Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

Chương 33



Văn phòng cơ quan hành chính Kinh Đô.

“Báo cáo.”

“Mời vào.”

Một chỉ huy viên quân sự bậc một, đi vào rồi nghiêm nghị cúi chào, sau đó nói: “Thủ trưởng, đơn xin này vẫn là ngài xem qua một chút đi……”

Diêm Vệ Quốc đang lật xem văn kiện, “A, tiểu Vương à, ngồi.”

“Không dám quấy rầy thủ trưởng, là đơn xin của Diêm đoàn trưởng.” Đối phương lại nói thêm một câu.

“Ừm.” Diêm Vệ Quốc đem mắt kính lấy xuống, đưa tay nhận, sau khi nhìn thoáng qua, đã đem đơn xin đặt ở một bên, “Được, ta biết rồi, cậu cứ về đi, có chuyện ta sẽ tìm cậu.”

Đơn xin này phê chuẩn không khó, nhưng bởi vì là quan hệ của thủ trưởng và công tử, cậu vẫn là đem đơn xin đưa tới, vẫn là thủ trưởng tự mình phê duyệt tốt hơn, sau khi đối phương chào theo nghi thức quân đội, thì rời khỏi văn phòng.

Bận bịu hồi lâu, Diêm Vệ Quốc mới nghiêm túc cầm lên đơn xin báo cáo, sau khi xem xong, kéo ra ngăn kéo bên phải, đem đơn xin thả vào.

……

“Dì, có phải là giấc ngủ dì không tốt không?” Ôn Hinh thấy tinh thần Hà Văn Yến không cao, lúc ăn cơm, không ăn nhiều mấy, buổi tối cô làm hương tiên ngư (tên món ăn), chính là chưng lên rồi ăn với cơm, đặc biệt thơm, canh cũng là canh hải sản tôm, mặc dù bắt được mấy con tôm nhỏ trong nước, rồi thêm chút lá rau, nhưng mà nước canh rất tươi ngon, cũng rất sảng khoái cũng có thể hơi béo ngậy, nhưng Hà Văn Yến hình như khẩu vị không tốt lắm.

“Ân, mấy ngày nay việc ở bệnh viện có chút nhiều, không có nghỉ ngơi tốt.” Hà Văn Yến thuận miệng trả lời, bệnh viện mấy ngày nay quả thật rất bận, trong nhà Diêm Vệ Quốc lại mấy ngày chưa trở về, bà ấy vốn dĩ không phải là vợ đầu của ông, ông đối với mình cũng không có nền tảng tình cảm nào, hơn nữa lại thêm địa vị của ông, vài ngày không trở về là bình thường.

Làm cho Hà Văn Yến tâm tư tiều tụy chính là, mỗi lần bà ấy cẩn thận mong đợi mà gọi điện thoại qua đi, luôn hỏi ông khi nào thì trở về, đến cả ông bận cái gì một câu cũng không dám hỏi, câu trả lời của ông vĩnh viễn đều là, mọi người ăn trước đi, không cần chờ tôi.

Thỉnh thoảng ông cũng sẽ nói một câu, bà vất vả, rồi ngắt luôn điện thoại.

Bà ấy đều nước mắt lưng tròng.

Hiện tại nhìn thấy đứa con trai của Vệ Quốc với Ôn Hinh hòa hợp, bà ấy là người từng trải, con trai của Diêm Vệ Quốc trước kia ở nhà là cái dạng gì? Kia là dáng điệu của đại thiếu gia, lúc nào thì bưng qua đồ ăn lên bàn? Hiện tại ngay cả Ôn Hinh múc canh, nó cũng đưa cái muỗng cho.

Diêm Trạch Dương đối với Ôn Hinh cẩn thận chăm sóc, không cần nhìn cũng biết là đặt ở trong lòng rồi, nhưng Diêm Vệ Quốc lại vĩnh viễn sẽ không đối với bà ấy như vậy, trong lòng Hà Văn Yến khó tránh khỏi mất mát, lúc bà ấy gả đi liền biết sẽ có kết quả như vậy, nhưng mà bà ấy cảm thấy tình cảm là có thể bồi dưỡng, hiện tại lại phát hiện, dù có giữ gìn đi nữa thì giữa hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.

“Dì Hà, chỗ con có thuốc trợ giúp mất ngủ, chút nữa con lấy qua cho dì, hiệu quả rất tốt.” Kỳ thực chính là tinh dầu huân y thảo, làm dịu cảm xúc, ngủ ngon giấc, bởi vì hệ thống lấy ra tương đối thuần túy, cho nên hiệu quả tốt lắm.

Diêm ma đầu lúc gắp rau liếc nhìn Ôn Hinh một cái, quan hệ giữa anh và Hà Văn Yến cũng không hòa thuận, bà ấy như thế nào gả cho bố anh Diêm Vệ Quốc, anh biết rõ, bà ấy đánh gãy bàn tính, bố anh cũng không thích chăn gối, bà ấy hiện tại như vậy, chính là vô kế khả thi mà thôi.

Bị Diêm ma đầu thản nhiên liếc mắt một cái, Ôn Hinh nhanh chóng rụt cổ cúi đầu ăn cơm, một lát sau, Diêm Trạch Dương giống như lơ đãng gắp một miếng thịt sò cay cho Ôn Hinh, tinh thần Hà Văn Yến không tốt, cũng không có nhìn thấy.

Ôn Hinh ăn thịt mà anh gắp cho, miệng nhỏ vui vẻ nhai nhai rồi ăn, quả nhiên là quan hệ hôn qua môi, trước kia, anh cũng sẽ không dùng đũa của bản thân mà gắp đồ ăn cho người khác, giữa nam nữ chỉ cần hôn qua môi, sẽ không ghét bỏ, hôn đều hôn qua rồi, còn ghét bỏ cái gì nữa.

Diêm ma đầu nếu chán ghét một người thì thật sự chán ghét, nhưng thích một người thì thật sự thích, bữa cơm này, cũng không biết ánh mắt đã quét qua Ôn Hinh biết bao nhiêu lần rồi, lúc nào cũng chú ý nhu cầu của cô, cô muốn múc canh, anh đều múc vào trong bát cho.

Ôn Hinh trên mặt cười tủm tỉm, trong lòng trực tiếp gật đầu, ừm, ở thế giới cũ cũng tìm không thấy khẩu vị hợp cô như vậy, là đàn ông vừa có nhan sắc lại cấm dục còn rất săn sóc.

Ăn cơm xong, Ôn Hinh đi lấy tinh dầu huân y thảo cho Hà Văn Yến, hai ngày này Hà Văn Yến thật sự là không có nghỉ ngơi tốt, lúc Ôn Hinh cầm đến, bà ấy cũng chỉ thử một chút, không nghĩ đến nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, liền thật sự ngủ rồi.

Sợ quấy rầy Hà Văn Yến nghỉ ngơi, Ôn Hinh nhẹ chân nhẹ tay mà tắm qua, toàn thân trừ dầu dưỡng da, cũng đem tóc đang ủ dỡ xuống, chờ khô một nửa, mới quay về phòng, nhìn thời gian sắp chín giờ, cô nằm ở trên giường lật qua lật lại ngủ không không được, lúc này lại đến phiên cô mất ngủ, nguyên nhân mất ngủ đương nhiên là vì miếng thịt ở trong miệng, nhìn thấy, không được ăn, thật bực bội.

Cô đột nhiên ngồi dậy, sau đó mặc thêm quần áo liền lặng lẽ đi lên lầu.

Cửa phòng ngủ lầu hai không có khóa, khe hở có ánh sáng đèn lờ mờ, Ôn Hinh đem quần áo trên người cởi ra ném lên sô pha, sau đó cầm áo sơ mi trắng sạch sẽ của Diêm Trạch Dương để trên sô pha, mặc lên người.

Vạt áo vừa dài đến đùi cô, dưới, lộ ra một đôi chân mê người trắng như tuyết, hơi hơi đi lại liền có một loại cám dỗ cực độ, Ôn Hinh đem tóc dài vén ra sau, liền bước qua đem cửa từ từ mở ra.

Diêm Trạch Dương đang dựa ở bên giường đọc sách, đọc sách phương diện quân sự, tóc ướt sũng, nhìn như vừa mới gội xong, trên người mặc áo ba lỗ màu đen, lộ ra bả vai cùng với cơ ngực cường tráng, cơ bắp trên người anh không giống loại ăn trứng tập gym của thế hệ sau, kiểu ăn nuôi ra được cơ bắp to lớn, cái loại cơ bắp ấy căn bản không có sức lực gì, liền giống như hoa trong nhà kính, chịu không được hoàn cảnh xấu, nếu cùng với người chân chính luyện ra đánh nhau, kia đơn giản chính là bị đánh.

Cơ bắp của Diêm ma đầu chính là loại ẩn dấu ở dưới da, chứa một năng lượng to lớn vừa nhìn liền biết là kiểu vô cùng lợi hại, kiểu sức mạnh đó chỉ cần một quyền là ngã, loại cơ bắp kiểu hình giọt nước càng tốt, thì càng che dấu, chỉ có ở nơi anh hơi dùng lực chút, mới có thể hiện ra, hiện tại rõ ràng đang nằm ở trạng thái thả lỏng.

Chẳng qua, Ôn Hinh tiến vào, Diêm Trạch Dương liền khiếp sợ ngẩng đầu nhìn cô, nhìn thấy cô mặc áo sơ mi của bản thân, quyển sách tác phẩm vĩ đại trong tay thiếu chút nữa rơi rồi.

Cơ bắp trên cánh tay và vai lại căng thẳng, cần cổ đều nổi lên gân xanh.

Diêm ma đầu cảm thấy kinh hoảng mà cả cuộc đời anh chưa từng có lại xuất hiện trong lòng anh.

“Đã muộn thế rồi, lên đây làm gì, mau trở về!” Anh giống như lửa đốt, lập tức ở bên giường đứng lên.

Đi qua liền muốn đem Ôn Hinh chặn ở trên bàn học, muốn cô về phòng của mình.

Ánh sáng trên bàn không mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của Ôn Hinh có chút tủi thân, dẩu môi khẩn trương mà nhìn Diêm ma đầu người đang nhìn chằm chằm cô muốn đuổi cô ra ngoài, lần trước ở phòng cô, cũng không phải như vậy, anh chính là yêu thích không buông tay.

Mặt cô hồng, nhìn anh hai tay ôm lấy nách cô, sau đó……

Kết quả, sau đó anh lại kiềm chế mà đưa tay đem cúc áo cô cài lại.

Đều như vậy rồi còn có thể bền gan vững chí, có phải người không a.

Anh càng nói, Ôn Hinh lại càng không đi, tay cô quét qua bàn phòng phòng anh, không một hạt bụi.

Trong phòng Diêm ma đầu chẳng có gì xem, ngay ngắn, cái gì cũng ngăn nắp, ngay cả khăn trải giường màu xanh quân đội đến cả một nếp nhăn cũng được ủi bằng, giống như bình thường không có người ngủ vậy.

Trách không được, trách không được cô vất vả như vậy, đây là một người đàn ông vô cùng kỷ luật, là người kiểm soát bản thân, liền có thể kiểm soát được mọi kỷ luật của bản thân sao?

Ha ha.

Ôn Hinh đi đến bên giường anh ngồi xuống.

Sắc mặt Diêm ma đầu rất khó xem, anh đi đến trước mặt cô, cúi đầu nghiêm khắc nói với cô: “……Chúng ta không thể lại phạm sai lầm nữa, đây là vấn đề nguyên tắc, muộn vậy rồi, em không thích hợp ở lại trong phòng, đi về, chờ chúng ta sau này kết hôn……” Anh còn chưa nói xong đâu, Ôn Hinh liền cúi đầu cởi bỏ cúc áo.

Làm Diêm ma đầu sợ đến vội vàng đem tay ngăn cản cô, “Không được cởi, không thể tưởng tượng nổi, em còn có bộ dáng của nữ đồng chí hay không? Mặc lên cho tôi!” Diêm ma đầu thiếu chút nữa xông vào quát cô.

“Vậy em nhớ anh thì phải làm sao, nhớ anh đến ngủ không yên, liền nghĩ muốn ôm anh, cũng muốn anh ôm em một cái, anh ôm em đi, em trống rỗng cô đơn lạnh lẽo……” Ôn Hinh nhào vào trong ngực anh mà bắt đầu làm nũng.

“Cái gì? Lạnh?” Diêm ma đầu nhanh chóng ôm lấy cô, “Ai bảo em mặc ít như vậy, trở về đem quần áo mặc vào!”

Ôn Hinh: “……” Nam chính này không hiểu phong tình vậy sao?

“Vậy anh giúp em sưởi nóng một chút, tôi ấm lên rồi tôi liền trở về.” Cô kiễng chân ôm cổ anh, đem mặt dán ở trên ngực cường tráng mạnh mẽ của anh, một chút cũng không xấu hổ mà yêu cầu anh.

“Ấm……” Diêm ma đầu bắt lấy bả vai cô, gần như là đang thương lượng với cô, anh ôm cô thương lượng nói: “Trở về đi, nghe lời, chờ thêm mấy ngày nữa, tôi……”

Ôn Hinh không chờ anh nói xong, lập tức giãy ra khỏi anh, áo sơ mi của anh với cô mà nói là rất lớn, lúc đi vào, áo liền lệch qua một bên vai, lộ ra nửa vai, ở dưới ánh đèn tựa như yêu tinh mê hoặc người còn có da trắng môi hồng, đại thỏ yêu thanh thuần xinh đẹp.

Người niên đại này ai đã gặp qua kiểu sắc đẹp cực độ như này a, Diêm ma đầu ở quân đội dù lực tự chủ có mạnh đến đâu, cũng không có gặp qua một phụ nữ nào mặc áo sơ mi của anh, ở trước mặt anh vẻ mặt nhìn anh vừa thanh thuần lại quyến rũ, cánh môi đỏ tươi khẽ nhếch lên với anh.

Mặt trên quần áo hai cúc áo đã sớm mở ra, áo chậm rãi mà tuột xuống dưới, lộ ra hai vai cùng xương quai xanh, sau đó giống như thế giới cũ, mặc một bộ lễ phục cổ chữ V quây ở trên ngực.

“Ôn Hinh!” Khẩu khí Diêm ma đầu đã vô cùng nghiêm khắc rồi, “Anh cảnh cáo em, không cho em…..”

Lời còn chưa nói hết, cơn ác mộng lại xuất hiện.

Cúc áo lập tức được tháo ra.

Diêm ma đầu nghẹn ở chỗ nào, nói cái gì cũng không có.

……

Thời điểm buổi chiều Ôn Hinh liền biết, anh thích cô, có thể nói là yêu thích không muốn rời tay, yêu đến không buông rồi.

Vì thế, cô diễn lại trò cũ, liền không tin chọc ghẹo không động, đối với đàn ông cấm dục, bạn phải cùng hắn nói chuyện yêu đương, sợ không thể ít nhất phải nói hai ba năm, hai ba năm? Ôn Hinh xác định bản thân không thể nào có kiên nhẫn như vậy.

Phong cách quyến rũ như người nổi tiếng này trông giống như một phong cách ảnh hiện đại được in trên trang tiêu đề, điều này đối với bất kì đàn ông ở niên đại này, đều không thể chịu đựng được.

Bên trong cánh cửa phòng ngủ đóng kín.

Yên tĩnh, ai cũng không biết bên trong đã xảy ra cái gì.

Chỉ là ngẫu nhiên sẽ truyền đến vài tiếng……

Cho đến nửa tiếng sau, áo sơ mi của Ôn Hinh lộn xộn bị Diêm ma đầu ngang ngược ôm lên, vừa đi vừa cúi đầu hôn lấy cánh môi của cô, thể trọng của Ôn Hinh đối với anh mà nói, không hề áp lực.

Đôi tay có lực của anh đem cô ôm vào trong ngực, vững vàng đi xuống lầu, một đường đem cô ôm trở về phòng của cô, sau khi đặt cô lên giường, còn hôn cô mấy lần.

Ôn Hinh ở trên giường tức giận lật người, lúc vừa được ôm bỏ xuống, cô còn không thành thật mà đạp anh mấy lần, có thể thấy được có bao nhiêu tức giận.

Giây phúc cuối cùng anh thế nhưng nhịn xuống, không hổ là nam chủ ý như sắt thép, cô đã có chút kính trọng và sợ hãi rồi, rốt cuộc là Liễu Hạ Huệ như thế nào a, chỉ số kháng cự trêu ghẹo quả là một trăm lần thêm dấu cộng.

Thẳng nam như sắt thép vô luận trêu chọc như thế nào cũng đều bất động, nếu như không phải là có thể cảm giác được……cô đã hoài nghi là có phải hay không anh mắc bệnh gì.

Cô hoài nghi, kiểu ý chí kiên cường này của anh nếu đổi lại bằng thời kì chống Nhật, chính là kiểu nhân vật anh hùng trong bộ phim chống Nhật cũng không bao giờ phản bội dù bị tra tấn, làm cho người ta cảm thấy kính trọng.

“Ngủ đi” Anh khàn giọng nói, đứng ở bên giường cô hồi lâu, mới nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng lại cửa phòng, Ôn Hinh thở ra một ngụm khí.

Thôi vậy, cô đem chăn đá lên bên chân, ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.