Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 123: Trở Về Đi, Đừng Mất Mặt Ở Chỗ Này



Nếu đã muốn hợp tác, như vậy phải biểu hiện ra thực lực được Vũ Vương coi trọng, trong đế đô hôm nay, nơi các nàng có thể biểu hiện thực lực không nhiều, thế nhưng các nàng trùng hợp nghe được một ít đồn đãi liên quan tới hắc tâm tiểu điếm, mà Hồn Thiên Vẫn cũng ăn thua thiệt tại nơi đây, nơi này đúng là đối tượng biểu hiện thực lực tốt nhất.

Sở dĩ Vi Tương Tư tới, mang theo hai vị ngũ phẩm Chiến Vương chính là thủ hạ của nàng.

Theo Vi Tương Tư, Hồn Thiên Vẫn là kẻ sắp bước vào trong quan tài, ăn thua thiệt tại hắc tâm tiểu điếm là bởi vì thực lực không được, thế nhưng Hồn Thiên Vẫn không được, không có nghĩa là ba tỷ muội các nàng không được, đặc biệt sau khi biết lão bản còn là nam nhân.

Theo các nàng, không có tiểu nam nhân nào mà các nàng không giải quyết được.

Hợp Hoan Phái là tông môn ma đạo trong thập đại tông môn, người trong tông môn đa số là nữ tử, thiện luyện công pháp thải dương bổ âm, từ đó gia tăng tu vi, xem như đi đường tà đạo.

Thế nhưng Hợp Hoan Phái cũng là tông môn bối cảnh hùng hậu, tư bản không nhỏ, thủ đoạn không ít, ba người Vi Tương Tư đứng cùng nhau, tự thành trận pháp, chân khí trên người bắn ra, trên thân các nàng tỏa ra màu sắc màu hồng phấn.

Khí tức hồng phấn hòa hợp với thiên địa, dường như mang theo mùi thơm kỳ quái, mùi thơm này làm cho người ta cảm giác mê ly.

Bộ Phương chỉ ngửi thấy một chút, đôi mắt nhíu lại, một tia sáng xuất hiện trong mắt hắn, trong tiểu điếm đầy mùi thức ăn lại hỗn tạp mùi này, chẳng khác nào một con chuột rơi vào nồi lẩu thơm ngon.

- Tiểu Bạch, ném các nàng ra ngoài.

Rốt cuộc  Bộ Phương không nhịn được, lạnh lùng nói.

Đôi mắt máy móc của Tiểu Bạch lóe, nghe lệnh Bộ Phương, lập tức biến mất ngay tại chỗ.

- Ngươi thật cho rằng một con rối nát có thể đối phó ba tỷ muội chúng ta hay sao? Ngươi không cảm giác khí huyết trong cơ thể đang sôi trào hay sao? Cảm thấy hết sức khó chịu?

Vi Tương Tư mị hoặc cười nói.

Nàng không cảm nhận được khí tức chân khí trên người Tiểu Bạch, cho rằng món vũ khí này không thể giải quyết được vấn đề, cho nên nàng không đặt tiểu Bạch vào mắt.

Nhưng mà, sau một khắc, đôi mắt máy móc tiểu Bạch xuất hiện trước mặt nàng.

Vi Tương Tư sửng sốt, rất nhanh, nàng cũng phát hiện thân thể đang bay lên không...

Roạc!!

Khi bay lên cao, Vi Tương Tư càng cảm nhận được một cỗ khí kình cường đại nghiền nát quần áo lụa mỏng của mình, chỉ còn lại cái yếm hồng nhạt và nội khố che đi nơi tư mật.

Phanh!

Ba tỷ muội hình thành trận pháp bị tiểu Bạch vung tay đánh tan, ba người Vi Tương Tư bị tiểu Bạch ném ra ngoài tiểu điếm.

Âm thanh ba vật nặng rơi trong tuyết vang lên, nghe xong có cảm giác khó chịu.

Về sau có tiếng thét chói tai vang lên trong tuyết, Vi Tương Tư bò ra khỏi đống tuyết, chỉ mặc một cái yếm và nội khố, đôi chân thon dài trắng nõn hiện ra, vóc người nóng bỏng xuất hiện trước mặt mọi người.

Hoa lạp lạp, lấy một tấm lụa mỏng phủ lên thân thể, gương mặt Vi Tương Tư biến thành lạnh lẽo.

Vi Tương Tư nàng chẳng bao giờ ăn thua thiệt như vậy, không ngờ lại bị người ta ném ra ngoài, đúng là quá mất mặt.

Đôi chân thon dài dẫm mạnh, kèm theo chân khí nồng nặc dâng lên, cũng thổi tan bông tuyết chung quanh, mái tóc dài của Vi Tương Tư bồng bềnh, sau đó lao thẳng vào tiểu điếm.

Tiểu Bạch đứng lặng trước cửa tiệm, nhìn thấy Vi Tương Tư lao tới, đôi mắt máy móc lóe sáng, về sau giơ nắm đấm lên, đánh ra.

Oanh! Vi Tương Tư lập tức bay ngược ra xa, hung hăng đụng vào vách tường trên hẻm nhỏ, cũng lõm vào thật sâu...

- Ngươi lại gây chuyện lần nữa... Gạt bỏ.

Tiểu Bạch máy móc nói, đôi mắt máy móc bắn ra tia sáng, một tia sáng màu đỏ xuất hiện liền biến mất, Vi Tương Tư chật vật bò ra ngoài, thân thể cứng đờ...

Thật... Thật đáng sợ!

Vi Tương Tư mặt cười trắng bệch, trong mắt mang theo thần thái hoảng sợ, nếu như nàng hiện tại còn không biết tiểu Bạch đáng sợ thì nàng đúng là ngực to không não...

Hắc tâm tiểu điếm này thật kinh khủng, một con rối mà thôi, lại có thể chèn ép nàng không thở được.

Trong hẻm nhỏ yên tĩnh, chỉ còn lại Vi Tương Tư đang thở dốc nặng nề trước áp bách đáng sợ của tiểu Bạch, trong tiếng hít thở, một tiếng bước chân vang lên.

Đầu hẻm nhỏ, một bóng người bước chậm tới, không nhanh không chậm.

Vi Tương Tư chật vật quay đầu sang, nhìn thấy gương mặt người tới, đôi mắt co rút lại, hít khí lạnh.

- Vũ Vương điện hạ!

Vũ Vương đầu đội tử kim quan, một thân cẩm bào, thắt lưng khảm ngọc thạch tôn lên thân thể hùng vĩ của hắn, hắn đứng chắp tay, ánh mắt nhìn Vi Tương Tư quần áo xốc xếch, cau mày.

- Trở về đi, đừng có tìm mất mặt tại nơi này.

Vũ Vương thản nhiên nói, sau đó trực tiếp bước qua ba người Vi Tương Tư, bước vào tiểu điếm.

Tiểu Bạch không ngăn cản Vũ Vương, cho phép Vũ Vương trực tiếp bước vào tiểu điếm ấm áp, từ băng thiên tuyết địa tiến vào tiểu điếm ấm áp, ấm áp lập tức bao phủ thân thể, Vũ Vương giật mình.

Nhưng mà Vũ Vương nhanh chóng phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn Cơ Thành Tuyết đang nhét thịt kho tàu vào miệng.

Dường như Cơ Thành Tuyết cảm ứng được ánh mắt của Vũ Vương, cười ha hả, hắn vẫy Vũ Vương, sau đó tiếp tục nhét thịt vào miệng, lại uống một chén Băng Tâm Ngọc Bình Tửu, vừa chép miệng.

- Bộ lão bản, cũng cho ta một phần thịt kho tàu và một bình Băng Tâm Ngọc Bình Tửu.

Vũ Vương cười khẽ, gật đầu với Bộ Phương, hắn khác với Vi Tương Tư ngực to không não, Vũ Vương biết rõ tiểu điếm này kinh khủng, con rối không phải con bài chưa lật của nơi này, con bài chưa lật chân chính chính là con chó mực đang ngủ ngon ngoài cửa.

Sở dĩ Vũ Vương không lựa chọn gây sự trong tiểu điếm, hắn hôm nay tới, cũng không phải vì gây sự.

Bộ Phương nhìn Vũ Vương, gật đầu, quay đầu đi vào nhà bếp.

Vũ Vương đối diện với tam hoàng tử, hắn nhìn Cơ Thành Tuyết, trong ánh mắt mang theo một tia cảm giác áp bách.

- Tại sao ngươi lại trở về? Ngươi tốt nhất đứng ở vực ngoại, sẽ không có việc gì... Quay về làm cái gì?

Vũ Vương nói.

Cơ Thành Tuyết để đũa xuống, nâng bình rượu lên, cũng rót rượu vào chén, mùi rượu nồng nặc tỏa ra chung quanh, lượn lờ bốn phía.

- Phụ hoàng qua đời, chẳng lẽ làm nhi tử không nên trở về thương tiếc một chút?

Cơ Thành Tuyết uống một ngụm rượu, hỏi ngược lại.

- Thương tiếc? Mang theo đại quân dưới trướng của ngươi quay về thương tiếc?

Vũ Vương cười một tiếng, ngồi đối diện Cơ Thành Tuyết, ánh mắt biến thành lạnh lùng.

Cơ Thành Tuyết trở về, còn mang đại quân theo hắn xuất chinh vực ngoại, ngươi cho rằng ta ngu ngốc hay sao.

Dưới tình huống bình thường, Cơ Thành Tuyết là tướng lĩnh xuất chinh, nếu thật muốn thương tiếc, cũng có thể cưỡi ngựa một mình quay về, thương tiếc xong có thể quay về quân đội, nhưng khi Cơ Thành Tuyết mang theo quân đội cùng nhau trở về, thâm ý trong đó đã khác.

Âu Dương Tiểu Nghệ mở to mắt, nàng bỗng nhiên cảm giác bầu không khí tiểu điếm biến thành kỳ quái, nàng lập tức chạy tới cửa sổ nhỏ tại phòng bếp, như vậy mới cảm giác dễ chịu hơn một ít.

Vũ Vương và tam hoàng tử ngươi hỏi ta đáp, nói nhiều việc, thế nhưng tiểu Nghệ luôn cảm thấy bầu không khí có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Rất nhanh, Bộ Phương nhanh chóng bưng thịt kho tàu trong phòng bếp ra, còn mang theo một vò rượu.

Đem rượu và thịt đặt trước mặt Vũ Vương, Vũ Vương cũng gật đầu với Bộ Phương.

Cơ Thành Tuyết ăn xong rồi, cũng uống xong chén rượu, mang theo vài phần sung sướng, đứng lên, đưa Nguyên tinh đưa cho Bộ Phương, lại phủ áo khoác bước ra ngoài.

- Ngươi đã cố ý muốn dính vào, vậy ngươi phải chuẩn bị trả giá thật lớn... Ngươi khó mà thừa nhận cái giá này.

Cơ Thành Tuyết vừa đi tới cửa, Vũ Vương lành lạnh mở miệng.

Cơ Thành Tuyết hơi dừng lại, hắn quay đầu nhìn sang Vũ Vương, giễu cợt cười nói:

- Trả giá? Trả giá sinh mạng sao?

Mang theo tiếng cười, Cơ Thành Tuyết cất bước rời khỏi tiểu điếm, bóng người từ từ biến mất trong tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.