Khi Ôn Hinh thân mật phát ra một âm thanh nũng nịu, lại ngọt lịm. Đối với một người chưa từng trải qua chuyện tình cảm mà nói, âm thanh này quả thật như bóp nghẹn vào trong tim. Chỉ cần một âm thanh nhẹ nhàng “ư” này vẫn có thể khiến người ta cảm thấy chân tay luống cuống, đứng ngồi không yên, cho dù Diêm ma đầu có kiềm chế bản thân mình đi nữa cũng không kìm lòng được với loại âm thanh trêu chọc bên tai này, không biết nên ôm hay nên đẩy…
Đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh, một lát sau thì anh mới ngồi xuống vội vàng ăn hết phần ăn của mình, ăn xong thì đứng dậy cất hộp cơm vào túi vải nhỏ màu xanh lam mà Ôn Hinh mang theo, xách lên tay rồi cúi đầu nhìn thời gian mới quay đầu lại nhìn cô đang dựa vào bàn, Ôn Hinh vừa mãn nguyện vừa có chút ngọt ngào, cô đang nhìn xung quanh đánh giá những thứ trên bàn và giá sách của anh.
Nhìn thấy cô đang đánh giá khắp nơi, Diêm Trạch Dương cau mày, bất động thanh sắc đứng dậy, đi đến trước bàn, cầm lấy chìa khóa xe, tâm trạng của anh cũng đã bình tĩnh trở lại, trầm giọng nói với cô: “Đi thôi, tôi đưa em về.” Sau khi nói xong, tùy tiện cầm một tập tài liệu trên bàn, chuyển xuống để dưới ngăn kéo bàn làm việc.
“Không cần đâu.” Ôn Hinh thấy anh đến, nhanh chóng đứng lên, cười tươi như hoa, thân mật nói: “Không cần anh đưa về đâu, anh rất bận, em có thể tự trở về, chỉ có vài bước thôi.” Nói xong cô nhanh chóng đi đến lấy hộp cơm trưa.
Diêm Trạch Dương đổi tay, liếc mắt nhìn kỹ cô một cái nói: “Thời gian cũng sai biệt lắm, không phải trước đó còn nói nóng sao? Tôi đưa em trở về, đi thôi.”
Ôn Hinh thấy anh thật sự muốn đưa cô về, trong lòng rất cao hứng, cô “Ừm” một tiếng.
Nếu anh nói bận cô đi bộ về cũng được, còn nếu anh không bận thì cô có thể ngồi ô tô về, như vậy sẽ tốt hơn nhiều, Ôn Hinh thân thiết đi đến bên cạnh anh, khi xuống lầu còn lôi kéo cánh tay anh, Diêm Trạch Dương nhìn cô một cái.
Ôn Hinh: “Hả?” Có vấn đề gì sao?
Khi anh bước xuống cầu thang, Diêm Trạch Dương đột ngột dừng lại, Ôn Hinh đang dính chặt bên cạnh anh, mặc dù không chạm vào nhau nhưng khoảng cách có chút gần.
Anh dừng lại, Ôn Hinh đi theo cũng dừng lại, anh nhìn Ôn Hinh, Ôn Hinh cũng ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi: “Sao vậy?”
Anh ho khan một tiếng mới nói với cô: “… Nam nữ tốt nhất là nên giữ khoảng cách hai mét, có biết không?”
Ôn Hinh: “…”
Cô thật sự không biết điều này, nhưng cô không muốn làm Diêm Trạch Dương khó xử, vì vậy cô lùi về phía sau cho đến khi anh hài lòng và tiếp tục bước về phía trước, cô mới đá đá chân mà đi theo phía sau. Diêm ma đầu thỉnh thoảng quay lại nhìn cô một cái, cũng không còn hai mét nữa mà đã xa đến ba mét rồi, anh không thể không giảm tốc độ để phối hợp với bước đi của cô.
Ôn Hinh nhìn Diêm Trạch Dương, vẫn ở trạng thái như khi ở Diêm gia, có điều lãnh đạm và kiêu ngạo, luôn trong bộ dáng lười nhác khi cùng nói chuyện với người khác.
Nhưng hôm nay khi lần đầu tiên bước vào văn phòng của anh, cô mới phát hiện ra rằng hóa ra anh ở trong quân đội và ở nhà lại khác nhau như vậy.
Khi ở nhà, anh là Diêm Trạch Dương, còn trong quân đội, anh là Diêm đội trưởng.
Cô nhìn Diêm ma đầu đang sải bước đi vững vàng về phía trước, dắt cô băng qua một góc của sân thể dục, lúc này vẫn còn rất nhiều binh lính đã ăn cơm xong, mỗi binh lính khi đi ngang qua gặp phải đều dừng lại chào hỏi đội trưởng.
Diêm Trạch Dương thật sự là một người rất nghiêm túc, anh chỉ khẽ gật đầu một cái, thản nhiên phát ra một tiếng “Ừm”, đều hiện lên phong thái của một người chỉ huy quân đội mạnh mẽ.
Không ai trong quân đội dám nói đùa trước mặt anh.
Ôn Hinh nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của các binh lính khi nhìn thấy anh, điều này khiến cô cảm thấy có chút chột dạ, nghĩ đến cách hành xử và hành vi vô lý của mình trước đây… Nghĩ mà sợ hãi, nếu anh cứ tỏ thái độ như vậy với bản thân, cô tuyệt đối không dám làm càng làm quấy.
…
Sau khi lên xe, Diêm ma đầu quay đầu xe lại, lái xe từ căn cứ quân sự hướng về đại viện.
Sau khi xe chạy trên con đường bằng phẳng, anh nghiêng đầu liếc nhìn Ôn Hinh đang ngồi ở phó lái chải lại bím tóc lòa xòa của mình, lúc trước hôn đã cọ sát làm tóc bị rối.
Thật ra, Diêm ma đầu vẫn có nhiều ưu điểm, chẳng hạn như lái xe rất ổn định.
Thời đại này tình hình giao thông rất tệ, trời thì hanh khô, lại nổi gió, khi xe Jeep lao qua, phía sau có hai cuộn bụi vàng bay cuồn cuộn, đường cũng không bằng phẳng như vậy, nhưng Ôn Hinh ngồi trên xe rất ổn định, không có cảm giác xe bị rung lắc hay chấn động.
Vừa nhìn qua là đã biết đây là một tài xế lành nghề.
Cô cảm thấy rất an tâm, chải lại mái tóc của mình với vẻ mặt rất thỏa mái, thuận tiện tết lại bím tóc hơi lỏng lẻo của mình.
“Ôn Hinh.” Anh mở miệng với vẻ mặt nghiêm túc.
“Hả?” Ôn Hinh quay đầu lại nhìn anh.
“Tôi biết em đã không ở với cha mẹ khi em còn là một đứa trẻ.” Anh nói: “Nên có thể không có ai dạy cho em biết chuyện này.” Anh nói xong còn bớt chút thời gian quay lại nhìn biểu tình của cô.
Ôn Hinh nhìn anh nói không chớp mắt.
“Là một người phụ nữ, giữa em và những người đàn ông khác phải duy trì khoảng cách hai mét.” Anh nói: “Không được nắm tay, càng không được ôm vai, giống như trước em…” Anh dùng một giọng điệu như dạy bảo, nói cho cô biết những chú ý khi nam và nữ ở chung.
“…Như vậy càng không được.”
“Về sau, cho dù em nói chuyện với những người đàn ông khác hay làm những điều gì, em phải tuân theo tiêu chuẩn này.”
Làm sao Ôn Hinh biết những điều này chứ, cô hỏi: “Vậy với người yêu thì sao?”
Diêm ma đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó chậm rãi nói: “Cho dù là người yêu đã đến giai đoạn cuối cùng thì hai người cũng không thể có những hành vi và hành động quá mức thân mật.”
Đây hoàn toàn là tư tưởng phong kiến! Ngay cả người yêu nắm tay nhau mà cũng không cho, thì không biết nói gì về tình yêu nữa?
“Em có nhớ kĩ lời tôi nói không?” Nhìn thấy vẻ mặt không đồng tình của Ôn Hinh, anh hơi nhíu mày hỏi.
“Em phải giữ khoảng cách hai mét với đàn ông, không được có hành vi vượt quá chừng mực, có nghe hay không?” Nhìn vẻ mặt Ôn Hinh đang nghịch bím tóc, như không để trong lòng, anh nhịn một chút rồi lại nhắc nhở cô lần nữa.
Ôn Hinh suy nghĩ một chút, sau đó cười đáp: “Được rồi, biết rồi.”
Đến cổng khu nhà, Ôn Hinh mở cửa nhảy xuống xe, Diêm ma đầu đưa hộp cơm cho cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen như quả nho và khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, cánh tay trắng như tuyết duỗi lại đây, nhận cái túi trong tay anh, cái miệng nhỏ nhắn chu lên vì không quá cao hứng nhưng cũng không nói gì.
Diêm ma đầu cảm thấy không yên tâm từ đầu đến chân, nhịn không được trầm giọng dặn dò cô: “Ở trong khu nhà thôi, đừng chạy lung tung.”
“Em biết rồi.” Trước đây anh không nhiều lời như vậy.
Cô cầm hộp cơm về Diêm gia, thì chợt nhớ quên lấy hộp cơm của chính ủy Diệp, quên đi, chắc ngày mai anh ta sẽ mang đến đây.
Về phần đừng chạy lung tung khắp nơi…
Ngày nào Ôn Hinh cũng đợi ở trong khu nhà, đều sắp nghẹn chết rồi, nằm được một lúc thì cô cầm tiền và phiếu mà hôm qua đã mượn mấy người chị dâu, chạy ra ngoài.
Lần đầu tiên cô đến một cửa hàng bách hóa bán nhiều loại vải nhất.
Vào buổi chiều đúng là thời điểm người ra vào cửa hàng đông đúc nhất, đặc biệt là quầy vải dệt, đều chật kín người.
Lúc này Ôn Hinh còn quan sát thấy được, bọn họ đều rất vội vàng mua đồ, chẳng ai quan tâm đến khoảng cách an toàn cả? Còn có người chen chúc cùng một chỗ, Ôn Hinh cũng bị chen vào, cô cầm tiền và phiếu trên tay, vươn cổ nhìn về phía quầy, phiếu và tiền là phương thức mua đồ ở thời đại này, đến giờ cô vẫn còn có chút không thích ứng được, còn thường xuyên làm sai, nhìn tới nhìn lui, cuối cùng cũng mua được chất vải mà cô cần.
Dùng túi to gói lại, cô chạy qua một tiệm may gần trường học Diêm Diệu Diệu. Quần áo của Ôn Hinh được làm ở đó. Có tay nghề vài thập niên, chỉ cần nhìn tranh vẽ của Ôn Hinh đã có thể may được ra hình ra dạng, còn cực kì tốt. Đối với người đến từ hiện đại như Ôn Hinh mà nói thì ông ta tương đương với tư nhân chế tạo ở đời sau, hơn nữa cũng chỉ tốn hai tệ để làm một bộ đồ, đồ làm đẹp mà giá cả lại rẻ như vậy nên cô cũng có chút ngượng ngùng.
Người thợ may là một ông già gần 60 tuổi, sống cùng với cháu gái, bình thường thị lực không tốt lắm nên phải đeo kính, ông ta cắt vải thành hình và cháu gái giẫm chân lên máy may để may đồ.
Khi Ôn Hinh bước vào, một già một trẻ đều bận rộn.
Nhìn thấy Ôn Hinh đến, một cô gái nhỏ mười lăm tuổi mắt sáng lên, nhiệt tình chạy lại chào hỏi: “Chị Ôn Hinh, chị đến rồi.”
“Ừm, tôi mang theo ba cái quần áo, hai cái áo và một cái váy, tôi cũng mua vải lại đây rồi. Tôi sẽ trả 2 tệ cho một cái quần hoặc cái áo, hai ngày sau tôi sẽ đến lấy.” Ôn Hinh đưa đồ qua.
“Được rồi!” Cô gái nhỏ cầm lấy phần quần áo, Ôn Hinh năm lần bảy lượt đến đây may quần áo, đã sớm quen thuộc với một già một trẻ ở đây rồi, bây giờ là lúc thợ may gặp khó khăn, vì vải dệt phải mua bằng phiếu, nên chỉ kiếm được chút tiền thủ công mà thôi, người bây giờ ít nhiều đều biết may quần áo và bình thường đều tự biết may vá quần áo cho gia đình mình. Giống như chi phí làm thủ công như may quần áo không phải ngày nào cũng có, hơn nữa khi làm xong họ luôn bới móc về đường chỉ hay góc cạnh để trừ tiền.
Phí thủ công ban đầu chỉ có hai nhân dân tệ, sau đó lại bị trừ đi năm mươi xu nữa, rất vất vả. Lão thợ may cũng đã lớn tuổi và sống không được bao lâu nữa. Những người khác cũng nghĩ rằng họ đã già và không thích đến đây. Nhưng Ôn Hinh giống như đã phát hiện một viên ngọc quý, mỗi ngày đều chạy qua.
Chỉ có lão thợ may này mới có thể làm ra dáng vẻ như cô đã vẽ, ở chỗ khác phải giải thích nửa ngày, còn nghi ngờ cô bắt bẻ, nên sau này Ôn Hinh đều may quần áo ở đây.
“Chị Ôn Hinh, chị uống nước đi.” Cô gái nhỏ rót một cốc nước cho Ôn Hinh, đúng lúc Ôn Hinh cũng đang khát nên một hơi đã uống hết.
Gia đình hai người này cũng rất đáng thương, nhà chỉ còn hai người, người thợ may già yếu sức khỏe không tốt, cô bé mới mười lăm tuổi, hai người chỉ dựa vào việc may vá cho người khác để trang trải qua ngày, lúc nào Ôn Hinh đến may quần áo cũng không bao giờ cắt xén phí thủ công đôi khi còn mang theo thức ăn lại đây cho họ.
Sau này cô may quần áo mới thì cũng có người muốn may theo cô, dù sao tiền làm thủ công cũng là hai ba tệ, cho nên cô mặc đồ trên người, gửi quần áo đến đây may, ba bộ quần áo lần này chắc chắn có thể kiếm được 9 tệ.
Nhưng thật sự là quá ít!
“Cô Ôn, cô giúp cuộc sống cho chúng tôi nhưng không lấy một xu nào cả. Cả tôi và cháu gái đều rất áy náy.” Lão thợ may nghe tiếng, từ trong buồng bước ra, thấy Ôn Hinh, ông lặp lại câu nói cũ. Lúc trước biết Ôn Hinh là người không ham tiền, mà hai người đều là người thành thật, cũng không biết phải cảm ơn cô như thế nào mới tốt.
Nhưng phải làm sao với Ôn Hinh đây, phí thủ công của một bộ quần áo là ba bốn tệ, một áo khoác cũng chỉ một hai tệ, có khi còn ít hơn, đây là số tiền vất vả kiếm được trong hai ngày nay của hai ông cháu, cô cũng thiếu tiền, cũng không thể kiếm cho bọn họ được.
Tuy nhiên, số tiền kiếm được thật sự quá ít, cô có tâm muốn giúp đỡ bọn họ, nhưng chỉ trông cậy vào ba năm bộ quần áo trong vài ngày, căn bản là như muối bỏ biển, hơn nữa sáng ý của cô cũng không có tính thực tiễn.
Mà bán quần áo như thế này thì lỗ vốn mất.
Ôn Hinh suy nghĩ một lúc rồi hỏi cô gái nhỏ: “Mọi người có biết những người có mức chi tiêu cực cao sống ở đâu không?”
“Thì là những người giàu có ở đây, những người sẵn sàng tiêu tiền mua đồ này nọ ấy?”
“Chỗ chúng em có một khu nhà ủy ban thành phố. Người nhà ở bên trong đều sẵn sàng mua đồ này nọ. Có rất nhiều người bán trứng trước cửa…”
Ôn Hinh hỏi rõ địa chỉ, rồi chạy đi dạo quanh một vòng, khu nhà ủy ban thành phố này đúng là phồn hoa hơn bên khu nhà quân sự, nhìn thấy người ra ra vào vào là biết, khu nhà quân sự thì người gầy hơn còn khu nhà ủy ban thành phố thì người béo hơn. Chắc là có thức ăn rất tốt.
Hơn nữa, những người này không tiếc chi tiền cho việc ăn mặc, quần áo trên người không có màu xám, còn rất gọn gàng, có đàn ông khuôn mặt đầy dầu mập mạp, còn ưỡn bụng, ở thời đại này rất khó béo, không ngờ còn có người có thể ưỡn bụng, vừa thấy đã biết vừa có tiền vừa có thịt.
Cô dạo qua một vòng, vừa lúc Diêm Diệu Diệu sắp tan học nên cô quay lại trường đón bé về nhà họ Diêm luôn.
…
Vào buổi tối, Ôn Hinh đang nấu ăn, nhà bếp tràn ngập mùi thơm, Diêm Diệu Diệu đang đứng ở cửa, chờ được Ôn Hinh đút ăn.
Trước đây vào tối khuya Diêm Trạch Dương mới trở về, nhưng hôm nay anh còn về sớm hơn cả Hà Văn Yến, chiếc xe Jeep đậu ở ngoài cổng, vừa vào sân đã nhìn thấy bóng người bận rộn bên cửa sổ phòng bếp.
Anh đứng ở trong sân nhìn một lúc, Ôn Hinh mặc một cái áo sơ mi mỏng, trên má có vài sợi tóc rơi xuống, có lẽ là do phòng bếp quá nóng nên khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Dù sao không có ai ở nhà ngoại trừ Diêm Diệu Diệu, Ôn Hinh nóng quá nên cô cởi cúc áo trên cùng và vén quần áo lên trên, nên thành cổ chữ V to lộ ra bờ vai, như thế rất là mát, cô còn cầm cây quạt quạt vào mặt.
Quạt một lát, thấy đồ trong nồi ở một bên đã sắp chín, cô vội vàng đi đến tủ chén bên cạnh cửa sổ, một cái xoay người cúi xuống, chiếc cổ áo rộng đã rũ ra, lộ ra hình bóng hai bầu ngực mềm mại trắng nõn ẩn bên dưới…
Diêm Trạch Dương lập tức tối sầm mặt lại, lúc sáng ở trên xe đã dặn dò rõ ràng rồi nhưng vẫn không nghe, nhưng lúc này anh vẫn không quay đi chỗ khác, trong lòng không hiểu sao có chút bồn chồn, cho đến khi cô rời khỏi cửa sổ, anh mới hít một hơi thật sâu, cưỡng chế sự xúc động ở nơi nào đó xuống bụng, rồi mới bước vào.
Ôn Hinh nghe thấy Diêm Diệu Diệu kêu lên một tiếng ở cửa: “Anh ơi.”
Diêm ma đầu về rồi sao? Ôn Hinh nhanh chóng cài lại cúc áo ở cổ, cảm thấy không có vấn đề gì nữa mới đi nấu canh.
Ăn xong cơm tối, anh mới lấy dầu thuốc, muốn nhìn cánh tay Ôn Hinh một chút, mới vừa đi xuống nửa cầu thang, thì vừa bắt gặp Ôn Hinh mới tắm xong đang đi ra từ phòng tắm, nên đứng ở trên lầu nói với cô: “Lên đây, thoa thuốc lên cánh em một chút…”
Sau đó quay người đi hai bước lên lầu, bình thường nếu không nói thì cô cũng sẽ lẻn theo sau.
Nhưng Diêm đội trưởng tai thính mắt tinh lại không nghe thấy động tĩnh gì ở phía sau nên quay đầu lại nhìn thử.
Chỉ thấy Ôn Hinh cười hì hì chạy đến dưới lầu, nhưng không đi lên, chỉ ngẩng đầu nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn đỏ nói với anh: “Không được đâu, em phải giữ khoảng cách hai mét với đồng chí nam, dù có người yêu trước cũng không được có hành vi thân mật…”