Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 107: Hạt dưa vàng



Dưới ánh nắng, Trình Dao Dao đi giày cao gót đến gần, sườn xám nhẹ nhàng lay động, giống như đi ra từ giấc mộng xưa cũ. Hôm nay cô mặc đồ rực rỡ, tóc mái ngang trán uốn cong, môi anh đào đỏ tươi, chỉ có lông mày nhăn nhó tức giận.

Bộ dáng tối qua cô nằm sấp trong ngực hắn khóc nói không muốn xa rời ngoan hơn nhiều.

Trình Dao Dao đứng cách Tạ Chiêu hai mét, khoanh tay nhìn hắn.

Mắt Tạ Chiêu chứa ý cười: “Em Dao Dao.”

Trình Dao Dao nắm chặt áo khoác mới có dũng khí nói: “Làm sao?”

Tạ Chiêu ngạc nhiên gọi: “Em Dao Dao, đến đây.”

Trình Dao Dao cảnh giác vuốt tóc lộ ra đôi tai đỏ bừng, cô mạnh miệng: “Anh gọi đến thì em phải đến sao? Anh coi em là Cường Cường à? Anh đừng mơ mà ra lệnh cho em! Chúng ta… Chúng ta chia tay rồi!”

Cô không nhìn thấy biểu hiện của Tạ Chiêu nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt giống như muốn in hai cái dấu trêи mặt cô vậy.

Lòng bàn tay Trình Dao Dao đổ mồ hôi vẫn không chịu cúi đầu. Đêm qua trở về cô nghĩ cả đêm, bây giờ Tạ Chiêu càng ngày càng quá đáng, rõ ràng hắn cũng không muốn chia tay, vì sao còn ép cô thành bộ dạng này, vừa cưỡng ép vừa đùa giỡn cô!

Cả người cô căng cứng một lúc lâu cũng không thấy Tạ Chiêu đáp lại.

Giọng nói của Tạ Chiêu bình tĩnh, nghe kỹ còn có một chút cưng chiều: “Anh đi chuyến xe lửa tối nay.”

Lòng Trình Dao Dao mềm nhũn, cô mạnh miệng nói: “Liên quan gì đến em! Chúng ta chia tay rồi!”

Vừa nói đến hai chứ “Chia tay”, Trình Dao Dao bĩu môi.

Bàn tay Tạ Chiêu để xuôi bên người nắm chặt, hắn nhịn xúc động muốn sờ mặt cô, nói: “Chia tay cũng không thể đi tạm biệt anh sao?”

Hắn nhàn nhạt nói tiếp: “Còn bĩu môi, người khác đang nhìn em đó.”

“!!!” Trình Dao Dao nổi giận đùng đùng đi ra ngoài cổng chính.

Hai người một trước một sau đi đến chỗ tường rào bên cạnh cổng chính. Chỗ này yên tĩnh không có người, có thể ngăn cản ánh mắt hóng hớt của nhóm người. Nhưng lúc hai người ở một mình với nhau, không khí xẩu hổ lập tức nổi lên…

Dù sao hai người đã nói chia tay rồi…

Trình Dao Dao nhìn chằm chằm mũi chân mình, hầm hừ nói: “Tối nay em còn phải quay phim, không đưa anh ra trạm xe lửa được. Anh sắp xếp đồ cẩn thận, mua ít đồ ăn trêи xe.”

Trình Dao Dao dặn dò làm khóe môi Tạ Chiêu cong lên, bầu không khí thả lỏng dần: “Anh biết rồi.”

Tạ Chiêu lấy một thứ trong túi ra, nói: “Đưa tay ra.”

“Anh muốn làm gì?” Trình Dao Dao lập tức giấu hai tay ra sau lưng. Lúc hai người còn ôn tập, Trình Dao Dao thường bị đánh vào tay, cô đã tạo thành phản xạ có điều kiện.

Tạ Chiêu yên lặng nhìn cô, mở bàn tay mình ra, một thỏi vàng nhỏ lấp lánh.

“Hạt dưa vàng!” Lông mày Trình Dao Dao dựng ngược lên: “Anh lấy ở đâu ra? Anh vẫn buôn bán vàng sao?”

“Không phải.” Tạ Chiêu đưa cho cô: “Vàng thỏi quá nổi bật, cho em cái này.”

Trình Dao Dao giậm chân nói: “Anh còn nói không phải, hạt dưa vàng này ở đâu ra?”

Tạ Chiêu nhíu mày. Hôm nay Tạ Chiêu đến tìm Đổng Đại Quân, Hoàng Lục bị đánh chỉ còn nửa cái mạng. Một túi vàng thỏi, đây là tất cả gia sản của Đổng Đại Quân, vậy mà Hoàng Lục làm mất rồi! Đổng Đại Quân quyết tâm muốn mạng của Hoàng Lục.

Lúc Tạ Chiêu ném túi vàng lên bàn, Hoàng Lục cảm thấy Tạ Chiêu giống như thần tiên xuống trần, những người khác cũng chấn động. Đây là vàng đó! Cứ tưởng khoản tiền đã mất, ai ngờ Tạ Chiêu còn trả lại túi vàng này?

Hoàng Lục kϊƈɦ động khóc nức nở, Đổng Đại Quân lập tức lấy 3 thỏi vàng tặng Tạ Chiêu, còn muốn nhận hắn làm anh em, muốn hợp tác với hắn làm một đơn hàng lớn! Ông còn thề chờ người tố cáo Tạ Chiêu ra tù sẽ chặt hai ngón tay của hắn để xin lỗi Tạ Chiêu!

Tạ Chiêu từ chối, hắn chỉ lấy mấy hạt dưa vàng, xem như nể mặt mũi của Đổng Đại Quân. Nghĩ đến hành động vụng trộm giẫm vàng hôm qua của Trình Dao Dao, có lẽ cô ấy sẽ thích.

“Không phải đầu cơ trục lợi. Em không cần thì anh ném đi.”

Những hạt dưa vàng được đúc như thật, sáng lấp lánh, vừa nhìn liền cảm thấy vui sướиɠ.

“Không cần thì phí!” Trình Dao Dao lấy ví nhỏ ra đựng hạt dưa vàng vào, lại có thêm một ít tiền riêng rồi.

Ngón tay nhỏ nhắn của cô sượt qua lòng bàn tay thô ráp nổi lên dòng điện nhỏ, dương khí cấp tốc chui vào bên trong người.

Trình Dao Dao không thèm. Hôm qua Tạ Chiêu hôn cô rát cả lưỡi rồi, bây giờ cô có rất nhiều dương khí. Chờ cất xong hạt dưa vàng cuối cùng, Trình Dao Dao hỏi: “Hôm qua anh nói… Nói muốn tích lũy vốn làm ăn, anh cần bao nhiêu tiền mới đủ?”

Sự chú ý của Tạ Chiêu đều rơi vào cảm giác nóng bỏng trong lòng bàn tay, hắn thuận miệng nói: “10 nghìn.”

“10 nghìn…” Trình Dao Dao tính toán. Lãi ròng của một bình nấm tương là 5 đồng, cô phải bán được 2000 bình nấm tương mới kiếm được 10 nghìn đồng. Nhưng cô bận rộn từ mùa hè sang mùa thu cũng chỉ kiếm được 180 đồng.

Trình Dao Dao nghịch hạt dưa vàng, đầu ngón tay vô thức chạm vào lòng bàn tay Tạ Chiêu.

Hô hấp của Tạ Chiêu nặng nề, hắn nắm chặt ngón tay cô: “Em cố ý?”

“A?” Trình Dao Dao lấy lại tinh thần, mắt Tạ Chiêu đỏ bừng nhìn cô chằm chằm. Trình Dao Dao lập tức rút tay về: “Sao anh lại trừng em?”

Tạ Chiêu nhắm mắt lại thở sâu, hắn khôi phục giọng nói dịu dàng: “Sau khi anh về, em phải ngoan ngoãn ở trong đoàn làm phim, không được gây chuyện.”

Mắt Trình Dao Dao hơi đỏ, cô rút tay về, ồn ào nói: “Chờ em về nhà, em sẽ nói những việc anh đã làm ở Tô Châu với bà nội!”

Về nhà? Tạ Chiêu nghe rõ lời này, tâm tình hắn tốt lên: “Ừm. Em phải ngoan vào, anh chờ em về nhà… tố cáo anh.”

Trời chiều chiếu qua mái tóc ngắn đen nhánh của Tạ Chiêu, gương mặt đẹp trai, trong đôi mắt hẹp dài mơ hờ hiện lên sự yêu thương lưu luyến.

Trình Dao Dao có cảm giác không chân thật. Cô thực sự chia tay với Tạ Chiêu sao? Tạ Chiêu cũng không phản đối. Cô chưa từng chia tay với ai, nhưng cô biết chia tay không phải kiểu này.

Nếu chia tay rồi, vì sao Tạ Chiêu còn tặng quà cho cô? Vì sao dịu dàng với cô như vậy? Còn… Còn hôn cô!

Ấm áp trêи môi thoáng qua liền biến mất.

Trình Dao Dao mở to mắt sững sờ nhìn gương mặt Tạ Chiêu ngay gần mình. Tiếng nói của Trình Dao Dao nhỏ như muỗi, môi cũng không dám mở to: “Làm gì…”

“Không muốn?” Hơi thở hai người hòa vào nhau, môi Tạ Chiêu như có như không chạm vào cô. Ánh mắt Tạ Chiêu lưu luyến trêи mặt cô giống như mang theo sự tìm tòi nghiên cứu.

Nhưng Trình Dao Dao không dính lên như trước đây, cô đẩy mặt hắn ra, dáng vẻ tức giận: “Không muốn!”

Tâm tình trong mắt Tạ Chiêu rất phức tạp, hắn đứng thẳng người cười: “Em Dao Dao, hẹn gặp lại.”



Tạ Chiêu rời đi được hai ngày, bọt nước trong đoàn làm phim kéo dài không tan.

Từ khi Tạ Chiêu rời đi, Trình Dao Dao giống như bông hoa tươi bị mất nước, tính tình cũng nóng nảy hơn. Ai có mắt cũng nhìn ra Trình Dao Dao và người yêu xảy ra chuyện.

Mạnh Duệ thấy cơ hội của mình đã tới, hắn mượn cơ hội tập luyện bày tỏ với Trình Dao Dao, Trình Dao Dao không lưu tình mắng hắn một trận. Sau đó, đạo diễn Vinh gọi Mạnh Duệ tới giáo huận một trận nữa, cấm hắn không được có ý đồ gì với diễn viên nữ ở đoàn làm phim.

Mấy người đàn ông khác thích Trình Dao Dao còn chưa kịp ra tay, họ chế giễu Mạnh Duệ mơ mộng hão huyền muốn hái bông hoa hồng này nhưng lại bị gai đâm, họ âm thầm may mắn vì mình không ra tay, nếu không người mất mặt chính là mình.

Thái độ của Lưu Duyệt khác thường, cô ấy không tới trêu chọc Trình Dao Dao nữa. Dạo này cô ấy thường xin phép ra ngoài, nghe nói trong nhà có việc. Đoàn làm phim bí mật nói cô ấy có đối tượng, gia đình nhà trai cực kỳ tốt.

Trình Dao Dao không có hứng thú với mấy thứ nhảm nhí này, tâm tình của cô đang hỏng bét đây.

Mùa thu đông ở Tô Châu ướt lạnh, người đi trong sương sớm mặc quần áo dày nhưng vẫn lạnh. Buổi tối nằm co ro trong chăn, chăn mềm hơi ẩm đắp trêи người cực kỳ khó chịu. Cô quấn chặt tấm thảm nhung, ôm bình nước nóng nhưng cũng chỉ tốt hơn một chút.

Mỗi khi đến thời điểm này, Trình Dao Dao lại nhớ về thôn Điềm Thủy, vòng ôm của Tạ Chiêu ấm áp hơn bình nước nóng nhiều. Trình Dao Dao bị suy nghĩ không có tiền đồ này chọc tức, cô phụng phịu lăn qua lăn lại trêи giường, tức giận rất lâu mới đi ngủ.

Việc quay phim ở niên đại này không chặt chẽ như ở đời sau, vì thời gian có hạn nên họ sẽ giảm bát cảnh quay, sau đó tập trung nhóm diễn viên vào một chỗ quay cho xong. Việc quay phim dựa theo diễn biến của kịch bản, phần diễn về sau của Trình Dao Dao giảm bớt dần, lúc này cô mới thở phào, không còn khổ cực như vậy nữa, thỉnh thoảng cô có thể ngủ nướng.

Đạo diễn thấy bộ dáng mất hồn của Trình Dao Dao thì bắt đầu phát giác lương tâm: “Dao Dao, mấy ngày này cô không phải diễn nhiều, có thời gian rảnh thì ra ngoài chơi với Mạnh Thư. Nhưng tôi nói trước, cô không thể đi một mình, nếu không tôi sẽ không cho cô ra ngoài nữa!”

Lời của đạo diễn cũng không thể làm tinh thần Trình Dao Dao vui lên: “À.”

Đạo diễn Vinh buồn cười nói: “Tiểu Tạ đến tìm cô thì cô không để ý đến cậu ta, bây giờ lại ngồi đây bày ra bộ dáng này, làm như vậy cũng không thấy Tiểu Tạ đâu! Bây giờ phòng làm việc của tôi không có ai, cô muốn gọi điện thoại thì gọi.”

Trình Dao Dao đỏ mặt nói: “Bộ dáng của tôi làm sao? Liên quan gì đến Tạ Chiêu? Tôi không muốn gọi điện thoại.”

“Được, được, không liên quan.” Đột nhiên đạo diễn Vinh xoa tay cười nói: “Dao Dao, dầu cua lần trước của cô… Tôi gửi một bình về nhà, vợ tôi rất thích, cô còn dầu cua không?”

Trình Dao Dao chống cằm: “Hết lâu rồi… Ơ?”

Bóng đèn trong đầu Trình Dao Dao sáng rực, sao cô có thể quên đám người này? Bây giờ cua rất to, làm dầu cua thích hợp nhất. Trình Dao Dao vừa nghĩ liền làm, mấy ngày nay không có cảnh quay nào, cô xin nghỉ, hào hứng chạy đi tìm Mạnh Thư.

Trêи bến đò, người đến người đi. Hôm nay là ngày họp chợ, bên cạnh bến đò rất náo nhiệt, người bán hàng đi xuyên qua đám người tìm khách hàng. Mắm tôm, cua ướp, củ cấu, bột củ sen, còn có bánh ngọt hoa quế nóng hổi. Trình Dao Dao mua 5 phân tiền một cái, cô và Mạnh Thư chia đôi mỗi người một nửa, mùi vị ngọt ngào hòa với mùi thơm của gạo nếp làm tăng độ mềm dẻo.

Gió ở bờ sông vừa lạnh vừa ẩm ướt mang theo mùi tanh của tôm cá thổi qua làm cả người rét lạnh. Mặt Trình Dao Dao trắng nõn, gió thổi qua vừa đau vừa đỏ. Lúc đầu cô còn chê khăn trùm đầu của Mạnh Thư lỗi thời, bây giờ cô cực kỳ hâm mộ.

Hai người đi dạo dọc theo bờ sông, Trình Dao Dao không có hứng thú với loại mặt hàng khác, cô chỉ muốn mua cua.

Thời tiết lạnh dần, cua sông càng ngày càng mập, đặc biệt là cua đực. Cua đực có muộn hơn cua cái nhưng thịt và gạch cua rất ngon. Đáng tiếc làm dầu cua phải chọn cua cái, Trình Dao Dao tìm một vòng cũng không thấy loại cua thích hợp.

Nhóm người chèo thuyền biết Mạnh Thư, họ nhiệt tình chào hàng, bên trong giỏ đầy tôm cá nhảy nhót.

Trình Dao Dao không ưng nhà nào cả: “Cua nhà ông lão lần trước tốt nhất.”

Mạn Thư không nhìn ra sự khác biệt: “Tôi thấy cua hai nhà trước cũng được, giá cả phù hợp!”

Trình Dao Dao sờ cằm như ông cụ: “Tiền nào của nấy, chất lượng tốt, cua cái nhiều gạch sẽ làm món ăn ngon hơn!”

Mấy ngày này Trình Dao Dao rảnh rỗi sẽ đến nhà ăn làm ít đồ ăn, Mạnh Thư cũng được nếm thử rất nhiều, cô bội phục sát đất tài nấu ăn của Trình Dao Dao, đương nhiên cô sẽ tin tưởng Trình Dao Dao. Hai người đi tìm một vòng nữa nhưng vẫn không thấy ông lão kia, Trình Dao Dao không thể làm gì khác hơn: “Quay lại xem cua nhà vừa rồi đi, cua nhà đấy cũng được.”

Vừa rồi có một người chèo thuyền bán cua nhưng không to lắm, chỉ 5 mao một cân, rất rẻ. Hai người đang muốn quay về, bỗng nhiên vạt áo của Trình Dao Dao bị giật giật.

“Làm gì vậy!” Trình Dao Dao giật mình kêu lên.

Mạnh Thư cũng vội vàng kéo Trình Dao Dao ra phía sau: “Ai dám giở trò lưu manh?”

Trình Dao Dao nhìn lại, sau lưng không có ai cả. Tiếng nói trẻ con vang lên: “Em không giở trò lưu manh…”

Trình Dao Dao nhìn xuống, có một bé trai đang ngửa đầu nhìn mình. Đứa bé này mặc áo bông dày, mặt mũi linh động, bé mập mặt đen, đây là cháu trai của ông lão lần trước.

Trình Dao Dao cười: “Là em à.”

Bé mập mặt đen kéo vạt áo của Trình Dao Dao: “Chị, chị muốn mua cua sao? Đến nhà em mua cua đi.”

Trình Dao Dao nói: “Em nghe trộm chúng ta nói chuyện.”

Bé mập mặt đen xua tay nói: “Em thấy các chị đi lại hai vòng xung quanh đây, các chị đang tìm ông em đúng không? Em nói rồi, cua nhà em ngon nhất, người ăn rồi sẽ quay lại mua nữa!”

Bé trai chỉ tầm 5,6 tuổi nhưng cực kỳ thông minh, miệng nhỏ nói rõ ràng. Trình Dao Dao và Mạnh Thư nhìn nhau, Mạnh Thư kinh ngạc cười to: “Trời ơi, em mới bao nhiêu tuổi mà đã biết làm ăn ghê ha! Ông em đâu? Sao không thấy thuyền nhà em ở đây?”

Mắt Tiểu Hắc đảo lòng vòng, bé đi trước dẫn đường nói: “Ông em ở thuyền bên kia, hai chị đi theo em.”

Tiểu Hắc đi trước mấy bước, bé quay đầu dùng sức vẫy tay Trình Dao Dao: “Các chị đi theo em!”

Mạnh Thư nhỏ giọng nói với Trình Dao Dao: “Mắt tiểu quỷ này xoay chuyển không ngừng, nhất định có chuyện gì đó.”

Trình Dao Dao cảm thấy hứng thú nói: “Chúng ta đi xem thử. Dù sao ở đây cũng có rất nhiều người.”

Tiểu Hắc vừa đi vừa quay đầu nhìn, bé sợ hai người Trình Dao Dao không đi theo, miệng bé ngọt ngào nói chuyện với Trình Dao Dao, còn giới thiệu tên của mình, bé tên là A Phúc.

Trình Dao Dao vuốt đầu A Phúc cười nói: “Em không giống A Phúc lớn gì cả nhỉ?”

Hai người đi theo A Phúc dọc theo bờ sông một lúc lâu mới nhìn rõ một chiếc thuyền đơn độc đõ ở bên bờ. Chiếc thuyền cũ kỹ rách rưới, bếp lò ở đầu thuyền nấu mấy thứ hỗn loạn bay ra mùi hương nhàn nhạt, hơn nữa còn có mùi thuốc mơ hồ.

A Phúc chân ngắn nhảy lên thuyền, gọi: “Ông ơi, ông ơi, chị xinh đẹp mua cua lần trước lại đến rồi!”

Trong khoang thuyền truyền ra tiếng ho khan, một lát sau vang lên tiếng nói già nua: “Khụ khụ, hôm nay chúng ta không bắt cua, cháu không được quấy rối.”

Mạnh Thư nghe xong tức giận nói: “Tốt lắm thằng nhỏ tinh quái dám lừa chúng ta?”

A Phúc giải thích: “Không phải! Ông em khỏe rồi sẽ đi bắt cua liền! Đến lúc đó nhà em bán rẻ hơn cho các chị!”

A Phúc gấp gáp rơi nước mắt. Trình Dao Dao vội kéo Mạnh Thư nói: “Được rồi, được rồi, ông của bé bị bệnh thì phải.”

Ông lão đánh cá mặc một cái áo bông dày đi ra, mùi thuốc trong không khí rất nồng. Mấy ngày không thấy, bộ dáng của ông tiều tụy đi nhiều, tóc hoa râm bay theo gió, ông vỗ đầu cháu trai, mặt mũi tràn đầy áy náy nói với Trình Dao Dao: “Cháu trai của ông không hiểu chuyện, khụ khụ… Hôm nay ông bệnh không đi bắt cua được, làm chậm trễ các cháu rồi.”

Ông lão tầm 70 tuổi, cháu trai mới 5,6 tuổi, hai ông cháu sống nương tựa vào nhau trêи chiếc thuyền hỏng này, không biết bên trong còn đáng thương thế nào nữa.

A Phúc bị phê bình cúi đầu xuống, mu bàn tay lau nước mặt trêи mặt, tủi thân không chịu được.

Mạnh Thư mềm lòng nói: “Được rồi, thân thể của ông không có chuyện gì chứ?”

“Người kiếm ăn trêи thuyền, mạng sống rẻ bèo! Không có chuyện gì… Khụ khụ…” Ông lão nói mấy câu ho khan đến mức đứng không vững.

Trình Dao Dao vội nói: “Ông đi vào nghỉ đi ạ!”

Ông lão liên tục xin lỗi Trình Dao Dao và Mạnh Thư, sau đó chậm rãi quay về khoang thuyền. Chỉ còn A Phúc rầu rĩ nói: “Em không lừa chị, ông em chỉ bị cảm thôi, ngày mai khỏe lên sẽ đi bắt cá. Trước kia ông nội bị bệnh, ngày thứ hai sẽ khỏe lại ngay!”

Ông lão lớn tuổi rồi, bệnh cũng không nhẹ, sao có thể khỏe nhanh như vậy. Trong lòng Mạnh Thư thở dài kéo A Phúc qua lau mặt cho bé: “Là chị không tốt, chị không nên nói em. Dao Dao, em có đường không?”

Trêи người Trình Dao Dao luôn cất một ít đồ ăn vặt có thể dỗ trẻ con. Mạnh Thư ngẩng đầu hỏi thì thấy Trình Dao Dao đi lên thuyền, cô loạng choạng đứng ở đầu thuyền, không biết đang làm cái gì. Mạnh Thư gọi: “Dao Dao, cô đang làm gì thế?”

A Phúc cũng vội vàng nhảy lên thuyền: “Chị, chị làm gì vậy?”

Trình Dao Dao xắn tay áo mở nắp nồi ra nhìn: “Không phải em nói ông bị cảm sao? Có gừng không? Cho gừng vào cháo ăn đổ mồ hôi thì tốt rồi.”

“Có ạ.” A Phúc gãi đầu: “Ông nội uống một bát canh gừng nhưng vẫn chưa khỏe lại.”

Trình Dao Dao cười thần bí: “Chị có tay nghề nấu đồ ăn bằng thuốc giỏi nhất, ông em ăn vào nhất định sẽ khỏe lên.”

Mắt A Phúc sáng ngời, bé vội vàng tìm một củ gừng và dao nhỏ đưa cho Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao cắt gừng thành sợi mỏng cho vào nồi cháo. Trong nồi cháo chỉ có một ít gạo chưa xay kỹ, cháo rất loảng, có thẻ thấy sinh hoạt của hai ông cháu rất khổ. Trình Dao Dao quấy đều nồi cháo, thừa dịp cho một ít linh tuyền vào cháo.

Trình Dao Dao dặn dò A Phúc: “Nồi cháo này để ông em ăn biết không?”

Ông lão cao tuổi, thân thể yếu ớt, Trình Dao Dao cho một nửa bát linh tuyền vào đó, hi vọng có thể hiệu quả. Nếu Tạ Chiêu ở đây có thể cung cấp vô hạn dương khí, cô sẽ nấu một nồi linh tuyền, nhưng bây giờ phải dùng tiết kiệm chút.

A Phúc gật đầu: “Vâng! Em giữ lại để ông ăn!”

“Bé ngoan.” Trình Dao Dao sờ đầu bé, cô đưa mấy tấm phiếu lương thực và một đồng tiền cho bé.

A Phúc mở to mắt nhìn, Trình Dao Dao giơ ngón tay đặt lên miệng nháy mắt nhìn về phía khoang thuyền: “Xuỵt!”

A Phúc ngậm miệng nhưng bé vẫn xua tay. Trình Dao Dao nhỏ giọng nói: “Em cầm tiền đi mua bánh màn thầu ăn, ông em bị bệnh, ăn cháo thôi chưa đủ.”

Trình Dao Dao nhét tiền vào tay A Phúc. Tay nhỏ A Phúc nắm tiền, không dám lấy mà cũng không nỡ đẩy ra, ông từng dạy bé không thể tùy tiện nhận đồ của người khác, nhưng ông đang bệnh, bé rất muốn cho ông ăn đồ tốt.

Trình Dao Dao nhìn bé xoắn xuýt thì cười nói: “Đừng lo, đây là tiền cọc chị đưa trước cho em. Em có biết tiền cọc là gì không? Chờ ông em khỏe, chị còn muốn đến mua cua nữa.”

“Em hiểu!” Lúc này A Phúc mới thoải mái, mắt bé sáng ngời nói: “Chị, chờ ông khỏe rồi, chúng ta sẽ bán loại cua tốt nhất cho chị, còn… còn bán rẻ cho chị!”

A Phúc giơ ngón tay đầy thịt nói: “Rẻ 1… 5 phân tiền!”

Trình Dao Dao cười mắng: “Thằng nhóc thối, nhỏ mọn như vậy à?”

A Phúc cười hắc hắc, bé học giọng điệu của người lớn: “Đây là giá vốn nha.”

Trình Dao Dao xuống thuyền rời đi cùng Mạnh Thư. Trình Dao Dao đi xa rồi quay đầu nhìn, A Phúc nho nhỏ vẫn đứng ở đầu thuyền vẫy tay với hai người.

Mạnh Thư không mua được cua, ngược lại nhìn Trình Dao Dao làm được việc tốt. Cô thở dài: “Đáng thương quá. Ông lão bệnh nặng, không biết bao lâu mới khỏe lại, chúng ta đến chỗ khác mua cua đi.”

Trình Dao Dao cười nói: “Ngày mai ông ấy sẽ khỏe lại thôi.”

Mạnh Thư không tin: “Cô còn biết coi số mạng sao?”

Trình Dao Dao cười không nói.

Chậm trễ một lúc lâu, Trình Dao Dao và Mạnh Thư quay lại chỗ người chèo thuyền lúc nãy mua cua. Mạnh Thư trả giá 5 mao một cân, mua 10 cân cua cái và mấy con cua đực đang giơ càng muốn kẹp.

Hai ngời không về nhà ăn mà trực tiếp đi vào trong một cái hẻm nhỏ. Bên trong cùng có một ngôi nhả nhỏ đóng chặt cửa, đầu bờ tường có một cây ngô đồng khô nhô lên, cửa đồng bị hăn gỉ.

Mạnh Thư đập cửa: “Lý Tú Trân có nhà không?”

Cửa nhanh chóng được mở, một người phụ nữ da trắng mặc áo bông màu xanh cười nói: “Mời vào.”

Lý Tú Trân rất ít nói, bà bê hai chén nước cho Trình Dao Dao và Mạnh Thư, tự mình cầm giỏ cua đi vào trong bếp.

Trình Dao Dao kinh ngạc nhìn xung quanh ngôi nhà nhỏ, cô hỏi Mạnh Thư: “Sao cô có thể tìm được nơi này vậy?”

Ngôi nhà đơn sơ nhưng được dọn dẹp rất sạch. Cảm giác đầu tiên khi gặp Lý Tú Trân là sạch sẽ, nhanh nhẹn. Bà búi tóc, mặc áo bông kiểu dáng cũ. Ngồi trong căn nhà này, Trình Dao Dao cảm giác giống như về thời cổ đại.

Mạnh Thư cười nói: “Ông Lý tìm giúp tôi đấy. Trước khi giải phóng, bà ấy làm việc ở quán cơm, chuyên môn bóc vỏ cua, tay nghề đặc biệt đó!”

Trình Dao Dao hứng thú: “Chúng ta đi xem thử đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.