Mỹ Nữ Là Dã Thú

Chương 9



Hạ Nhĩ Bình và Lí Thi Mạn muốn kết hôn. Tuy rằng người nào đó cầu hôn cô trong cái tình huống loại ấy, nhưng Lí Thi Mạn cũng gật đầu. Dầu cho đi tới nơi nào, cô đều muốn được cùng anh ở cùng một chỗ.

Bọn họ quyết định cử hành lễ thành hôn ở Đài Loan, rồi sau đó đi Mỹ.

Còn nhớ khi cô nói với cha rằng muốn cùng Nhĩ Bình kết hôn, cưới xong sẽ đi Mỹ, cha cô lúc ấy thật khiếp sợ, cứ nghĩ rằng bởi vì Hạ Tuấn Bình trở về tập đoàn Bảo Lai, nên Nhĩ Bình mới bị buộc phải rời đi. Cô không trả lời cha vấn đề này, dù sao Hạ Tuấn Bình là do Nhĩ Bình tự mình đi tìm về công ty, dù sao những chuyện linh tinh bên ngoài hay nói vẫn có một đống, chẳng nên để ý làm gì.

Cha cô hỏi, nếu cô đi Mỹ định cư, thì trong tương lai công ty sẽ do ai kế thừa đây? Thật là, cho rằng cô cái gì cũng không biết sao? Cô cười nói có thể cho “em trai con” kế thừa.

Cô biết được cha mình có bạn gái ở bên ngoài, hơn cô có mấy tuổi thôi, có lẽ là sợ cô sẽ tức giận hoặc phản đối. Lúc trước khi mẹ cô qua đời, cha đã từng nói qua là nếu cô không thích, ông sẽ không tái hôn, bởi vậy cha cô chưa từng nói với cô chuyện này. Cô hy vọng sau khi mình đi Mỹ rồi, cha cô có thể đưa bạn gái bên ngoài và cậu em của cô về nhà, nếu bọn họ muốn kết hôn cũng được, dù sao con cũng đã sinh ra rồi mà.

Tuy rằng cậu em cùng cha khác mẹ của Thi Mạn mới có hai tuổi, nhưng cũng không có vấn đề gì. Cha cô cũng mới hơn năm mươi tuổi, hai mươi năm nữa cũng chưa về hưu đâu, hiện nay không phải là có rất nhiều nhà kinh doanh đã hơn tám mươi tuổi cũng vẫn hằng này đều đi làm sao?

Vấn đề bên Lí Thi Mạn không lớn lắm, nhưng vấn đề bên Hạ Nhĩ Bình thì phức tạp hơn.

Hạ Chính Đức sau khi xuất viện, y theo thầy thuốc dặn, nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng. Ông không hiểu tại sao người con thứ hai của mình cứ cố ý muốn đi nước Mỹ. Anh nói rằng ở bên Mỹ đã có sự nghiệp riêng, nhưng tại sao trước kia không hề nghe thấy nói đến?

Sau khi nghe anh nói rằng đã đi tìm Tuấn Bình trở về quản lý công ty, thì ông hiểu anh đã xác định ra đi rồi, không thể nào thay đổi nữa.

Về phần Chu Dục Tú, mặc dù đám cưới của Hạ Nhĩ Bình sẽ được tổ chức ở công ty theo thông lệ xã giao, nhưng bà vẫn mua cho con đồ trang sức đính hôn bằng vàng, đây là điều duy nhất bà có thể làm cho con trai mình.

“Nhĩ Bình, mẹ muốn nói chuyện với con.” Bà đem món trang sức giao cho con. Công ty được giao cho Tuấn Bình, bà mặc dù là bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận, dù sao cũng không phải là chưa từng cho Đạt Bình cơ hội.

“Mẹ, mẹ không cần giải thích, con chưa từng trách cứ ý tứ của mẹ.”

“Nhưng là lúc trước nếu không phải do mẹ cáu kỉnh chạy đi uống rượu thì……” Chu Dục Tú nghẹn ngào. Nếu bà sớm biết rằng có một ngày như vậy, thì lúc ấy cho dù có nói cái gì cũng sẽ không chạy đi uống rượu.

Bà vốn là thư ký của Hạ Chính Đức, khi đó hai người có nảy sinh tình cảm với nhau. Năm đó, vì vợ chính thức của ông mãi chẳng có con, cho nên Hạ Chính Đức hy vọng Chu Dục Tú có thể sinh con cho nhà họ Hạ. Ông đã đáp ứng rằng chỉ cần bà có thể sinh được con trai cho nhà họ Hạ, thì có thể bước chân vào gia môn, tuy rằng không có danh phận chính thức, nhưng cả đời sẽ được hưởng thụ vinh hoa.

Bà biết Hạ Chính Đức không chỉ có mình bà là bạn gái mà còn có một người nữa, chính là mẹ của Trọng Bình. Bà rất muốn mình có thể nhanh chóng mang thai, nhưng mà vẫn là không có chút tin tức nào cả. Có một ngày bà chợt nghe được chuyện người đàn bà kia đã mang thai, nghĩ rằng mình chẳng thể nào bước chân vào nhà họ Hạ nữa, nên vô cùng khổ sở, buổi tối liền chạy đến quán uống rượu. Một đêm kia khi bà uống say, chỉ nhớ là có ai đó tới gần nói chuyện, khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong khách sạn, không hề mặc quần áo. Về sau bà lại biết được rằng mẹ của Trọng Bình khi ấy không hề có thai.

Sau đó bà mang thai. Tuy vô cùng sung sướng, nhưng bà cũng không khỏi cảm thấy lo lắng. Đứa trẻ trong bụng liệu có phải là do từ cái đêm bà uống rượu mà….. Khi đó bà cảm thấy chuyện ấy hẳn là không có khả năng, dù sao thì chỉ có một đêm mà thôi, đứa bé hẳn là con của Chính Đức.

Bởi vì trong lòng lo lắng, cho nên bà đã tới bênh viện phụ sản của một người thân để sinh con. Kết quả, chuyện bà lo lắng đã trở thành sự thật, Nhĩ Bình có nhóm máu A. Bà đành phải giấu nhóm máu của anh, kể cả trong lần anh làm báo cáo sức khoẻ để đi Mỹ, đều bị bà đổi trắng thay đen.

Nhưng dù bà có sửa như thế nào, thì cũng không thể bỏ hết máu trong người Nhĩ Bình đi. Về điểm này, bà cảm thấy thật sự có lỗi với con. Nếu có thể quay ngược thời gian, bà khi đó tuyệt đối sẽ không ra ngoài uống rượu.

“Mẹ, chuyện đã qua, mẹ không cần nhắc lại, hãy quên hết tất thảy đi.”

Kỳ thật trong lòng anh cũng đã có ý thích riêng từ lâu, thậm chí ngay trong năm anh biết được sự thật, anh đã có ý nghĩ muốn rời bỏ nhà họ Hạ. Nhưng bởi vì mẹ anh đau khổ cầu xin, xin anh hãy vì bà và hai cậu em trai còn nhỏ tuổi mà suy nghĩ, một khi cha anh đã tức giận, thì rất có khả năng là sẽ đuổi tất cả bọn họ đi, mặc kệ việc hai cậu em trai của anh có phải là con đẻ của ông hay không.

Hình ảnh mẹ anh khóc lóc không ngừng hiện lên trong tâm trí, khiến anh cuối cùng cũng mềm lòng.

Nhưng mềm lòng không phải là bản thân sẽ không thèm để ý nữa. Với lo lắng rằng mình có thể bị đuổi khỏi nhà họ Hạ, gặp phải con đường vô cùng khó khăn, anh cho rằng mình tự rời đi trước sẽ tốt hơn, bởi nếu một khi bị đuổi, thì anh sẽ vĩnh viễn không quay về được nữa, như vậy thì mất đi sẽ càng nhiều. Có lẽ là theo bản năng, anh vẫn muốn được làm người con của nhà họ Hạ.

“Nhĩ Bình, mẹ xin lỗi.” Nhĩ Bình tài giỏi như vậy, tại sao lại có thể không phải là con của Chính Đức chứ! Bà thật sự cảm thấy rất khổ sở.

“Mẹ, đều đã quên rồi, con hiện tại rất hạnh phúc.” Nghĩ đến việc sắp được cùng tiểu dã thú đáng yêu kết hôn, trong lòng anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

“Nhưng mà con là con ruột của cha, thì như vậy công ty sẽ nhất định là do con kế thừa.” Dù đã bất đắc dĩ chấp nhận rồi nhưng trong lòng vì sao vẫn có một tia không cam lòng, vậy phải như thế nào? Tất cả nhân quả giống như đều là ở trên người bà, hơn nữa có lẽ là nhất định phải như vậy.

“Cũng không hẳn là thế.” Hạ Nhĩ Bình không cho là như vậy. “Mẹ cũng biết tính con hiếu thắng, so với việc thoải mái tiếp quản công ty của nhà mình, thì con càng thích đi sáng tạo sự nghiệp của chính bản thân mình hơn, không liên quan đến việc con không phải là con đẻ của cha, đây đều là quyết định của riêng con.”

Lời anh nói nghe thật thoải mái đến mức khiến người nghe có thể cảm thấy thật không thú vị, nhưng đây cũng không phải là anh nói tuỳ tiện, mà là anh thật sự thích đi khiêu chiến với những vấn đề mới mẻ, bởi điều ấy mang lại cảm giác thành tựu rất cao.

Nhìn Nhĩ Bình đã thật sự vô tư như thế, hơn nữa anh cũng không hề trách tội, nên Chu Dục Tú cũng quyết định là quên đi chuyện trước kia, sẽ không khuyên con đừng rời đi nữa, lại càng không hề nhắc lại sự kiện kia.

Hy vọng rằng con từ ngày hôm nay trở đi, mỗi ngày đều thật khoái hoạt.

Hạ Nhĩ Bình đi vào quán bar NT, Hạ Tuấn Bình hẹn anh tới uống rượu.

Anh không ngờ rằng Tuấn Bình lại chủ động hẹn mình đi uống rượu. Anh còn tưởng rằng anh ta muốn nói chuyện công việc, nhưng thật sự công việc cũng không có gì đáng nói, dù sao Nhĩ Bình cũng sắp rời khỏi Bảo Lai, hiện tại anh đang bận chuẩn bị kết hôn và lo chuyện đi sang Mỹ.

“Tôi cảm thấy lễ kết hôn của cậu có lẽ nên sửa lại, tổ chức ở đại trạch tại nhà đi. Tôi thấy như vậy sẽ có cảm giác ấm áp lại rất ý nghĩa.”

Có ý nghĩa gì anh cũng không cần biết, nhưng đề nghị của Hạ Tuấn Bình cũng không tệ lắm. Anh vốn cảm thấy tổ chức hôn lễ ở khách sạn lớn rất không thú vị. Khó có lúc hai người bọn họ lại có thời điểm có cái nhìn nhất trí với nhau như vậy.

Ngẫm lại, một căn phòng bao trùm bởi ánh mặt trời rực rỡ, chung quanh là hai vạn đoá hoa hồng, hình ảnh này nhất định là rất đẹp, mà anh thì rất muốn tặng cho Thi Mạn một hôn lễ vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc.

“Đề nghị của anh rất hay, cám ơn nhé.”

“Cậu thật sự nhất định phải rời Đài Loan sao?” Hạ Tuấn Bình hỏi, “Tuy rằng tôi biết cậu có sự nghiệp riêng, nhưng trong những năm gần đây, bản thân cậu vẫn ở Đài Loan, không phải là cũng xử lý mọi chuyện bên đó rất tốt sao.”

“Trước kia là ‘Tiểu’ đầu tư, không cần tự tôi phải xuất hiện cũng được, nhưng công việc đầu tư thạch hóa chất gần đây được mở rộng, trong tương lai sẽ có càng ngày càng nhiều nghiệp vụ cần được xử lý, tôi phải tự mình đàm phán, nên không thể nào tiếp tục ở trong nước mà điều khiển.” Phương thức kinh doanh thạch hóa chất và câu lạc bộ hoàn toàn bất đồng với nhau.

“Thật không?”

“Sao thế? Nghe như thể anh đang luyến tiếc không muốn tôi rời đi?” Hạ Nhĩ Bình nửa đùa nửa thật trả lời Tuấn Bình.

“Chính là như vậy, là luyến tiếc.” Hạ Tuấn Bình đáp.

Hạ Nhĩ Bình trong nháy mắt chợt hoá đá. Anh không nghe lầm đấy chứ? Hạ Tuấn Bình vừa mới thật sự nói là luyến tiếc anh? “Anh không thích hợp để nói đùa trong loại vấn đề thế này đâu.” Cái người này tự nhiên còn lộ ra dáng vẻ không nỡ rời xa chứ, làm cho người khác thật sự là nhìn thấy không quen mắt.

“Tôi không cần biết cậu nghĩ như thế nào, nhưng cậu là em trai của tôi.”

“Anh phát sốt à? Sao lại có thể nói ra những câu bất thường như vậy?” Xin hỏi, có thế nào có loại anh em từ nhỏ đến lớn vẫn cứ luôn ganh đua với nhau chứ? Nghe Tuấn Bình gọi mình là em trai, khiến cho Hạ Nhĩ Bình cả người nổi đầy gai.

Hạ Tuấn Bình cười cười, từ chối cho ý kiến.

“Còn cười? Thật sự bị tôi nói trúng, bị phát sốt sao?”

“Cho dù cậu không thừa nhận, thì cũng không thể thay đổi việc cậu là thằng em trai sinh ra trễ hơn tôi một tháng.”

“Tôi muốn làm rõ ràng một chuyện này,” Hạ Nhĩ Bình tự nhiên liếc Tuấn Bình một cái.“Không phải một tháng, chỉ là hai mươi sáu ngày mà thôi.”

“Tôi cũng không biết đấy, thì ra cậu lại là người thích so đo như vậy.” Hạ Tuấn Bình phì cười.

“Anh rốt cuộc là muốn nói với tôi cái gì?” Thu hồi lại vẻ mặt ngang ngược, Nhĩ Bình nghiêm túc hỏi. Quanh đi quẩn lại, anh thật sự không biết được cái người được sinh ra sớm hơn anh có hai mươi sáu ngày đang ngồi trước mắt anh đây rốt cuộc là muốn làm cái gì?

“Tôi muốn nói rằng, mặc kệ cậu có thừa nhận hay không, thì tôi vẫn luôn là anh trai của cậu.” Hạ Tuấn Bình vẻ mặt bình thản nói, “Cho dù không phải cùng một mẹ sinh ra, cho dù dòng máu bất đồng, cậu vẫn là em trai của tôi.”

Hạ Nhĩ Bình khiếp sợ. “Anh làm sao có thể biết chuyện này? Hơn nữa đã biết từ bao giờ?”

“Sáu tuổi.”

“Sáu tuổi?” Người này hoá ra còn biết sớm hơn cả anh chuyện anh không phải con ruột của cha.

“Tối hôm đó, mẹ cậu hình như là vì chuyện cha tạm thời hủy bỏ thẻ tín dụng của bà ấy, mà tức giận chạy tới tìm cha cãi cọ, lúc ấy mẹ cậu có uống chút rượu, cha lại không thèm để ý bà ấy, tôi cùng với mẹ mình đưa mẹ cậu đến nghỉ ở phòng khách, lúc đó chính mẹ cậu đã tự mình nói ra.”

Tuấn Bình còn nhớ rõ ngày đó dì Hai đến vào lúc khuya, bà say rượu rồi mắng rằng cha đã xử sự quá khắt khe với bà ấy, chẳng qua bà chỉ tiêu hơn chục vạn để mua này nọ, vậy mà cũng huỷ thẻ của bà, chẳng trách được bà lại cho ông bị cắm sừng, rồi còn nói nhóm máu O và B sao có thể sinh ra con nhóm máu A gì đó nữa.

Khi đó anh và mẹ mình đều rất kinh ngạc, nhưng mẹ lại muốn anh coi như chưa nghe thấy gì, bởi vì mọi người đều là người một nhà, sau đó anh cũng đã quên chuyện này. Cho đến năm ấy, nghe bạn bè của Nhĩ Bình nói chuyện rằng cậu ta nghĩ bản thân bị nhiễm bệnh lây qua đường tình dục linh tinh gì đó, phải đi tới vài bệnh viện để làm kiểm tra, cuối cùng còn bay trở về Đài Loan. Anh đoán hẳn là Nhĩ Bình đã biết chuyện nhóm máu của mình không đúng.

“Bác gái cũng biết?” Hạ Nhĩ Bình chấn động. Không chỉ có Tuấn Bình, mà ngay cả bác gái cũng biết? Thì ra bí mật đã sớm không còn là bí mật.

“Còn có một người nữa cũng biết.” Thấy cậu ta hoang mang, Hạ Tuấn Bình chủ động công bố, “Cậu Tam cũng biết, về việc cậu ta làm sao mà biết được, thì tôi cũng không hiểu được.”

Hạ Nhĩ Bình không biết giờ phút này mình nên khóc hay nên cười. Đã qua nhiều năm như vậy, chuyện anh vẫn giấu trong lòng, dây dưa hồi lâu khiến anh thống khổ không biết bao nhiêu, hoá ra đã sớm không còn là bí mật không thể nói ra nữa.

“Anh đã sớm biết, vì sao qua nhiều năm như thế lại vẫn không nói?”

“Không phải vừa rồi tôi đã nói, cậu vĩnh viễn mãi là em trai của tôi sao?”

Hai người liếc nhìn lẫn nhau một cái, Hạ Nhĩ Bình ngửa đầu cười to. Đây là cái kiểu gì với kiểu gì thế này, anh và Hạ Tuấn Bình mãi mãi diễn một nội dung giữa hai người anh em giả tạo, tự nhiên biến thành anh và Hạ Tuấn Bình trong đoạn hội thoại trên. Thật sự bất ngờ.

Hoá ra, bọn họ cũng có thể giống như bây giờ nói chuyện phiếm, điềm đạm hoà thuận, là anh em, cũng giống như là bạn bè với nhau.

Anh vẫn nghĩ rằng mình đã thua thực thảm, nhưng kỳ thật anh đã có được rất nhiều, không phải sao? Nhất là gần đây sẽ lập tức kết hôn cùng với người con gái mình yêu, anh cảm thấy ông trời đối xử với mình thật sự đủ nghĩa khí!

Vào lúc chạng vạng tối ngày Chủ Nhật, Lí Thi Mạn lái xe đưa bánh đến viện mồ côi, trước đó đã gọi điện thoại dặn cô bạn tốt Phương Dung Chân ra đón.

“Ba ngày sau là kết hôn rồi, còn không ở nhà mà nằm nghỉ đi.” Phương Dung Chân giúp Thi Mạn bê từ cốp xe ra rất nhiều hộp bánh.

“Cho dù ba ngày sau tớ có sinh em bé đi chăng nữa thì tớ cũng vẫn có thể đi lại mọi nơi.” Lí Thi Mạn đùa giỡn nói. Có thể thấy được tâm trạng của cô rất tốt, toàn thân tràn ngập cảm giác vui mừng.

Phương Dung Chân thật sự là chào thua, nhưng cũng bị cô bạn làm cho tức cười.

Ngày đó sau khi Thi Mạn bị Hạ Nhĩ Bình bắt đi, Dung Chân còn tưởng rằng hôm sau cô ấy sẽ nổi giận đùng đùng tìm tới tận cửa để mắng mỏ, thậm chí còn muốn mạng của mình, sau quả thật là Thi Mạn tìm tới cửa, nhưng không phải là đến lấy mạng mình, mà là tuyên bố rằng muốn kết hôn.

Quanh co như vậy rồi cuối cùng lại hợp thành một đôi? Tóm lại, chuyển biến như vậy thật quá mức hí kịch hóa, thật sự làm cho Dung Chân hoảng sợ, nhưng mà cũng cảm thấy mừng cho Thi Mạn! Hạ Nhĩ Bình là người đàn ông cực kỳ xuất sắc, hơn nữa không ngờ được anh ta hoá ra lại là ông chủ của George, cũng chính là chủ tịch của tập đoàn Đế Nhĩ.

Khó trách Thi Mạn chỉ sau có một lần thiết kế đồ, đã lập tức được trúng tuyển, George còn chủ động nâng cao phí thiết kế trả cho Thi Mạn, ước chừng phải gấp đôi lúc đầu, thì ra Hạ Nhĩ Bình đã biết cô ấy chính là nhà thiết kế, về sau viện trưởng có nhắc tới chuyện viện mồ côi đang cần phí sinh hoạt, cũng liền đặt bút ký tặng mười vạn đô la Mỹ quyên góp cho viện mồ côi đang gặp khó khăn.

Chỉ là sau khi nghe được rằng Thi Mạn kết hôn xong sẽ đi theo Hạ Nhĩ Bình sang nước Mỹ, Dung Chân thấy thật luyến tiếc. Cho tới nay, hai người cảm tình vẫn đều giống như là chị em thân thiết của nhau vậy.

Dung Chân không muốn để lộ nỗi sầu ly biệt, dù sao đây cũng là việc vui, cô sẽ mỉm cười chúc phúc cho Thi Mạn.

Trên thực tế cô cũng xác thực là sẽ cười, bởi vì Thi Mạn có nói cho dù mình ở nước Mỹ, vẫn sẽ tiếp tục thiết kế nội y tình thú, quả thực là so với mấy cái quảng cáo “lên tận tim” còn đáng sợ hơn. (@K.Bee: Đoạn “lên tận tim” này bạn không chắc lắm đâu nha)

Hai người bọn họ cùng đem hỉ bánh vào nhà, “Sao lại chỉ có một mình cậu chạy lại đây?” Hôm qua không phải là đã nói trong điện thoại rằng cả đôi sẽ cùng nhau đến sao?

“Trước khi ra khỏi cửa, ở bên Mỹ có người gọi cho anh ấy, nên tớ để anh ấy đi xử lý công việc, còn mình thì đưa hỉ bánh đến đây.” Cũng chỉ là đưa hỉ bánh đến thôi mà.

Thi Mạn chính là như vậy, cá tính độc lập lại có chút săn sóc người khác. “Cậu đối với ông chồng thật là tốt.”

“Anh ấy cũng đối xử với tớ tốt lắm.” Cô cười.

Đem hỉ bánh vào rồi, Lí Thi Mạn lại phải đi ngay.

“Bởi vì tớ định mua bữa tối về cho Nhĩ Bình ăn, viện trưởng mà trở về thì thay tớ nói cho bà một tiếng, mời bà ngày kia nhất định là phải tới tham dự hôn lễ của tớ đấy nhé.” Viện trưởng hiện giờ đang đi tham dự buổi tiệc quyên tiền hoạt động của viện mồ côi khác.

“Tớ biết rồi, tớ sẽ thay cậu chuyển lời với viện trưởng, nhưng mà cậu với Hạ Nhĩ Bình kết hôn, có cần thiết phải nhanh như vậy không?” Làm cho người ta có chút cảm giác luyến tiếc khó tách rời.

“Tớ nghe nói, chỉ cần trước khi kết hôn một ngày đừng gặp mặt nhau là được rồi.” Cô không biết đó là cái phong tục tập quán gì, dù sao mọi người nói như vậy, vì tương lai hạnh phúc của bọn họ, cô đành phải làm như vậy.

Lí Thi Mạn lại dặn dò cô bạn tốt ngày kia đừng đến muộn, bởi vì Dung Chân là phù dâu quan trọng nhất của cô, rồi vui vui vẻ vẻ lái xe rời đi.

Dùng xong bữa tối, tắm rửa sạch sẽ, Hạ Nhĩ Bình cùng Lí Thi Mạn đều giống nhau không tách khỏi đối phương lấy một giây, hai người tựa như kẹo cao su dính vào nhau, ở trên giường mà dính thành một đoàn.

Sau một phen dục tiên dục tử, hai người thân thể đầm đìa mồ hôi, nằm ở trên giường nghỉ lấy hơi.

Hạ Nhĩ Bình hôn môi người con gái nằm bên cạnh, tinh tế tê tê dại dại không ngừng hạ dần xuống, biểu hiện rằng dục vọng của anh còn chưa đạt được đến độ thỏa mãn, vẫn như trước khát vọng cô.

“Em nghĩ có một ngày em sẽ chết dưới tay anh mất.” Thể lực của anh không khỏi là quá khoa trương đi, rõ ràng là đã hơn hai mươi mấy giờ không ngủ rồi.

Ngón tay chạm nhẹ lên đôi môi đỏ mọng, Hạ Nhĩ Bình tặc cười. “Em nói sai rồi, là dưới thân chứ.”

Lí Thi Mạn mặt đỏ. “Chưa từng thấy ai mặt dày hơn anh.”

“Có nhiều sức để nói chuyện như vậy, vậy có muốn hay không……”

“Em còn muốn nghỉ ngơi.” Cô đáp một câu, kiên quyết đem dục vọng của anh vứt đi.

Nhìn đến vẻ mặt ẩn nhẫn của anh, Lí Thi Mạn liếc trắng mắt.

Dường như là nghĩ đến điều gì, cô hỏi: “Bạn gái trước kia của anh là người như thế nào?”

“Vì sao lại muốn biết?” Hạ Nhĩ Bình bàn tay không ngoan nơi này sờ sờ, nơi đó sờ sờ.

“Không có, chỉ là có chút tò mò thôi.” Cô tin là có rất nhiều cô gái đều muốn biết bạn gái trước kia của bạn trai mình là người như thế nào, vì sao lại muốn cùng anh ấy chia tay? Nếu là cô, thì tuyệt đối không có khả năng sẽ chia tay với anh.

“Em muốn hỏi bạn gái thứ bao nhiêu?” Anh tùy tiện đáp một câu.

Lí Thi Mạn khẽ run rẩy. “Anh từng có rất nhiều bạn gái?”

“Cũng tạm, khoảng hai, ba mươi người thôi.”

“Hai, ba mươi người?” Cô giương miệng, phi thường giật mình.

“Xem em kìa, đùa em thôi, làm sao có thể có được mấy chục cái bạn gái chứ!” Tự nhiên ngay cả nói vui đùa cũng không được. “Số người yêu của anh chỉ có hai, ba người thôi.”

“Hai, ba người?” Hai, ba mươi người quả là rất khoa trương, nhưng hai, ba người cũng không tránh khỏi là quá ít ư? Nhìn vào bằng cấp, gia thế, còn có vẻ ngoài khêu gợi của Hạ Nhĩ Bình, làm sao có thể chỉ có quá hai, ba người bạn gái thôi?

Hạ Nhĩ Bình hôn cô, “Kỳ thật em căn bản là không cần để ý chuyện trước kia của anh đâu, bởi vì anh đều đã quên. Từ sau khi sống cùng em, trong mắt anh chỉ còn một người là em.”

Anh có lẽ không chỉ từng có hai, ba cô bạn gái, nhưng như thế thì sao? Anh hoàn toàn không nhớ rõ bộ dáng mấy cô bạn gái trước kia, căn bản là không cần nói tới, chỉ cần có Thi Mạn bây giờ là đủ rồi.

Lời nói của anh làm cho Lí Thi Mạn thật là cao hứng. Cô cũng không phải là muốn truy vấn chuyện bạn gái của anh, dù sao cũng đều là chuyện trước kia, cô chỉ là có chút tò mò vì sao anh và mấy cô gái đó lại chia tay mà thôi.

Nhưng nếu đã là chuyện của quá khứ, có biết cũng không có ý nghĩa gì, dù sao cô cũng biết người mà anh yêu nhất chính là mình.

Thân thể anh sáp lại gần, Lí Thi Mạn không hề cự tuyệt, cả hai lại thân mật âu yếm, nồng nhiệt hôn lấy đối phương.

Đột nhiên cô lại như là nhớ tới một chuyện trọng yếu hàng đầu, mạnh mẽ đẩy ra người trước mắt ra, hô to, “Em nghĩ tới một chuyện.”

“Nhớ tới chuyện gì?” Hạ Nhĩ Bình khó hiểu.

“Anh là chủ tịch tập đoàn Đế Nhĩ, là ông chủ của George?” Mắt cô mở thật lớn.

“Ừ, đúng vậy.” Giữa anh và cô cũng không có điều gì bí mật, bởi vậy ngày cầu hôn hôm đó anh đã nói cho cô biết công việc kinh doanh ở bên Mỹ của mình.

“Cái lúc em thiết kế nội y tình thú nhưng bị trả về, George nói là bởi vì ông chủ tự mình thí nghiệm qua, cảm thấy là không đủ khơi mào dục vọng của nam nhân, cho nên muốn em phải sửa chữa, anh là làm thí nghiệm như thế nào?” Khó trách được vào cái đêm hai người bị Hào ca cùng thủ hạ truy đuổi, anh có nói rằng đã từng gặp qua nội y tình thú cùng loại, thì ra anh chính là cái tên chủ tịch biến thái ấy!

Cảm thấy tiểu dã thú bên người như là đang muốn phát tác, Hạ Nhĩ Bình vội vàng trấn an, “Thi Mạn, em trước tiên bình tĩnh một chút, bọn em có chút hiểu lầm lời George nói rồi, kỳ thật anh chỉ là –”

Lí Thi Mạn đánh gãy luôn lời giải thích của anh. “Thảo nào anh lại nói rằng mình từng có hai, ba mươi cô bạn gái. Anh không phải là mỗi cái nội y tình thú đều tìm những cô gái khác nhau để thí nghiệm chứ?” Nghĩ tới cái hình ảnh kia, cô liền cảm thấy rất tức giận.

“Không phải như vậy.”

“Anh là cái đồ háo sắc.” Cô tức giận, cho dù làm cái gì không tốt cũng còn được, nhưng đằng này anh lại luôn luôn xem ư? Mà là mỗi một cái đều xem……

“Ngừng!” Hạ Nhĩ Bình cố ngăn cản cái ý tưởng linh tinh của Thi Mạn. “Hãy nghe anh nói.”

“Nhân chứng vật chứng đều đủ, anh còn dám nói là không có sao?” Nhân chứng đương nhiên chính là mình, vật chứng chính là bộ nội y tình thú màu phấn hồng lần trước kia.

“Thi Mạn.” Anh định giải thích, không ngờ lại bị cô gạt tay đi.

“Anh không được đụng, anh là đồ đại háo sắc, em muốn về nhà.” Không ngờ là lễ cưới còn chưa có làm, hai vợ chồng đã cãi nhau tới mức phải bỏ về nhà mẹ đẻ.

Hạ Nhĩ Bình làm sao có thể để cho cô bỏ về, ngoại trừ bởi vì bây giờ thời gian đã khuya, vả lại, anh cũng không muốn chết không minh bạch. Anh không biết lời George nói là như thế nào, nhưng anh không hề có thí nghiệm qua.

Nhìn thấy Thi Mạn định đứng dậy xuống giường, anh không nói hai lời, lập tức ôm lấy cô. Thật là, còn nghĩ rằng mình đã muốn phục tùng cô, không nghĩ là…… Chẳng lẽ thật sự muốn anh đem cô nhốt lại phạt ba ngày ba đêm?

“Buông ra, đồ háo sắc, anh mau buông ra.” Lí Thi Mạn tức giận giãy dụa, nhưng anh quá khoẻ, giãy không ra, cô đơn giản là đá loạn lên.

“Cẩn thận, nếu đá trúng chỗ không nên đá, “Tính” phúc về sau của em coi như là không có nữa đâu.” (H: Tính: tình cảm or tình dục or giống =.=)

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Mạn hơi hơi đỏ lên. Anh còn tự nhiên nói cái chuyện này, rõ ràng là bị đá hỏng rồi. Cô tiếp tục đá, đá ngang, lại đá ngang, có lẽ là do ở trên giường, chiêu thức không được đẹp mắt, nhưng tóm lại là cứ đã anh ta cái đã!

Hai người chân tay động tác quá mạnh, ở trên giường không ngừng loạng choạng giãy giụa, nên trong một tình huống không hề báo trước, cả cái giường lớn đều sập xuống, giống như là đột nhiên bị chặt đứt hoàn toàn bốn cái chân, phanh một tiếng, toàn bộ mặt giường đã nằm trên mặt đất.

Có lẽ do chấn động quá mạnh mẽ, khiến cho bức tranh to lớn có khung gỗ rất nặng vốn treo ở đầu giường cũng bị rớt xuống theo, sắp sửa đè xuống hai người.

“Cẩn thận!”

Hạ Nhĩ Bình ôm lấy Thi Mạn, lăn sang một bên. Nhưng có lẽ động tác của anh vẫn chưa đủ mau, tuy rằng hai người không bị bức tranh rơi trúng, nhưng trán và nửa bên mặt của anh rõ ràng là đã bị va đập.

“Thi Mạn, em không sao chứ?” Anh lo lắng gọi người đang được mình bảo hộ trong lòng. Vừa rồi một trận hỗn loạn, không biết cô có bị thương hay không?

Lí Thi Mạn cảm thấy đầu có chút choáng, vừa rồi mặt của cô có đụng vào nệm. Cô ngẩng đầu lên, thấy trán của Hạ Nhĩ Bình đang chảy ra máu, cô kinh hoảng kêu, “Trời ạ, anh bị thương!”

“Anh không sao, em thế nào, có bị thương hay làm sao không?” So với sự đau đớn trên chính trán mình, anh càng lo lắng cho cô có bị thương hay không hơn.

“Nhĩ Bình……” Là do cô tùy hứng giãy dụa, nên mới có thể hại hai người bọn họ bị thương, anh chẳng những không có trách cứ, ngược lại còn rất lo lắng cho cô, làm cho cô vừa cảm động vừa mắc cỡ, gương mặt đẹp trai tuấn tú kia đã bị cô phá hoại mắt rồi.

“Làm sao vậy?”

“Nhĩ Bình, xin lỗi, vừa rồi lẽ ra em nên nghe lời anh nói.”

“Em thật sự là nên cẩn thận nghe anh nói, anh chưa từng cùng với những cô gái khác thí nghiệm nội y tình thú gì đó. Đừng quên lúc chúng ta ở Đài Loan, nói chung anh không thể mỗi ngày đều bay đi nước Mỹ được.”

Anh thấy cô tựa hồ cứ đụng đụng vào má bên phải, có chút đau lòng mà khẽ hôn xuống.

“Lần đó anh vừa vặn có việc đi nước Mỹ, George đột nhiên nói rằng có cái nội y tình thú mà nhà thiết kế cũng là người Đài Loan, anh rất ngạc nhiên, nhưng mà chỉ nhìn qua hàng mẫu George cho xem, anh cảm thấy là nó không đủ gợi cảm.” Thật sự mọi việc chính là như vậy, cho nên đêm đó khi Thi Mạn nói rằng cô chính là nhà thiết kế, anh mới có thể kinh ngạc đến vậy, bởi vì trong tư liệu rõ ràng ghi là họ Phương.

Sau này mới biết được, Phương Dung Chân là nhà phát ngôn kiêm người đại diện của Thi Mạn.

“George kia luôn luôn rất hài hước, có lẽ anh ta cố ý nói anh có thí nghiệm qua, nhưng anh đâu có, lần thí nghiệm duy nhất, chính là cùng với em.” Có lẽ là bởi vì anh là ông chủ của câu lạc bộ, nên cũng thường xem nhân viên của mình mặc nội y tình thú, cũng không có cảm giác nhiều lắm, nhưng khi thấy Thi Mạn mặc, anh lại mất đi lý tri mà cố giữ lấy cô.

Phát hiện thấy người nằm bên dưới không nói gì, anh hỏi: “Không tin giải thích của anh?”

“Không phải,” Lí Thi Mạn phe phẩy đầu, “Em tin tưởng, nhưng mà về sau nếu anh thật sự muốn tìm người thí nghiệm, chỉ có thể tìm em nha.”

Hạ Nhĩ Bình nở nụ cười. “Không có loại chuyện như thế này phát sinh đâu, nhưng nếu em bị mất đi linh cảm, thì anh thật rất nguyện ý lấy thân báo đáp cung cấp ý kiến cho em.”

Cô khẽ sờ gương mặt anh tuấn của anh, ảo não xót xa. “Làm sao bây giờ, ngày mai chỗ này nhất định sẽ bị phù lên, ba ngày nữa chúng ta cử hành hôn lễ rồi, cho dù phủ phấn thật dày, chỉ sợ cũng rất khó mà che đậy.” Đều là lỗi của cô.

“Không cần lo lắng như vậy, hôn lễ cứ theo kế hoạch mà cử hành thôi.”

“Nhưng mà anh có lẽ sẽ bị mọi người cười hoặc chỉ trỏ……” Cô thật sự tức giận chính mình, ai mà lại không muốn hôn lễ của mình thật đẹp chứ.

“Kia thì có quan hệ gì, người khác xem thì cứ để cho bọn họ xem, anh không cần.” Anh cười ngạo nghễ. “Chỉ cần em kết hôn cùng anh, không thấy anh xấu là được rồi.”

“Anh rất đẹp, em yêu anh.” Cô hôn lên gương mặt đang bị thương của anh, lần này là anh đang thật sự bị thương. (H: đề phòng bạn nào k hiểu câu này thì ta giải thích, lần trước anh Nhĩ Bình bị thương lòng, lúc mà anh nói sự thật về mình cho Thi Mạn biết)

Hai người cùng dừng lại, nhìn thấy trong đôi mắt đối phương là tình yêu sâu nặng nồng thắm, hai môi lại dán chặt, cái hôn tràn ngập ôn nhu, hỗn loạn xen lẫn hương vị ngọt đậm như mật, ngọt ngào vô cùng.

Hai người nằm trên mặt nệm nhiệt tình hôn, giờ thì đừng nói là giường sụp, cho dù trời có sập xuống, bọn họ vẫn cứ nồng đậm say đắm yêu nhau như vậy……

Kết thúc…

***

Một năm sau.

Hạ Nhĩ Bình ngồi ở trong phòng đọc sách, nhìn màn hình máy tính, nhìn bức ảnh chụp con của Hạ Tuấn Bình gửi sang, tiêu đề là:

“Con của anh đang cười.”

Nhìn gương mặt hé ra nụ cười thật ngây thơ…… một đứa trẻ, anh không biết tại sao lại đặc biệt, một đứa trẻ ba tháng tuổi đang cười, hẳn là rất bình thường mà? Không phải người ta vẫn nói có đứa trẻ vừa sinh ra đã biết cười sao?

Nhưng ông bố của đứa nhỏ thì không ngừng khen con mình có bao nhiêu lợi hại, đẹp trai, đáng yêu bao nhiêu, lần nào khen cũng phải đến hai mươi trang. Nhìn khuôn mặt trẻ con tròn tròn nhỏ nhắn, anh không khỏi muốn nói: “Bộ dạng hoàn hảo thôi, có gì mà đẹp lắm.”

Tắt máy tính, anh đi về phòng.

Anh và Tuấn Bình vẫn cứ như trước, mặc dù mối quan hệ giữa hai người rất tốt đẹp, nhưng luôn luôn khẩu chiến. Cũng chẳng còn cách nào khác, đã đấu đá nhau nhiều năm như vậy rồi, giờ không đấu nữa mới là kỳ quái.

Cho dù cha không nói gì đến việc nhận hay không nhận Vu Tâm Lăng là con dâu, nhưng lúc đứa trẻ mới được sinh, cha cũng đã tới bệnh viện xem đứa bé, coi như hành động này chính là việc ông tiếp nhận hai mẹ con ấy, nên khiến cho Tuấn Bình thực sự vui vẻ.

Sau đó, ngay tại lúc cha đang ở bệnh viện để xem đứa nhỏ, thì Trọng Bình cũng mang theo tình nhân Bang Ngạn của mình tới bệnh viện. Hai bên chạm mặt, còn tưởng rằng sẽ phải kiếm bạt cung giương, nhưng không ngờ là, cha lại không hề có giận dữ gì, ngược lại còn mở miệng nói rằng nếu Trọng Bình có nhiều thì giờ rảnh rỗi thì nhớ về thăm mẹ một chút.

Có lẽ là do lúc trước cả đám con lần lượt rời đi, làm cho cha thực sự cảm khái, cho nên thái độ cường ngạnh lúc đầu của ông tựa như sau khi trong nhà có thêm đứa trẻ được sinh ra thì liền có chuyển biến, tóm lại, chuyển biến này là tốt. Tuấn Bình đã hẹn trước là lần sau sinh nhật của cha, mọi người sẽ đều tề tựu một nhà.

Lại nhớ tới bức ảnh hé ra nụ cười trẻ thơ thoải mái kia, làm cho Nhĩ Bình không khỏi cũng mơ ước muốn có con trai. Làm sao có thể thua cái tên Hạ Tuấn Bình kia chứ? Anh nhất định phải sinh được một đứa nhỏ đáng yêu gấp mười lần mới được.

Anh khẳng định là nếu cô vợ xinh đẹp của anh mà sinh đứa nhỏ, thì nó nhất định cũng sẽ đẹp giống như cô. Chỉ là Thi Mạn đã nói, tạm thời cô chưa muốn sinh con.

Vợ đại nhân không muốn sinh, anh cũng không có biện pháp nào.

Mở cửa đi vào trong phòng, vừa thấy hình ảnh trước mắt, Hạ Nhĩ Bình lấy tay lau lau chỗ bên dưới mũi, xác định rõ là mình không có bị chảy máu mũi.

“Chồng yêu, anh vào đúng lúc lắm. Thiết kế lần này của em là muốn thay đổi thành nội y kiểu sa mỏng truyền thống, anh cảm thấy như thế nào?” Lí Thi Mạn mặc chiếc nội y sa mỏng đến trong suốt mua ở công ty bách hóa, nhìn vào gương trước mặt. Cô nghĩ, thay đổi này hẳn sẽ rất được hoan nghênh.

Sau khi cử hành hôn lễ với anh chồng yêu quý được mười ngày, cô và anh cùng tới Mỹ. Lúc đầu bởi vì cô thấy có chút nhàm chán, công việc của chồng thì cô cũng không giúp được gì, trong một lần thiết kế nội y tình thú, cô nghĩ rằng có thể dùng cơ sở thu mua nội y tình thú trước đây của Đế Nhĩ để mang sản phẩm bán tới thị trường tiêu thụ.

Vốn chỉ là việc làm giết thời gian, không ngờ được là việc làm ăn này thành công không tưởng được, làm cho cô cảm thấy thật thành tựu, cũng vì thế mà càng thêm đầu tư vào việc thiết kế nội y tình thú. Việc này không chỉ là để cho đàn ông nhìn mà thôi đâu, nó còn có thể làm gia tăng tình cảm giữa tình nhân hoặc vợ chồng nữa.

Đột nhiên bị ôm một cái thật chặt từ phía sau, Lí Thi Mạn cau mày. Không thể nào, lại nữa rồi.

Giây tiếp theo, cô đã nằm ở trên cái giường lớn bên cạnh rồi.

“Chờ một chút, anh à, anh không phải đã nói là muốn cung cấp ý kiến sao?” Cô vì muốn anh cho ý kiến nên mới mặc vào, không phải là anh lại giống như mấy lần trước như vậy chứ?

Quả nhiên, nói vừa mới dứt, cái nội y bằng sa mỏng của cô trong nháy mắt đã biến thành mấy mảnh vải rách vứt trên giường. (@K.Bee: OMG!!!!!!!!! =)))))

Ai! Cho dù không đề cập tới việc cung cấp ý kiến, cũng đừng có xé rách nó thế chứ, như vậy cô lại phải đi mua.

Cô đã nhận rõ được cái người trước mắt này, anh ta không phải kẻ thô lỗ, cũng không phải dã man, mà cơ bản chính là thú vật.

Xem ra lần này anh lại không giúp được gì rồi, rốt cuộc thì đến lúc nào mới có một lần anh có biện pháp giúp đỡ cho tốt chứ?

Hạ Nhĩ Bình cúi thấp đầu, ngay sau đó là một cái hôn mút nhiệt tình như lửa.

Vợ anh sao lại có thể mặc như vậy để dụ hoặc anh chứ, thật quá sức rồi, cũng quá là kích thích, anh rất sợ chính mình một ngày nào đó sẽ chịu không nổi trước cái loại ma tuý kích thích thị giác này mất, nhưng anh cũng yêu chết đi được cái loại vui mừng ngạc nhiên này rồi.

Ôm lấy người vợ thân ái, anh không ức chế nổi dục vọng mà mãnh liệt giữ lấy.

Đứa nhỏ sinh trễ một chút cũng chẳng sao, cho dù thua cái tên Hạ Tuấn Bình kia một tẹo cũng không việc gì, bởi vì anh vẫn còn muốn hưởng cái thế giới hai người ngọt ngào cùng với vợ yêu của mình.

Vợ à, anh yêu em……

~*~*~ Toàn văn hoàn ~*~*~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.