Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 158: Ngọc bội thật hay giả



Mắt Trình Dao Dao bị che lại bằng vải, tay và chân cũng bị trói lại bằng dây thừng, cả người bị vứt trêи đống rơm bẩn thỉu. Mặt đất khô cứng nhấp nhô chọc vào người cô. Lúc này Trình Dao Dao không quan tâm đến việc bẩn hay không, cô nằm yên trêи đất một lúc lâu, đầu óc hốt hoảng phân tích tình huống trước mắt.

Lúc cô hái rau khúc trêи sườn núi thì thấy một cái bóng đi từ đằng sau tới. Trình Dao Dao tưởng là cô gái nào đùa giỡn, muốn đứng đằng sau dọa cô. Cô còn chưa kịp mở miệng thì bị che miệng lại lôi đi.

Bên kia sườn dốc có một cái khe sâu nửa mét, đám cỏ mọc xung quanh tạo thành góc chết. Một cô gái nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn, nhưng cô chỉ thấy bụi cây lắc lư một cái, không có điều gì khác lạ.

Trình Dao Dao bị bịt kín miệng, cô trơ mắt nhìn cô gái kia đi xa. Người phía sau dùng cái khăn hôi thối che mũi và miệng cô lại.

Đến khi Trình Dao Dao tỉnh dậy, dầu óc vẫn hỗn loạn. Cô uống mấy giọt linh tuyền, tinh thần mới rõ ràng.

Chưa bao giờ Trình Dao Dao nhớ Tạ Chiêu như lúc này. Sáng nay lúc đi ra cửa, Tạ Chiêu đến phòng cô chào tạm biệt, cô còn không cho hắn hôn. Sớm biết như này, sáng nay cô sẽ không trêu đùa hắn đâu.

Nghĩ tới đây, Trình Dao Dao nín khóc. Cô vừa nghĩ đến Tạ Chiêu vừa ép mình bình tĩnh, sau đó sắp xếp lại tình huống bây giờ.

Đây là một căn phòng bỏ hoang. Trình Dao Dao ngủi thấy mùi gỗ mục nát, rơm rạ bên dưới chân khô ráo, tro bụi làm người ta bị sặc.

Vùng ngoại ô ở thôn Điềm Thủy thường có mấy căn phòng bỏ hoang như này, tường đất đứng lẳng lặng, nóc nhà và cửa sổ bằng gỗ mục nát, bên trong chất đầy rơm rạ và ván giường hỏng, cỏ dại mọc tươi tốt, nó chui từ mặt đất bò lên cửa sổ rồi ra ngoài.

Mũi Trình Dao Dao khẽ ngửi, cô ngửi thấy vị ngọt của quả mâm xôi, đến Tiết Thanh minh, đồi núi ở thôn Điềm Thủy mọc đầy quả mâm xôi.

Cô vẫn ở thôn Điềm Thủy! Trình Dao Dao dùng sức, hai tay cọ vào nhau, dây thừng trói rất chặt, cô cọ đến mức da thịt nóng bỏng đau đớn.

“Két két”, cửa phòng mở ra, hai người đi vào bên trong, bước chân một nặng một nhẹ. Sau khi họ đi vào thì đóng cửa lại.

Trình Dao Dao không động đậy, cô nắm cứng đờ trêи đất giả chết.

Giọng người đàn ông trung niên vang lên: “Cô ấy còn chưa tỉnh, có phải thuốc hơi nặng rồi không?”

“Không chết được đâu.” Giọng nữ mềm mại như lưỡi rắn độc vang lên.

Trình Nặc Nặc! Trình Dao Dao ức chế không chịu nổi, cô giận run cả người. Tiếng nói trêи đỉnh đầu lại vang lên: “Xem ra thật sự ngủ say nha. Tôi gọi cô ta dậy.”

Trình Nặc Nặc ngồi xuống trước mặt Trình Dao Dao, Trình Dao Dao có thể ngủi thấy mùi hôi trêи người cô ta. Trình Dao Dao nín thở, trước mắt cô là một vùng tăm tối, cô không thấy rõ vẻ mặt của Trình Nặc Nặc, không biết cô ta muốn làm gì.

Trình Nặc Nặc hiểu rõ cách làm người sợ hãi nhất, cô ngồi xổm trước mặt Trình Dao Dao, cái gì đó lạnh buốt chạm lên mắt cô, nó di chuyển qua lớp vải.

Mũi kéo chạm vào mắt Trình Dao Dao.

Trình Nặc Nặc cười sung sướиɠ: “Tôi biết cô tỉnh rồi.”

Hàm răng Trình Dao Dao run lên, cô cắn răng giả chết đến cùng.

Trình Nặc Nặc dùng sức, cái kéo sắc bén đâm thủng mảnh vải chạm thẳng vào mí mắt Trình Dao Dao. Sự lạnh lẽo đau đớn làm Trình Dao Dao chảy nước mắt, cô cắn môi, cuối cùng không chịu nổi nữa kêu lên.

Trình Nặc Nặc vui vẻ: “Ha ha, không giả chết nữa à?”

“Ưm Ưm!” Miệng Trình Dao Dao bị vải bố buộc lại, cô nói: “Trình Nặc Nặc, cô định làm gì?”

“Tôi định làm gì?” Trình Nặc Nặc cười lạnh: “Cô đoán xem.”

Trình Nặc Nặc tháo ải bịt mắt Trình Dao Dao ra, trước mắt cô vẫn lờ mờ mơ hồ.

Trình Dao Dao cố gắng mở to mắt nhìn, ánh mắt dần dần thích ứng mới nhìn rõ xung quanh, đây là một căn phòng bỏ hoag khô ráo, nóc phòng rất thấp, Trình Nặc Nặc đứng trước mặt cô, bên cạnh là một người đàn ông trung niên.

Trình Dao Dao nhận ra hắn, lúc đi cùng Tạ Chiêu đến ruộng đậu nành làm việc, sáng sớm cô đi sớm gặp người đàn ông này. Người này còn tốt bụng nói Tạ Chiêu còn chưa tới, sau đó bảo cô phải chú ý an toàn. Về sau lúc cô ra cửa thường thấy người này, hắn ở trong đám người nhìn cô.

Trình Dao Dao đã quen với việc mọi người nhìn mình nên không để ở trong lòng.

Sao hắn lại ở cùng Trình Nặc Nặc?

Thấy Trình Dao Dao nhận ra mình, người đàn ông sợ hãi: “Sao cô lại tháo vải bịt mắt ra?”

Trình Nặc Nặc cười lạnh: “Dù sao cũng không thể giữ cô ta lại được, cô ta nhìn thấy anh hay không thì có gì khác nhau?”

Lòng Trình Dao Dao lạnh lẽo. Bọn họ muốn giết người diệt khẩu?

Nhưng khi cô nghe thấy lời tiếp theo của Trình Dao Dao, cô mới biết gì là sự sợ hãi thật sự.

“Ngày nào anh cũng giống như chó nhìn lén cô ta, bây gườ người ở ngay trước mặt anh…” Da mặt khô gầy của Trình Nặc Nặc nổi lên ý cười mập mờ, cô nhìn người đàn ông thả lỏng thì dụ dỗ: “Chờ tôi tìm được vật tôi cần, cô ta để tùy anh xử lý.”

Hô hấp của người đàn ông trở nên nặng nề, ánh mắt hiện lên ɖu͙ƈ vọng tham lam, hắn nhìn chằm chằm Trình Dao Dao nằm trêи đất.

Sợi tóc đen nhánh của Trình Dao Dao rối tung, gương mặt xinh đẹp cũng dính đầy bùn đất, bộ dáng chật vật giống như bông hoa đổ xuống đất. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể chạm vào người con gái này, dù chết cũng cam tâm!

Lòng Trình Dao Dao lạnh buốt, cô không nhịn được lùi về phía sau. Nhưng váy bị một bàn chân bẩn thịu giẫm lên.

Trình Nặc Nặc đứng trước người cô, thân hình tiều tụy gầy gò được ngược sáng giống như quái vật bò ra từ địa ngục.

“Hiếm khi thấy cô sợ hãi như vậy. Sao cô không cầu xin hả? Nói chuyện đi!” Trình Nặc Nặc nghi ngờ hỏi, cái kéo sắc nhọn quét qua gương mặt trắng nõn của Trình Dao Dao.

Lưỡi kéo lạnh lẽo chạm vào da thịt làm mắt Trình Dao Dao đỏ ửng, cô không chịu khuất phục trừng mắt nhìn Trình Nặc Nặc.

Trình Nặc Nặc cười lạnh, cái kéo vạch xuống một đường.

Trình Dao Dao nhắm chặt mắt lại. Nhưng không có sự đau đớn. Trình Nặc Nặc kêu đau đớn, cây kéo bị ném xuống đất. Cô tức giận nói: “Anh làm cái gì vậy?”

Người đàn ông tham lam nhìn mặt Trình Dao Dao: “Đừng chạm vào mặt cô ấy.”

Trình Nặc Nặc cười lạnh: “Mặt rách thì cô ta vẫn còn thân hình kia. Đừng quên, nếu không dựa vào tôi, anh có cơ hội này sao?”

Người đàn ông cắn răng nói: “Dù sao cô cũng không được động vào mặt của cô ấy. Cô biết mặt cô ấy trị giá bao nhiêu không? Muốn làm gì thì làm nhanh đi!”

Trình Nặc Nặc kéo căng mặt, lúc này cô mới bỏ qua. Người đàn ông đi ra người trông coi, Trình Nặc Nặc nói với Trình Dao Dao: “Cô nhìn đi, đến bước đường này rồi mà vẫn dùng nó dụ dỗ đàn ông được.”

Trình Dao Dao im lặng nhìn cô.

Mặt Trình Nặc Nặc co rúm lại, cô tát một phát vào mặt Trình Dao Dao, cái tay vụt qua Trình Dao Dao, gương mặt cô nóng bỏng, Trình Nặc Nặc nói tiếp: “Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tôi! Cô xứng sao? Chờ cô biến thành người đàn bà ɖâʍ đãng, tôi xem có thằng đàn ông nào nhìn cô nữa không!”

Trình Dao Dao đau đớn, nước mặt bị sự tức giận kéo về.

Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ bị đánh!

Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao liếc Trình Nặc Nặc, cô trào phúng: “Cái gì gọi là người đàn bà ɖâʍ đãng? Bị đàn ông cưỡng hϊế͙p͙ thì coi là ɖâʍ đãng sao? Vậy tự nguyện làm loạn với Thẩm Yến thì gọi là gì?”

“Cô!” Trình Nặc Nặc điên cuồng nhào lên túm tóc Trình Dao Dao: “Cô nói câu nữa xem! Cô có tin tôi giết cô luôn không hả?”

Trình Dao Dao coi thường: “Cô muốn giết tôi thì cần gì phải phí công bắt tôi đến đây.”

Bàn tay Trình Nặc Nặc buông lỏng ra. Trình Dao Dao lén thở phào, cô thấy Trình Nặc Nặc lấy một miếng ngọc bội ra.

Ánh sáng xuyên qua nóc nhà chiếu vào căn phòng nhỏ, Trình Dao Dao nhìn rõ miếng ngọc kia. Ngọc bội hình tròn khắc hoa văn phức tạp, cái này giống hệt miếng ngọc bội Trình Nặc Nặc ăn trộm lúc trước.

Trình Nặc Nặc nhìn chằm chằm cô, cô ta cố ý nói chậm: “Cô cũng biết sự tồn tại của linh tuyền đúng không? Chỉ cần cô giao nó ra, tôi sẽ bỏ qua chô cô.”

Có quỷ mới tin cô. Trình Dao Dao im lặng. Nếu giao linh tuyền ra, Trình Nặc Nặc sẽ đưa mình cho tên đàn ông ở bên ngoài ngay.

Trình Nặc Nặc trực tiếp lục lọi cả người Trình Dao Dao nhưng không phát hiện ra cái gì cả. Nước trong bình của Trình Dao Dao chỉ là nước trà thông thường mà thôi.

Trình Nặc Nặc nhìn Trình Dao Dao nói: “Rốt cuộc cô giấu linh tuyền ở đâu? Chẳng lẽ… Nó ở trong thân thể cô?”

Lông mi Trình Dao Dao run lên, động tác này không trốn khỏi mắt Trình Nặc Nặc.

Trình Nặc Nặc cười đắc ý: “Tôi đã nghi ngờ từ trước rồi. Vì sao từ lúc tôi mất linh tuyền, cô lại trở nên đẹp hơn? Lúc trước cô không biết nấu cơm, nhưng bây giờ ngày nào nhóm Hàn Nhân cũng khen tài nấu ăn của cô. Còn có con ma bệnh Tiểu Thu hay bông hoa trêи bệ cửa sổ của cô…”

Trình Dao Dao cắt ngang lời cô: “Quả nhiên cô trộm nước trong bình. Đêm đó nhà tôi có trộm, có phải là cô không?”

Trình Nặc Nặc cười ra tiếng, cô không có chút xấu hổ nào: “Tôi chỉ muốn lấy lại đồ của tôi mà thôi.”

Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao lộ ra sự trào phúng, cô nhắc nhở: “Cô đừng có quên, ngọc bội đó là đồ mẹ tôi lưu lại.”

“Nhưng đồ vô dụng nhà cô chưa bao giờ phát hiện ra điều kỳ diệu của nó. Tôi phát hiện ra linh tuyền, nó phải thuộc về tôi!” Trình Nặc Nặc nói to: “Bây giờ tôi muốn lấy lại thứ thuộc về tôi! Coi như cô không giao ra, tôi cũng có cách lấy lại.”

Trình Dao Dao nín thở, cô thấy rõ đôi mắt của Trình Nặc Nặc, nó sáng như bóng đèn, bên trong lộ ra sự điên cuồng chiếm hữu.

Cô muốn lấy lại linh tuyền kiểu gì?

Trình Nặc Nặc dùng thái độ mèo đùa chuột giơ ngọc bội lên, cô chậm rãi áp vào người Trình Dao Dao.

Ngọc bội lạnh buốt chạm vào da làm Trình Dao Dao run rẩy, cô không hiểu cách làm của Trình Nặc Nặc.

Trình Nặc Nặc im lặng đợi nửa ngày, cô ta nhấc ngọc bội lên xem xét, bỗng nhiên mặt cô thay đổi: “Tại sao lại như vậy chứ?”

Trình Nặc Nặc lại đặt ngọc bội lên người Trình Dao Dao, cô nắm tay Trình Dao Dao thì thào: “Lần trước làm như thế mà, sao linh tuyền vẫn chưa quay lại? Sao có thể như vậy được?”

Lòng bàn tay Trình Nặc Nặc đổ mồ hôi ẩm ướt dính lên cổ tay Trình Dao Dao làm cả người Trình Dao Dao nổi da gà.

Trong lòng Trình Dao Dao gọi lá sen: Sao em không đi ra?

Trong hư không, lá sen khép lại, lá sen lâu rồi chưa xuất hiện lung lay trong gió xì mũi coi thường miếng ngọc bội kia.

Trình Dao Dao nói: Chị gặp nguy hiểm. Em nhanh ra đây giúp chị đi!

Lá sen tồn tại dưới dạng linh thức trong người Trình Dao Dao, nó không thể giúp gì cho cô.

Trình Dao Dao nói cô sẽ không hút dương khí của Tạ Chiêu được nữa rồi. Lá sẽ lay động mạnh, cuối cùng nó bực bội nhỏ ra mấy giọt linh tuyền.

“… Thôi quên đi, em nghỉ ngơi đi.” Trình Dao Dao cứt đứt liên lạc với lá sen.

Trình Nặc Nặc điên cuồng, cầm ngọc bội đi đi lại lại: “Sao có thể như vậy? Rốt cuộc linh tuyền ở đâu, sao có thể như vậy?”

Trình Dao Dao nheo mắt nhìn Trình Nặc Nặc, hai tay cọ liên tục, dây thừng rắn chắc dần dần buông ra…

Đột nhiên mắt Trình Nặc Nặc sáng lên, cô nhặt cái kéo trêи đất đi tới chỗ Trình Dao Dao.

Lòng Trình Dao Dao căng thẳng: “Cô… Cô muốn làm gì?”

“Tôi suy nghĩ lâu rồi, vì sao trong ngọc bội không có linh tuyền.” Trình Nặc Nặc cầm cây kéo nhắm thẳng lên tay Trình Dao Dao, kéo chạm vào da thịt: “Lần trước mặt cô bị thương, máy chảy rơi vào ngọc bội.”

Lúc lưỡi kéo sắc bén đâm vào da thịt, Trình Dao Dao vội vàng nói: “Chờ chút! Ngọc bội kia, ngọc bội kia có vấn đề!”

Biểu hiện điên cuồng của Trình Nặc Nặc dần tỉnh táo lại: “Cái gì?”

Trong lòng Trình Dao Dao đổ mồ hôi lạnh, cô nói: “Ngọc bội của cô là giả!”

Trình Nặc Nặc không hiểu đồ cổ, cô nghe Trình Dao Dao nói thế thì nhìn kỹ lại ngọc bội trong tay, sắc mặt cô lập tức thay đổi.

Lúc trước cô cầm miếng ngọc vỡ đi sửa, không lâu sau có người nói với cô miếng ngọc bội vỡ có một đôi, một miếng khác đang ở trong tay ông lão bán hàng. Cô bỏ ra 700 đồng mới mua được miếng ngọc này! Bây giờ Trình Dao Dao nói cô biết, miếng ngọc bội này là giả!

Trình Nặc Nặc nắm chặt miếng ngọc bội, thể nào mấy ngày nay cô tốn bao nhiêu công sức tiếp cận Trình Dao Dao nhưng ngọc bội không có động tĩnh gì, linh tuyền vẫn ở trêи người Trình Dao Dao…

“Tôi không tin! Không thể nào!” Trình Nặc Nặc tự an ủi mình, cô quát Trình Dao Dao: “Miếng ngọc này và miếng ngọc kia là một đôi, nếu không sao có thể giống y hệt nhau được?”

Trình Dao Dao nói: “Có phải cô cầm ngọc bội đến chợ đen thăm dò đúng không?”

Săc mặt Trình Nặc Nặc biến đổi, cô nghe Trình Dao Dao nói tiếp: “Cô bị người bán hàng lừa rồi. Ngọc bội này mô phỏng lại miếng ngọc bội kia thôi, chất ngọc kém, nét điêu khắc cứng nhắc, cô để ra nắng nhìn xem, bên trong có rất nhiều sợi hỗn tạp. Ngọc bội của mẹ tôi là bảo vật gia truyền, trêи thị trường làm gì có vật giống y hệt được, còn đúng lúc để cô thấy…”

Trình Nặc Nặc mất 700 đồng không làm được gì, mặt cô xám xịt đứng ngây ngốc tại chỗ, hai mắt nhìn đăm đăm.

Trình Dao Dao mừng thầm, hai tay cô dùng sức mài dây thừng. Nút buộc lỏng dần, Trình Dao Dao vừa muốn kéo cổ tay ra thì một cái kéo chĩa thẳng vào mắt cô.

Ánh mắt Trình Nặc Nặc âm u: “Cô đang trì hoãn thời gian sao?”

Cô phản ứng kịp, da mặt khô gầy lộ ra sự hung ác.

Trình Dao Dao lập tức tránh thoát, cô đẩy ngã Trình Nặc Nặc, sau đó cởi nốt dây thừng trêи chân.

Trình Nặc Nặc xoay người bò dậy, cô chặn Trình Dao Dao lại rồi kêu to:“Mau vào đây!”

Trình Dao Dao đạp một phát vào người Trình Nặc Nặc, cô cao hơn Trình Nặc Nặc, một phát đạp kia làm Trình Nặc Nặc buông tay ra.Trình Dao Dao cố gắng tháo dây thừng trêи chân ra, sau đó bò đến cái lỗ ở góc tường.

Cái lỗ kia là cửa sổ mục nát, một cành mâm xôi xuyên qua cửa sổ leo vào bên trong. Trình Dao Dao dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay trèo lên cửa sổ.

Một cái chân cô bị nắm chặt, cả người rơi xuống đất. Mùi hôi thối trêи người tên đàn ông phủ lên mặt cô: “Muốn chạy hả?”

Người đàn ông buồn nôn ôm chặt cô, Trình Dao Dao liều mạng đạp chân, cô quơ tay cào lên mặt hắn: “Thả tôi ra! Thả tôi ra!”

Một miếng vải rách nhét vào miệng cô.

Sức lực của Trình Dao Dao không thể sánh được với tên đàn ông và Trình Nặc Nặc, cô bị trói lại lần nữa rồi vứt lên trêи đống rơm. Trình Dao Dao xé rách vạt áo của cô, trong phòng dường như phát sáng lên.

Mặt người đàn ông đỏ bừng lên, hô hấp nặng nề, hắn nhìn chằm chằm Trình Dao Dao đang giãy dụa trêи đất.

Trình Nặc Nặc sờ vết thương Trình Dao Dao cào, cô cười lạnh: “Trần Nhị mặt rỗ, anh đi lên đi, cố gắng mà hưởng thụ.”

Trình Dao Dao kêu lên, đôi mắt hoa đào tràn đầy lửa giận và nước mắt. Cô gái xinh đẹp cao ngạo rơi vào tình huống này nhưng vẫn không hiểu tình cảnh của mình, cô dùng đôi mắt hoa đào kia trừng người ta chỉ làm kϊƈɦ thích sự xấu xa ở sâu trong lòng họ mà thôi.

Trình Dao Dao ngửa đầu ra sau, cô cố gắng đập đầu vào tường.

“Đừng, đừng đập hỏng, đáng tiếc lắm…” Người đàn ông tham lam đi tới vươn tay ra.

Trình Dao Dao kêu ưm ưm, cô cố gắng lùi sát vào tường, cành cây nhỏ màu xanh nhạt quét qua làm rách má cô, một giọt nước mắt rơi lên đó.

Trình Nặc Nặc đứng ở cửa nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Trình Dao Dao, lúc này cô mới hài lòng mở cửa đi ra.

Đúng lúc này, có thứ gì đó di chuyển như rắn chặn cửa lại. Trình Nặc Nặc biến sắc, cô dùng sức đẩy cửa nhưng lại nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ ở phía sau: “Đây… Đây là cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.