Ngọc Kiều vẫn còn giận Bùi Cương, cũng không muốn nhìn thấy hắn..
Thực ra, nàng có chút không dám nhìn thấy hắn, khi nhìn thấy hắn, tim nàng đập mạnh đến mức không thể kiềm chế được. Cũng không khống chế được mặt đỏ tới mang tai.
Nhưng ngay cả như vậy, ngày hôm sau nàng cùng Bùi Cương cùng vẫn ăn sáng, trưa, tối cùng một bàn.
Sau bữa trưa, nàng ngồi ở trong đình một lúc.
Ngọc Kiều thầm thuyết phục bản thân. Đây là việc phải làm, nhất định phải hoàn thành tốt, không được để cho tính tình của mình hồ nháo.
Hoài Châu tuy là cuối thu nhưng nằm ở phía nam, ban đêm thì lạnh, ban ngày hơi lạnh, còn có chút ấm áp. Nàng mặc nhiều y phục, cho nên ngồi trong đình cũng không cảm thấy lạnh lẽo.
Tang Tang pha một ấm Bích Loa Xuân và rót một cốc cho Ngọc Kiều và Bùi Cương. Sau đó nhìn lướt qua tiểu thư và cô gia của mình.
Bầu không khí này có chút không đúng.
Tiểu thư đã ngồi đây hơn nửa ngày, và thậm chí tiểu thư còn không nhìn thẳng vào cô gia. Với lại ánh mắt của cô gia rất thản nhiên nhìn chằm chằm tiểu thư.
Rõ ràng cô gia có vẻ mặt lạnh lùng, ngày thường đôi mắt kia còn lạnh hơn, hiện tại cũng giống như nước trong hồ, không có lấy một chút gợn sóng. Nhưng không hiểu vì sao, Tang Tang lại cảm thấy ánh mắt của cô gia nhìn tiểu thư có thể chảy ra nước.
Cảm giác này ở một tháng trước thật đối lập, chênh lệch thật sự quá lớn rồi.
Lại nói Bùi Cương có thể đem lời thích nàng nói ra, hắn cũng không lo Ngọc Kiều sẽ bỏ mặc hắn. Sau khi nói xong, điều quan trọng nhất là không còn phải che giấu cảm xúc trong mắt như trươc kia, mỗi lần nhìn thấy nàng đều rũ mắt xuống.
Vì vậy, ánh mắt của Bùi Cương rất rõ ràng, không có một chút che giấu.
Rõ ràng và trực tiếp, làm cho Ngọc Kiều muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được. Bị nhìn hơn nửa ngày, không chỉ lỗ tai của Ngọc Kiều đã đỏ bừng từ lâu, mà cũng làm cho nàng đứng ngồi không yên. Nàng không thể chịu đựng được nữa, cắn môi, nàng âm thầm nhướng mày trừng Bùi Cương
"Ngươi đừng nhìn chằm chằm ta nữa được không?"
Nhìn thấy Ngọc Kiều cuối cùng cũng nói chuyện với mình, khóe môi cong lên nhưng rất nông, nói: "Không tự chủ được liền nhìn."
Ở trong đình mấy nha hoàn nghe được không khỏi mím môi cười. Thầm nghĩ cô gia trông lạnh lùng, nhưng lại có thể nói những lời ngon tiếng ngọt.
Ngọc Kiều không phát hiện được các nha hoàn đang cười, nàng kiên nhẫn nói: "Vậy không thể nghỉ một lát sao? Chẳng lẽ mắt ngươi không mệt cũng không đau sao?"
Ai biết rằng Bùi Cương nghiêm túc suy nghĩ. Suy nghĩ một hồi, lắc đầu: "Không mệt cũng không đau."
"Phộc.." Không biết nha hoàn nào đột nhiên bật cười.
Ngọc Kiều ngẩng đầu lên liếc các nàng một cái, chỉ thấy tất cả đều đang nghẹn cười!
Tất cả các nàng đều do nàng chiều đến gan cũng lớn rồi, ngay cả chủ tử cũng dám cười!
Ngọc Kiều bực bội nói: "Còn cười, ta liền trừ tiền tiêu vặt của các ngươi!"
Mấy nha hoàn liền nhanh chóng ngừng cười vội hành lễ, sau đó cả đám nghẹn làm mặt đỏ bừng.
Ngọc Kiều trong lòng mệt mỏi, nàng cũng không còn hơi sức đâu bực mình, nàng buồn bực liếc nhìn Bùi Cương, thật sự muốn có lý để hét với hắn: Nhìn cái gì mà nhìn, lại xem cũng không phải do ngươi!
Nhưng nàng không thể nói ra. Hôm qua đi tìm phụ thân mới biết trong phủ không an toàn, nếu nói một câu gì sai thì toàn bộ thua, tai ương không chỉ nàng mà cả Bùi Cương, và thậm chí là cả Ngọc phủ.
Dù sớm muộn gì thì Ngô Duy cũng sẽ ra tay với Ngọc gia, nhưng chuyện này chỉ xảy ra sau đó khoảng một năm.
Khoảng thời gian này vốn không dài, mỗi một khắc đều rất quan trọng, để cho phụ thân nàng vạch ra chiến lược trong vòng chưa đầy một năm, nàng không thể kéo chân lại.
Cũng không để cho Ngô Duy gây bất lợi trước cho Ngọc gia!
Ngọc Kiều tin rằng phụ thân nàng có khả năng tránh được, vì vậy nàng phải phối hợp tốt, làm cho Ngô Duy phát hiện manh mối.
Nghĩ đến đây, nhìn Bùi Cương, tâm tình của nàng cũng thay đổi.
Ngọc Kiều trong lòng thầm nói muốn xem thì xem đi, dù gì cũng không biến nàng xấu xí, càng không mất thêm miếng thịt nào.
Bị Bùi Cương không kiêng nể gì nhìn mấy ngày, Ngọc Kiều cũng đã quen, không như ngày đầu đứng ngồi không yên.
Hôm qua, khi phụ thân nói muốn mang Bùi Cương ra ngoài, Ngọc Kiều âm thầm thở một hơi, cũng không cần dậy sớm nửa canh giờ để chải chuốt.
Từ khi Bùi Cương cứ nhìn chằm chằm nàng, Ngọc Kiều đã dậy sớm nửa canh giờ để trang điểm chải chuốt.
Ngọc Kiều không biết từ khi nào lại để ý ngoại hình như vậy?
Ngay cả khi năm ngoái Thẩm Hoành Kính đến phủ, nàng cũng chưa bao giờ bận tâm về ngoại hình như vậy.
Thẩm Hoành Kính cũng không giống như Bùi Cương, không kiêng nể gì cứ nhìn chằm chằm nàng. Bùi Cương bất kì có thời gian rảnh nào đều thản nhiên nhìn nàng, Ngọc Kiều cảm thấy nếu mình không ăn mặc đẹp hơn, chẳng phải sau khi xem một lúc lâu sẽ có thể nhìn ra tất cả khuyết điểm trên diện mạo của nàng sao?
Nghĩ như vậy, Ngọc Kiều cảm thấy có lý khi quan tâm đến ngoại hình. Vì vậy, nàng, người luôn ngủ dậy muộn, không cần Tang Tang phải thúc giục, cơ hồ vừa đúng giờ nàng sẽ dậy khỏi dường.
Tang Tang cũng nhìn thấy sự thay đổi của tiểu thư. Âm thầm thấy tiểu thư nhà mình thật sự thích vị cô gia này.
Không chỉ có tính tình tốt lên, mà còn thích ăn mặc hơn.
Hôm nay Bùi cô gia không có trong phủ, tiểu thư liền bơ phờ, thậm chí không có hứng thú để trang điểm.
Nhìn thấy tiểu thư nhà mình ngồi trước cửa sổ uể oải, Tang Tang liền đề nghị nói: "Tiểu thư đã lâu không ra ngoài. Thời tiết hôm nay rất tốt. Sao tiểu thư không ra ngoài đi dạo?"
Nghe vậy, Ngọc Kiều ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết quả thực rất tốt.
Sau khi suy nghĩ, hình như lâu rồi nàng cũng ra ngoài, nên đồng ý.
Ngọc Kiều cũng có gì để mua, nên nàng ra ngoài chỉ muốn đi dạo thư giãn thôi.
Đang đi dạo, chợt nhớ tới việc Ngô Duy mời Bùi Cương đến quân doanh của hắn, mặc dù mấy ngày nay không có tin tức gì, nhưng trong lòng Ngọc Kiều luôn có chút bất an.
Đêm đó phụ thân nói rằng Bùi Cương dù gì cũng sẽ bị thương. Sau đó quay về, Ngọc Kiều có cân nhắc một chút, liền tìm ra manh mối.
Ngô Duy đang cố ý nhằm vào Bùi Cương. Nếu Bùi Cương toàn thân mà lui, hoặc quá nổi bật trong quân doanh làm Ngô Duy mất mặt, điều đó làm mọi việc trầm trọng hơn.
Chỉ khi Bùi Cương bị thương thì hắn mới có thể hài lòng và coi thường, không xem trọng Bùi Cương.
Nhưng Ngọc Kiều không muốn thấy Bùi Cương bị thương. Nàng muốn dặn dò hắn ở trong quân doanh tùy tiện làm một vết thương nhẹ, chính là ngã nghiêm trọng vào, nhưng bị thương nhẹ thôi, thêm bộ dáng nữa thì thành công.
Nhưng bởi vì mấy ngày nay nàng ngại nói chuyện với Bùi Cương, nên tự nhiên họ dặn.
Ngọc Kiều cân nhắc một lúc, nghĩ đến việc mua một số đồ bảo hộ cho Bùi Cương, sau đó nói với Tang Tang: "Chúng ta đến cửa hàng rèn."
Cửa hàng rèn nhỏ ở Hoài Châu không có bất kỳ đồ bảo hộ nào, vì vậy Ngọc Kiều đi thẳng. Nàng đến một cửa hàng rèn lớn nhất, không chỉ mua miếng đệm khuỷu tay và đầu gối, mà còn bỏ ra một số tiền lớn để chọn một thanh đao tốt.
Sau khi tất cả đồ đã mua xong, Ngọc Kiều chỉ muốn đưa đồ cho Bùi Cương sớm, nên nàng không muốn đi dạo nữa.
Nhìn thấy tất cả mọi thứ đều đã được chất lên xe ngựa, lúc sắp lên xe ngựa, trong lòng chợt ớn lạnh.
Tang Tang hỏi: "Tiểu thư, có chuyện gì vậy?"
Ngọc Kiều quay đầu lại, nhìn xung quanh, không thấy có gì lạ nên lắc đầu, "Không có gì."
Có lẽ là do nàng đa nghi?
Lúc này, ở tầng 2 của tiệm rèn, cửa sổ mở hờ. Có một người đàn ông đứng sau cửa sổ.
Người này không phải ai khác, mà chính là Ngô Duy.
Ngô Duy có ý đồ mưu phản, đương nhiên cần dùng binh khí. Tiếng rèn vũ khí rất lớn khiến người ta dễ dàng phát hiện, vì vậy hắn đã cho xây một tầng hầm dưới lòng đất của một số cửa hàng đồ sắt ở Hoài Châu, cửa hàng ban ngày đánh thiết "Ping Ping" rung động, làm che dấu tiếng động của tầng hầm.
Ai có thể nghĩ rằng hắn sẽ chế tạo vũ khí dưới cửa hàng rèn này? Thậm chí không ai biết rằng hắn đang kiểm soát những cửa hàng này.
Đúng lúc này, thị vệ của Ngô Duy từ bên ngoài đi vào, vừa thấy chủ tử nhìn xuống lầu cũng nghiêng người nhìn một cái, nhìn thấy người nữ tử bên cạnh xe ngựa, hắn có chút kinh ngạc nói: "Nữ tử đó không phải là người mà đại nhân đã khen quá minh diễm bắt mắt ở Quế Hoa Viên sao?"
Những mỹ nhân, luôn làm người ta có thể liếc một cái liền sâu sắc nhớ kỹ.
Thị vệ hỏi: "Đại nhân, ngài có muốn phái người đi tìm xem nữ tử này là nữ nhi của gia đình nào không?"
Nhìn thấy nữ tử đó lên xe ngựa, Ngô Duy thu lại ánh mắt cười: "Không vội, ta còn có chuyện quan trọng hơn. Hiện tại chuyện nữ tử này tạm gác qua một bên. Ngươi đã gửi thư cho Ngọc gia chưa?" Người thị vệ gật đầu, "Đã đưa rồi, chỉ là vừa vặn Ngọc Thịnh cùng vị cô gia kia không có ở trong phủ."
Ngô Duy gật đầu, ánh mắt đột nhiên thay đổi. Ánh mắt trở nên sắc bén hơn.
So với việc hứng thú nữ nhân, Ngô Duy hiện tại muốn thử một lần khí thế cường hãn của Bùi Cương.
Xem hắn có thực sự lợi hại hay không như lời của quản lý săn bắn nói, nếu người này lợi hại như vậy mà trở thành con rể của Ngọc gia, rất có thể sẽ trở thành kẻ ngáng đường!
Lại nói sau khi Ngọc Kiều trở về phủ, nàng nghe nói vị tổng binh kia gửi một phong thư cho Bùi cô gia.
Khi Ngọc Kiều nghe thấy điều này, nàng hoàn toàn ngốc.
Khi Bùi Cương trở lại sân vào buổi tối, mới phát hiện Ngọc Kiều tới tìm mình.
Ngọc Kiều làm gì còn có tâm trạng lo lắng dám hay không dám gặp Bùi Cương, nàng chỉ mong hắn ấy sớm quay lại. Vì vậy nàng ở đại sảnh hồi hộp đi qua đi lại nãy giờ.
Thấy Bùi Cương đã trở lại, kêu các nha hoàn lui đi. Sau đó nàng bước tới, nhỏ giọng hỏi: "Hiện tại có người nghe lén không?"
Bùi Cương lắc đầu, không nói những người đó có ngày ngày nghe lén hay không, hắn chỉ nói: "Trời chưa tối, bọn họ đều ẩn đi."
Nói xong, hắn liếc nhìn bộ giáp và đao trên bàn trong đại sảnh.
Khi Ngọc Kiều nghe hắn nói không, nàng thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt lo lắng, nàng lấy trong tay áo ra bức thư đưa cho hắn, rồi nói: "Hôm nay Ngô Duy gửi thư cho ngươi."
Bùi Cương nhẹ nhàng gật đầu: "Khi trở về phủ, ta đã nghe Phúc Toàn nói."
Nói xong, cầm lấy lá thư trong tay Ngọc Kiều, bình tĩnh mở ra, sau đó nhìn xuống.
Bùi Cương không còn là Bùi Cương "Không biết chữ", trong vài tháng nay, hắn đều tự học chữ.
Ngọc Kiều lo lắng hỏi: "Bức thư nói cái gì?"
Bùi Cương đặt bức thư xuống, nhìn chằm chằm Ngọc Kiều, giọng nói của hắn hơi trầm xuống, "Kiều nhi, ngươi đang quan tâm đến ta."
Ngữ khí rất khẳng định.
Ngọc Kiều trừng mắt nhìn hắn: "Có một chuyện, ta không phải thật sự vô tâm, chính là ta làm ngươi liên lụy, tự nhiên không thể không quan tâm đến sự sống chết của ngươi."
Nàng đang bất an, thế mà còn tâm trạng để nói nàng để ý hắn, chính là muốn nhìn nàng có bộ dáng sốt ruột vì hắn!
"Trong thư nói cái gì, ngươi mau nói cho ta biết." Ngọc Kiều càng thêm lo lắng thúc giục.
Ngọc Kiều đang lo lắng, nhưng Bùi Cương vẫn bình tĩnh nói: "Bức thư nói vào tháng năm sẽ phái người đón ta đến quân doanh."
Mặc dù Ngọc Kiều đã đoán được nội dung bức thư. Nhưng khi Bùi Cương nói lại điều này, mặt nàng vẫn tái mét.
Im lặng một lúc, hình như sực nhớ ra điều gì đó, nàng tự nhiên nắm lấy tay Bùi Cương và nói: "Ngươi theo ta. Hôm nay ta đã mua đồ bảo hộ cho ngươi" Nàng vừa
Nói vừa kéo Bùi Cương bước đến bàn với những dụng cụ bảo vệ và thnah đao.
Vừa định thả tay ra cho hắn xem đồ bảo hộ trên bàn, ai ngờ Bùi Cương lại bất ngờ trở tay lại cầm tay nàng. Ngọc Kiều giật mình và muốn thoát ra, nhưng hắn không chịu buông ra.
Quay lại bực mình nói, "Ngươi đang làm gì vậy.."
Nhưng khi nàng quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười nhạt trong đôi mắt đen láy của Bùi Cương mà nhìn mình, Ngọc Kiều ngay lập tức quên mất mình định nói gì.
Giọng nói trầm ấm và êm dịu của Bùi Cương lọt vào tai nàng.
"Ngươi quan tâm đến ta, nơi này của ta đập rất là nhanh." Vừa nói, hắn vừa đặt tay Ngọc Kiều lên trái tim mình.
Thịch Thịch Thịch..
Quả thực rất nhanh, nhưng tại sao Ngọc Kiều lại cảm thấy nhịp tim của mình đập mạnh hơn?