Mỹ Sắc Liêu Nhân

Chương 9: Bảy ngày



Trương Khang Niên giật mình một cái, vùng dậy từ trên giường.

Đã xảy ra chuyện. Hắn là người đầu tiên phản ứng. Sáng sớm mỗi ngày, hắn đều bị tiếng rống giận dữ của Vương gia đánh thức, nhưng hôm nay, trong phòng Vương gia ngay cả một tiếng động cũng không có.

“Chủ nhân!” Hắn không chút suy nghĩ đá văng cửa phòng Hoàng Phủ Thành ra, chạy ào vào.

Mùi máu tươi lập tức xông vào mũi. Trên mặt đất mấy thi thể áo đen nằm ngổn ngang, Hoàng Phủ Thành nằm nghiêng trên giường, trên áo choàng nhạt màu dính vết máu. Trái tim hắn thắt chặt.

Hoàng Phủ Thành chậm rãi mở mắt ra, “Ngươi đến rồi. Dọn dẹp mấy xác chết này đi.”

“Chủ nhân, người bị thương?” Trương Khang Niên nhìn xiêm y đầy máu của hắn, lo lắng hỏi.

Hoảng Phủ Thành lặng lẽ chuyển ánh mắt đến áo choàng trên người mình, sâu xa nói, “Bị thương, không phải ta.”

Trương Khang Niên hoảng sợ, không phải là… Trang Ngũ bị thương chứ? Nhìn quanh, không tìm thấy bóng dáng Trang Ngũ.

“Hắn đi rồi.” Hoàng Phủ Thành đứng lên, “Ngươi đi đánh thức mọi người dậy, dọn dẹp một chút. Chúng ta xuất phát.”

Trương Khang Niên đi khắp nơi, phát hiện mọi người ngủ say như chết, khó khăn lắm mới đánh thức được bọn họ.

Xử lý xong tất cả, lòng dạ Trương Khang Niên đều bị bắt mất. Đêm qua bọn họ lại có thể chùm chăn ngủ, bị thuốc mê làm cho mê mệt, để lại một mình Trang Ngũ bảo vệ Vương gia. Cũng không biết rốt cuộc hắn bị thương như thế nào? Hiện Tại bên người Vương gia không có Trang Ngũ, hành động càng phải cẩn thận.

Bảy ngày. Trương Khang Niên khóc thét trong lòng. Bảy ngày rồi, Trang Ngũ vẫn không xuất hiện, không phải bị thương quá nghiêm trọng chứ? Vấn đề an toàn của Vương gia giờ cũng không còn là chuyện làm hắn đau đầu nhất nữa. Vì hắn phát hiện ven đường luôn luôn có người vô tình bảo vệ Vương gia. Đại khái là Trang Ngũ đã sử dụng người của Trang gia. Nhưng bản thân hắn lại chậm chạp không phát hiện ra.

Từng ngày qua đi, mây đen trên mặt Vương gia cũng càng ngày càng dày. Dù chỉ hơi tới gần một chút đều có thể bị hơi lạnh trên người y đông cứng. Hắn len lén liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thành, mấy ngày nay hoàn toàn không cần che mặt, vì vẻ mặt kia của Vương gia lạnh tới mức người ta liếc nhìn một cái đã không nhịn được mà lạnh run.

Đau đầu nha. Trang Ngũ còn không sớm xuất hiện, sớm muộn gì hắn cũng bị Vương gia đông lạnh chết tươi.

“Chủ nhân cẩn thận!” Trương Khang Niên ghìm cương ngựa mở miệng nhắc nhở. Phía trước là một khe hẹp, là nơi có điều kiện tốt nhất để phục kích.

Bọn họ chưa đi bao lâu, ngay lập tức đã bị một tảng đá lớn chặn đường.

Hoảng Phủ Thành nhíu mày, trường kiếm rời khỏi vỏ.

Hơn mười người mặc áo đen không một tiếng động xuất hiện, giống như ma quỷ.

Hoàng Phủ Thành hừ lạnh một tiếng, tới rất đúng lúc, làm chỗ để hắn trút giận.

Còn chưa kịp ra tay, hắn đã thấy một người áo đen rầm rầm ngã xuống. Ngẩng đầu nhìn lại, bên ngoài khe núi, tám người khác đồng loạt giương cung nhắm ngay vào bọn người kia.

“Phịch!” Một tên áo đen giật mình, lập tức ngã xuống.

Một lúc sau, tiếng vù vù vang lên không dứt bên tai. Hoàng Phủ Thành vẫn không nhúc nhích nhìn những mũi tên bay qua mình. Trang gia thật sự rất lợi hại, lại có thể có nhiều cung thủ nhất đẳng như vậy, mỗi một mũi tên gần như không có cái nào không trúng đích. Không lâu sau, bọn áo đen đều ngã xuống đất, tám cung thủ kia cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Hoàng Phủ Thành lạnh lùng thu kiếm vào vỏ. Xoay người, Trương Khang Niên đang chỉ huy thị vệ di chuyển tảng đá kia.

Không bao lâu sau tảng đá đã được dời đi.

Từ trong bụi rậm hiện ra một thiếu niên cưỡi một con ngựa. Thiếu niên kia một thân y phục màu trắng, mắt ngọc mày ngài, gương mặt tươi sáng như hoa. “Tiểu mỹ nhân, đã lâu không gặp, có nhớ ta không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.