Ngọc Kiều và Bùi Cương vẫn chưa thành thân, nên hai người đi xe ngựa khác nhau.
Sau khi đi hơn nửa ngày, cả nhóm dừng lại nghỉ ngơi một chút và chỉnh đốn lại đội ngũ.
Ngọc Kiều bưng chén thuốc nóng mà Tang Tang mới sắc đi đến xe ngựa phía trước để tìm Bùi Cương, nhưng sau khi vén mành xe ngựa lên, nàng phát hiện ra rằng trong xe không có người, dò hỏi người khác, mới biết hắn ở bờ sông.
Trời đã bắt đầu sang đông rồi, gió lạnh bên sông thổi rất mạnh, vết thương trên người còn chưa lành hẳn, làm sao dám ra sông hóng gió lúc này?
Khuôn mặt Ngọc Kiều đột nhiên trầm xuống. Nhìn về phía dòng sông, nàng nhanh chóng tìm thấy bóng dáng của Bùi Cương.
Trong đám đông, Bùi Cương luôn là người nổi bật, Ngọc Kiều chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra.
Nàng đưa chén thuốc cho Tang Tang, phân phó vài việc, nàng liền đi về phía sông.
Khi Ngọc Kiều bước tới, nàng thấy Bùi Cương đang đứng phía sau những gã sai vặt, dường như đang nghe trộm những gì họ đang nói. Đột nhiên nàng buồn bực không biết khi nào Bùi Cương lại bát quái như vậy, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chân nàng bước nhanh hơn một ít.
Khi đến Dung Thành, có khoảng hai mươi người hộ tống và đi theo, đến giờ nghỉ ngơi thì tụ tập thành hai tốp ba người để ăn lương khô.
Cũng có vài người ngồi trên tảng đá bên sông gặm bánh bao, vì quay mặt ra sông nên không nhìn thấy Bùi Cương ở phía sau, nên càng có thêm nhiều lời đàm tiếu.
"Sáng nay khi ta đang giúp dọn đồ ở Xích Ngọc Tiểu viện, thấy Mạc thiếu gia đang nói chuyện một mình với tiểu thư. Hai người dường như đang nói chuyện gì đó. Nhìn rất là vui, tiểu thư còn đưa một phong thư cho Mạc thiếu gia, bỗng nhiên đâu Bùi cô gia xuất hiện, đen cái mặt lại."
"Khụ khụ khụ.."
Lúc này, phía sau bọn họ có một tiếng ho nhẹ, nhưng Không ai chú ý đến.
"Chậc chậc chậc, lúc ấy ta cũng nhìn thấy, khuôn mặt đó đen gần như đáy nồi. Thử nghĩ xem, Mạc thiếu gia năm nay đứng đầu kỳ thi. Lúc sau kinh khảo không phải là tiến sĩ hạng nhất, thì cũng là hạng nhì, sau này nhất định sẽ là quan chức, tương lai vô hạn, dáng vẻ như ngọc thụ lâm phong, cô gia chúng ta làm sao không khỏi mặt đen được". Người
Thứ ba nghe xong liền "hắc hắc hắc" cười một tiếng. Hắn cười nói: "Tiểu thư nhà ta còn đa tình hơn các lãng tử. Bây giờ mới định thân còn chưa thành thân. Có lẽ đây sau này trở thành cô gia chân chính, không nhất thiết phải như kia.."
"Khụ Khụ khụ!" Vừa rồi, tiếng ho của ngày càng lớn hơn.
Người thanh niên bị ngắt lời này nhíu mày thật chặt, quay đầu lại cực kỳ bất bình nói: "Ngay từ đầu, là ai không có nhãn lực mà ho khan.."
Ba ngưới quay đầu lại, khi nhìn thấy biểu mặt vô cảm của cô gia, mặt mày liền tái mét, gói bánh và túi nước trên tay rơi xuống đất.
Cơ hồ đều đứng lên, sau đó "Bùm" hướng Bùi Cương quỳ xuống, run rẩy gọi: "Bùi, Bùi cô gia.."
Phúc Toàn ho đến đỏ mặt, thấy đầu gối của họ quỳ thật mạnh xuống các tảng đá, thấy bọn họ đau đến hoảng.
Khi Ngọc Kiều bước đến chỗ của Bùi Cương, Ngọc Kiều bị giật mình bởi những người đột nhiên quỳ xuống, và ngạc nhiên hỏi: "Các ngươi sao vậy?"
Thân thể của những hạ nhân đó càng thêm run rẩy. Nhìn giống như một cái sàng.
"Chúng tiểu nhân không nên ở sau lưng nghị luận chủ tử.. Cầu xin Bùi, Bùi cô gia và tiểu thư, hãy tha chúng tiểu nhân lần này!"
Ngọc Kiều hơi nheo mắt nhìn đám hạ nhân, sau đó nhìn Bùi Cương. Khuôn mặt anh tuấn của hắn không chút biểu cảm, mà so với trước kia sắc mặt ba phần trầm mặc.
Âm thầm tự hỏi những hạ nhân này đã nói gì, có thể khiến Bùi Cương, người chưa bao giờ quan tâm người khác nói về mình như thế nào, lại không vui như thế.
Sau khi suy nghĩ, có một chút đáp án.
Chẳng lẽ nghị luận có quan hệ với nàng?
Chẳng lẽ.. nói hắn không xứng với nàng linh tinh nhàn thoại?
Nghĩ đến điều này, Ngọc Kiều cảm thấy có lẽ mình đoán đúng. Sau đó hắn nhìn về phía vài hạ nhân nói: "Nghị luận phía sau chủ tử, các ngươi biết kết cục là cái gì không, lần này ta sẽ phạt các ngươi, mỗi người đánh ba mươi trượng, trừ một tháng tiền lương, đến Ngô quản sự lãnh phạt đi."
Vài người run rẩy đứng dậy, hoảng sợ chạy đến chỗ nghỉ ngơi của Ngô quản sự. So với hình phạt này, họ thực sự sợ Bùi Cương hơn.
Nghe nói Bùi cô gia này đã giết rất nhiều người khi ở trên bãi săn, đối với hắn, giết người giống như cắt bắp vcải vậy, không biết ngày mai họ có thể sống để nhìn thấy mặt trời không!
Sau khi họ rời đi, Ngọc Kiều nhìn Bùi Cương và nói với vẻ không hài lòng: "Đến giờ uống thuốc, ngươi làm gì ở đây? Với lại bên sông gió mạnh, ngươi cũng không quan tâm đến cơ thể của mình, vạn nhất ngươi bị nhiễm phong hàn, thì ta sẽ không quan tâm đến ngươi nữa.."
Ngọc Kiều mới nói ra, Bùi Cương lạnh giọng nói: "Vậy ta trở về uống thuốc là được." Hắn
Phúc Toàn nói "A, sau đó lắc đầu:" Không có nha, phòng bếp chỉ có thuốc của Bùi cô gia. "
Ngọc Kiều cau mày và đờ đẫn nói:" Nếu không phải uống nhầm thuốc, làm sao sáng nay hắn giống người uống nhầm thuốc vậy? "
Đôi mắt nghi ngờ lại nhìn Phúc Toàn, Phúc Toàn lập tức giất mình vội vàng nói:" Nô tài không biết gì hết! "Sau đó liền vội vàng chạy theo Bùi Cương.
Kinh nghiệm trong quá khứ cho bản thân hắn biết rằng, nói nhiều sai nhiều, cách tốt nhất là không nói gì!
Nhìn bóng lưng của Phúc Toàn, Ngọc Kiều thì thào nói:" Rõ ràng là có chuyện, Bùi Cương là một cái hũ nút, có cái gì không thể nói thẳng sao? Ta cũng không phải con giun đũa trong bụng hắn. Làm sao biết hắn đang hờn dỗi cái gì.. "
Nói xong liền trở lại xe ngựa. Sau đó nàng nằm trên bộ lông mềm mại và tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với Bùi Cương.
Sau đó Tang Tang quay trở lại xe ngựa, Ngọc Kiều hỏi nàng:" Bùi Cương uống thuốc xong chưa? "
Tang Tang trả lời:" Uống xong rồi, nhưng nô tỳ cảm thấy hôm nay Bùi cô gia có gì đó không thích hợp "
Ngay khi Tang Tang nói, Ngọc Kiều đứng dậy và ngạc nhiên hỏi:" Ngươi cũng nghĩ vậy à? "
Tang Tang gật đầu.
Ngọc Kiều nghĩ nghĩ, có chút nghi hoặc nói:" Ta gần đây có phải hay không đối với hắn không quan tâm, bỏ bê hắn, cho nên trong lòng của hắn khó chịu? "
Bởi vì Dung Thành phồn vinh kém hơn Hoài Châu. Ngọc Kiều sợ rằng sẽ không thể tìm được dược liệu quý hiếm cho Bùi Cương ở Dung Thành, vì vậy mấy ngày trước nàng đã bận rộn tìm kiếm dược liệu trước khi rời đi. Và nàng cũng hơi bực mình về việc Bùi Cương dủng khổ nhục kế với mình, nên nàng cũng cố ý không đi nhìn hắn, và tránh mặt hắn, làm cho hắn nhận ra nàng cũng không phải là người dễ lừa gạt.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Ngọc Kiều tự hỏi có phải nàng đã làm hơi quá đáng hay không, rốt cuộc vết thương trên người hắn cũng là do nàng gây ra. Vết thương còn chưa khỏi mà nàng đã mấy ngày liền lạnh hắn, ngay cả những người tấm lòng bao dung cũng không tránh khỏi sinh ra một tia trái tim băng giá.
Sau khi suy nghĩ, Ngọc Kiều cảm thấy có lỗi, nói nhỏ:" Tối nay đến khách điếm, tôi sẽ đãi hắn ta một bữa ngon bồi thường cho hắn. "
Tang Tang suy nghĩ một lúc. Thì thầm gợi ý:" Tiểu thư, Bùi cô gia kia cũng không phải người chờ món ăn ngon, nếu tiểu thư tặng quà cho Bùi cô gia, Bùi cô gia nhất định sẽ rất vui. "
Tang Tang vừa nhắc nhở, Ngọc Kiều cũng có chủ ý.
" Tới khách điếm, ngươi lấy đôi bao tay găng bông cho ta, tiện thể chuẩn bị đường kim mũi chỉ. "
Tang Tang trên mặt vui vẻt, vội vàng đáp:" Hảo. "
Ngọc Kiều xưa nay luôn mạnh miệng nên nàng giải thích thêm một câu:" Ta không có thứ gì để đưa cho hắn, chỉ có đôi găng tay bông này thích hợp cho hắn thôi. "
Tang Tang chỉ mỉm cười, không dám nói thêm.
Không cần lên đường, chạng vạng tối, liền đến trấn nhỏ gần đây tìm một khách điếm dừng chân.
Trước khi trời tối, Ngọc Kiều thêu tên Bùi Cương lên găng tay bằng kim và chỉ.
Nàng nghĩ mặc dù đó không phải là chiếc găng tay do nàng tự làm, nhưng dù sao nàng cũng tự tay thêu tên trên đó, nên tâm ý của nàng chắc cũng đủ rồi.
Chỉ là Ngọc Kiều không giỏi nữ công, trước đây nàng nhất thời nhàm chán cho nên thêu một bức, nhưng khi hoàn thành nhìn cũng không ra đó là cái gì, cho nên thêu nửa chừng chỉ kém không lấy bao tay ra cắt, cái tên này thật đúng là quá phức tạp!
Ngọc Kiều đột nhiên hối hận, trước kia chắc nàng bị lừa đá nên mới đặt là Bùi Cương. Nếu lúc đó gọi là Bùi Dịch, nàng cũng không đến mức trời tối rồi mà vẫn chưa thêu xong!
Cuối cùng cũng phải mất nửa canh giờ sau mới thêu xong chữ" Bùi Cương ", Ngọc Kiều không ăn tối, sau khi hỏi Tang Tang phòng Bùi Cương ở đâu, nàng bước ra khỏi phòng.
Phòng Bùi Cương ở bên cạnh phòng Ngọc Kiều.
Sau khi Ngọc Kiều ở bên ngoài gõ cửa phòng, nàng kêu lên:" Bùi Cương, ngươi có ở đó không? "
Một lúc lâu sau Bùi Cương mới ra mở cửa, nhìn Ngọc Kiều, đôi mắt sâu thẳm, phân rõ không ra một tia cảm xúc.
Nhưng Ngọc Kiều có thể thấy rằng Bùi Cương có chút cảm xúc.
Bởi vì mỗi lần nàng chủ động đi tìm hắn, ánh mắt hắn như được phủ một tầng ánh sáng, lúc này lại rất mờ mịt.
Để dỗ dành hắn và tạo cho hắn sự bất ngờ, nàng giấu đôi găng tay sau lưng và cười nói với hắn:" Ta có đồ này cho ngươi. "
Bùi Cương im lặng và nói nhẹ:" Hôm nay ta mệt. Ta muốn nghỉ ngơi sớm để ngày mai còn lên đường. "Vừa
Nói cửa sắp đóng lại, Ngọc Kiều vội vàng đưa tay đỡ cửa, có chút không vui" Bùi Cương, ngươi đang sắc mặt với ta sao? "
Bùi Cương liếc nàng và im lặng một lúc. Sau đó nghiêng người nói với nàng:" Vào phòng nói chuyện đi. "
Thấy thái độ của hắn cuối cùng cũng dịu lại, Ngọc Kiều yên tâm, vì nàng luôn tin tưởng Bùi Cương nên nàng bước vào phòng không chút do dự..
Vừa định nói không cần đóng cửa, để không bị người khác hiểu lầm, ai ngờ Bùi Cương đứng canh cửa lại kiên quyết đóng cửa lại.
Ngọc Kiều: .
Tại sao nàng không khéo léo chút?
Như nhận ra dấu vết nguy hiểm, Ngọc Kiều vội vàng lấy găng tay ra đưa cho hắn. Ân cần nói:" Ta biết mấy ngày nay ta bỏ bê ngươi, cho nên mới đặc biệt thêu đôi găng tay này để đền bù cho ngươi. Ngươi đừng hờn dỗi nữa, được không? "
Nhìn thấy đôi găng tay bông trước mặt, Bùi Cương sửng sốt." Ngươi.. tự mình thêu? "
Ngọc Kiều lập tức ngẩng đầu lên vẻ đắc ý" Găng tay này là ta thắng ném thẻ vào bình rượu có được, còn cái tên trên bao tay là ta tự thêu. "
Ngữ khí này giống như đôi găng tay nàng là tự mình làm.
Bùi Cương nhận lấy chiếc găng tay từ tay nàng, sau khi nhìn kỹ, hắn phát hiện ra chữ" Bùi Cương "ngoằn ngoèo ở mép ống tay áo.
Ân, xác thực nàng đã tự tay thêu nó.
Nắm lấy bao tay hơi dùng sức, khóe miệng cũng không buông xuống như ban ngày, còn có một ít chút hướng lên trên.
Ngọc Kiều cẩn thận quan sát biểu hiện tinh tế trên gương mặt hắn, thấy mặt mày hắn thư hoãn, nàng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ tính hắn thật dễ dỗ, chỉ một đôi găng tay như vậy cũng khiến hắn tiêu tan oán khí.
Ngọc Kiều nhẹ nhõm nói:" Ta lớn chừng này cõng chưa bao giỡ dỗ ai. Ta xin lỗi ngươi, ngươi cũng không cho ta sắc mặt, vì thêu tên của ngươi nên giờ ta rất mệt. "Giãn cánh tay một chút, sau đó nói:" Ta mệt rồi, ta về phòng trước đi. "Vừa
Nói vừa sợ Bùi Cương chặn cửa, liền bước nhanh về phía cửa.
Nhưng khi định mở cửa, hắn đột nhiên duỗi tay, chặn đường nàng.
Bùi Cương nâng mắt lên và nhìn Ngọc Kiều.
Đôi mắt thâm thúy, trầm giọng hỏi nàng" Hôm nay khi ở trong đình
Rốt cuộc ngươi viết thư gì cho tên họ Mạc kia?"Ngọc Kiều sửng sốt, không phản ứng kịp.