Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 23: Nước thanh mai nấu đường vàng





Editor: Trâu lười Khuôn mặt nhỏ của Trình Dao Dao mỗi ngày biến đổi 800 lần, Tạ Ba vẫn không hiểu quy luật này. Hắn dọn đồ xong, đi đến tảng đá lớn cầm giày của Trình Dao Dao về, nắng to, giày đã phơi khô.

Tạ Ba để giày bên chân Trình Dao Dao, bàn chân trắng bóc lập tức giẫm xuống, suýt chút đạp vào tay Tạ Ba. Da thịt cả người cô non mềm như tơ lụa, gót chân cũng trơn nhẵn mềm mại, cọ vào tay Tạ Ba sinh ra đốm lửa, nóng nực nửa ngày.

Lúc đi qua suối, Trình Dao Dao chú ý cẩn thận, bàn chân chậm rãi dò xét trong nước, giẫm trên hòn đá cuội đứng vững, lại vươn chân khác vào.Nước suối vui thích chà sát qua, nhìn mặt nước chăm chú sẽ làm cho người ta sinh ra ảo giác sóng nước đi theo, lay động.

Trình Dao Dao nắm chuôi đao bổ củi của Tạ Ba, cẩn thận qua suối, cũng không bị trượt chân, yên ổn lên bờ.

Lần qua suối này làm Trình Dao Dao tự tin hơn nhiều, còn tuyên bố ngày mai muốn tự mình qua suối. Tạ Ba yên lặng không nói, nước ở dòng suối nhỏ không đến vượt quá mắt cá chân, nghe giọng nói của Trình Dao Dao ngược lại giống như đàn vịt xanh đỏ muốn qua sông.

Đường từ ruộng về thôn rất xa, lúc đến còn tốt, lúc về cảm thấy con đường trở nên dài đằng đẵng. Huống hồ Trình Dao Dao chăm chỉ làm việc cả ngày nay, bắp thịt đau nhức hôm qua chưa được nghỉ ngơi, lại tiếp tục dùng sức quá mức, mệt mỏi muốn tan thành từng mảnh.

Trình Dao Dao càng chạy càng chậm, về sau dứt khoát kéo lê chân đi. Tạ Ba cõng đồ dùng, thả chậm bước chân theo cô, Trình Dao Dao vẫn lẩm bẩm: “Tôi không đi nổi nữa rồi.”

Trình Dao Dao lại nói: “Tôi muốn đi xe đạp.”

Đây chính là cố tình gây sự.

Tạ Ba im lặng một lát, lấy dây thừng trên lưng đưa cho cô: “Tôi kéo cô đi.”

“Tôi không phải chó!” Trình Dao Dao tức giận.

Một lúc sau, Trình Dao Dao cầm lấy dây thừng, trọng lượng toàn thân treo ở trên người Tạ Ba. Tạ Ba nắm dây thừng, đón ánh nắng chiều tà, hoảng hốt cảm thấy mình đang dắt theo một con động vật nhỏ.

Đi tiếp đến gần cửa thôn, Tạ Ba thu dây thừng lại, cùng Trình Dao Dao tách ra. Hắn còn muốn đi lấy củi phía sau núi, Trình Dao Dao cầm mơ và anh đào về nhà.

Lúc chạng vạng tối, phụ nữ mọi nhà bận rộn làm việc, ngồi xổm trước cửa ra vào vo gạo rửa rau. Thôn Điềm Thủy cái khác không có, rau xanh có nhiều nhất, đậu giác, mướp đắng, dây mướp cùng nấm, để ở trong chậu rửa sạch xong có thể cho vào nồi.

Mấy người phụ nữ một bên hái đồ ăn, một bên hóng đủ thứ chuyện náo nhiệt, nhân vật chính trung tâm của câu chuyện là Trình Dao Dao.

Tiểu thư kỳ lạ xinh đẹp đến từ thành phố, con mắt để trên đỉnh đầu, ngay cả con trai của bí thư chi bộ thôn cũng chướng mắt, hôm qua lại ngồi xe đạp thằng chó con nhà địa chủ trở về!

“Tay nữ TNTT kia còn ôm eo Tạ Ba, thật!”

Người phụ nữ lười biếng nổi tiếng trong thôn – Trương Ái Hoa ngồi trước cửa thôn, nói chuyện nước miếng văng tung tóe, có mắt có mũi.

Lâm Vượng Gia hái đậu giác, nói: “Cô nói có mắt có mũi, giống như cô nhìn thấy vậy.”

Trương Ái Hoa thề: “Không phải! Chồng tôi hôm qua lúc tan làm ở trong ruộng nhìn thấy! Những người khác cũng nhìn thấy, trong thôn đều truyền ra! Cũng không phải mình tôi nói!”

Kim Ny nghe không vô, nói: “TNTT Trình không biết làm việc, đại đội trưởng mới để cô ấy cùng Tạ Ba đi trồng đậu nành.”

Một người phụ nữ khác nói: “Này, những TNTT kia hôm qua không phải tìm đại đội trưởng náo loạn sao? TNTT Trình nếu không đồng ý, hôm nay có thể đi theo sao?”

Buổi sáng hôm nay, Trình Dao Dao và Tạ Ba cùng đi, người trong thôn đều nhìn thấy. Kim Ny không nói gì nữa.

Lâm Vượng Gia kỳ quái nói: “Một cô gái trong thành phố sao lại để ý đồ chó con nhà địa chủ? Hay là cô ấy không biết giai cấp của Tạ Ba?”

“Cái này thì chưa chắc. Hồi trước Tạ Ba cùng đội thi công ra ngoài làm việc, đám TNTT kia mới đến, không biết cũng bình thường.”

Đám phụ nữ suy đoán. Hai mắt tỏa sáng, một thân ảnh duyên dáng từ cửa thôn bước tới, da trắng mắt hoa đào, nuốt ruồi dưới đáy mắt vô cùng quyến rũ. Rõ ràng làm việc cả ngày, nhưng lại không thấy nhếch nhác chút nào.

Lâm Vượng Gia chớp mắ: “Nhìn nhìn, Quan Âm tới.”

Thôn Điềm Thủy gọi thanh niên đẹp trai nhất là Nhạc Mây, gọi cô gái xinh đẹp nhất là Quan Âm.


(Trâu đã giải thích Quan Âm và Nhạc Mây ở mấy chương đầu.)

Trương Ái Hoa trợn trắng mắt: “Quan Âm cái gì, cả người là hồ ly tinh!”

Lúc Trình Dao Dao đi qua các cô không chớp mắt, ngay cả bắt chuyện cũng không, giống như trời sinh hơn người một bậc. Một đám phụ nữ tự ti mặc cảm, lập tức chua sót ngập trời.

“Nhìn cô ta giống như yêu tinh, đi đường uốn éo uốn éo, chỉ toàn dụ dỗ đàn ông!”

Trương Ái Hoa “Phi” nhổ hạt dưa trong miệng xuống đất, hét lên gọi Trình Dao Dao: “THTT Trình, tan làm rồi à? Tới đây, tới tới.”

Trình Dao Dao quay đầu nhìn lại, một người phụ nữ nông thôn cồng kềnh cười toét miệng lộ hàm răng vàng nhìn mình, ngoắc tay như gọi chó. Trình Dao Dao không nhận ra cô ta, thận trọng gật đầu.

Mặt Trương Ái Hoa có thể so với tường thành, tự mình lại gần nói: “Nghe nói hôm nay cô và Tạ Ba cùng nhau đi ruộng đậu nành làm việc, chỉ hai người các cô à?”

Trương Ái Hoa một bên nói, một bên nháy mắt với đám phụ nữ ra hiệu, những người phụ nữ khác cũng cười xem náo nhiệt.

Trình Dao Dao từ nhỏ đến lớn đã thấy rất nhiều loại thủ đoạn của đám phụ nữ không có ý tốt, một đám đàn bà nông thôn mặt mày kiện cáo, sao cô có thể nhìn không ra, lập tức ngừng cười.

Vóc dáng cô đẹp, lúc không cười cảm thấy cao không thể chạm tới. Đuôi mắt cô nhếch lên liếc nhìn Trương Ái Hoa, đôi môi đỏ như hoa hồng phun ra hai chữ: “Cô đoán xem?”

“Khụ khụ.” Người phụ nữ bên cạnh thấy giọng nói Trình Dao Dao không tốt, vội nói sang chuyện khác.

Trương Ái Hoa giống như không hiểu, ưỡn ngực nghiêm mặt cười với Trình Dao Dao: “Tôi nghe nói hôm qua cô ngồi xe Tạ Ba vào thôn?”

Trình Dao Dao lúc này bật cười: “Cô biết rồi còn hỏi tôi làm gì?”

Trương Ái Hoa bỗng nhiên vỗ đùi, dùng giọng nói xuất phát từ nội tâm nói với Trình Dao Dao: “TNTT Trình, chị dâu đây là muốn tốt cho cô, cô mới đến, không biết thân phận của Tạ Ba.”

Trình Dao Dao chậm rãi nheo mắt, Trương Ái Hoa tiếp tục nói: “Cô nhìn bộ dáng Tạ Ba xem, nếu không phải giai cấp quá cao, người cầu hôn đã sớm phá cửa.”

Những người khác cũng nhao nhao mồm năm miệng mười nói: “Dáng dấp đẹp thì làm được gì? Trong nhà có hai người vướng víu, một già một nhỏ.”

“Tạ Ba liều mạng 5 năm kiếm công phân đều đổi thành thuốc, cô gái nhà ai dám nhảy vào hố lửa?”

Trương Ái Hoa trợ lực, càng hăng hái nói: “Chị dâu thật lòng nói cho cô, cô nhìn bộ dáng này của cô, tư thái này, lại là cô gái trong thành phố, tương lai nhà ai…”

Trình Dao Dao đưa tay che mũi, miệng Trương Ái Hoa thối làm cô muốn nôn.

Cô cất cao giọng, cắt ngang lời của Trương Ái Hoa: “Chị này… Chị dâu, bà nội tôi sống tới 100 tuổi, chị có biết vì sao không?”

Tiếng nói Trình Dao Dao êm tai, đám phụ nữ nhịn không được dừng câu chuyện lại nhìn cô. Trương Ái Hoa bị hỏi mờ mịt: “Vì… Vì sao?”

Đuôi lông mày nhếch lên, đôi mắt hoa đào sáng loáng, giọng nói chứa đầy mỉa mai: ‘Bởi vì bà không xen vào việc của người khác.”

Bỏ xuống câu này, Trình Dao Dao nhấc chân đi, lưu lại bóng lưng tinh tế cho đám phụ nữ, giống như con thiên nga cao quý kiêu ngạo.

Cái quái gì! Khuôn mặt nhỏ của Trình Dao Dao quay lại đen xì, nói chuyện với loại người này tự hạ thấp mà!

Gió buổi tối thổi tới mùi hương đồ ăn. Không biết nhà ai hôm nay nấu bữa ăn ngon, chảo dầu xào tỏi, ớt, mùi cay của ớt bay thật xa, Trình Dao Dao nuốt một ngụm nước miếng. Không biết có phải nguyên nhân làm việc nhiều hay không, bây giờ cô đói rất nhanh.

Trình Dao Dao bước nhanh hơn, đi về ký túc xá.

Cơm tối lại khiến Trình Dao Dao thất vọng. Một bàn rau sam trộn, thêm canh dưa muối có chút dầu, hai cái bánh cao lương đã lạnh.

Xung quanh ký túc xá mọc đầy rau sam, loại rau dại này có cành lá màu xanh, có vị chua, thời gian này rất mập mạp. Chọn xong rửa sạch, dùng nước trần sơ qua, trộn chung với muối cùng ớt, chua cay ngon miệng. Mùa hè từ trong đất trở về, mệt mỏi đói bụng, ăn được một miếng rau sam trộn ngon miệng nhất.

Hôm trước Trình Dao Dao mới làm qua, mọi người ăn không dứt miệng, hôm nay Trình Nặc Nặc cùng làm một bàn. Nhưng có Trình Dao Dao làm trước, hương vị hôm nay của Trình Nặc Nặc hỏng bét.

Trên bàn cơm, nhóm TNTT mồm năm miệng mười phàn nàn: “Nặc Nặc, tay nghề hai hôm nay của cô mất tiêu chuẩn rồi.”

“Rau sam này ăn vào vừa chua vừa đắng, không cách nào so được với rau Dao Dao làm.”

Trình Nặc Nặc nhát gan xin lỗi: “Tôi dựa theo biện pháp của chị Dao Dao, có thể gia vị không đúng. Ngày mai tôi đổi cách làm khác.”

Một nam TNTT nói: “Mùi vị canh dưa muối cũng không đúng, trước kia uống ngon hơn nhiều.”

Thẩm Yến trầm mặt, gõ gõ cái bàn: “Nặc Nặc mỗi ngày vất vả nấu cơm cho mọi người, chưa từng thấy ái cảm ơn, phàn nàn ngược lại nhiều. Không hài lòng, thay người tới làm.”

Xuất thân Thẩm Yến tốt, lúc thảo luận trong nhóm TNTT, lời nói có trọng lượng, những người khác ngượng ngùng không nói.

Trình Dao Dao ăn bánh cao lương không lên tiếng, lúc này vứt nửa cái bánh cao lương trong tay xuống, cười yếu ớt: “Tốt, đổi tôi đi.”

Thẩm Yến không đề phòng Trình Dao Dao, trợn tròn mắt nhìn Trình Dao Dao. Trình Nặc Nặc cũng sững sờ: “Chị Dao Dao, chị…chị…”

Trình Nặc Nặc vốn muốn nói: “Chị biết làm cơm sao?”, nhưng nhớ tới tay nghề Trình Dao Dao làm hôm qua, đồ ăn tiêu chuẩn ngon hơn mình làm nhiều, trong lúc nhất thời cứng họng.

Trình Dao Dao cầm khăn lau bàn tay, nói: “Chúng tôi làm việc cả ngày dưới trời nắng, mệt gần chết. Cô ở ký túc xá cùng nhà ăn phục vụ nấu cơm, cầm công phân giống chúng tôi, vốn nên nấu cơm cho tốt. Nếu như cô làm không tốt, vậy đổi để tôi làm. Tôi có tự tin, mùi vị đồ ăn tôi làm tuyệt đối ngon hơn cô làm. Các người thấy sao?”

Trình Dao Dao kiếc mắt qua, mấy nam TNTT lập tức ủng hộ, Hàn Nhân cũng gật đầu: “Tôi đồng ý! Cạnh tranh vào cương vị nha, Dao Dao có tay nghề nấu cơm tốt, tôi đồng ý thay người nấu cơm.”

Cũng có người không lên tiếng. Dù sao Trình Nặc Nặc làm cơm lâu như vậy rồi, hương vị trước không nói, làm ra đồ ăn để người ta ăn xong cảm thấy cả người có sức lực, việc này rõ như ban ngày.

Thẩm Yến bảo vệ Trình Nặc Nặc: “Nặc Nặc thay đại đội nấu cơm ở nhà ăn, đây là do đại đội trưởng cùng các cán bộ đại đội nhất trí đồng ý. Một mình Nặc Nặc nấu cơm cho các người cùng thôn, lượng công việc không nhỏ.”

“Tôi biết cô ấy vất vả.” Trình Dao Dao xùy một tiếng, đôi môi đỏ khiêu khích: “Cho nên, loại công việc khổ cực này, không bằng để cho tôi? Mọi người nói xem?”

Hàn Nhân lập tức nói: “Tôi đồng ý! Cô đã ghét bỏ công việc mệt mỏi, liền để cho người khác nha. Đại đội trưởng cùng cán bộ thôn dễ nói, để Dao Dao bộc lộ tài năng cho họ xem, xem bọn họ tuyển ai!”

Nhóm nam TNTT hiển nhiên ủng hộ Trình Dao Dao. Thẩm Yến bị mọi người lướt qua mặt, mặt đen giống như có thể chảy ra nước. Trình Nặc cũng cúi đầu xuống, bộ dáng bị bắt nạt vô cùng đáng thương.

Trình Dao Dao không thèm để ý đến bọn họ, cơm nước xong xuôi để bát xuống, chạy vào trong sân rửa anh đào và thanh mai.

Lúc này trời vẫn sáng, quả thanh mai đỏ đỏ cùng anh đào óng ánh sáng long lanh ngâm trong nước lạnh buốt, làm người thèm nhỏ dãi.

Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong giúp Trình Dao Dao rửa anh đào, một bên ăn một bên hâm mộ nói: “Sớm biết tôi cũng đi ruộng đậu nành làm việc! Còn có nhiều đồ tốt hái như vậy!”

Trình Dao Dao đắc ý nói: “Đừng chỉ ăn anh đào, rửa cả thanh mai nữa. tôi nấu một nồi nước mơ cho các cô uống.”

Nghe nói vậy, Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong vội vàng tăng nhanh tốc độ.

Hai nam TNTT thèm ăn ở bên cạnh đảo quanh, trơ mặt cười với Trình Dao Dao.

Hàn Nhân đuổi bọn hắn đi: “Đi đi đi, đây là Dao Dao mang về, các người bớt nghĩ đi!”

Trình Dao Dao ở trên phương diện này luôn luôn không keo kiệt, nói: “Cho họ ăn đi. Các anh mỗi người một quả, muốn ăn tới lấy, không thì thôi.”

Những người khác sớm ở trong bóng tối nhìn chằm chằm, nghe vậy hoan hô chạy tới, mỗi người lấy một quả anh đào trong veo trong nước, khen Trình Dao Dao không dứt miệng. Thẩm Yến cùng Trình Nặc Nặc dĩ nhiên không tới lấy, năm nam TNTT chia xong, một người chậm rãi đi tới, là Lưu Mẫn Hà.

Hàn Nhân nha một tiếng, nói với Lưu Mẫn Hà: “Cô định làm gì vậy?”


Bả vai Lưu Mẫn Hà run lên, ngập ngừng không nói ra lời, ánh mắt nhìn chằm chằm quả anh đào óng ánh sáng long lanh ở trong chậu. Cơm nước càng ngày càng kém, những người khác đều vụng trộm ăn, chỉ có cô không có, suốt ngày đói bụng kêu vang. Nhìn chậu anh đào này, trông thèm chết đi được.

Hàn Nhân ghét Lưu Mẫn Hà nhất, khiêu khích châm chọc: “Ai, hỏi cô làm gì cô lại không nói, đứng ở chỗ này mãi.”

Lưu Mẫn Hà mặc quần áo cũ, bình thường im lặng khiến mọi người đều quên sự tồn tại của cô. Lúc này cô đứng bên cạnh, không mở miệng nói muốn, cũng không chịu đi, cứ đứng đấy. Dáng vẻ đó nhìn vừa ỉu xìu vừa đáng thương, còn có chút phiền.

Trình Dao Dao giật áo Hàn Nhân để cô không nói nữa, Trương Hiểu Phong đứng dậy hòa giải, đưa anh đào cho Lưu Mẫn Hà: “Cầm đi, Dao Dao cho cô.”

Lưu Mẫn Hà nhận anh đào, nhìn Trình Dao Dao một chút, ngập ngừng nói “Cảm ơn”, quay người đi.

Nhìn Lưu Mẫn Hà đi rồi, Trương Hiểu Phong nhỏ giọng phê bình Hàn Nhân: “Cô về sau ít nói vài lời, sao cứ làm khó dễ Hàn Nhân.”

Hàn Nhân nhai anh đào, khẽ nói: “Tôi chính là thấy cô ta không vừa mắt, suốt ngày âm hiểm.”

Lời này Trình Dao Dao đồng ý. Lần trước hái nấm về, Lưu Mẫn Hà cùng Trình Nặc Nặc kẻ tung hứng đâm cô, cô vẫn nhớ đó. Nguyên chủ đối với Lưu Mẫn Hà không tệ, Trình Dao Dao ghét nhất loại Bạch nhãn lang này.

Hàn Nhân lại hỏi Trình Dao Dao: “Dao Dao, những quả mơ chua chua này, không có cách nào ăn!”

Trình Dao Dao khẽ nói: “Chờ tôi làm xong cô đừng ăn!”

Hàn Nhân cười hì hì nói: “Không được, tôi phải nếm thử!”

Lưu Mẫn Hà trốn ở trong góc, nhét hết anh đào vào miệng ăn như hổ đói, nước chua ngọt chảy xuống cổ, vẫn không an ủi được ngũ tạng đang đói. Tiếng cười nói của mấy người Trình Dao Dao truyền đến, tiếng nói của Trình Dao Dao êm tai, như kim đâm vào lòng Lưu Mẫn Hà.

Trình Dao Dao gần đây đối với cô quá khác. Lúc trước Trình Dao Dao không muốn ăn bánh cao lương sẽ đưa cho cô, tự mình mua bánh ngọt và bánh quy ở cung tiêu xã ăn. Mấy ngày nay, bánh cao lương còn lại của Trình Dao Dao đều cho Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong, hoặc là tự mình mang đi.

Lưu Mẫn Hà nhìn phần đồ ăn kia vốn dĩ thuộc về mình, bây giờ Trình Dao Dao lại phân cho người khác! Lưu Mẫn Hà hung hăng nuốt hạt anh đào, mái tóc ngắn ngang trán che khuất đôi mắt ảm đạm không rõ.

Trình Dao Dao không hề hay biết tâm tư của Lưu Mẫn Hà. Cô nhìn Trương Hiểu Phong để thanh mai lên một cái sàng tre cho khô, quay sang nói với Hàn Nhân: “Lấy một túi đường vàng cho tôi, lát nữa tôi trả lại cho cô.”

Ánh mắt Hàn Nhân lấp lóe: “Ở đâu ra đường vàng, tôi sớm ăn hết rồi.”

“Tôi biết cô giấu một túi đó!” Trình Dao Dao bê thanh mai vào bếp lò, ném câu tiếp theo: “Nhanh lấy ra đi!”

Trình Nặc Nặc rửa rồi sạch sẽ, đang đun nước, Thẩm Yến ở bên cạnh nói chuyện với cô, hai người vô cùng dính nhau.

Trình Dao Dao không chớp mắt đi qua, hất cằm về phía Thẩm Yến: “Nhường đường chút.”

Bộ dáng của cô vừa kiêu căng vừa ngạo mạn, Thẩm Yến căm tức tránh đi, lại không có cách nào thu hồi ánh mắt rơi trên người cô. Đang lúc hoàng hôn, ánh sáng màu đỏ nhạt chiếu vào gương mặt Trình Dao Dao, da thịt trắng mịn phát sáng.

Trình Dao Dao mở nắp nồi nhìn, nước trong nồi sôi lên. Trình Dao Dao múc nước vào một cái nồi khác, thêm một gáo nước, đổ thanh mai vào, lại cầm bình muối.

Thẩm Yến cùng Trình Nặc Nặc đều nhìn động tác của cô, Trình Nặc Nặc vội vàng kéo cổ tay cô, nói: “Chị Dao Dao, chị muốn làm gì, em làm cho.”

“Không cần.” Trình Dao Dao hất tay cô ra, Trình Nặc Nặc suýt nữa ngã sấp xuống, Thẩm Yến vội vàng đỡ lấy cô.

Thẩm Yến nói: “Trình Dao Dao, Nặc Nặc tốt bụng hỗ trợ, sao cô có thể đẩy em ấy?!”

“…” Trình Dao Dao trừng mắt nhìn, cười nhạo: “Cô ấy dễ ngã xuống như vậy, sao anh có thể trách tôi? Mang cô ấy đi khám gặp bác sĩ đi, xem xương cốt lỏng hay không.”

Thẩm Yến tức giận nói: “Trình Dao Dao, không thể nói lý với cô mà!”

Trình Nặc Nặc vội vàng kéo Thẩm Yến, quay đầu nói với Trình Dao Dao: “Chị Dao Dao, em không biết làm thế nào để chị hết giận em. Em thực sự muốn giúp chị một tay, để chị không chán ghét em…”

“Cô thật sự muốn giúp tôi?” Trình Dao Dao nhíu mày.

Trình Nặc Nặc chăm chú gật đầu, bộ dạng khéo léo suýt nữa để Trình Dao Dao cảm thấy mình trách lầm cô ta. Thẩm Yên càng đau lòng nhìn Trình Nặc Nặc.

Trình Dao Dao cười nhẹ, nói: “Nếu cô muốn giúp đỡ tôi, cũng đừng ở phía sau giở trò làm người buồn nôn… Dừng lại, đừng khóc, tôi không thích bộ dạng này. Thẩm Yến, anh cũng im miệng, tôi còn chưa nói hết.”

Trình Dao Dao đảo mắt qua, Thẩm Yến ngậm miệng, vẫn trừng mắt nhìn cô. Trình Dao Dao không quan tâm, tiếp tục nói: “Hôm qua tôi ngồi sau xe đạp Tạ Ba trở về, hiện tại truyền đi cả thôn. Chuyện đó chỉ có cô, anh ta và tôi biết, cô đoán xem ai sẽ nói ra?”

Chuyện Trình Dao Dao hôm qua ngồi xe đạp trở về, ngoại trừ Tạ ba còn có Thẩm Yến cùng Trình Nặc Nặc biết. Tạ Ba đương nhiên không nói, Thẩm Yến, dựa theo tính tình chết cũng sĩ diện của hắn không có khả năng nói ra, bát quái này chỉ có Trình Nặc Nặc truyền ra, Trình Dao Dao không ngạc nhiên chút nào.

Châm ngòi lý gián, châm ngòi thổi gió, kéo bè kết phái, những thủ đoạn này Trình Dao Dao không phải không biết. Chị em Tố Liễu đấm đá nhau, nhưng so với thủ đoạn của Trình Nặc Nặc cao hơn nhiều.

Trình Dao Dao càng quen nói thẳng ra, đem chuyện để trước mặt nói rõ ràng.

Trình Nặc Nặc tự nhiên không ngừng lắc đầu, mặt tràn đầy chấn kinh, oan uổng. Sắc mặt Thẩm Yến phức tạp, vẫn nói: “Ngoại trừ ba người chúng ta, còn có Tạ Ba!”

Trình Dao Dao lạnh lùng nghiêng tới: “Anh cho rằng người ta là anh sao? Một gã đàn ông đầu lưỡi dài như vậy?”

Lời nói ẩn giấu sự châm chọc, mặt Thẩm Yến lập tức đen lại. Nhưng nếu hắn lại giải thích thì thật sự chứng minh tội danh “Gã đàn ông đầu lưỡi dài như vậy”, nghẹn tại chỗ, sắc mặt nhăn nhó.

Ba người giằng co, bầu không khí vô vùng quỷ dị. Hàn Nhân cầm túi đường chạy tới, nhìn thấy Thẩm Yến cùng Trình Nặc Nặc quay người vội vàng đi. Kỳ quái nói: “Bọn họ tới tìm cô gây phiền phức?”

“Tôi tìm bọn họ gây sự nghe còn tạm được.”

Túi giấy da trâu thân dài, dính miệng túi lại. Trình Dao Dao xé mở một góc, ngửi ngửi, vị ngọt đường mía bay ra.

Thanh mai trong nồi đã sủi bọt, thể tích thanh mai co lại nhỏ hơn nhiều, nước canh trở lên đỏ chói. Trình Dao Dao nâng khuỷu tay, đổ đường vàng rực rỡ như cát sa mạc vào nồi, thấy Hàn Nhân đau lòng nói: “Đổ ít một chút, đổ ít một chút!”

Trình Dao Dao nói: “Nhìn cô hẹp hòi này, đây là đường tôi mượn sẽ trả lại túi mới cho cô.”

Hàn Nhân khẽ cắn môi, giống như cắt thịt nói: “Được rồi, dù sao tôi cũng có phần ăn. Chỗ đường này tính của tôi, cô đưa chỗ còn lại cho tôi là được.”

Trình Dao Dao thưởng thức nhìn Hàn Nhân, không khéo thì khôn khéo, nhưng không ăn quỵt.

Trình Dao Dao cười đem túi đường cất kỹ: “Không được, đường này thuộc về tôi. Lát nữa tôi ra cung tiêu xã mua thêm một túi trả cô.”

Hàn Nhân nói: “Cô cũng biết đường này rất khó mua, phiếu đường cũng khó làm. Tôi mang từ nhà tới đã ăn hết, chỉ còn một túi này.”

Nhóm nữ TNTT đều là cô gái tầm 17,18 tuổi, không có ai không thích ăn đồ ngọt. Đáng tiếc những món đồ ăn vặt kia quá đắt, không để được lâu, lợi tích thực tế thuận tiện nhất chính là nước chè nóng.

Đường vàng pha với nước chè thơm nhất, nhóm TNTT đều tích lũy tiền mua hai túi đường vàng cất đi. Chiều nào đi làm về mệt mỏi gần chết, trước khi ngủ uống một chén nước chè ngọt nóng hổi, dễ chịu biết bao.

Trong tay nguyên chủ giàu có lại rộng rãi, mỗi lần mua 5,6 túi đường vàng, nhưng thèm ăn, tăng thêm Lưu Mẫn Hà ăn chùa, trước khi Trình Dao Dao đến đã hết rồi. Hàn Nhân tính toán tỉ mỉ, còn giấu một túi không mở ra, Trình Dao Dao có lần tỉnh dậy lúc nửa đêm trông thấy cô vụng trộm ăn kẹo. Hôm nay cuối cùng cho cô bóc ra.

Trình Dao Dao dùng muôi quấy đều nước thanh mai, nói lời thấm thía: “Đồng chí Hàn Nhân, túi đường này trong tay cô chỉ có thể bị cô vô tình uống hết. Ở trong tay tôi, lại có thể phát huy ra giá trị vô hạn. Cô phải suy xét tình hình chung, ưu tiên lợi ích của quần chúng nha.”

“Tôi đồng ý với lời giải thích của Dao Dao.” Trương Hiểu Phong mỉm cười đi tới, nói: Cái này còn phải nấu bao lâu? Tôi khuấy nước, các cô không phải muốn gội đầu sao?”

Trình Dao Dao bỏ cái muôi xuống, đổ thêm nước vào, đem nắp nồi đậy lên: “Cho lửa nhỏ để tầm 20 phút. Đi thôi, tôi gội trước!”

Tóc Trình Dao Dao vừa dài vừa dày, rất khó gội, hơn nữa không có dầu gội đầu, cô nhờ Trương Hiểu Phong gội giúp cô, sau đó cô gội giúp cô ấy. Khoan hãy nói, người khác giúp đỡ gội đầu xả nước, so với mình thuận tiện và sạch hơn nhiều.

Ba người vào phòng, Trình Nặc Nặc từ ngoài cửa chậm rãi đi đến, vành mắt còn đỏ. Nghĩ đến vừa rồi Thẩm Yến hoài nghi mình, cô khinh thường chê cười.

Đối mặt với đủ kiểu giải thích cùng nước mắt vô tội của Trình Nặc Nặc, trên mặt Thẩm Yến tràn ngập mâu thuẫn cùng đau khổ: “Nặc Nặc, sáng nay em nói chuyện với chị dâu trong thôn, anh nhìn thấy. Tại sao em lại truyền chuyện này ra ngoài?”


Trình Nặc Nặc yên lặng, nửa ngày, nước mắt lăn xuống: “Thẩm Yến, anh đừng nhìn em như vậy. Em chỉ là… em là do đầu óc vị mê muội. Chị Dao Dao luôn bắt nạt em, chán ghét em, em không quan tâm. Thế nhưng gần đây anh hay nhìn chị Dao Dao, còn cười với chị ấy, em không chịu được… Em cũng không biết mình tại sao lại muốn nói như vậy, em thật sự không muốn hại chị Dao Dao, thật sự ! »

Tốn sức môi lưỡi cùng nước mắt, Thẩm Yến vẫn bỏ đi, nói muốn yên lặng một mình.

Quan hệ của người khó khăn tiến thêm một bước, Trình Nặc Nặc làm sao có thể để hắn hoài nghi mình ? Thế nhưng cô còn một chuyện quan trọng hơn phải nghiệm chứng.

Trình Nặc Nặc đi đến cạnh bếp lò. Bên trên bếp lò đặt một bát nước, Trình Dao Dao dùng còn thừa lại. Trình Nặc Nặc nhìn xung quanh không có người, móc ra một mảnh ngọc bội từ trong cổ áo, tiến tới chỗ bát nước.

Chậm rãi, một giọt nước nhỏ xuống bát. Giọt thứ hai, giọt thứ ba… Trình Nặc Nặc mở to hai mắt nhìn, nước linh tuyền không ngừng nhỏ xuống, nhỏ ra hơn mười giọt !

Trình Nặc Nặc loay hoay ngọc bội, trong mắt khó nén vui vẻ. Vừa rồi cô đột nhiên cảm thấy ngọc bội phát ra nhiệt, mới mặc kệ Thẩm Yến gấp gáp trở về nghiệm chứng, không nghĩ tới nhỏ ra nhiều giọt như vậy !

Từ lúc Trình Nặc Nặc phát hiện ra mảnh ngọc bội này, bí mật bắt đầu, cuộc đời cô bắt đầu chuyển hướng. Nhưng mỗi lần ngọc bội nhỏ ra số lượng rất ít, mà cực kỳ không ổn định. Cô hao tốn hơn nửa năm công phu mới phát hiện ra quy luật, linh tuyền ước chừng hai ba ngày có thể nhỏ ra mấy giọt, phân lượng cực ít. Cô dùng linh tuyền gần nửa năm mới để cho bản thân thay da đổi thịt.

Hiện tại cô mỗi ngày phải chịu trách nhiệm nấu cơm cho đại đội, linh tuyền nhỏ ra rất ít không đủ dùng. Cô đã pha loãng linh tuyền nhiều lần nhưng ngọc bội nhỏ ra xa xa không đuổi kịp tiêu hao, làm cô phải mang ra gần nửa bình nước linh tuyền toàn bộ đều hao hết không nói, linh tuyền nhỏ càng ngày càng ít, thời gian cũng càng không có quy luật.

Trình Nặc Nặc từng vụng trộm ở thư viện xem rất nhiều, tìm tòi các phương pháp kích thích ngọc bội, cho đến bây giờ, trong đêm khuya để ngọc bội hấp thụ ánh trăng, tựa hồ là phương pháp có hiệu quá duy nhất, nhiều lắm là để tốc độc nhỏ ra nhanh thêm một chút mà thôi.

Lần này linh tuyền kéo dài 5 ngày không có động tĩnh, Trình Nặc Nặc đem mấy giọt linh tuyền cuối cùng pha loãng rồi pha loãng, vẫn hết.

Hôm nay ngọc bội có động tĩnh, còn nhỏ ra nhiều linh tuyền như vậy ! Xem ra ông trời vẫn đứng về phía cô, lúc này Trình Dao Dao sao có thể đấu với cô.

Trình Nặc Nặc một bên cẩn thận cất kỹ ngọc bội, một bên suy tư trong lòng đến tột cùng cái gì kích thích linh tuyền.

Chẳng lẽ bởi vì đêm qua… Gương mặt Trình Nặc Nặc đột nhiên đỏ rực, trong lòng lại vui vẻ. Rất nhiều truyền thuyết nhân gian đều nói yêu quái hấp thụ dương khí của đàn ông có thể tăng cường tu vi, khối ngọc bội này cũng là vật thần kỳ, chẳng nhẽ loại phương pháp này thật sự có hiệu quả sao ?

Trình Nặc Nặc nhớ tới cảnh tượng ở bên trong đất hoang hôm qua, gương mặt lúc thì đỏ, lúc thì như say. Lúc này, trong nồi báy tới hương vị chua ngọt mê người, Trình Nặc Nặc tò mò mở nắp nồi ra nhìn.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng hét lớn : « Trình Nặc Nặc, cô đang làm gì vậy ?! »

Trình Nặc Nặc giật nảy mình, nước trong tay đổ nhào vào trong nồi.

Đó là linh tuyền ! Trình Nặc Nặc hét lên một tiếng, luống cuống tay chân cầm muôi lên muốn múc nước.

Còn chỗ nào múc về được ? Nửa nồi nước thanh mai đã dần dần hấp thu nước, một bát nước đổ xuống, trong nháy mắt dung hợp với nước canh đỏ chói bên trong, lòng Trình Nặc Nặc đau như dao cắt, trừng mắt nhìn nồi canh thanh mai không nói ra lời.

Hàn Nhân vội vàng xông đến, đoạt lấy muôi nói : « Cô làm gì vậy ! Trong nồi đang nấu, cô đổ cái gì vào bên trong rồi ? »

Bờ môi Trình Nặc Nặc trắng bệch, gượng cười nói : « Thật xin lỗi, xin lỗi, tôi không cẩn thận đổ nước vào. Tôi nấu nồi khác cho cô. Nồi này coi như của tôi… »

Hàn Nhân lớn giọng : « Bên trong có gần nửa túi đường vàng đó ! Cô bồi thường nổi sao ? Tránh ra ! »

Đường vàng kia là của mình bỏ ra ! Mặc dù Trình Dao Dao sẽ trả, nhưng Hàn Nhân vẫn gấp gáp đau lòng, đẩy Trình Nặc Nặc ra, dùng thìa quấy đều nồi thanh mai.

Trình Nặc Nặc gấp gáp lo lắng vô cùng, cố nén nói với Hàn Nhân : « Tôi sẽ bồi thường đường cho cô, tôi bồi cô một túi khác được không ? Nồi này đổ nước vào rồi, không thể uống. »

Lúc này Trình Dao Dao cùng Trương Hiểu Phong cũng tới. Sợi tóc đen nhanh trên đầu Trình Dao Dao còn ướt sũng, thả xõa ra trên vai, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, vô cùng xinh đẹp.

Thấy hai người dây dưa, Trương Hiểu Phong vội nói : « Có chuyện gì vậy ? »

Hàn Nhân hét lên : « Cô ta đổ nước vào canh thanh mai rồi ! »

Trình Dao Dao nghe thấy, trong lòng hơi hồi hộp một chút, Trình Nặc Nặc sẽ không nhổ nước miếng vào nồi chứ? Vội vàng bước nhanh tới xem : « Cô đổ nước gì vào vậy ? »

Trình Nặc Nặc nhanh trí khẽ động : « Là… Là nước bẩn, em không cẩn thận ! »

Hàn Nhân càng tức hơn, chỉ vào chén nước kia : « Ừ, chén này ! »

Trình Nặc Nặc vội vàng lôi kéo Trình Dao Dao nói : « Chị Dao Dao, em sẽ đền đường và thanh mai cho chị ! »

Trình Dao Dao cầm chén kia xem xét, yên tâm nói : « Chén nước này tôi lấy, không có việc gì. »

Nói xong cầm muôi khuấy nồi thanh mai một chút, quả thanh mai đã thu nhỏ, nước đỏ chói bay ra mùi hương mê người, nước nhiều một chút cũng không sao.

Trương Hiểu Phong cũng dàn xếp, lôi kéo Hàn Nhân nói : « Được rồi, được rồi, Dao Dao nói không sao rồi. »

Trình Dao Dao cầm hộp cơm vớt quả thanh mai ra, lại dùng một cái chậu sứ đựng nước canh : « Đã xong, để lạnh có thể uống rồi. Chúng ta trở về phòng. »

Ba người trực tiếp bê quả thanh mai cùng canh đi, để Trình Nặc Nặc lẻ loi trơ trọi đứng tại chỗ. Trình Nặc Nặc gắt gao cắn môi dưới, ánh mắt cơ hồ muốn đâm thủng hai lỗ trên lưng mảnh khảnh của Trình Dao Dao.

Thẩm Yến mới vào cửa, liền thấy ánh mắt này, đột nhiên rùng mình một cái. Trình Nặc Nặc như này cùng hắn biết không giống nhau, đây là Trình Nặc Nặc của hắn sao ?

Nước thanh mai cùng quả thanh mai để lên bàn, tản ra hương vị chua ngọt, mùi hương mang theo một cỗ thấm vào ruột gan mát lạnh, để mọi người vừa ngửi một chút, tâm trạng đều thoải mái.

Hàn Nhân còn ở đấy nói nhỏ : « Trình Nặc Nặc có phải định giở trò xấu không ? »

Trình Dao Dao cầm lấy một quả thanh mai, quả thanh mai sau khi nấu co lại nhiều, biến thành màu đỏ thẫm, thịt đều rúc vào một chỗ. Cho vào miệng mút một chút, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn.

« Ăn ngon như vậy sao ? Đều ngây dại rồi. » Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong lấy một quả thanh mai ăn.

Trình Dao Dao bỗng nhiên hoàn hồn, vội vàng giang hai tay ôm quả thanh mai và nước thanh mai vào trong ngực : « Không cho đụng vào, không cho đụng vào. »

Đối mặt với ánh mắt ai oán của Hàn Nhân, Trình Dao Dao cam kết : « Ngày mai, ngày mai tôi làm cho cô ăn còn ngon hơn. »

Nói xong không để ý Hàn Nhân phàn nàn không ngớt, Trình Dao Dao cẩn thận đem nắp cơm hộp đậy lên, lại rót nước thanh mai vào bình nước, ngâm trong nước lạnh.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.