Mỹ Nhân Và Mã Nô

Chương 16



Bùi Cương trước nay không quen ngủ nhiều, chỉ ngủ hai canh giờ mỗi ngày là đủ. Vì vậy, hắn thức dậy rất sớm, khi cả Ngọc phủ vẫn còn đang ngủ say.

Nơi ở của Bùi Cương, vẫn như cũ. Hắn được thăng chức từ mã nô trở thành hộ vệ với lại được tiểu thư coi trọng nữa, vì vậy quản sự đối với hắn đổi thái độ liền. Quản sự hỏi hắn có muốn đổi chỗ ở không, cũng được sống một mình..

Nhưng Bùi Cương lại nói "không cần" và tiếp tục sống trong căn phòng nhỏ này.

Bởi vì tiểu thư coi trọng hắn, nên quản sự không hề hà khắc. Nên hắn muốn làm gì thì làm thế đấy, không cần quản. Tuy quản sự không biết vì sao tiểu thư lại coi trọng hắn, nhưng vì được phân phó tới làm nên cũng không quan tâm nhiều chi tiết như vậy.

Chỉ là như mọi khi, cảm thấy tên Bùi Cương này là một kẻ kì lạ.

Hậu viện của chuồng ngựa là nơi rất ít người lui tới, nên nơi này rất yên tĩnh, chỉ có như vậy Bùi Cương mới dễ đi vào giấc ngủ.

Trong mười năm qua, vì hắn không biết khi nào mình sẽ chết, Bùi Cương không bao giờ ngon giấc, cỏ lung lay một chút cũng sẽ tỉnh. Mặc dù bây giờ có vẻ thoải mái hơn, nhưng hắn cũng chưa bao giờ thả lỏng cơ thể mình.

Sau khi thức dậy và chải đầu, hắn đi đến nhà bếp. Sau khi đổ đầy tất cả các bể nước, hắn quay lại chuồng ngựa để luyện công.

Cơ thể tự nhiên có thể ra các quyền cước, ước chừng khi còn nhỏ hắn có luyện qua, vì vậy ngay cả khi không có trí nhớ, cơ thể vẫn nhớ những động tác này.

Một loạt các chiêu thức được tung ra, sau một hồi luyện trời cũng đã sáng. Hạ nhân trong phủ cũng thức dậy và làm công việc của mình.

Phúc Toàn đem bữa sáng đến cho Bùi Cương.

Phúc Toàn thấy Bùi Cương không mặc áo đang ở giếng múc nước để lau mồ hôi. Màu da của màu lúa mì dường như được bao phủ bởi một lớp ánh mặt trời buổi sáng, và các cơ bắp mạnh mẽ dường như cũng có một lực mạnh ở mỗi điểm, cộng với những vết sẹo đang mờ dần, chỉ nhìn thôi cũng làm cho mọi người cảm thấy sợ hãi, không dám hít thở.

Phúc Toàn cũng là một trong số đó. Hắn đã thấy Bùi Cương và Thẩm hộ vệ đánh nhau, làm cho người có võ công cao như Thẩm hộ vệ suýt thua trận. Có thể thấy Bùi Cương mạnh như thế nào.

Nếu không phải là tiểu thư bảo hắn nhìn chằm chằm vào Bùi Cương, báo những việc mà Bùi hộ vệ thường làm, nếu không hắn cũng không dám tiếp xúc với Bùi hộ vệ!

"Bùi hộ vệ, ta mang thức ăn đến. Khi nào người thay thuốc?" Lý do ngày nào Phúc Toàn cũng đến là để bôi thuốc trị sẹo cho Bùi Cương.

Bùi Cương vắt chiếc khăn vào bồn nước, quay đầu lại nhìn Phúc Toàn, và liếc mắt, rồi nói: "Đi theo ta."

Khi Bùi Cương bước vào phòng, Phúc Toàn bất ngờ nhìn thấy Bùi Cương đặt bồn nước xuống, hắn lấy chiếc túi tiền, rồi lấy ra một đồng.

Phúc Toàn: .

Đừng, đừng lại tới nữa đi?

Sau đó, Bùi Cương cầm một đồng đưa cho Phúc Toàn nói: "Tay."

* * *

Phúc Toàn lặng lẽ đưa tay ra. Mặc dù trong lòng có chút hoảng sợ, nhưng hắn không thể không nói: "Ngọc gia đã cấp tiền tiêu vặt cho tiểu nhân rồi, kỳ thật Bùi hộ vệ không cần làm như vậy."

Lần trước Bùi Cương đưa cho hắn một đồng hắn không dám không nhận.

Bùi Cương lấy mộc phù dung đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống và lạnh lùng nói: "Điều đó không liên quan gì đến ta, ngươi giúp ta, ta trả tiền đó là lẽ thường."

Phúc Toàn thầm rên rỉ trong lòng. Ngay lập tức, hắn đặt một đồng vào túi riêng của mình và chà tay lên quần áo trước khi bôi thuốc cho Bùi Cương.

Phúc Toàn biết Bùi Cương sẽ không dễ dàng nợ ân huệ từ người khác. Có lẽ đối với Bùi Cương, phải trả thứ gì đó mà hắn muốn có nó.

Sau khi bôi thuốc xong, Bùi Cương mặc y phục, ăn rất nhanh và cùng Phúc Toàn đến Xích Ngọc tiểu uyển làm việc, nhưng không ngờ lại gặp Thẩm Hoành Kính.

Khi Thẩm Hoành Kính nhìn thấy Bùi Cương, kêu gã sai vặt chặn lại, rồi phe phẩy quạt đi tới.

Phúc Toàn cúi mình xuống nói: "Thẩm thiếu gia có chuyện gì sao, nô tài đang đến chỗ tiểu thư để làm việc?"

Thẩm Hoành Kính gấp quạt lại, nhìn vào Phúc Toàn, lắc quạt: "Vậy ngươi đi đi"

"Kia Bùi hộ vệ.." "

Phúc Toàn liếc nhìn Bùi Cương, ánh mắt lo lắng nhìn hắn, rồi lặng lẽ bước đi.

Phúc Toàn thầm nghĩ: Bùi hộ vệ, người đừng có làm gì xằng bậy nha! Chờ ta đi gọi tiểu thư!

Phúc Toàn không lo lắng về việc Thẩm Hoành Kính gây khó dễ cho Bùi Cương, nhưng sợ rằng rằng tên Bùi Cương này không sợ cái gì sẽ đắc tội với Thẩm Hoành Kính!

Sau khi Phúc Toàn rời đi, không còn ai trên đường mòn. Thần Hồng Kính nhìn Bùi Cương.

Mấy ngày nay hắn trái lo phải nghĩ đều cảm thấy kỳ lạ, nghĩ rằng Ngọc Kiều luôn thích mình. Mặc dù nàng nghi ngờ hắn ái mộ người khác, nhưng thái độ đối với hắn chuyển biến cũng không lớn như vậy, giống như nàng đã thay đổi bản thân luôn.

Hắn không thể hiểu được, nên hắn nhờ gã sai vặt hỏi thăm. Sau khi dò hỏi, mới biết thái độ của nàng đối với tên mã nô cũng chuyển biến rất nhiều.

Thái độ này hoàn toàn trái ngược hắn!

Thẩm Hoành Kính nghe nói rằng hai con ngựa mà Ngọc Kiều rất thích đã bị hạ độc do sự bất cẩn của tên mã nô này. Mặc dù đã phạt, nhưng lập tức từ một tên mã nô lại thành hộ vệ của nàng, điều này thực sự kỳ lạ.

Trước đó, nam nhân này mặc y phục thô, cúi đầu trước Ngọc Kiều, nên Thẩm Hoành Kính không chú ý đến dáng vẻ ngoài của hắn. Nhưng bây giờ đổi y phục và phải thừa nhận rằng hắn thực sự rất đẹp.

Chỉ là biểu cảm của tên mã nô này rất lạnh lùng, ánh mắt tên mã nô này lại dám nhìn thẳng hắn, nhìn không giống một hạ nhân chút nào.

Bị nhìn chằm chằm như thế này, Thẩm Hoành Kính không biết tại sao, luôn cảm thấy một cơn ớn lạnh toàn cơ thể.

Đem sự khó chịu này giấu đi, nhìn vào Bùi Cương và hỏi," Ngươi và biểu muội Ngọc Kiều có gì đó phải không? "

Bùi Cương nhìn Thẩm Hoành Kính một cách vô cảm, mím môi xuống mà không nói lời nào.

Gã sai vặt bên cạnh Thẩm Hoành Kính thấy một tên hạ nhân mà dám vô lễ với công tử nhà mình nên liền hét lên:" Công tử nhà ta đang hỏi ngươi, mau chóng trả lời nhanh lên. "

Bùi Cương không nói, hắn lớn lên từ bãi săn, được nuôi thành khí thế bức người, vô tình cũng làm cho những người nhát gan, da đầu tê dại, đừng nói hắn đang nhằm vào Thẩm Hoành Kính.

Thẩm Hoành Kính chỉ là một thư sinh tự cho mình thanh cao. Khi Bùi Cương tiến lên một bước, Thẩm Hoành Kính bị dọa bởi khí thế của Bùi Cương nên vô thức lùi một bước.

Lúc sau mới kinh ngạc phát hiện mình bị khí thế của tên mã nô này dọa sợ, nên sắc mặt có chút khó coi. Sau đó, nâng cằm lên nói:" Nếu ngươi thừa nhận ta sẽ không bạc đãi ngươi. "

Bùi Cương không nói. Vào khoảnh khắc tiếp theo, tầm mắt lướt qua Thẩm Hoành Kính nhìn về phía trước.

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng phát ra từ phía sau Thẩm Hoành Kính," Ta không biết Biểu huynh sẽ đối xử hộ vệ của ta như thế nào? "

Thẩm Hoành kính hơi cứng người, rồi quay lại nhìn, không biết vì sao hôm nay không phải thân hồng y mà là một bộ y phục sáng màu.

Ngọc Kiều bộ dáng kiều diễm nhưng trên mặt không nửa điểm biểu tình, nàng liếc qua Thẩm Hoành Kính nhìn vào Bùi Cương. Thấy hắn không bị đánh, cũng không bị quỳ xuống đất, tảng đá lớn trong tim nàng cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Nếu Bùi Cương bị làm nhục lần nữa, để Ngọc gia bị ảnh hưởng, nàng quyết trói Thẩm Hoành Kính lại vứt xuống hồ!

Đôi mắt của Ngọc kiều hơi đổi, hướng tới Bùi Cương hô:" Bùi hộ vệ, ngươi còn ở đấy làm gì, sao không mau tới đây? "

Bùi Cương nghe thấy những lời đó, và những nét lạnh lùng dường như dịu đi đôi chút. Đi vòng qua Thẩm Hoành Kính, đến đứng bên cạnh Ngọc Kiều.

Vào lúc, Bùi Cương có thái độ rất khác nhau đối với Thẩm Hoành Kính, rất là nghe lời.

Ngọc Kiều lườm Thẩm Hoành Kính, không muốn nói chuyện với hắn ta, rồi quay lại và rời đi.

Khuôn mặt của Thẩm Hoành Kính lúc xanh lúc trắng vì bị Ngọc Kiều phớt lờ, hắn nhìn phía sau lưng Ngọc Kiều nói:" Biểu muội, chẳng lẽ muội với tên mã nô này có quan hệ gì đó, vì vậy nên vu oan ta, để không cần trách nhiệm trong việc giải trừ hôn ước.. "

Bước chân của Ngọc Kiều khẽ dừng lại, và quay sang nhìn Thẩm Hoành Kính, nói ra cả tên lẫn họ của hắn:" Thẩm Hoành Kính, ngươi làm ta cảm thấy ghê tởm đó, ngươi đừng nghĩ ai cũng giống như ngươi, giờ ta với loại người như ngươi không có gì để nói nữa? "

Nói xong, nàng quay đi.

" Biểu muội, ngươi đừng có vu hãm ta, điều đó hoàn toàn không thể! Ta sẽ đem chuyện của muội và tên mã nô này cho Ngọc thúc biết. Mặc dù hủy hôn ước, thì muội cũng đừng hòng hủy thanh danh của ta!"

Ngọc Kiều cũng không muốn cùng Thẩm Hoành Kính đang tức hộc máu nói chuyện nữa. Nhưng nàng biết giờ là thời điểm để nói chuyện từ hôn và giấc mơ thấy tương lai của nàng cho phụ thân biết.

LỜI NHẮN

Mong mọi người ủng hộ truyện, like và comment để mình cò động lực dịch chương tiếp theo nhanh hơn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.