Đế Đô trường nhai, bông tuyết giống như lông ngỗng từ trên cao rơi xuống, bao trùm gạch ngói đá xanh, người bán hàng rong hai bên đường cũng dần thu dọn hàng quán.
Cái lạnh của tuyết làm cho người đi đường rùng mình, hắc hơi một cái, tiếp tục tiến lên.
Lạc Tam Nương lôi kéo Âu Dương Tiểu Nghệ và Dương Thần, ba người đạp tuyết đi trên phố dài tại Đế Đô, gió tuyết bay tới, bị Lạc Tam Nương tạo ra chân khí ngăn cản bên ngoài.
Ba người vừa đi, Lạc Tam Nương đang quở trách Dương Thần, gương mặt nhỏ nhắn của Dương Thần co giật, thần thái đầy xấu hổ, Âu Dương Tiểu Nghệ ở bên cạnh cười khanh khách không ngừng, cười Dương Thần chật vật.
Bỗng nhiên, gió tuyết đầy trời dừng lại, toàn bộ phố dài biến thành yên tĩnh, đôi mắt Lạc Tam Nương co rụt lại, bên tai không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, chỉ còn lại tiếng hít thở trong băng tuyết.
Nàng chật vật nghiêng đầu nhìn về phía Âu Dương Tiểu Nghệ cùng Dương Thần, cái miệng nhỏ của hai người không ngừng khép mở, giống như đang nói gì cái gì đó, thế nhưng Lạc Tam Nương lại không nghe thấy chút gì.
Cuối con đường, một nam tử mặc áo khoác lông hạc đang chắp tay, nhàn nhã đi về phía trước.
Mỗi khi đi một bước, Lạc Tam Nương cảm giác áp lực trên người mình tăng thêm một phần, cảnh sắc chung quanh ảm đạm tối tăm, trong đôi mắt chỉ còn lại nam tử đang đi tới.
- Triệu... Triệu Mộc Sinh?!
Lạc Tam Nương há môi, khiếp sợ la lớn cái tên này, cũng phát hiện mình không thể phát ra chút âm thanh nào, thân thể mềm mại của nàng đang run rẩy, bị áp lực áp chế không thể động đậy.
Triệu Mộc Sinh chậm rãi đi tới trước mặt Lạc Tam Nương, con ngươi tang thương như biển, giống như có thể nhìn thấy trời đất đang lưu chuyển trong đó.
Lạc Tam Nương đờ đẫn nhìn Triệu Mộc Sinh, người sau vượt qua nàng, dắt tay Dương Thần cùng Âu Dương Tiểu Nghệ biến mất trên phố dài...
Thình thịch!
Lạc Tam Nương mở to mắt, toàn thân vô lực quỳ trên mặt đất, bộ ngực cao vút không ngừng phập phồng, nàng hít thở rất dồn dập.
Tiếng huyên náo lại khôi phục, gió lạnh vẫn gào thét như trước, hoa tuyết lặng lẽ bay xuống, rơi vào mái tóc đen Lạc Tam Nương, chân khí của nàng chấn vỡ bông tuyết.
Đế Đô rung động, hai đại cự đầu Âu Dương gia và Dương gia tuyên bố chống đỡ Thái Tử đăng cơ, cố thủy triều u ám này bao phủ toàn bộ Đế Đô, một trận động đất lớn đang diễn ra.
Những quyền quý vốn chưa lựa chọn cũng bắt đầu đứng thành hàng, đại bộ phận đều tuyển chọn Thái Tử Cơ Thành An.
Quyền quý chống đỡ Vũ Vương cũng nhiều hơn, bởi vì có hai cự đầu là Âu Dương gia cùng Dương gia chống đỡ, thái tử đăng cơ càng nắm chắc, một ngày Thái Tử thành tựu hoàng vị, Vũ Vương căn bản không có cơ hội lật bàn.
Nguyên nhân Đế Đô còn có một gia tộc đầu sỏ là Tiếu gia, Tiếu Mông đại tướng quân đã sớm tuyên bố chỉ chống đỡ hoàng đế, đây là trong tình huống không sử dụng thủ đoạn đặc biệt, Tiếu gia chắc chắn sẽ không chống đỡ bất cứ người nào trong thái tử và Vũ Vương.
Vũ Vương phủ.
Sắc mặt Vũ Vương Cơ Thành Vũ trầm xuống, một chưởng vỗ xuống, cái bàn vỡ thành bốn năm mảnh, khí tức trên người hắn rất âm trầm.
- Triệu Mộc Sinh chết tiệt! Cáo già đáng chết này, hắn hoàn toàn không có chút động tĩnh nào, Bản Vương còn tưởng rằng hắn cũng muốn làm những người đứng xem, thật không ngờ hắn lại lừa ta thế này! Chết tiệt! Chết tiệt!!
Ở trong phòng, Hồn Thiên Vẫn nhìn Vũ Vương tức giận ngập trời, cười nhạt đứng lên:
- Vũ Vương không nên nổi giận, người vẫn có thời điểm thất sách, Triệu Mộc Sinh có thể ngồi vào vị trí Tả Tướng, bản thân nói rõ hắn rất giảo hoạt, nhưng cho dù Thái Tử có Âu Dương gia và Dương gia chống đỡ, chúng ta cũng chưa chắc không có lực đánh một trận.
Vũ Vương hít sâu một hơi, áp chế tức giận trong lòng, nhìn về phía Hồn Thiên Vẫn, ý bảo hắn nói tiếp.
- Bản thân ngươi đã mượn hơi không ít đại thần trong triều đình, tài vụ đại thần cũng ở trong đó, có tài vụ đại thần, chúng ta đã khống chế được mạch kinh tế Đế Đô, hơn nữa ma đạo Tứ Đại Tông Môn Bạch Cốt Điện và Hợp Hoan Phái cũng đã phái cao thủ đến đây chống đỡ Vũ Vương, trên chiến lực cao cấp, chỉ cần Tiếu Mông không ra tay, chúng ta vẫn có thể áp chế Thái Tử.
Hồn Thiên Vẫn cũng bình thản ung dung, trấn định nhìn Vũ Vương.
- Ta khi nào nói muốn Bạch Cốt Điện và Hợp Hoan Phái trợ giúp? Ma đạo Tứ Môn các ngươi đúng là đồng khí liên chi nha...
Vũ Vương cười lạnh nói.
Hồn Thiên Vẫn khẽ cười lắc đầu:
- Hiện tại đã không phải là ma đạo Tứ Môn, Tang Hồn Điện bị Trường Phong Đại Đế tận diệt, tổn thương nguyên khí nặng nề đã không còn ở vị trí tứ đại Ma Tông, thế nhưng Vũ Vương có tam đại Ma Tông chống đỡ, chẳng lẽ còn không nắm chắc ngồi lên hoàng vị hay sao?
- Ngươi thật sự tự tin.
Vũ Vương híp mắt nói.
- Lẫn nhau, lẫn nhau.
Ma trơi sâu trong hốc mắt Hồn Thiên Vẫn nhảy lên.
...
Bộ Phương thận trọng lột ruột non Du Long ngưu ra, hắn đã có được ruột sấy thích hợp.
Không sai, Bộ Phương đang chế tác lạp xưởng, Bộ Phương rất thích món này khi còn ở trên địa cầu, lạp xưởng hoàn hảo, khi nấu ra, tuyệt đối sẽ tỏa ra hương thơm nồng nặc làm người ta muốn ăn ngay lập tức.
Thế nhưng Bộ Phương lúc này chế tác lạp xưởng không phải lạp xưởng thông thường, chỉ tài liệu làm lạp xưởng đã bỏ xa lạp xưởng bình thường mấy trăm con phố, chỉ khởi đầu đã dùng thịt Thất Giai Du Long ngưu chế tác.
Sau khi sơ chế xong, Bộ Phương đặt ruột sấy sang một bên, về sau lấy một ít linh dược hái từ Lạc Hoàng Cốc ra, những linh dược này phẩm cấp không có cao cấp như Hoàng Huyết Thảo, thế nhưng cũng tỏa ra linh khí tràn đầy, vô cùng trân quý.
Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao xoay tròn, như sao băng rơi xuống, cũng cắt linh dược thành mảnh vỡ, bởi vì đặc tính Long Cốt Thái Đao, dược tính trong những linh dược này vẫn bảo lưu hoàn hảo, sau khi ướp những linh dược này với thịt đã thái thành hạt lựu, sau đó thêm một ít gia vị vào, Bộ Phương lấy ruột sấy ra.
Lấy ra một ít đường phèn, đây là đường phèn đặc chế do hệ thống cung cấp, mỗi một khối xinh đẹp giống như bảo thạch, nhưng vẻ đẹp này nhanh chóng bị dao bầu của Bộ Phương cắt nát, trộn lẫn đường phèn vào thịt, Bộ Phương bắt đầu nhồi thịt vào trong ruột sấy.
Bởi vì có chân khí trợ giúp, nhét những thịt vụn này vào rất dễ dàng, Bộ Phương chỉ cần vận dụng chân khí, ruột sấy sẽ phồng lên, rất dễ dàng nhét thịt vụn vào bên trong, khi nhét đầy ruột sấy, Bộ Phương dùng dây ruột mèo thắt thành hình lạp xưởng.
Nhìn từng cái lạp xưởng phồng lên, linh khí nồng nặc đã thẩm thấu ra ngoài, còn chưa trải qua nấu đã có hương vị tỏa ra.
Những hương vị này không phải mùi thịt, mà là hương thơm của linh dược bị cắt nát.
Bộ Phương thỏa mãn khi hoàn thành hai mươi cái lạp xưởng, số lượng lạp xưởng chỉ có bao nhiêu đó, bán xong sẽ không còn.
Dù sao chỉ có một con Thất Giai Du Long Ngưu, ruột non của nó cũng chỉ có một...
Bộ Phương tưởng tượng khi nấu lạp xưởng, hương vị của nó bắt đầu xuất hiện trong đầu hắn, hắn không kịp chờ đợi muốn thử một phen.
Thế nhưng hắn không vội vàng như vậy, lạp xưởng vừa làm xong cần phải hong gió, Bộ Phương đặt lạp xưởng vào trong tủ do hệ thống cung cấp, cái tủ này có hiệu quả hong gió, nguyên lý giống như trước đây cần gia tốc thời gian ủ rượu lên men.
Đóng tủ lại, Bộ Phương thở dài một hơi, trong lòng hơi có chút chờ mong, dù sao đây là lần đầu tiên hắn làm ra món ăn không nằm trong danh sách hệ thống cung cấp.
- Hệ thống, nếu ta nấu xong lạp xưởng này, giá là đại khái bao nhiêu?