Mỹ Nhân Xin Dừng Bước

Chương 52: Chương 52: So Với Cầm Thú Còn Cầm Thú Hơn!​




Đối với phép thử Âm dương đại pháp thì baba hắn đã thiết kế rất nhiều cái hố cho hắn nên Triệu Cương Băng có vẻ khá bất mãn với điều này. Hắn đã trưởng thành, mà trưởng thành rồi thì có thể làm chuyện của những người trưởng thành, nhưng lại không thể ooxx, vậy thì còn coi là trưởng thành cái gì chứ?
Nếu như có thể ooxx thì hắn có thể mò vào phòng của Hoàng Linh Linh rồi ...
Vừa nghĩ tới bộ ngực tròn trịa trắng như tuyết của Hoàng Linh Linh thì Triệu Cương Băng đã cảm thấy một dòng nước ấm bốc lên, tiểu Cương Băng đã muốn kiêu ngạo ngẩng đầu.
- Có thể khẳng định bây giờ cậu đang suy nghĩ cái gì đó rất thô bỉ.
Quách Phù Dung chăm chú nhìn Triệu Cương Băng, nói.
- Làm gì có!
Triệu Cương Băng kinh hãi, lẽ nào Quách Phù Dung này biết thuật độc tâm hay sao?
- Đáy quần của cậu thật sự đã bán đứng cậu!
Quách Phù Dung chỉ chỉ đáy quần Triệu Cương Băng.
Triệu Cương Băng cúi đầu nhìn xuống.
Con mẹ nó, bởi vì hắn mặc quần đùi mỏng manh nên đáy quần đã bị tiểu Cương Băng hơi đội lên.
- Cương Băng, cậu ...!
Mặt Hoàng Linh Linh đỏ lên, cô giận dữ nhìn Quách Phù Dung và Triệu Cương Băng, hờn dỗi, nói:
- Hai người các người là đồ lưu manh!
Nói cong, Hoàng Linh Linh xoay người chạy vào trong phòng của mình.
- Ôi Cương Băng, định lực còn chưa đủ đó nha, khi đối mặt với hai mỹ nữ mà lòng vẫn còn có thể bình tĩnh, không bị kích động thì cậu mới có thể được coi là nam nhân. Cậu bây giờ vẫn còn quá non nớt rồi!
Quách Phù Dung bất đắc dĩ lắc đầu, cũng xoay người vào trong phòng mình.

Triệu Cương Băng bất đắc dĩ nhìn xuống dưới người.
Cái thứ này quả thật biết gây rắc rối đây!
Tiểu Cương Băng tỏ vẻ mình rất vô tội.
Rạng sáng hôm sau, Triệu Cương Băng vẫn thức dậy rất sớm, nhưng mà lúc vừa mở cửa thì Triệu Cương Băng thấy được một tấm thẻ trên đất.
Trên thẻ mang theo hương thơm, còn có một hàng chữ nhỏ.
- Em trai Cương Băng, cảm ơn em!
Triệu Cương Băng cười cười, cầm lấy tấm thẻ cất vào, sau đó rời khỏi nhà.
Sau khi chạy bộ xong thì Triệu Cương Băng chạy đi mua bánh bao với sữa dê tươi, sau khi trở về còn luộc thêm mấy cái trứng gà.
Sắc mặt Quách Phù Dung trắng bệch, đúng là buông thả dục vọng quá độ sao? Triệu Cương Băng tuyệt đối không tin, dựa theo kinh nghiệm của mình, biểu hiện của Quách Phù Dung rõ ràng là bị nội thương!
Nhưng mà, Quách Phù Dung không nói, Triệu Cương Băng cũng lười hỏi, không phải mỗi người đều có những bí mật hay sao?
Sau khi luộc trứng gà xong, Triệu Cương Băng đi vào phòng, từ trong phòng lấy ra một cái bình thủy tinh nho nhỏ, trong bình có một ít chất lỏng màu trắng.
- Thuốc này giúp bình phục rất tốt, hừ, ta đây làm chuyện tốt chưa bao giờ lưu danh lại!
Triệu Cương Băng vừa nói vừa nhỏ mấy giọt thuốc vào trong ly sữa, sau khi làm xong những thứ này thì Triệu Cương Băng rời khỏi nhà.
Trong trường học.
Lớp mười hai tám vốn đi học rất sớm nên bây giờ có vẻ rất ồn ào, rất nhiều người đều đang ở đây nói về chuyện ngày hôm qua.
Dựa vào tin tức do lớp mười hai năm truyền tới, nghe đâu Trần Đạo đã nhập viện do chấn động não, đáng lẽ tiền thuốc là muốn Triệu Cương Băng chi nhưng mà do Hà Hiểu Nhu ra sức giúp đỡ nên nhà trường đồng ý chi trả tiền thuốc men.
Nghe đến đó, Triệu Cương Băng đối với Hà Hiểu Nhu cảm nhận được một sự thay đổi rất lớn. Người này là chị bà con của vợ chưa cưới, cô ấy luôn đề phòng mình, bây giờ lại vì mình mà làm như vậy, thật sự làm cho người ta không ngờ tới.
- Cảm ơn lão sư!
Triệu Cương Băng đặc biệt chạy tới trước mặt Hà Hiểu Nhu bày tỏ lòng biết ơn.
- Tôi chỉ làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của một lão sư mà thôi, không cần cảm ơn tôi, cậu cũng đã vì lớp mà giành được vinh quang mà.
Hà Hiểu Nhu có vẻ làm việc rất công bằng, nói:
- Nhưng mà cậu cũng đừng tưởng rằng vì vậy mà tôi sẽ đồng ý chuyện của cậu với Lâm Thư Nhã, dĩ nhiên chuyện này tôi cũng không thể quản được, nhưng mà trong tay tôi thì cậu đừng nghĩ có thể cua được Lâm Thư Nhã, đối với tính cách của những thiếu gia công tử các cậu, so với người khác tôi hiểu rất rõ.
- Việc này, Hà lão sư, tại sao cô lại không đồng ý chuyện của em và Lâm Thư Nhã chứ? Nói như thế nào thì cô ấy cũng là vị hôn thê của em mà!
Triệu Cương Băng nói.
- Cậu cho rằng tôi sẽ nhẫn tâm nhìn em họ của mình rơi vào tay của một tên cầm thú hay sao?
Hà Hiểu Nhu hỏi.
- Hà lão sư, đây là do cô có thành kiến với em rồi!
Triệu Cương Băng nói nghiêm túc.
- Cái này tôi cũng mặc kệ, dù sao thì ít nhất lúc tôi vẫn còn là chủ nhiệm lớp này thì cậu đàng hoàng một chút cho tôi, lòng dạ Thư Nhã yếu mềm nhưng cậu đừng tưởng rằng cậu có thể vì vậy mà lừa gạt nó.
Triệu Cương Băng bất đắc dĩ quay lại lớp học.
- Cương Băng ca, hôm qua thực sự là anh rất khí phách đó nha!
Chu Đồng Ngôn ôm Triệu Cương Băng, liền nói tiếp:

- Trọng Khấu, Điêu Bảo, Lăng Thị đều bị anh đánh đến chấn thương! Anh Cương Băng, em đối với anh rất là sùng bái đó nha, cứ như nước sông cuồn cuộn trùng trùng điệp điệp vậy đó, lại giống như đang phát tình vậy, càng không thể dừng lại được!
- Tên béo này, ý cậu nói tôi là cầm thú hay sao?
Triệu Cương Băng nhìn Chu béo, hỏi.
- Em có nói như vậy đâu chứ?
Chu béo nghi ngờ hỏi lại.
Triệu Cương Băng nói: - Cậu mới vừa nói đó!
- Làm sao có thể.
Chu Đồng Ngôn liền vội vàng lắc đầu.
Triệu Cương Băng còn chưa kịp vui mừng thì Chu Đồng Ngôn lại tiếp tục nói:
- Cương Băng ca, anh so với cầm thú còn cầm thú hơn nữa í!
- Mẹ kiếp! Đúng rồi, cậu còn nợ tôi đấy. Mau cởi áo ra rồi ra nhà thi đấu nhảy múa cưỡi ngựa đi, còn đâm bông cúc nữa đấy, còn không mau đi đi.
- Cương Băng ca, đột nhiên em bị bệnh nặng rồi, không thể khiêu vũ được đâu, em phải đi vệ sinh đây, tạm biệt.
****
Lịch học sáng nay hết sức nhẹ nhàng, lúc xế chiều, Triệu Cương Băng nhận được một cái tin.
Mã Phong Phong dường như cũng nằm viện. Về phần nguyên nhân nằm viện thì hình như bởi vì cái tu huýt quá lớn, sau khi nuốt vào thì không kéo ra ngoài được.
Triệu Cương Băng có vẻ hết sức đồng cảm.
Nếu nói như vậy thì trong vòng một tuần lễ mà trường trung học Hạo Nguyệt có tới 3 người vì Triệu Cương Băng mà nhập viện.
Không thể không nói, Triệu Cương Băng vẫn là người có lực sát thương rất lớn.
Mà lúc này, ở phòng làm việc của hiệu trưởng.
- Lão Vương nè, trận đấu ngày hôm qua ông thấy sao? Cậu học sinh Triệu Cương Băng kia rõ ràng là một phần tử bạo lực đó!
Chu Hải có vẻ trầm trọng, nói tiếp:
- Mã chủ nhiệm của chúng ta vì Triệu Cương Băng mà hôm nay phải làm phẫu thuật kia kìa.

Vương Lâm vừa nhìn văn kiện, vừa nói:
- Lão Hải nè, chuyện này bên đổng sự hội cũng có phản ánh rồi, haizzz, nhưng mà đợi một thời gian nữa xem sao, chờ sau khi có kết quả kỳ thi giữa kỳ rồi hãy nói.
- Ừ, nhưng mà lão Chu nè, lúc thi giữa kỳ hãy để tôi đi làm giám thị lớp mười hai tám nha, được không?
Chu Hải hảo.
- Việc này, chính ông làm đi chứ!
Vương Lâm lại nói:
- Ông làm việc tôi rất yên tâm.
Rất nhanh, lịch học một ngày đã kết thúc.
- Cương Băng, em vừa nghe được một tin cực hot đó.
Sau khi tan học Chu Đồng Ngôn kéo Triệu Cương Băng qua một bên, nói:
- Dường như nhóm mười chị em đang có ý định gì với anh đó!
- Hả? Ý gì?
Triệu Cương Băng cười hỏi.
- Lâm Như Hoa bắn tiếng, nói muốn giáo huấn anh, Cương Băng, anh thấy thế nào?
Chu Đồng Ngôn hỏi.
- Đám con gái đó có thể làm gì hả? Nếu họ thật sự muốn làm khó tôi thì không phải tôi vẫn còn có cậu hay sao?
Triệu Cương Băng ôm vai Chu Đồng Ngôn, nói:
- Nếu bị đánh thì chúng ta cùng bị đánh ...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.