, sao hắn lại không vui chứ?

Chẳng lẽ bộ dạng như mấy trăm năm chưa thấy tiền của mình phá hủy hình tượng phong thủy trước cửa nhà hắn à? Ôn Hinh bĩu môi cất tiền: “Sao tôi lại không thiếu tiền? Anh cũng không phải không biết tình huống Ôn gia, ta vào nhà các anh trên người một xu cũng không có……”

Giả vờ làm gì chứ? Hắn muốn chỉnh Ôn gia, chắc chắn đã sớm xem qua hồ sơ Ôn gia rồi, xem chừng của cải cũng đều tra xét một lần rồi nghĩ cách chậm rãi thu thập, cho nên tình huống của nguyên chủ ở Ôn gia thế nào, hắn không phải không biết, từ nhỏ đã không ở nhà họ Ôn, giống như con hoang ném cho người khác nuôi, mới vừa đón trở về một tháng đã thành con dê thế tội cho Ôn gia.
Có tiền hay không, còn không rõ như con rận trên đầu trọc hay sao.

Nghe cô nói xong, vẻ mặt Diêm ma đầu vốn không vui lập tức ngưng trệ nhưng chưa được một giây đã khôi phục bình thường.

Ôn Hinh theo hắn về sân, trong nhà phảng phất mùi thơm của bánh nhân quả phỉ, Ôn Hinh vừa lúc vào phòng bếp múc canh.

Không bao lâu, Diêm ma đầu từ trên lầu đi xuống, trong tay cầm một vật như notebook, khi nhìn thấy cô thì lấy ra một xấp tiền kẹp trong sổ đưa cho Ôn Hinh.

Ôn Hinh ngây ngẩn cả người, chuyện này……

“Không phải thiếu tiền sao?” Hắn nhìn cô một cái: “Cầm đi, mua đồ ăn vặt, coi như cho cơ tiền trợ cấp trước.”

Tiền trợ cấp chính là tiền lương? Cô biết tiền trợ cấp hàng tháng cho đoàn trưởng chỉ có một trăm tám, đừng xem thường một trăm đó, nghe nói sức mua tương đương với ba nghìn đó?
Hiện tại Ôn Hinh nghèo đến nỗi nghe leng keng, tất nhiên là rất thiếu tiền, cô nhìn ngón tay thon dài kẹp mười tờ mười đô, ít nhiều có chút rụt rè, dù sao cô cũng chỉ định ở đây một tháng, bây gờ lại lấy người ta ba tháng tiền lương, điều này hình như không tốt lắm……

“Không, không cần, Diêm đoàn trưởng.” Cô đẩy tay lẫn tiền trong tay của hắn đang hướng về phía mình, vừa đẩy vừa nói: “Tôi ở đây cũng không tiêu bao nhiêu tiền, không cần……”

Theo thói quen ở hiện đại, tay đụng nhau cũng không cảm thấy gì, nhưng ở thời đại này mà nói, đụng tay chính là hành động rất thân mật, cô lại không biết mà đụng tay hắn đẩy tiền đi.

Bàn tay nhỏ nhắn bóp lấy mu bàn tay hắn, mềm mại trơn trượt, làn da như ngọc ngưng tụ, mười ngón tay như búp măng, cổ tay như ngó sen trắng, Diêm Trạch Dương chưa bao giờ bị người phụ nữ nào nắm tay như thế.
Hắn khụ một tiếng, nhìn cô một cái, bất động thanh sắc rút tay lại.

Hả? Đôi mắt Ôn Hinh vẫn còn nhìn chằm chằm vào tiền, lúc đẩy còn nghĩ đẩy tới đẩy lui, đẩy thêm hai cái nữa cô sẽ thuận lí thành chương tiếp lấy, nhưng vừa định lấy thì đối phương không đẩy nữa, ánh mắt cô lưu luyến nhìn những tờ tiền về lại trong sách, trong chốc lát hối hận đến xanh ruột.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.