Và từ ô cửa kính ấy... một gương mặt ma quái hiện ra... trông thật loè loẹt... thật... khó tả... gương mặt ấy nhìn nó... áp sát vô cửa kính... nó nín thở... trống ngực đập thình thich,... Mơ thôi... chỉ là mơ thôi mà...
Joe lăn mài mặt trên kính mãi... vậy mà con bs cũng chỉ nhìn... chấm hết... phải chạy nếu không nhỡ nó phát hiện thì khốn... Joe giật dây...
Kìa... con ma đó đang bay lên... bay lên trên vâng trăng... nó cứng người... nhớ lại tin đồn về con ma nữ chết thảm ở cái nhà này... con ma thường bay lượn vào mỗi đêm... và đi tìm đứa con gái của nó... mà nhà này... có mỗi nó là con gái... eo ôi... con ma vừa khuất bóng... là nó khóc... nó rên rỉ... nó chui xuống giường trùm chăn kín mặt...
_ Là mơ... mơ thôi...
Nó béo má... đau quá... thôi chết... hem phải là mơ...
_ Má ơi... sợ quá...
Chapter 8 :
_ Chú vịt con... đi chơi hem hỏi bà... mải chơi quá... tối cũng không về nhà... mẹ ngác ngơ.... bà ngác ngơ... ôi chú thật là hư....
Nó vừa rửa đống bát lổn nhổn... vừa tích cực thi đua ca hát... thường thì nó cũng hem có điên đến độ này... nhưng mà từ sau khi con ma xuất hiện tối qua... nó bỗng có cảm giác con ma vẫn hiện diện đâu đó quanh mình... Mà giờ hem có ai ở nhà... Ah hem!!! có chứ... có người vừa mới về... đang trố mắt ngồi nhìn nó khoe cái giọng vịt cái lai vịt đực quang quác... và nhún nhảy y như chú vịt con vừa đi chơi về...
_ Ối trời ơi!!!
Nó quay ra và giật bắn mình khi thấy cái mặt tượng nằm chình ình ra đấy??? Sao hum nay anh ta lại về sớm thế nhỉ???
_ Nhìn gì mà nhìn???
Joe thấy khó chịu khi có một ánh mắt săm soi mình như thế... mặc dù vừa rồi cậu cũng soi nó...
_ Tại thấy mặt anh hơi đỏ... anh bị sốt ah!!!
Joe giật mình... sao con bé dũng sĩ dám cho nó ăn sâu đột nhiên tốt bụng gớm... thật ra cũng chả có gì đâu.... Joe vẫn mạnh khoẻ... nhưng sao con bé lại biểu mặt cậu đỏ nhỉ??? Ơ hay.., tự nhiên mặt lại đỏ???
_ Để tôi xem nào...
Nó nói đúng một câu rồi tự tiện đặt tay lên trán Joe... cậu mất bình tĩnh... liền giật như phải phong...
_ Làm gì đấy???
_ Thì sờ trán... xem có nóng hem???
_ Tôi không sao??? Mà tự nhiên sao hìn thía...
_ Này!!! Tại các anh ép nên tui mới vậy đó... Tui... tui... thiệt ra là hìn lắm...
Nó chu môi...
_ Bít cái hìn của cô rùi...
_ Không ốm... hok mệt.... vậy về nhà sớm làm gì... ngày nào anh cũng về mụn nhất... mà thui... anh về cũng tốt...
_ Tốt???
Joe tròn mắt...
_ Đúng đấy??? Mà anh biết chiện con ma trong ngôi nhà này không???
Nó sà xuống ngồi bên Joe... hỏi rất... chân thật...
Tí nữa Joe phì cười... thì nó đang nói chuyện với ma đây....
_ Không bít... 21 năm nay chưa nghe bao h???
_ Thế tôi nói cho anh bít nhá...
Trông nó khá là hào hứng...
_ Hum qua tôi á!!! Tôi gặp ma đấy... nghe nói nó là một người phụ nữ bị chồng đánh chết trong căn nhà này... tại ông chồng đi với bồ và đưa đứa con của bà ta đi... nên bà ta luân quẩn quanh căn nhà này để đòi lại con gái....
_ Thế á???
Joe làm bộ ngạc nhiên./... Cô đã gặp nó ah!!! Trông con ma như thế nào...
_ Ghê lắm... cái mũi nó thía này...
Nó lấy tay hếch mũi mình lên....
_ Mặt thì yêu quái dị dạng... chung quy là... à!!! Nó mặc đồ trắng nữa....
_ Ma con nào chẳng mặc đồ trắng...
Joe phì cười... cầm túi xách... đứng dậy...
_ Này!!! Anh đi đâu đấy...
_ Về phòng chứ đâu???
Nó chống tay... rồi thấy gai người... thế là nó lại ở ngoài này một mình...
--------------------------------------------------------------------
" Reng!!! Reng!!! "
Điện thoại lại kêu...
_ Alo...
Giọng nó lè nhè...