Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 174: Bà Tạ mắng người



Gương mặt Trình Dao Dao nổi lên sự phẫn nộ: “Sao bố có thể nói ra những lời này? Trình Nặc Nặc hèn hạ vô sỉ, cô ta làm bao nhiêu chuyện xấu đối với con, bố cũng không biết…”

“Nặc Nặc đoạt Thẩm Yến, nhưng hôm nay con bé nhận giáo huấn rồi.” Trình Chinh thất vọng nhìn Trình Dao Dao: “Dao Dao, bố vẫn cảm thấy con chỉ tùy hứng một chút thôi, con vẫn là đứa con hiền lành ngoan ngoãn.”

Trình Chinh thở dài: “Con làm bố quá thất vọng. Bố chỉ có hai người con gái, tương lai bố đi rồi, trêи thế giới này chỉ còn một người có máu mủ với con thôi.”

Gương mặt xinh đẹp của Trình Dao Dao lạnh lẽo, cô nói: “Ngụy Thục Quyên sinh cô ta ra, không phải mẹ con sinh. Cô ta không phải người thân của con.”

Nghe Trình Dao Dao nhắc đến mẹ đẻ, Trình Chinh run lên, ông nói: “Mẹ con là người hiền lành dịu dàng. Nếu bà ấy nhìn thấy con biến thành dạng này, bà ấy nhất định rất thất vọng.”

Trình Dao Dao tức giận cười ra tiếng, cô lạnh lùng nhìn ông: “Nếu mẹ con biết hành động ngày hôm nay của bố, mẹ mới thất vọng đấy. Bố có biết vì sao Trình Nặc Nặc…”

“Con…” Đột nhiên mặt Trình Chinh xám xịt: “Con im ngay!”

Lông mi đen nhánh của Trình Dao Dao run rẩy, cô không thể tin nhìn Trình Chinh.

Trình Chinh cũng ngây ngẩn, trừ lần cô nhất định phải xuống nông thôn, từ bé đến lớn ông chưa từng nghiêm nghị quát cô.

Nhìn gương mặt nhỏ tái nhợt của con gái, trong lòng Trình Chinh hối hận, nhưng lời của Trình Dao Dao đã chạm đến vảy ngược của ông. Hai người đang giằng co, bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ.

Thanh âm hô to gọi nhỏ của Ngụy Thục Quyên cực kỳ chói tai: “Các người nhìn cái gì, mau tới giúp một tay đi, cẩn thận đừng làm con gái tôi ngã…”

Trình Chinh vội vàng đi ra cổng.

Chó mập đẩy chân Trình Dao Dao, đôi mắt đen láy nhìn cô. Trình Dao Dao lấy lại tinh thần, cả người run rẩy vì tức.

Trình Dao Dao cúi người ôm Tủng Tủng, Tủng Tủng lập tức cọ vào mặt Trình Dao Dao, nó kêu gâu gâu, cái đuôi nhỏ dựng lên.

Trình Dao Dao ôm chặt cục thịt nhỏ, cô nói: “Đừng sợ.”

Cô lạnh lùng nhìn cửa cổng.

Trình Nặc Nặc được hai người đỡ, máu me dính đầy mặt, tóc rối tung, cả người cũng dính đầy bùn đất, không biết lăn lộn trêи đất bao lâu rồi.

Người trong thôn và đám trẻ con đi theo sau xem náo nhiệt.

Ngụy Thục Quyên cũng không khá hơn Trình Nặc Nặc bao nhiêu, bà đang chỉ huy người ta đưa Trình Nặc Nặc vào trong nhà họ Tạ: “Mau đến đây, ông thất thần cái gì, mau đỡ Nặc Nặc vào đi.”

Mặt Trình xấu hổ, ông hỏi Ngụy Thục Quyên: “Sao bà lại đến đây?”

Mặt Ngụy Thục Quyên bị cào nở hoa, bà vừa nói vừa nhe răng trợn mắt: “Ông nhìn Nặc Nặc đi, có thể đưa con bé về nhà bà Lâm kia sao, mau mang con bé ào nhà nằm, nhanh lên!”

Hai thôn dân đỡ Trình Nặc Nặc bước lên bậc.

“Ai cho cô ta vào, cút ra ngoài!”

Tiếng quát vang lên. Trình Dao Dao ôm chó con đi ra cổng, cô đứng giữa cửa như Quan Âm lạnh lùng. Mèo cam đứng trước người cô, nó cong lưng lên, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm đám người trước mặt.

Trời sinh cô ở trêи cao, ánh sáng luôn luôn bức người. Hai thôn dân vội vàng lùi lại, họ không cẩn thận bước hụt làm Trình Nặc lăn xuống đất như hồ lô.

Trình Nặc Nặc hét thảm, cô nằm dưới đất chật vật không chịu nổi.

Trình Chinh và Ngụy Thục Quyên vội vàng đỡ cô, hai người một trái một phải đỡ cô dậy, cả nhà ba người vô cùng chỉnh tề.

Thân thể Trình Nặc Nặc đã yếu sẵn, vừa rồi còn đánh nhau với phụ nữ nhà họ Lâm, lúc này lại ngã không nhẹ, cô nói với Trình Chinh: «Bố, người con lạnh. »

Ngụy Thục Quyên vội nói: « Con gái ngoan, con đừng sợ, chúng ta lập tức vào trong nằm. »

Ngụy Thục Anh lớn giọng ồn ào, Trình Chinh đau đầu: «Không phải tôi bảo bà đứng tới đây vội sao, Dao Dao còn chưa đồng ý đâu. »

Giọng Ngụy Thục Quyên the thé: “Nặc Nặc, Nặc Nặc!”

Trình Dao Dao nhìn qua, sắc mặt Trình Nặc Nặc còn khó nhìn hơn cả quỷ, quần rách tả tơi, dưới đùi chảy máu đỏ.

Người trong thôn xôn xao: «Lại sảy thai rồi.”

« Đây là bệnh gì vậy, chảy nhiều máu quá! »

« Mẹ, sao cô ấy chảy máu vậy? »

« Phi, phi, phi, trẻ con không được nhìn, toàn là thứ bẩn thỉu. »

Mấy người phụ nữ che mắt con nhà mình, bản thân còn xì mũi cao thường. Mấy người đàn ông tham lam nhìn chằm chằm.

Da mặt Trình Chinh đỏ lên, ông nhìn thôn dân xung quanh chỉ trỏ thì hận không thể đâm đầu vào cửa chết đi.

Ông thở sâu bất chấp tất cả, ông đỡ Trình Nặc Nặc dậy: « Vậy đi vào trước đã. »

Trình Dao Dao giang tay ra chặn cửa: «Không được vào. »

Tóc đen da trắng mắt hoa đào, Trình Dao Dao xinh đẹp càng làm nổi bật bộ dáng bi thảm của trình Nặc Nặc.

Trình Chinh năn nỉ: «Dao Dao, bố xin con. Bây giờ Nặc Nặc thế này rồi, đừng làm người ta chế giễu nữa. Dao Dao, nghe lời! »

«Để Nặc Nặc vào trong là được rồi. » Trình Chinh nói: « Bố cam đoan, ngày mai chúng ta đi liền. »

Trình Chinh 45 tuổi, vành mắt đỏ bừng, tóc trắng bạc phơ, bộ dáng thực sự đáng thương.

Trình Dao Dao nhìn ông, cô còn chưa nói gì, Ngụy Thục Quyên đã xông lên.

Ngụy Thục Quyên đỏ mắt, con đĩ này sống tốt như thế mà không kéo con gái bà đi theo, bây giờ còn lên giọng.

Giọng bà the thé: «Mày còn chưa kết hôn đâu, không danh không phận, không phải vợ cũng không phải thϊế͙p͙, nhà này chưa đến phiên mày nói đâu. »

Ngụy Thục Quyên mắng xong, xung quanh chợt im lặng. Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao long lanh nước giống như bị bà dọa sợ.

Ngụy Thục Quyên cười gằn, bà muốn mắng tiếp thì thấy mọi người đồng loạt tránh ra, một thanh niên lạnh lùng đi tới, sau lưng hắn còn có một bà lão và một cô gái nhỏ.

Người thanh niên này rất đẹp trai, cả người không giống nông dân. Ngụy Thục Quyên chỉ nghĩ hắn là một thanh niên trí thức từ đâu tới, nhưng không ngờ hắn lại đi thẳng đến cổng nhà họ Tạ, sau đó chắn trước mặt Trình Dao Dao.

Đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Ngụy Thục Quyên làm bà lạnh lẽo: «Trong cái nhà này, em ấy nói cái gì thì là cái đấy. »

Tạ Chiêu nhấn mạnh giống như làm trời đất sáng tỏ, đám người đều ngơ ngẩn.

Ngụy Thục Quyên há to miệng giống như cổ gà bị bóp chặt không dám nói câu gì.

« Tạ Chiêu. » Trình Dao Dao gọi nhỏ.

Tạ Chiêu lấy lại tinh thần, đôi mắt mềm mại dần. Hắn nhìn Trình Dao Dao từ trêи xuống dưới, cuối cùng nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô: «Em Dao Dao, em không sao chứ? »

Vừa rồi Trình Dao Dao còn lạnh lùng không ai bì nổi, bây giờ Tạ Chiêu hỏi một câu, hai hàng nước mắt liền rơi tí tách.

Tạ Chiêu nghiêng vai che tầm mắt mọi người, hắn đau lòng nhìn cô. Mình chỉ ra ngoài một lúc mà cô đã chịu oan ức lớn như này rồi.

Trình chinh run rẩy nhìn tình hình trước mắt. Ông đau lòng Trình Dao Dao nhưng vẫn phải xử lý tình huống xấu hổ này đã.

« Tạ Chiêu, cháu về thì tốt rồi. Bác có chuyện muốn thương lượng với cháu. »

Trình Dao Dao vội lắc đầu với Tạ Chiêu, Tạ Chiêu nắm tay Trình Dao Dao, hắn quay người nhìn Trình Chinh.

Trình Chinh nói: «Lần này bác đến muốn ở trong thôn hai ngày. Bác muốn thương lương với cháu một chút. »

Trình Chinh chưa nói hết, ông biết thằng nhóc này cực kỳ si mê Trình Dao Dao, đương nhiên Tạ Chiêu sẽ mời mình vào ở thôi.

Ai ngờ bà lão cười ha hả đứng lên trước: «Ông muốn thương lượng chuyện gì, ông nói với Tạ Chiêu cũng vô dụng thôi, nhà chúng tôi không phải nó làm chủ. »

Trình Chinh sớm nhận ra bà, ông vội nói: «Bà là bà Tạ đúng không ạ? Chuyện này nên thương lượng với bà. Thật sự là thân thể con gái út của cháu không tốt, chúng cháu có thể ở nhờ nhà bà hai ngày được không ạ? »

Bà Tạ nhìn Trình Nặc Nặc nằm trêи đất: «Ôi, bệnh nặng đấy, không thể trì hoãn được nữa. »

«Còn không phải sao. » Ngụy Thụy Quyên chen lên: “Ôi bà đúng là người tốt bụng mà. Bà nhìn con gái của cháu xem, bà không thể mặc kệ nha.”

Bà Tạ cười hiền lành: “Trong nhà tôi có hai căn phòng trống đấy.”

Ngụy Thục Quyên vui mừng, ai ngờ bà Tạ nói tiếp: “Nhưng Dao Dao là người quyết định mọi chuyện trong nhà. Chuyện này ý, cô phải hỏi Dao Dao.”

“Đúng vậy.” Tạ Phi lấy hết dũng khí, cô giống như con thỏ nhỏ tức giận: “Chị Dao Dao ở trong nhà tôi, chị nói cái gì thì là cái đấy.”

Trình Dao Dao bật cười. Đám người cũng cười ầm lên.

Đám trẻ con báo tin cho Tạ Chiêu chạy đến ồn ào: “Chị Dao Dao là lão đại của chúng ta.”

“Ai bắt nạt chị Dao Dao, chúng ta sẽ đánh người đó.”

Mặt Ngụy Thục Quyên tái nhợt. Bà lão này giúp Trình Dao Dao trêu đùa mình, bà đẩy Trình Chinh thúc giục ông mở miệng.

Mặt Trình Chinh cũng đỏ rực. Ba bà cháu nhà họ Tạ đều giúp đỡ Trình Dao Dao, Trình Dao Dao đứng cùng họ như một nhà.

Lòng Chinh cay đắng.

Nhưng việc quan trọng là vào nhà trước đã, phải thoát khỏi tình huống mất mặt này.

Trình Chinh cầu xin Trình Dao Dao: “Dao Dao, con nhìn đi, Nặc Nặc thật sự không tốt, có thẻ đỡ Nặc Nặc vào nhà trước không, uống chén trà rồi từ từ bàn bạc.”

Ngụy Thục Quyên vội nói: “Đúng, đúng, đúng, trước hết để con bé vào nghỉ ngơi đã.”

Trình Dao Dao nhìn Tạ Chiêu rồi nhìn bà Tạ. Bà Tạ nói: “Không sao, bà ở đây.”

Tạ Chiêu im lặng, hắn dùng ánh mắt tràn đầy yêu thương bảo vệ cô. Trình Dao Dao nói: “Cô ta bị bệnh thì đưa cô ta đến bệnh viện, đến nhà họ Tạ làm cái gì?”

Trình Chinh bất đắc dĩ thở dài, Ngụy Thục Quyên kêu the thé: “Mày quá độc ác rồi.”

Bỗng nhiên Trình Nặc Nặc tê liệt ngã vào người Ngụy Thục Quyên, cô lén lút giật áo bà. Mắt Ngụy Thục Quyên xoay tròn, cô nằm trêи người Trình Nặc Nặc khóc to: “Con gái, con đừng xảy ra chuyện gì, nếu con làm sao, con phải nhớ kỹ chị gái con hại chết con, không mở cửa cho con đi vào.”

Trong đám đông có người nói: “Dù sao cũng là chị em ruột, thanh niên trí thức Trình quá hung ác rồi. Ngay cả bố đẻ cũng không cho vào cửa.”

“Đấy là mẹ kế và em kế, em ruột cái gì chứ.”

“Nhưng vẫn là một nửa ruột thịt mà, người ta ngất rồi kia, thật là!”

Tiếng nghị luận vang lên ầm ầm.

Ngụy Thục Quyên nghe thấy, bà càng khóc to hơn.

Gân xanh trêи mu bàn tay Tạ Chiêu nổi lên, hắn tiến lên một bước nhưng bị Trình Dao Dao kéo lại.

Bà Tạ không đành lòng nói: “Dao Dao, bà thấy cô ta bệnh thật đấy, không bằng cho cô ta vào đi.”

Trình Dao Dao nói với bà Tạ: “Bà nội, cô ta không bị bệnh.”

“Sao lại không bị bệnh?” Bà Tạ nghi ngờ: “Vậy cô ta làm sao?”

Trình Nặc Nặc đang giả chết bỗng nhiên cứng đờ, tiếng khóc của Ngụy Thục Quyên cũng im bặt. Trình Chinh nói liên tục: “Chúng tôi không quấy rầy nữa, chúng tôi…”

Đám người xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn thêm: “Cô ta sảy thai!”

“Bà Tạ, bà không biết gì sao, cả thôn đều truyền ầm lên rồi.”

Bà Tạ sợ hãi: “Không phải cô ấy chưa kết hôn sao?”

Đám người phát ra tiếng cười trộm và tiếng ho khan biểu thị “Bà biết đó”. Một đứa bé ồn ào: “Mẹ cháu nói, Trình Nặc Nặc quan hệ bừa bãi với người khác.”

“Phi!” Ngụy Thục Quyên xoay người nhảy dựng lên, bà nói: “Con gái tôi và Thẩm Yến chuẩn bị kết hôn rồi, lần này nhà chúng tôi và mẹ cậu ấy đến đây bàn chuyện kết hôn đấy.”

Mẹ của đứa con bị chửi nói: “Không phải là chưa kết hôn đã có con sao? Sau đó còn sảy thai bị nhà người ta đuổi ra ngoài, bây giờ còn không biết xấu hổ chui vào nhà họ Tạ.”

Bà Tạ giận tím mặt, bà nói với Trình Chinh: “Con gái út của ông sảy thai sao?”

Trình Chinh đỏ mặt: “Bà Tạ, chúng ta đi vào rồi nói được không?”

“Ông còn nói ra được à?” Bà Tạ quát to thu hút sự chú ý của mọi người.

Bà dùng khí thế của chủ mẫu nhà địa chủ ra nói: “Nhà chúng ta có hai cô con gái lớn chưa kết hôn đâu, bảo loại người này vào ở nhà ta, ông nói ra được sao? Ông còn âm mưu để Dao Dao chăm sóc cô ta đúng không? Ông muốn Dao Dao dính phải chuyện bẩn thỉu này sao?”

Thôn dân lập tức nói: “Đúng đấy, đây là chuyện xúi quẩy nha!”

Đầu óc Trình Chinh nổ tung. Sao chuyện lại náo loạn đến mức này, nhưng ông đâm lao thì pahri theo lao, ông gần như chết lặng nói: “Tốt xấu gì cháu cũng là bố của Dao Dao, Dao Dao cũng là chị của Nặc Nặc, hai người là chị em ruột…”

“Cái gì mà chị em ruột, không nói cùng một bụng sinh ra, lòng bố mẹ còn chênh lệch đây này.” Bà Tạ cười lạnh, bà không cho Trình Chinh cơ hội giải thích: “Người ta thường nói “Thà đi theo mẹ ăn xin còn hơn sống với ông bố làm quan”, bây giờ tôi thấy tận mắt rồi.”

Ngụy Thục Quyên thấy chồng minh bị giáo huấn không ngóc đầu len được thì chạy đến chỉ tay vào mặt bà Tạ: “Phi! Con nhóc chết tiệt kia còn chưa gả vào nhà bà đâu, cùi chỏ đã chĩa ra bên ngoài rồi. Nó và cháu trai bà ở chung một nhà, chả còn trong sạch đâu!”

“Bộp” – Bà Tạ tát một phát vào mặt Ngụy Thục Quyên.

Ngụy Thục Quyên gào ầm lên, bà giơ tay muốn đánh lại nhưng Tạ Chiêu đã giữ chặt cổ tay bà.

Ngụy Thục giống như đánh vào bê tông cốt thép. Còn chưa kịp phản ứng, bà nghe thấy tiếng mèo kêu, một cái bóng nhảy qua trước mặt bà.

Mèo cam nhẹ nhàng rơi xuống đất, nó chạy nhanh như chớp biến mất.

Ngụy Thục Quyên sững sờ, bà thấy ánh mắt hoảng sợ của Trình Chinh: “Mặt của bà!”

Lúc này Ngụy Thục Quyên mới cảm thấy mặt đau rát, bà sờ thử, bàn tay dính máu đỏ tươi. Ngụy Thục Quyên gào lên: “Giết người rồi, mèo nhà bà cào chết người rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.