Thiên Huyền Môn hiện tại vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lạnh thổi qua, vì vậy Bộ Phương nói chuyện không ngừng, nhưng mà lời của hắn lại truyền rõ ràng vào trong tai mọi người.
Tiếu Mông thu liễm chân khí trên thân, nghiêm túc nhìn Bộ Phương, Bộ lão bản lại dám xuất hiện ở đây? Lẻ loi một mình? Con chó cửu phẩm Chí Tôn thú và khôi lỗi quỷ dị đâu? Không đi cùng ắn sao?
Không có Chí Tôn thú và khôi lỗi quỷ dị, Bộ Phương không đủ gây sợ, bởi vì tu vi của hắn chẳng qua là tứ phẩm Chiến Linh, mọi người ở đây hầu như có thể nghiền ép hắn, hắn lấy lực lượng ở nơi nào mượn trái cây trong tay Triệu Mộc Sinh?
Triệu Mộc Sinh nhìn Bộ Phương, hắn không biết Bộ Phương, chỉ là nghe nói qua một người như vậy, lão bản tiểu điếm lòng dạ hiểm độc trong Đế Đô? Tiểu lão bản được cửu phẩm Chí Tôn thú thủ hộ?
Đối với việc này, Triệu Mộc Sinh chỉ xì mũi coi thường, Chí Tôn thú là tồn tại cỡ nào, làm sao có thể thủ hộ một tiểu điếm? Những người kia đúng là nói khoác quá mức.
- A? Mượn trái cây trong tay ta? Dựa vào cái gì?
Triệu Mộc Sinh giống như cười mà không phải cười hỏi, hắn giơ lên tay, chân khí di động, tam văn Ngộ Đạo Quả bay lên.
Ngộ Đạo Quả tỏa ra linh khí nồng đậm, Bộ Phương nhìn cảnh n ày, trong lòng lập tức vui vẻ, tam văn Ngộ Đạo Quả quả nhiên bất phàm, đúng là nguyên liệu chủ yếu dùng chế tạo rượu ngon.
Áp chế kích động trong lòng, Bộ Phương mặt không đổi sắc, hắn lườm Triệu Mộc Sinh, thản nhiên nói:
- Dựa vào cái gì? Ta cũng không phải mượn của ngươi, ngươi quản ta dựa vào cái gì?
Triệu Mộc Sinh ngạc nhiên, tường hòa trên mặt lập tức biến mất không thấy gì nữa, hắn có cảm giác thẹn quá hoá giận.
Bộ Phương nói bản chất không có sai, bởi vì tam văn Ngộ Đạo Quả hẳn là thuộc về Trường Phong Đại Đế, Bộ Phương mượn, cũng là mượn của Trường Phong Đại Đế...
- Giờ phút này trái cây nằm trong tay ta, ngươi nói, ta dựa vào cái gì giao nó cho ngươi?
Triệu Mộc Sinh cười lạnh, khinh thường nhìn Bộ Phương, cảm ứng được tu vi tứ phẩm Chiến Linh, nói:
- Chỉ bằng tu vi tứ phẩm Chiến Linh của ngươi sao?
Tiếu Mông đứng bên cạnh sợ hãi, Bộ Phương nghiêm chỉnh mà nói chính là ân nhân của hắn, bởi vì dược thiện của Bộ Phương cứu tỉnh Cơ Như Nhi, vì vậy hắn không muốn nhìn thấy Bộ Phương bị Triệu Mộc Sinh đánh chết.
Bởi vì con chó và khôi lỗi không có ở đây, Tiếu Mông thật sự nghĩ không ra Bộ Phương lấy lực lượng ở nơi nào chọi cứng với Triệu Mộc Sinh.
Bộ Phương nhíu mày, nhìn Triệu Mộc Sinh.
- Ta không thích đánh nhau.
- Nhưng mà dưới tình huống cần dùng, cũng có thể lựa chọn dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Hắn giơ tay lên, biểu tượng trên tay sáng lên, khói màu xanh lượn lờ, hắn cầm một con dao phay màu đen trong tay.
Triệu Mộc Sinh sững sờ, Tiếu Mông sững sờ, Cơ Thành Tuyết vừa mới phục hồi tinh thần lại cũng ngây ngốc.
Ngươi có thể tưởng tượng một tứ phẩm Chiến Linh nắm dao phay đối mặt thất phẩm Chiến Thánh, thời điểm nói dùng bạo lực giải quyết vấn đề sẽ buồn cười cỡ nào?
Bên ngoài Thiên Huyền Môn, trong hư không.
Nghê Nhan nhìn thấy cảnh này liền cười to, vì cái gì Bộ lão bản đáng yêu như thế?
Nhìn bộ dạng Bộ Phương nghiêm túc cầm dao phay muốn gây hắn với Triệu Mộc Sinh, Nghê Nhan cảm thấy sung sướng, nàng vẫn không hiểu Bộ Phương muốn nhảy vào phân tranh này làm cái gì, thì ra là vì tam văn Ngộ Đạo Quả...
Thật không hổ là đầu bếp, vì một phần nguyên liệu nấu ăn trân quý đã làm đến mức không cần mạng sống.
Bỗng nhiên, Nghê Nhan dừng cười, trên dung nhan tuyệt mỹ hiện ra thần thái không thể tin.
Nàng nhìn ra xa... Chỉ thấy trận nhãn Lưỡng Kiếp Long Thủ Trận đã bị Triệu Mộc Sinh phá hủy lại vận chuyển, khí tức hùng hồn phong cách cổ xưa bao phủ toàn bộ hoàng cung.
Đây là khí tức càng đáng sợ hơn Lưỡng Kiếp Long Thủ Trận lúc nãy!
Xảy ra chuyện gì?!
Nghê Nhan ngạc nhiên.
...
Triệu Mộc Sinh rất xem thường Bộ Phương khiêu khích, nếu như bất cứ tứ phẩm Chiến Linh nào cũng không kiêng nể gì khiêu khích thất phẩm Chiến Thánh, uy nghiêm của thất phẩm Chiến Thánh ở đâu?
Vì vậy Triệu Mộc Sinh vung chưởng về phía Bộ Phương, một chưởng bao hàm chân khí, một chưởng dễ dàng gạt bỏ tứ phẩm Chiến Linh.
Một chưởng kia bay bổng, dường như chuẩn bị đập chết con ruồi.
Bộ Phương mặt không biểu tình nhìn Triệu Mộc Sinh, nhìn Triệu Mộc Sinh đánh ra một chưởng, Bộ Phương giơ dao phay trong tay lên, chân khí vận chuyển, rót vào trong dao phay, dao phay đen kịt sinh ra biến hóa thật lớn.
Ánh sáng màu vàng bắn ra, hết sức chướng mắt, hầu như chiếu sáng toàn bộ Thiên Huyền Môn, về sau một tiếng long ngâm vang lên trong thân dao.
Rống!!
Nương theo tiếng long ngâm vang vọng, toàn bộ Thiên Huyền Môn đều run lên, lại có tiếng long ngâm đáp lại xuất hiện.
Một đao chém tới một chưởng chân khí của Triệu Mộc Sinh, Bộ Phương vác Hoàng Kim Long Cốt cực lớn lên vai, khó hiểu nhìn bốn phía... Tại sao lại có hai tiếng long ngâm.
Triệu Mộc Sinh cảm ứng được tiến long ngâm, sắc mặt phát sinh biến hóa, dao phay mang cho hắn cảm giác uy hiếp thật lớn, hơn nữa hắn có thể cảm thấy, Lưỡng Kiếp Long Thủ Trận đang nằm im... Lại vận chuyển!
Làm sao có thể vận chuyển? Không phải trận nhãn là thi thể của Cơ Trường Phong hay sao? Trận nhãn bị vỡ, trận pháp khởi động bằng cách nào?
Sắc mặt Triệu Mộc Sinh khó coi nhìn chung quanh, nhưng phát hiện vầng sáng bắn ra không phải đến từ quan tài của Cơ Trường Phong, mà là đến từ thanh dao phay trong tay của thanh niên trước mặt?
Bộ Phương khiêng Hoàng Kim Long Cốt đao, hơi thất thần, cũng không phải bị trận pháp này hù sợ, mà là hắn chợt phát hiện trong óc xuất hiện không ít tin tức, dường như là... phương pháp khống chế trận pháp này.
Bộ Phương khó hiểu, mặt không biểu tình nhìn một đám người trợn mắt há hốc mồm chung quanh, về sau tâm thần khẽ động, hắn vận chuyển trận pháp.
Hoàng Kim Long Cốt dao càng sáng hơn, dưới chân Bộ Phương sinh ra từng cỗ năng lượng sáng chói, hư ảnh thần long giương nanh múa vuốt phóng lên trời, hoàn toàn khác với hư ảnh thần long của Trường Phong Đại Đế, Bộ Phương cảm giác thần long lần này có một ít linh tính.
Thần long uốn lượn gào thét, về sau đầu rồng cực lớn cúi thấp, con mắt dưới sự khống chế của Bộ Phương, chậm rãi nhìn chăm chú vào Triệu Mộc Sinh.
Bộ Phương vui vẻ, thay đổi tư thế khiêng Hoàng Kim Long Cốt dao, nói với Triệu Mộc Sinh:
- Hiện tại... Còn muốn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề không?