Lâm Đan Đan và Lâm Bình Bình không đi tới, hai người nói thầm: “Chỉ là một kiểu tóc mà thôi, cô ta nhất định phải tết cầu kỳ, cách ăn mặc thì như yêu tinh!”
Lâm Bình Bình cũng nói: “Chả thế, tóc dày như vậy, lúc gội đầu tốn nhiều xà phòng thơm lắm!”
Trình Nặc Nặc cũng nhìn chằm chằm Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao nghiêng đầu, ánh nắng chiếu lên gương mặt dịu dàng, mềm mại, làn da trắng nõn gần như trong suốt, lông mi đen nhánh cong lên, mũi nhỏ cao thẳng, đôi môi đỏ như hoa hồng, ngay cả mái tóc cũng sáng lấp lánh.
Các cơ trêи mặt Trình Nặc Nặc run rẩy, ánh mắt không che hết sự ác độc và… tham lam. Ánh mắt cô nhìn từ người Trình Dao Dao chuyển sang bình nước. Một bình nước trà đặt tùy tiện trêи mặt đất, không đóng cả nắp lại.
Trình Nặc Nặc cảm thấy cổ họng bốc lửa, cô xòe tay ra nhìn. Từ lúc cô uống trộm nước trong bình hoa ở phòng Trình Dao Dao, qua mấy hôm, làn da khô vàng tốt hơn nhiều rồi.
Đợi lấy lại linh tuyền, mọi thứ sẽ trở về nguyên trạng.
Trình Nặc Nặc cụp mắt, chất độc trong lòng không ngừng ấp ủ lên men, sau đó chờ cơ hội bộc phát.
Bàn tay Hàn Nhân xuyên qua mái tóc đen nhánh mềm mại, đôi tay nhanh nhẹn tết bím tóc con rết xinh đẹp, dây buộc tóc màu xanh da trời buộc dưới đuôi tóc lay động như cánh bướm.
Trình Dao Dao xoay người lại, cô vuốt bím tóc để sang một bên vai. Mấy cô gái lại ồn ào khen ngợi.
Không có cô gái nào không thích làm đẹp, nhưng ở niên đại này không có nhiều tạp chí thời thượng và blog làm đẹp, thẩm mỹ trong mắt họ dựa vào mẹ mình và các chương trình phát thanh — màu sắc quần áo càng đỏ càng đẹp, càng nhiều hoa càng tốt, mái tóc phải buộc thẳng trơn bóng, áo khoác phải rộng rãi để che đường cong trêи cơ thể.
Trình Dao Dao xuất hiện trực tiếp phá vỡ và sửa lại thẩm mỹ quan của các cô.
Trình Dao Dao rất đẹp, nhưng cô không giống mấy cô gái ở trong phim— họ đều là chiến sĩ thi đua, mạnh khỏe đầy đặn, hai má luôn hồng rực khỏe mạnh. Da cô trắng nõn, cô mặc quần so gì cũng hiện ra dáng người thướt tha, mềm mại như hồ ly tinh. Nghe nói lúc cô mới đến nông thôn, ngày nào cũng mặc trang phục phương Tây làm việc ở ruộng.
Trình Dao Dao rất ít khi ra ngoài, lần nào cô ra ngoài cũng có thể làm mấy cô gái trong thôn thảo luận nhiệt liệt một phen. Các cô đều phân biệt kỹ các mẫu quần áo trêи người Trình Dao Dao, nếu hôm nay Trình Dao Dao mặc váy hồng đi ra ngoài, một vài ngày sau mấy cô gái trong thôn liền mặc quần áo, váy vóc màu hồng.
Quần áo mới còn chưa mặc được mấy, Trình Dao Dao lại xuất hiện trước mặt mọi người, cô suy nghĩ khác người mặc một cái áo lông dệt kim màu xám hở cổ, màu sắc lạnh lẽo cứng rắn chiếu lên làn da trắng môi đỏ càng làm nổi bật sự xinh đẹp của cô. Mấy cô gái lại ồn ào tìm áo lông màu xám, có người còn lấy áo len của bố cắt đi may lại. Có trời mới biết Trình Dao Dao sợ lạnh nên mặc quần áo của Tạ Chiêu mà thôi.
Một cô gái can đảm sờ mái tóc của Trình Dao Dao, cô nói: “Thanh niên trí thức Trình tết kiểu này đẹp quá!”
“Cô biết kiểu khác không, cô dạy tôi đi! Bình thường mẹ tôi tết chặt cho tôi, thật sự xấu muốn chết!”
Trình Dao Dao cười nói: “Biết, tôi biết mấy kiểu nữa, tôi tết một kiểu cho cô.”
Cô gái kia tháo bím tóc ra. Đầu năm nay các cô gái đều để tóc dài, nhưng tóc không dày và đen nhánh như Trình Dao Dao. Trình Dao Dao quan sát gương mặt cô gái này, sau đó tết bím tóc kiểu Hàn cho cô.
Thấy Trình Dao Dao hào phóng như thế, mấy cô gái còn lại đều chen vào vây kín Trình Dao Dao.
Các cô không dám sờ bím tóc của Trình Dao Dao, họ chỉ hâm mộ nói: “Mái tóc của thanh niên trí thức Trình dày quá đi, vừa đen vừa dày, một bím tóc của cô gần bằng hai bím tóc của tôi.”
Trình Dao Dao đang tết tóc chưa kịp lên tiếng thì Hàn Nhân nhanh miệng nói: “Tóc của Dao Dao rất đáng tiền đó! Lần trước ông lão ra giá 8 đồng để mua, bây giờ dài như này rồi, nhất định bán được 10 đồng!”
Trương Hiểu Phong đẩy cô, mấy cô gái khác đã la ầm lên: “8 đồng! Thanh niên trí thức Trình, sao cô không bán? Lần trước tôi bán được có 3 khối!”
Hàn Nhân bị Trương Hiểu Phong trừng mắt, cô biết mình lỡ lời nên vội vàng cười cắt ngang: “Tóc Dao Dao rất đẹp, sao nỡ cắt chứ.”
“Đúng đấy, thanh niên trí thức Trình cũng không thiếu tiền.” Một cô gái nói: “Tóc của cô giữ lại mới đẹp, giống như tiên nữ vậy.”
Bỗng nhiên Lưu Mẫn Hà ngồi cách đó không xa ngẩng đầu lên, mái tóc bết lại dính vào mặt, cô nhìn chằm chằm mái tóc Trình Dao Dao không chớp mắt. Lưu Mẫn Hà nắm chặt lá thư trong tay, anh cô muốn kết hôn, nhà chị dâu nhất định đòi 88 đồng mới bằng lòng kết hôn. Cô làm gì có tiền, nếu mái tóc này ở trêи đầu mình, cô đã bán lâu rồi, sau đó giúp anh trai lấy vợ, sớm ngày nối dõi tông đường cho gia đình.
Dạ dày lại phát ra tiếng ùng ục, Lưu Mẫn Hà lấy một nắm chè khô từ trong túi ra lén cho vào miệng, vừa đắng vừa chát, mặt cô không thay đổi nuốt lá chè xuống.
Lưu Mẫn Hà thở dài, cô ấn bụng để đè nén cơn đói. Đói, cô thật sự đói lắm rồi. Lúc trước đi theo Trình Dao Dao, cô có thể ăn no nê một thời gian, cuộc sống còn tốt hơn lúc ở nhà. Nhưng về sau Trình Dao Dao có người mới thì đá văng cô ra như chó.
“Cháu đói quá!” Trình Dao Dao vội vàng chạy vào bếp.
Trong phòng bếp tràn ngập mùi canh gà hầm sâm. Trình Dao Dao mở nắp nồi, mùi thơm mê người bay vào mặt: “Mùi canh gà hầm sâm này chuẩn vị nhất! Nhưng trời không có tuyết, sao lại ăn canh gà hầm sâm tốt như vậy ạ?”
Bà Tạ nói: “Cày bừa vụ xuân khổ cực, dạo này ngày nào Chiêu ca nhi mệt mỏi gầy cả người, bà muốn bồi bổ cho nó.”
Mặt Trình Dao Dao đầy dấu chấm hỏi. Tạ Chiêu cần bồi bổ sao? Cô nói: “Cháu đói!”
Bà Tạ mặc tạp dề xào hoa tỏi, bà nghe thế liền nói: “Trong tủ có bánh ngọt, vợ Lâm Quý mang tới, cháu ăn trước đi, chờ Chiêu ca nhi về thì ăn cơm luôn.”
Trình Dao Dao mở tủ ra, tủ gỗ dùng một tấm ván gỗ ngăn thành 2 tầng, tầng dưới để bát đũa, tầng trêи để mấy loại đồ khô như đường phèn, mứt táo, mộc nhĩ trắng, 7,8 bình rau ngâm và một đĩa bánh ngọt.
Trình Dao Dao ăn hai ba miếng, bánh ngọt có mùi rượu: “Bánh ngọt ngon quá, nhưng rượu gạo hơi nhừ rồi.”
Bà Tạ cười nói: “Nhìn cháu kén ăn kìa. Bánh ngọt vợ Lâm Quý làm nổi danh đó.”
Trình Dao Dao uống ừng ực hết một chén trà nóng, cuối cùng cô cũng không thấy đói bụng nữa. Cô cậm một cái bánh ngọt đi đến cạnh bà Tạ, cô vừa ăn vừa nói: “Cháu cũng biết làm! Chờ Chiêu ca nhi được nghỉ, cháu sẽ làm cho mọi người ăn.”
“Cháu lại gọi Chiêu ca nhi, để nó nghe thấy nó lại kéo bím tóc cháu.”
“Cháu cũng không gọi trước mặt anh ấy mà. Bà nội không được mách đâu đó.”
“Đi đi, vào trong sân xem thức ăn của gà còn không, chỉ biết mạnh miệng với bà.”
“Cháu không đi đâu, cháu ở cùng với bà, cháu phiền không ạ? Không phiền!”
Tạ Chiêu vừa vào cửa đã thấy Trình Dao Dao quấn quanh bà Tạ. Mùi thức ăn quen thuộc bay trong sân, mèo mập và mèo trắng nằm ngủ trêи đệm, mọi thứ đều yên tĩnh.
Khóe môi Tạ Chiêu cong lên, một ngày mệt rã rời đều tan thành mây khói.
Tạ Chiêu cởi giày quân đội dính đầy bùn ra, sau đó cất cuốc đi, mèo trắng nghe thấy tiếng động thì kêu meo meo nhảy dựng lên, nó chạy ra sân sau. Mặc dù mèo trắng cho Trình Dao Dao tới gần nhưng nó vẫn sợ người cao lớn này.
Cường Cường thấy mèo trắng bị Tạ Chiêu dọa sợ thì tức giận kêu meo meo, nó nhảy đến ôm chân Tạ Chiêu bắt đầu cào. Móng vuốt sắc bén không vươn ra, nó chỉ hùng hồ cào.
Tạ Chiêu hành động như thường, hắn kệ Cường Cường treo trêи người đi đến cửa phòng bếp nhìn thoáng qua Trình Dao Dao, cô nói: “Bà nội, em Dao Dao.”
Bà Tạ cao hứng nói: “Chiêu ca nhi về rồi à, nhanh rửa tay đi, cơm xong rồi đây.”
Tạ Chiêu gật đầu, Trình Dao Dao đi ra đưa nửa cái bánh ngọt cho hắn: “Anh ăn đi.”
Lòng Tạ Chiêu ngọt như mật, hắn chưa ăn đã say rồi: “Em Dao Dao ăn đi.”
Trình Dao Dao lắc đầu nói: “Em ăn no rồi, em còn phải giữ bụng để ăn canh gà hầm sâm.”
Tạ Chiêu ăn nốt nửa cái bánh ngọt, bánh mềm ngòn ngọt mang theo mùi hoa đào nhàn nhạt.
Tạ Chiêu rửa tay chân xong về phòng bếp ăn cơm, Cường Cường vẫn ôm chặt đùi hắn.
Bà Tạ và Trình Dao Dao thay nhau dỗ nó nhưng bốn cái chân của nó vẫn ôm chặt đùi Tạ Chiêu không chịu buông ra, mặt nó tràn ngập sự quật cường. Nó như bà lão bị đụng phải trêи đường cái, Tạ Chiêu không bồi thường cho bạn gái nó, nó nhất định không buông tha.
Bà Tạ nói: “Lúc trước đặt tên xấu quá mà, đúng là một đứa cứng đầu!”
Cường Cường giống như hiểu ý bà Tạ, nó kêu “meo meo”.
Bà Tạ bật cười.
Tạ Chiêu nói: “Không sao đâu, để nó ôm đi.”
“Đúng, không để ý đến nó, chúng ta ăn thịt gà, không cho Cường Cường ăn.” Trình Dao Dao uống một ngụm canh gà, cô thoải mái thở dài: “Ngon quá.”
Bà Tạ rửa tay nhé nhỏ thịt gà nóng hổi ra, bà đặt vào bát Trình Dao Dao và Tạ Chiêu: “Ăn nhanh đi, chất dinh dưỡng của sâm đều ở trong thịt, thịt gà rất bổ đó. Lúc bà còn bé, dì bà đều nấu canh gà hầm sâm vào mùa đông, cả nhà rất thích ăn. Lúc đó bà được chăm sóc tốt nên bây giờ lớn tuổi rồi cũng không sợ lạnh! Dao Dao sợ lanh, cháu ăn nhiều vào.”
Canh gà hầm sâm dùng gà mái nuôi 3,4 tháng, móc sạch nội tạng bên trong ra, sau đó nhồi gạo nếp, nhân sâm, ngân hạnh, tỏi, hoàng kỳ, đương quy, táo khô vào, cuối cùng buộc chặt lại cho vào nồi đất hầm với lửa nhỏ.
Bà Tạ nấu nhừ thịt gà, canh gà trắng mịn nổi lên ít váng dầu, vừa ngon vừa thoải mái. Tạ Chiêu uống mấy bát, cả người đổ mồ hôi cực kỳ dễ chịu.
Bà Tạ bớt thịt gà trong nồi ra. Thịt gà hầm nhừ nhưng không bị rơi lung tung, xé nhẹ là được. Bà Tạ vừa thổi vừa xé thịt gà nóng hổi để vào bát Tạ Chiêu và Trình Dao Dao, bà cười hớn hở nói: “Mau ăn đi.”
Trình Dao Dao ăn đến nỗi gương mặt hồng rực như hoa hồng nở rộ, đôi môi trơn như bôi dầu: “Ngon quá. Bà nội, sao trước kia bà không nấu, cháu muốn ăn mỗi ngày luôn!”
Bà Tạ cười nói: “Nhân sâm rất quý! Lúc trước Chiêu ca nhi mua về làm thuốc bồi bổ thân thể cho bà nhưng bà không nỡ dùng. Bây giờ sức khỏe của bà cũng tốt rồi, dùng làm thuốc thì phí, bà liền nấu canh gà hầm sâm cho các cháu.”
Tạ Chiêu nói: “Em Dao Dao thích thì mai anh lấy mấy cây nhân sâm về.”
Bà Tạ quở trách: “Sao có thể ăn canh gà hầm sâm mỗi ngày được, cẩn thận bổ quá mức đó! Cháu đừng chiều con bé!”
Bà Tạ còn chưa nói xong, một cái đầu lông xù chui từ trong ngực bà ra: “Meo! Meo!”
Cường Cường ngẩng cái mặt nhỏ lên nhìn bà Tạ kêu meo meo, nó lại đặt móng vuốt lên bàn nhưng bị Trình Dao Dao dùng đũa gõ một cái.
Cường Cường kêu meo meo, nó ɭϊếʍ móng vuốt không dính mỡ gà, bộ dáng vừa thèm vừa đáng thương.
Bà Tạ lập tức nhét một miếng thịt gà vào miệng Cường Cường: “Cho mày ăn được chưa? Ngon không?”
Cường Cường cắn thịt gà, nó dùng răng nanh nhỏ xé thịt gà ăn say sưa ngon lành.
Trình Dao Dao tức giận nói: “Bà cũng chiều Cường Cường như vậy mà!”
Cô vừa nói xong, bên trong miệng cũng được nhét một miếng thịt gà. Đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu sáng như đuốc, giống như chứa rất nhiều ngôi sao ở bên trong: “Anh chiều em.”
“Hừ!” Lúc này Trình Dao Dao mới đắc ý, cô nhai rồi nuốt miếng thịt trong miệng, vừa trơn vừa mềm, đây là thịt ở phần đùi gà.
Một nồi canh gà hầm sâm ăn đã nghiền, Trình Dao Dao và bà Tạ không ăn nhiều, chỗ còn lại đều để cho Tạ Chiêu ăn.
Bà Tạ cười không ngừng: “Chiêu ca nhi ăn nhiều ghê, ngay cả canh cũng uống hết sạch, không còn cái gì cả!”
Trình Dao Dao nói: “Anh ấy ăn xong lập tức đi ra ngoài, có phải no quá không ạ?”
Lúc tối Trình Dao Dao liền biết. Không phải Tạ Chiêu ăn quá no, mà là bổ quá mức.