Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 209: Ngoại truyện 1 Rắn nước không có độc



Ngày mùa oi bức, sáng sớm ngọn cỏ dính đầy sương trắng, Trình Dao Dao và mấy người Trương Hiểu Phong cười nói đi làm.

Ánh nắng chiếu xuống ruộng nước sáng long lanh, một thửa ruộng được chia thành mấy rãnh nhỏ, mạ được gieo mấy ngày trước khỏe mạnh thẳng tắp.

“Rắn, có rắn! Cứu mạng!” Bé trai đứng cạnh bờ ruộng nghịch nước hét lên.

Trương Hiểu Phong vội nói: “Mau đi cứu người!”

Có người nhanh hơn bọn cô, một bàn tay to nắm chặt con rắn nước ngọ nguậy.

“Em bị rắn cắn!” Bé trai khóc sướt mướt.

Thanh niên bóp chặt đầu rắn, giọng nói lạnh nhạt của hắn làm người ta cảm thấy yên tâm: “Rắn nước không có độc.”

Mấy người lớn đứng bên cạnh cũng an ủi bé: “Rắn nước thường xuất hiện trong ruộng, đừng sợ, đừng sợ.”

Mẹ của bé trai chạy tới ôm con mình, bà vuốt ve an ủi con trai. Người thanh niên im lặng đi ra, hắn vứt rắn nước vào trong rãnh mương. Rắn vàng bò uốn éo vào trong bụi cỏ.

Mấy thanh niên trí thức đứng xem nói: “Ồ, không phải người cứu bé trai là đồng nghiệp của Dao Dao sao?”

Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao nheo lại, trong lòng cô hiện ra suy đoán mơ hồ. Cô không quan tâm người bên ngoài mà nhấc chân đuổi theo hắn.

Áo choàng ngắn rách nát cũng không che hết tấm lưng thẳng tắp rắn chắc, đôi chân dài bước nhanh làm Trình Dao Dao đuổi hết hơi.

“Chờ em với!” Trình Dao Dao vừa đuổi theo vừa thở hổn hển: “Chờ em với!”

Cô gái xinh đẹp chạy phía sau, Tạ Chiêu ngoảnh mặt làm ngơ, bước chân không chậm lại mà còn nhanh hơn.

Giả vờ cái gì chứ. Trình Dao Dao tức giận giậm chân, bỗng nhiên mắt cô xoay chuyển, giọng nói mềm mại: “Anh Tạ Tam… Chân em đau.”

Lưng Tạ Chiêu cứng đờ, cuối cùng hắn cũng dừng chân quay đầu nhìn cô.

Trình Dao Dao nhân cơ hội chạy đến trước mặt hắn: “Sao anh không đợi em?”

Tạ Chiêu hờ hững hỏi lại: “Sao tôi phải chờ cô?”

“Chân anh dài, anh đi nhanh quá, em không đuổi kịp.” Trình Dao Dao ôm bụng thở sâu, giọng nói mềm mại như trẻ con.

Bên trong đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu nổi lên ý nghĩa kỳ lạ, hắn nhìn chằm chằm cô.

Trình Dao Dao hất cằm đối mặt với Tạ Chiêu. Bây giờ cô không sợ Tạ Chiêu nữa, bởi vì cô nắm được chứng cớ phạm tội của Tạ Chiều rồi.

Hừ, rõ ràng rắn nước không có độc, thế mà hắn lại hút độc cho cô!

Nhìn dáng vẻ làm nũng của cô, Tạ Chiêu nghĩ thầm, cô làm nũng cái gì chứ, cuối cùng hắn vẫn gật đầu: “Được. Từ sau sẽ chờ cô.”

Trình Dao Dao lập tức nhét cái túi nhỏ và hộp cơm của mình vào trong ngực Tạ Chiêu: “Hôm nay em muốn ăn quả dâu.”

Tạ Chiêu gật đầu cười như không cười: “Có cần bắt thêm một con gà rừng cho cô không?”

“Vậy… Vậy cũng quá long trọng rồi. » Trình Dao Dao không nghe ra ý trong lời nói của Tạ Chiêu, cô nhảy cẫng lên đi trước.

Ôi, lúc đầu cô đinh vạch trần chuyện Tạ Chiêu chiếm tiện nghi của cô, nhưng bây giờ Tạ Chiêu đối với cô tốt như vậy, cô lại không đành lòng. Cô quyết định cho Tạ Chiêu cơ hội chuộc tội.

Tạ Chiêu nhìn dáng vẻ oai phong lẫm liệt đằng trước, khóe môi lạnh lùng cũng cong lên, sau đó lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt.

Buổi sáng Trình Dao Dao cực kỳ lười, cô không những không làm việc còn bắt Tạ Chiêu đi hái dâu cho cô, cô ngồi dưới bóng cây ăn ngon lành.

Trình Dao Dao ăn nhiều dâu nên buổi trưa cô chỉ ăn nửa cái bánh ngô đã no bụng rồi. Cô đặt nửa cái bánh ngô còn lại vào tay Tạ Chiêu rồi bảo hắn ăn hết.

Mặt Tạ Chiêu lạnh xuống. Hắn còn chưa mở miệng, Trình Dao Dao đã nói: “Dù sao em cũng ăn nó rồi, anh phải ăn hết cái bánh ngô này đó! Không ăn hết, không ăn hết em sẽ…” Em sẽ vạch trần chuyện anh chiếm tiện nghi của em.

Tạ Chiêu hỏi lại: “Cô định làm gì?”

Cô đang cho hắn cơ hội đó! Trình Dao Dao tức giận phùng má, ánh mắt như say, cuối cùng cô vẫn không nói nên lời, cô trực tiếp giật bánh ngô trong tay Tạ Chiêu: “Không ăn thì thôi!”

Tạ Chiêu rụt tay lại ăn bánh ngô. Bánh ngô mang theo vị ngọt của mùi lương thực, Tạ Chiêu ăn mấy miếng liền hết, hắn quay sang nhìn Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao cười tươi, khóe mắt còn hơi đỏ.

Tạ Chiêu thu tầm mắt lại, hắn cầm bình nước uống mấy ngụm nước lạnh. Đúng là đại tiểu thư mềm yếu, không thuận theo ý cô, cô liền khóc.

Buổi chiều, cả thôn nhỏ đều được bao phủ trong ánh mặt trời. Đứng từ trêи cao nhìn xuống, nước sông lấp lánh như tơ chảy qua ruộng đậu nành, mặt nước rung động nhẹ nhàng.

Thời tiết tới như vậy làm người cần cù nhất thôn Điềm Thủy cũng muốn dừng việc nghỉ một lát.

Ở ruộng đậu nành, Trình Dao Dao ngủ gật trong ruộng ngô mát mẻ, sau đó bị cái gì chạm vào đánh thức. Cô mở mắt ra, một con bướm nhỏ màu vàng nhanh nhẹn bay đi.

Trình Dao Dao chậm rãi duỗi người, một cái áo choàng ngắn trượt từ trêи người cô xuống. Áo choàng ngắn cũ thô ráp, vải vóc giặt trắng bệch nhưng rất sạch.

Trình Dao Dao lén ngửi thử, áo choàng ngắn mang theo mùi xà phòng thơm và mùi đàn ông đặc thù trêи người Tạ Chiêu, mùi hương này giống hệt mùi cỏ cây phơi nắng.

Mỗi lần cô ngủ trưa, Tạ Chiều đều lén khoác áo cho cô. Ôi, thật sự làm người ta phiền não mà.

Đúng rồi, Tạ Chiêu đâu? Trình Dao Dao đứng dậy, cô quay đầu nhìn bốn phía. Bùn đất ở bờ ruộng ẩm ướt, hạt giống và cuốc đặt ở một bên nhưng không thấy Tạ Chiêu đâu.

Buổi chiều yên tĩnh, tiếng chim hót và tiếng nước chảy mơ hồ truyền đến giống như chỉ còn một mình cô ở giữa đất trời.

Cây liễu rủ xuống bờ sông kêu xoạt xoạt, thân hình rắn rỏi mạnh mẽ xuất hiện sau cái cây thô ráp. Tạ Chiêu cởi trần, làn da màu lúa mì săn chắc dính đầy nước sáng lấp lánh dưới ánh nắng.

Tạ Chiêu cúi đầu nhìn cái giỏ trong tay, bỗng nhiên bọt nước trước mặt văng tung tóe.

“Tạ Chiêu!”

Tạ Chiêu đối diện với đôi mắt hoa đào long lanh nước, nốt ruồi dưới khóe mắt vô cùng xinh đẹp. Lúc này Trình Dao Dao nổi giận đùng đùng, không biết cô lại cáu kính cái gì nữa.

Tạ Chiêu lau nước trêи mặt, mặt hắn lạnh lùng không biểu cảm: “Sao lại ném đá vào người khác?”

“Em…” Trình Dao Dao chớp mắt, cô hất cằm lên: “Anh chạy đến đây làm gì? Em ngủ dậy tìm anh mà không thấy anh đâu.”

Ánh nắng chói chang chiếu vào người cô cũng tự động êm dịu dần, nó chuyển sang làm nền cho vẻ đẹp của cô. Ánh mắt hoa đào xoay chuyển lộ ra cảm xúc tủi thân.

Tạ Chiêu im lặng một lát, hắn giơ cái giỏ trong tay lên: “Tôi đang bắt cá. Thấy cô ngủ say nên không gọi cô dậy.”

Câu sau có ý khác, Tạ Chiêu mím chặt môi, trong lòng cảm thấy thất bại.

Trình Dao Dao không phát hiện biểu lộ nhỏ bé của hắn, tâm tư của đại tiểu thư mềm yếu giống như mặt hồ yên tĩnh, cô xắn ống quần lên nhảy xuống.

“Cô!” Tạ Chiêu lập tức đỡ người cô giống như đỡ một bông hoa mềm mại mang theo mùi thơm nhàn nhạt. Hắn vội vàng bỏ tay ra quát nhẹ: “Cẩn thận!”

“Em muốn xem anh bắt được mấy con cá.” Đôi mắt hoa đào mở to, lông mi đen nhánh cong vút sáng rỡ dưới ánh nắng. Cô nói tự nhiên, không có ý tự kiểm điểm vì hành động của mình.

Máu nóng sôi trào trong người bị chặn trước ngực. Tạ Chiêu chưa từng có cảm xúc mãnh liệt như bây giờ, kẻ đầu xỏ còn kéo cái giỏ trong tay hắn: “Cho em xem một chút, anh bắt thế nào vậy?”

Sức lực mềm yếu giống như móng vuốt của con mèo nhỏ, Tạ Chiêu buông lỏng tay đưa cho cô xem.

Đại tiểu thư ở trong thành phố kinh ngạc nhìn một đống cá tôm trong giỏ: “Nhiều cá quá đi, còn có tôm nữa này.”

Trình Dao Dao xắn ống quần lên, bắp chân nhỏ nhắn trắng nõn ngâm trong nước làm người ta nghĩ đến quả vải và củ ấu đã được lột vỏ, chỉ cần chạm nhẹ vào cũng có thể chảy ra nước.

Ý nghĩ xoay chuyển, ɖu͙ƈ vọng lập tức nổi lên. Một đám lửa nhỏ cháy rực trong cổ họng Tạ Chiêu.

Ánh mắt nóng bỏng không thể xem nhẹ được. Lúc trước Trình Dao Dao không biết gì, hôm nay cẩn thận quan sát, rất dễ phát hiện sự thay đổi của Tạ Chiêu.

Nếu là người đàn ông khác, Trình Dao Dao đã cho một cái tát rồi.

Trình Dao Dao cúi đầu, cô cẩn thận đi vài bước trong nước, đá cuội trơn bóng chạm vào lòng bàn chân làm lòng người thoải mái.

Cá con bơi qua bơi lại trong dòng nước, Trình Dao Dao cẩn thận vươn tay ra…

Ai ngờ Tạ Chiêu lại nói: “Cô lên bờ đi.”

“Không.” Con cá nhỏ chui qua kẽ tay chạy trốn, Trình Dao Dao giận dỗi bước sang một bên!

Lúc trước nội tâm của cô luôn sợ Tạ Chiêu, cô vẫn bị hắn áp chế suốt ngày. Hôm nay cô nở mày nở mặt rồi.

Trình Dao Dao tưởng Tạ Chiêu sẽ đuổi mình tiếp, không ngờ hắn chỉ nhìn cô một lát rồi quay đầu đi bắt cá, một câu cũng không nói.

Không biết làm sao, Trình Dao Dao mím miệng, trong lòng không vui. Cô không muốn để ý Tạ Chiêu nữa, cô nhìn chằm chằm mấy con cá trong nước.

Ai ngờ Tạ Chiêu bắt rất dễ nhưng đến lượt cô lại trôi đi mất, Trình Dao Dao không bắt được con cá nào cả, cô còn dọa mấy con cá bơi quanh chỗ Tạ Chiêu chạy đi mất.

Tạ Chiêu nhìn cô, sau đó đi sang một bên.

Trình Dao Dao tức giận nhặt một viên đá cuội ném qua. Đá cuội bay được nửa đường liền rơi xuống, nước bắn tung tóe lên mặt Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu lau mặt, gương mặt ướt sũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Trình Dao Dao, hắn đợi cô giải thích.

Trình Dao Dao giấu tay ra sau lưng, cô mạnh miệng nói: “Em không cố ý, em muốn nghịch nước thôi.”

Tạ Chiêu gật đầu, hắn xách cái giỏ đi đến cạnh bờ sông rồi đổ mấy con cá và tôm lên bờ.

Trình Dao Dao thở phào, cô sẽ không thừa nhận vừa rồi mình sợ hắn đâu. Cô đứng trong nước nửa ngày cũng mệt mỏi, cô đi dọc về phía bờ.

“Bủm”, một viên đá rơi xuống trước mặt cô, bọt nước văng tung tóe.

Bọt nước không bắn lên người cô nhưng Trình Dao Dao đứng trong nước nửa ngày, cô vừa nhìn thấy mặt nước lay động liền hoa mắt, bàn chân trượt ngã ra phía sau: “Á!”

Nước sông hơi cạn, bọt nước vừa bắn lên cao lại rơi xuống người Trình Dao Dao. Bàn tay mạnh mẽ kịp thời giữ chặt người cô để cô không chìm hẳn vào trong nước.

“Cô không sao chứ?” Giọng nói lạnh nhạt của Tạ Chiêu nổi lên gợn sóng.

Trình Dao Dao cong môi, khóe mắt lấy tốc độ người thường có thể thấy đỏ lên: “Anh đáng ghét!”

“Tôi không ngờ nó sẽ rơi trúng người cô, xin lỗi, cô… Cô đừng khóc.” Tạ Chiêu còn chưa nói xong, Trình Dao Dao đã khóc to.

Tạ Chiêu đau đầu không thôi, hiếm khi hắn nổi lên tâm tư đùa giỡn, viên đá kia cũng không đập trúng Trình Dao Dao mà, không ngờ đại tiểu thư yếu ớt này lại khóc.

Người Trình Dao Dao ướt ũng ngồi trong nước sông, cả người cô chật vật mất mặt, cô vừa khóc vừa lén nhìn Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu nói: “Đừng khóc, tôi nhận lỗi với cô. Tôi hái dâu cho cô nhé? Cô muốn ăn quả anh đào không? … Đừng khóc.”

Trình Dao Dao khóc lớn tiếng hơn: “Anh đi ra, không được nhìn em!”

Đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu mở to, cuối cùng hắn cũng phản ứng kịp, hắn vội vàng quay đầu sang chỗ khác: “Tôi không nhìn cô, cô… cô đi trước đi.”

Trình Dao Dao cắn răng, cô cố ý nói: “Em không đứng dậy được, chân em đau.”

Tạ Chiêu nói: “Trật chân rồi?”

Trình Dao Dao nói từng chữ: “Hình như bị rắn cắn.”

Bả vai của Tạ Chiêu run lên.

Trình Dao Dao lập tức mừng thầm, cô vươn tay về phía hắn: “Dù sao em cũng không đứng dậy được.”

Bàn tay nhỏ nhắn nằm trong lòng bàn tay thô ráp, Tạ Chiêu nhẹ nhàng ôm cô lên giống như nâng một bông hoa ẩm ướt trong đêm hè vào trong lòng.

Lúc hai bàn tay chạm vào nhau, chẳng hiểu sao trong lòng hai người lại nhảy lên sinh ra cảm xúc rung động và vui vẻ khó nói nên lời.

Tạ Chiêu để Trình Dao Dao ngồi dưới gốc cây, cô vừa rời khỏi vòm ngực rắn chắc ấm áp liền lạnh run người. Tạ Chiêu khoác áo choàng ngắn lên cho cô, thân hình cao lớn mang theo cảm giác áp bức người ta.

Trình Dao Dao còn chưa tỉnh táo, cô nhìn Tạ Chiêu nắm chặt cổ chân của cô kéo về phía về hắn, hơi thơ ấm áp như có như không phả vào mu bàn chân của cô.

“Anh… Anh làm gì vậy?” Cả người Trình Dao Dao run lên, ngón chân nhỏ nhắn cuộn lại.

Tạ Chiêu nói: “Không phải cô bị rắn cắn sao? Không có vết thương.”

“Chắc là ảo giác, vừa rồi chân em rất đau!” Trình Dao Dao dùng sức rút chân về, cô mạnh miệng nói, gương mặt nóng hổi, ánh mắt nhìn loạn.

Tạ Chiêu không nói gì thả tay ra rồi quay người đi.

Trình Dao Dao nói: “Anh quay lại đây!”

Tạ Chiêu quay người, đôi mắt hẹp dài nheo lại lộ ra sự bất dắc dĩ. Cô có thể phiền toái hơn nữa sao?

Trình Dao Dao dùng hành động thực tế nói cho hắn biết, cô có thể!

Nắng chiều càng lúc càng nóng, ánh sáng bao phủ đồng ruộng. Tạ Chiêu không biểu tình ngồi cạnh bờ sông, trong bụi cỏ phía sau thỉnh thoảng truyền ra thanh âm mềm mại: “Tạ Chiêu, quần áo phơi khô chưa?”

“Chưa.”

“Em hơi khát.”

Tạ Chiêu vặn nắp bình nước rồi vòng tay đưa ra phía sau.

Một lát sau, cô lại gọi: “Tạ Chiêu.”

Tạ Chiêu không muốn trả lời, hai mắt nhìn chằm chằm mặt nước.

“Tạ Chiêu, Tạ Chiêu, Tạ Chiêu!”

Cuối cùng Tạ Chiêu cũng quay đầu lại, hắn suýt nữa nhảy dựng lên, gương mặt đỏ bừng: “Cô! Cô đừng ra đây!”

Trình Dao Dao không đi ra, tiếng xột xoạt phát ra từ sau bụi cỏ, cô thò nửa gương mặt ra, đôi mắt hoa đào cực kỳ tủi thân: “Sao anh không để ý đến em, em còn tưởng anh đi rồi.”

Tạ Chiêu nhắm mắt nhận mệnh: “Tôi không đi, tôi sẽ không để cô lại, nghe lời đi.”

Lúc này Trình Dao Dao mới ngoan ngoãn ngồi xuống. Cô chỉ sợ Tạ Chiêu để cô lại một mình, hắn lại nói như vậy,…Thật là.

Trình Dao Dao nằm bên trêи đống rơm, trêи người cô mặc áo choàng ngắn của Tạ Chiêu, ánh nắng và mùi cỏ cây vây quanh cô, Trình Dao Dao giống như bánh Tết hòa tan trong ánh nắng, trong lòng cô vừa mềm mại vừa ngọt ngào.

Trình Dao Dao nói: “Tạ Chiêu, lát nữa anh hái dâu cho em ăn nhé.”

Bên trong ánh nắng, giọng nói của Tạ Chiêu mang theo nhiệt độ: “Được.”

“Ngày mai anh phải ăn bánh ngô em mang cho anh.”

“Được.”

“Không được hung dữ với em nữa.”

“Được.”

“Em muốn ở nhà anh.”

“…Không được.”

Tạ Chiêu nói xong, thần kinh hơi kéo căng, hắn chờ bao yếu ớt nổi điên. Nhưng Trình Dao Dao lại không nói gì, Tạ Chiêu cảm thấy rối rắm.

Có phải hắn từ chối dứt khoát quá không? Cô tủi thân sao?

Ở sau bụi cỏ, Trình Dao Dao giơ bàn chân lên, mu bàn chân trắng nõn phát sáng dưới ánh nắng, bên trêи có hai dấu răng hồng hồng.

Cô nhếch khóe môi nghĩ thầm: Không phải do anh quyết định nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.