Mỹ Nhân Trong Ngực

Chương 2: Hoa mai xuất hiện



Dưới ánh đèn mờ đặt trên án, mái tóc của Tô Thanh Uyển hơi rối, gò má ửng hồng, da thịt dưới lớp vải mỏng như ẩn như hiện. Phần ngực bên dưới lớp yếm vàng không ngừng cử động theo từng nhịp hô hấp, khiến Dương Trị không khỏi nuốt nước miếng, tim bỗng đập nhanh hơn. Gần đây hắn nghe mẫu thân mình oán giận nói mặc dù dáng vẻ Thanh nương trông cũng được nhưng thân thể quá gầy, không phải tướng có phúc, giờ nhìn lại mới thấy, chẳng qua do khung xương của nàng ấy nhỏ mà thôi, chứ những chỗ cần thì vẫn có thịt. Đáng tiếc dạo này nàng đang giận hắn nên không thể tùy ý kiểm tra, dỗ dành nàng trước mới là chuyện đúng đắn.

Từ nửa tháng trước trọng sinh quay về, Tô Thanh Uyển liền trốn tránh Dương Trị, tối nay lại vừa gặp cơn ác mộng, chưa kịp phục hồi tinh thần đã thấy Dương Trị bất ngờ nhảy vào từ cửa sổ, nàng liền cảm thấy hô hấp gấp gáp, trăm mối ngổn ngang trong lòng, ngàn vạn câu chữ muốn chỉ trích quát mắng ùa tới bên miệng, phải cắn môi thật chặt mới có thể nuốt về. Dương Trị bây giờ không phải hai mươi mốt tuổi mà là mười tám tuổi, hắn vẫn chưa làm những chuyện đó.

Gió đêm thổi qua khiến tấm màn lụa mỏng trên cửa sổ bay phấp phới, hoa mai bắt đầu đong đưa, Dương Trị hít sâu một hơi, nhận ra mùi hương bay tới từ người Tô Thanh Uyển, ý cười bên khóe miệng càng sâu, hắn vươn tay kéo tay áo nàng nói: “Mùi hương trên người nàng thật thơm, ta đã ngửi thấy rồi!”

Người quen thuộc, tiếng nói quen thuộc, thậm chí đến cả động tác ấy cũng vô cùng quen thuộc, khiến Tô Thanh Uyển cảm thấy chán ghét trong lòng. Nàng dùng sức giật tay áo lại, Dương Trị liền thuận theo đổ người về phía trước. Nàng vội lui về phía sau, vươn tay đẩy Dương Trị ra. Tay áo vẫn bị hắn nắm trong tay như lúc trước, hai người nhìn nhau chằm chằm.

Thấy thái độ lạnh lùng của Tô Thanh Uyển, Dương Trị khẽ giật giật tay áo, muốn kéo nàng vào lòng, trong tiếng nói mang theo âm mũi: “Được rồi, không phải ta đã đến rồi sao? Muội còn giả bộ cái gì nữa?”

Tô Thanh Uyển đang muốn trả lời thì Chu di ngủ ở phòng bên bỗng nghe thấy tiếng, mơ màng hỏi: “Thanh nương, khát sao?”

“Chu di, ta không ngủ được nên dậy đi tìm cây quạt thôi, người cứ việc ngủ đi.” Nói rồi, Tô Thanh Uyển chờ Chu di không đáp lại nữa mới oán hận giật lại tay áo của mình từ trong tay Dương Trị.

Tức giận thật sao? Dương Trị khẽ thổi hơi với Tô Thanh Uyển, thấy nàng không dám ầm ĩ nữa liền tiếp tục kéo tay áo nàng, thì thầm nói: “Ta đã ăn nói nhẹ nhàng như vậy rồi, muội còn muốn thế nào đây?”

Tô Thanh Uyển nhớ lại, trước khi thành thân, Dương Trị đúng là luôn ân cần chăm sóc nàng, nhưng kể từ khi gả vào trong phủ, Lã phu nhân không ngừng tìm cách làm khó nàng, nói trong nói ngoài rằng đều do Tô lão gia kiên quyết gả nàng cho Dương Trị, bằng không, hắn đã có thể lấy Vi thị, một bước lên mây rồi. Dần dà, Dương Trị cũng không đến phòng nàng nữa, Vi thị lại thường xuyên xuất hiện trong Dương phủ. Về sau, nàng mắc bệnh, khỏi bệnh rồi không đến phòng Lã phu nhân phụng dưỡng sớm chiều, Lã phu nhân liền khóc lóc nói rằng nàng bất kính với bề trên, Dương Trị lập tức viết hưu thư bỏ nàng.

Giờ thì Tô Thanh Uyển đã hiểu, ba thước băng không phải chỉ đóng trong một ngày. Ngọn lửa đêm đó đã thiêu đốt hết chút tình nghĩa cuối cùng còn sót lại của nàng đối với Dương Trị. Đêm nay, từng chuyện từng chuyện tái hiện rõ ràng trong ác mộng, đau đớn nơi đáy lòng còn chưa nguôi, hắn đã tìm đến. Tô Thanh Uyển cắn môi, nén nhịn cảm giác muốn khóc, mạnh mẽ vung tay, chỉ vào cửa sổ nói: “Mời huynh đi ra ngoài!”

Dương Trị nghe ra giọng điệu của Tô Thanh Uyển có phần không đúng, hắn kinh ngạc đứng lên, lùi ra phía sau vài bước rồi nói: “Ta khuyên muội đừng có quá cứng đầu. Nếu không phải Tam ca của muội luôn miệng thuyết phục, ta đã mặc kệ muội lâu rồi.” Chẳng qua hắn chỉ đến thanh lâu uống chút rượu, rồi bị cô nàng hoa khôi diễm danh lan xa cắn một vết trên cổ tay làm kỷ niệm thôi, nàng cần gì tức giận đến nửa tháng như thế? Thích ăn dấm chua kiểu đó, về sau nàng qua cửa, hắn còn tự do hay sao?

Thấy Tô Thanh Uyển không quấn quít dây dưa giống như ngày trước, Dương Trị không khỏi cười lạnh nói: “Muội bảo ta cút, ta liền cút. Chỉ mong sau này muội đừng có hối hận!” Hôn sự này diễn ra, kẻ vui mừng nhất chính là thân nhân Tô thị, mẫu thân còn đang hối hận vì sao lại đính ước cho hắn quá sớm, không chịu chọn lựa kĩ càng hơn. Giờ, Tô phủ dạy dỗ Tô Thanh Uyển thành dáng vẻ như thế, tính tình kiểu đó, làm sao hầu hạ mẫu thân hắn trong tương lai được đây?

Dương Trị tuy là đệ tử thế gia nhưng sớm phải tang phụ, ba huynh đệ đều do mẫu thân Lã phu nhân một tay nuôi lớn. Dương Trị vừa có công danh liền thỉnh lệnh phong cho Lã phu nhân, Lã phu nhân được nở mày nở mặt với dòng họ ở quê nhà, tự nhiên sinh lòng bất mãn với hôn sự cùng nhà họ Tô. Lúc nhàn rỗi cũng sẽ nhắc đến một hai lần, Dương Trị nghe xong dần hiểu được, Tô lão gia chỉ là quan lục phẩm, đại lang nhị lang nhà họ cũng mới làm tán quan, không coi là thực chức, tam lang thì chưa có công danh. Tô Thanh Uyển mặc dù dáng vẻ xinh đẹp, nhưng tính tình không đủ dịu dàng. Có điều hôn sự đã định ra, cho dù bất mãn thế nào cũng không thể tùy ý lui hôn được.

Thấy Dương Trị đã buông tay, Tô Thanh Uyển liền nhíu mày, lạnh lùng nói: “Không biết ai sẽ là người hối hận đâu?” Mi cho là ta sẽ thích mình chắc?

Dương Trị nương theo ánh trăng, bình tĩnh đưa mắt nhìn Tô Thanh Uyển, hừ lạnh một tiếng, lùi dần đến bên cửa sổ, đỡ bệ cửa nhảy ra ngoài, sau đó bước đi.

Tô Thanh Uyển vọt tới bên cửa sổ, không để ý trời nóng, nhanh chóng đóng chặt cửa lại. Hôm nay mẫu thân cứ thúc giục nàng làm đồ cưới, lại không biết, trong lòng nàng vẫn còn đang suy nghĩ nên dùng biện pháp gì để đẩy lui cái hôn sự này.

Chu di nghe thấy tiếng động ở cửa, lo lắng xuống giường mặc quần áo, chạy sang phòng bên. Thấy cửa sổ đóng chặt, bà vội vàng mở ra, trách móc nói: “Không phải bảo nóng không ngủ được sao? Thế mà còn khép cửa sổ lại.” Nói rồi, bà lại đi tìm cây quạt tới quạt cho Tô Thanh Uyển: “Thanh nương, nửa tháng nay tâm trạng của con không được tốt, ban đêm luôn gặp ác mộng, rốt cuộc là vì sao thế? Không bằng chúng ta nói với phu nhân, đến miếu thờ thắp hương cầu phúc?”

Tô Thanh Uyển vùi mặt vào đầu gối, cảm thấy vừa mệt mỏi vừa chán nản, thanh âm rầu rĩ vang lên: “Chu di, con muốn từ hôn với Dương Trị!”

“Hả?” Chu di hoảng sợ đến mức mí mắt giật giật, chạy đến kéo Tô Thanh Uyển, hấp tấp hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Dương đại lang trẻ tuổi tài cao, lại có công danh, bao nhiêu người mong gả cho còn không được. Cũng nhờ lão gia ngày trước có đôi mắt sắc sảo biết nhìn người, hứa gả tiểu thư cho hắn, chúng ta mới chiếm được mối hôn nhân tốt thế này. Nếu không phải đã sớm có hôn ước, Tô gia nhà ta chỉ sợ không tranh được với nhà người khác đâu.”

“Chu di, đến cả bà cũng nghĩ được như vậy, đương nhiên Lã phu nhân càng nghĩ được nhiều hơn.” Tô Thanh Uyển thản nhiên nói: “Lã phu nhân là người thế nào, bà cũng biết mà.”

Lã phu nhân là người thế nào, đâu chỉ Chu di biết, toàn bộ người trong Tô phủ đều biết. Hơn nửa tháng trước, Lã phu nhân tức tối chạy đến Tô phủ, trực tiếp mắng mỏ mẫu thân Tô Thanh Uyển là Triệu phu nhân rằng: “Các người nuôi nữ nhi tốt thật, còn chưa qua cửa nhà đã không thèm để ta vào mắt rồi. Các người mau cho ta một lời giải thích!”

Triệu phu nhân không hiểu làm sao bị mắng, khó khăn lắm mới làm rõ được chân tướng sự tình. Thì ra ngày hôm đó Lã phu nhân ngồi kiệu lên miếu dâng hương, trên đường thấy có vài cô gái cưỡi ngựa đi qua, vó ngựa tung bay, bụi đất mù mịt, bà ta ngồi trong kiệu đương nhiên cũng bị bụi phủ kín. Đợi đến khi đoàn người đi qua, bà ta mới nhìn rõ, người cưỡi ngựa đứng giữa chính là Tô Thanh Uyển.

Chờ Triệu phu nhân hết lần này đến lần khác luôn miệng giải thích, nói rằng ngày đó là ngày sinh nhật của Tinh nương ở Mã phủ, Tô Thanh Uyển vội đến Mã phủ nên mới quất ngựa chạy nhanh, không nhìn thấy bà chứ không phải cố ý thất lễ, lúc này cơn tức của Lã phu nhân mới giảm bớt chút. Sau đó lại nói: “Thanh nương nhà các người cả ngày chạy loạn ở bên ngoài, không giống tiểu thư khuê các chút nào hết. Nhìn con bé gầy như vậy, chỉ sợ phúc khí không lớn mà thôi.”

Triệu phu nhân nhanh mồm nhanh miệng trả lời: “Không phải Lã phu nhân cũng rất thon thả sao? Con cái của phu nhân ai nấy đều có tiền đồ hết còn gì!”

“Phu nhân sao có thể so sánh một người trẻ tuổi như con bé với một bà già giống tôi chứ? Tôi đây là già rồi mới gầy đi. Nhớ ngày đó lúc còn trẻ, còn mạnh mẽ hơn so với Thanh nương rất nhiều.” Thời đại bấy giờ, mọi người đều coi béo là đẹp, Lã phu nhân lại có một vóc dáng gầy gò, trước giờ ghét bị người ta bàn tán về thân thể của mình nhất. Giờ nghe ra được ý tứ trong lời của Triệu phu nhân, bà ta liền giận tím mặt, đứng lên nói: “Ta còn được hưởng phúc của con, chỉ sợ Thanh nương nhà các người ngay cả cái phúc này còn không được hưởng đâu!” Nói rồi tức tối rời đi.

Triệu phu nhân giật mình nghĩ, tương lai Tô Thanh Uyển phải gả đến Dương phủ, còn phải chung sống cùng Lã phu nhân, lúc này không thể làm hỏng mối quan hệ hai nhà được, thế là liền bảo người chuẩn bị quà tặng mang đến Dương phủ, mọi chuyện rồi mới trôi đi.

Nghĩ đến vẻ chanh chua của Lã phu nhân, Chu di liền lắc đầu, một lúc sau mới nói: “Mặc dù tính nết Lã phu nhân như vậy nhưng Dương đại lang cũng không tệ chút nào, chuyện từ hôn này chỉ sợ lão gia và phu nhân sẽ không đồng ý.”

Tô Thanh Uyển im lặng một lúc, nằm xuống giường nói: “Ngoài Dương

Trị ra còn có rất nhiều nam nhân tốt ngoài kia, vì sao cha nương ta lại không nghĩ ra chứ?” Nói rồi nàng nhắm mắt, chậm rãi ngủ say trong tiếng quạt của Chu di. Trong giấc mơ, vẫn là một biển lửa khắp nơi như cũ, nóng không sao chịu được.

Ngày hôm sau, khi Tô Thanh Uyển đến phòng của Triệu phu nhân để thỉnh an, Triệu phu nhân kéo tay nàng thở dài: “Thanh nương, sao dạo này càng lúc con càng gầy như thế? Rốt cuộc là vì sao đây?”

Thấy ba vị tẩu tử không ở chỗ này, Tô Thanh Uyển liền dựa sát vào người Triệu phu nhân, lắc lắc cánh tay bà nói: “Nương, con muốn từ hôn!”

Triệu phu nhân cũng không quá giật mình, chỉ chậm rãi nói: “Thanh nương, con sợ Lã phu nhân sẽ khó ở chung, phải không?” Lúc đầu khi Dương Trị còn chưa có công danh, không hề nhìn ra Lã phu nhân lại là người kiêu ngạo như vậy. Giờ Dương Trị mới đỗ đạt, Lã phu nhân liền bắt đầu phách lối, chỉ sợ người ta không biết con mình tài giỏi đến cỡ nào. Nếu không xử lý chuyện này thỏa đáng, Thanh nương qua cửa nhà đó rồi, chỉ e là sẽ bị bắt nạt mà thôi!

Tô Thanh Uyển thấy Triệu phu nhân có chút mềm lòng, không khỏi mừng rỡ dính vào người bà nói: “Nương, nương cũng không hy vọng sau này con bị mẹ chồng ức hiếp đúng không?”

“Con yên tâm đi, nương nhất định sẽ nghĩ biện pháp tốt nhất cho con.” Triệu phu nhân vỗ vỗ tay Tô Thanh Uyển, đang định nói tiếp thì quản gia tiến vào bẩm báo: “Phu nhân, Lã phu nhân tới!”

Từ lần trước Lã phu nhân đến Tô phủ trách móc Tô Thanh Uyển vô lễ với mình, ước chừng đã nửa tháng rồi bà ta không thấy Tô Thanh Uyển đến Dương phủ hỏi thăm , quà cáp biếu xén lại càng mất dạng. Trong lòng bà ta thấy khó chịu, cực kỳ không thoải mái. Đêm qua, lúc tối muộn Dương Trị về, bà tự mình đến phòng con, lại ngửi thấy trên người Dương Trị có mùi hương, rõ ràng chính là mùi hương mà Tô Thanh Uyển hay dùng. Bà ta không khỏi cười lạnh: hừ, tưởng có được trái tim con ta rồi thì không thèm để ta vào mắt sao? Để xem ta có đến Tô phủ đánh cho mi tỉnh lại không?

Phía bên này, Triệu phu nhân kéo Tô Thanh Uyển ra ngoài, dặn dò: “Thanh nương, đó là mẹ chồng tương lai của con, những cấp bậc lễ nghĩa nên làm đều phải có. Con nhất định không được tiếp đãi Lã phu nhân thiếu chu đáo.”

Nói đến đây, Lã phu nhân đã tiến vào nhanh như gió xoáy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.