Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 140: Mời Khách? Thổ Hào!



Đông đông đông!

Giống như cự thú chà đạp, toàn bộ mặt đất đang rung động lắc lư, Âu Dương tam huynh đệ nâng cao dáng người khổng lồ xuất hiện trước mặt Bộ Phương.

- Cho lão tử một vị trí! Người nào bảo các ngươi đứng kín như vậy?!

Sau lưng Âu Dương tam huynh đệ, tiếng quát mắng hổn hển vang lên, về sau Âu Dương Thực và Âu Dương Khôg lúng túng gãi gãi ót, cũng tránh sang một bên, một bóng người đi xuyên qua khe hở.

- Đám ranh con các ngươi, có phải mỗi ngày ăn quá no nên không kịp tiêu hóa? Lớn lên mập như vậy! Trở về tăng gấp ba lần huấn luyện cho ta!

Âu Dương Tung Hoành mặt đen lên, giơ tay chỉ vào Âu Dương tam huynh đệ, quát lớn, nước bọt sắp phun lên mặt ba người.

Âu Dương tam huynh đệ lau mặt, cười cười xấu hổ, nhưng khi nghe tăng huấn luyện lên gấp ba lần, sắc mặt bọn họ lập tức biến thành màu đen, trong lòng im lặng, bọn họ thể trạng béo phì... Đã vậy huấn luyện còn lên cơ bắp!

- Phụ thân! Ngươi làm gì thế! Thối lão bản nhìn ngươi kìa!

Âu Dương Tiểu Nghệ bất mãn lên tiếng, sắc mặt Âu Dương Tung Hoành lập tức thay đổi ngay lập tức, vẻ mặt tràn đầy tươi cười tiến tới bên người Âu Dương Tiểu Nghệ.

- Ai, nữ nhi ngoan, không phải phụ thân mang theo đám ca ca của ngươi đi nghỉ lễ hay sao? Lúc trước ngươi nói, phụ thân đều nhớ kỹ á!

Nhìn Âu Dương Tung Hoành không ngừng gật đầu, Âu Dương Tiểu Nghệ mới rầm rì một tiếng, nhìn về phía Bộ Phương, cười hì hì nói:

- Thối lão bản, giới thiệu cho ngươi một chút, đây là phụ thân ta, cũng chính là đại tướng quân của đế quốc, lợi hại giống Tiếu bá bá!

Âu Dương Tiểu Nghệ giới thiệu Âu Dương Tung Hoành, sắc mặt Âu Dương Tung Hoành lập tức nghiêm túc, lồng ngực thẳng tắp, ngẩng đầu chào hỏi Bộ Phương.

Bộ Phương mặt không biểu tình nhìn hắn, nâng ly nước sôi còn bốc khói lên, hắn cũng đáp  một tiếng.

Sắc mặt Âu Dương Tung Hoành cứng đờ, tiểu tử này... Quả nhiên rắm thối giống đồn đãi!

- Đây là đại nương, Nhị nương, tam nương... Lục nương!

Âu Dương Tiểu Nghệ kéo qua từng vị quý phụ nhân xinh đẹp hoa lệ giới thiệu với Bộ Phương, nhìn nàng vui vẻ như thế, khóe miệng Bộ Phương giật giật, cũng chào những quý phụ nhân kia.

- Đây là ba ca ca ngốc của ta, cũng không cần giới thiệu.

Đối với Âu Dương tam huynh đệ... Âu Dương Tiểu Nghệ trực tiếp lựa chọn nhảy qua, bởi vì Bộ Phương không xa lạ gì với bọn họ.

- Bộ lão bản.

Âu Dương tam huynh đệ lập tức trịnh trọng ôm quyền với Bộ Phương.

Bộ Phương đứng lên, gật gật đầu, ý bảo bọn họ tiến vào trong tiểu điếm, bên ngoài gió lạnh, không thích hợp ở ngốc.

- Tiểu Nghệ, mang nhiều người như vậy tới đây làm cái gì?

Bộ Phương nghi ngờ hỏi.

- Phụ thân nói có chuyện thương lượng với ngài, về phần ta muốn mời tiểu nương ăn cơm, phụ thân nói hắn mời khách!

Âu Dương Tiểu Nghệ hưng phấn nói, khuôn mặt hồng hồng, đôi mắt nhấp nháy giống như bảo thạch, thập phần đáng yêu.

- Mời khách?

Bộ Phương sững sờ, sắc mặt cổ quái nhìn Âu Dương Tung Hoành, hắn... Mời nổi sao?

- Vậy thì vào đi, xem thực đơn trên tường sau lưng các ngươi, Tiểu Nghệ, hôm nay ngươi đi theo phụ mẫu đi.

Bộ Phương thản nhiên nói, về sau hắn đi vào phòng bếp.

Âu Dương Tung Hoành nhìn bóng lưng Bộ Phương muốn nói lại thôi, nhớ tới lại thở dài một hơi, được rồi, chờ sau khi ăn xong, trước nếm thử mùi vị, nhìn xem có ngon như lời đồn, có đáng giá để lão tử tự mình đến mời hay không.

Quay đầu nhìn lại, Âu Dương Tung Hoành suýt nữa phun máu tươi!

Hắn chợt nhớ tới, đồ ăn của tiểu điếm độc ác này rất đắt, đầu óc của hắn nghĩ thế nào, tại sao lại đáp ứng nha đầu tiểu Nghệ kia nói mời khách chứ!

Nhìn giá đồ ăn đều dùng Nguyên tinh thanh toán, Âu Dương đại tướng quân rỉ máu, hai tay run rẩy... Đám nữ nhân này, ra tay nhẹ một chút, tiền riêng của lão phu không còn thừa bao nhiêu đâu.

- Tiểu Nghệ nha, ngươi nói đồ ăn ở đây món nào ngon nhất?

Đại nương tiến đến bên người Âu Dương Tiểu Nghệ, cười hỏi.

Âu Dương Tiểu Nghệ chỉ một cái.

- Túy Bài Cốt!

Bờ môi Âu Dương Tung Hoành run lên, lỗ mũi phun ra khói, nội tâm như bị lời của Âu Dương Tiểu Nghệ cầm búa đánh nát... Năm mươi Nguyên tinh đã không còn.

- Tiểu Nghệ nha, ngươi nói với Nhị nương, món nào có mùi vị ngon nhất?

Nhị nương bóp gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Âu Dương Tiểu Nghệ, cười hỏi.

Âu Dương Tiểu Nghệ chỉ một cái.

- Thịt kho tàu!

Khóe miệng Âu Dương Tung Hoành co lại, hầu như muốn thổ huyết, thịt kho tàu... Đặc biệt sao một trăm Nguyên tinh một phần...! Nha đầu kia, vì cái gì chuyên chọn món đắt như thế! Có thể đừng hại phụ thân hay không?

Những người còn lại đều lao tới, bảo Âu Dương Tiểu Nghệ đề cử đồ ăn, Âu Dương Tiểu Nghệ chỉ vào thực đơn, đều đề cử những món ngon với mọi người.

Âu Dương Tung Hoành đã sớm hư thoát bại liệt trên mặt ghế, ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Tiểu Nghệ... Sống không còn lưu luyến.

Tiền riêng của hắn bị ăn sạch!

- Phụ thân? Ngươi không gọi sao?

Âu Dương Tiểu Nghệ nghi hoặc nhìn Âu Dương Tung Hoành đang ai oán nhìn mình, thanh tú động lòng người hỏi, đôi mắt híp lại như trăng rằm, cười nói:

- Chẳng lẽ muốn ta gọi giúp ngươi sao?

- Không, cho ta một phần... Ừ, mì trộn là tốt rồi, phụ thân không kén ăn.

Âu Dương Tung Hoành ngồi thẳng thân thể, rất nghiêm túc nói ra.

Âu Dương tam huynh đệ vô cùng đơn giản, gọi một phần Tửu Tao Ngưu, sau đó còn gọi một vò Băng Tâm Ngọc Bình Tửu.

Lúc Âu Dương Tiểu Nghệ vui vẻ rạo rực báo món ăn với Bộ Phương, Bộ Phương hơi kinh ngạc, nhìn sống lưng Âu Dương Tung Hoành vẫn thẳng tắp, thầm nghĩ trong lòng: Thổ hào a!

Chỉ một lát sau, trong phòng bếp có mùi thức ăn nồng nặc vang lên, mùi thức ăn thơm ngon hấp dẫn đám người Âu Dương Tung Hoành lần đầu tiên đi vào Bộ Phương tiểu điếm.

Các lão bà của Âu Dương Tung Hoành đã sớm thèm ăn không chịu nổi.

Món ăn nhanh chóng mang ra.

- Đây là Túy Bài Cốt của ngươi, từ từ dùng.

Bộ Phương không có kêu Âu Dương Tiểu Nghệ bưng thức ăn, mà là cầm lấy sứ men xanh, chậm rãi rời khỏi phòng bếp, đem Túy Bài Cốt đặt trước mặt đại nương  Tiểu Nghệ.

Đại nương sớm bị Túy Bài Cốt hấp dẫn, màu sắc Túy Bài Cốt giống như có ma lực đáng sợ, làm cho đại nương không ngừng nuốt nước bọt,  muốn ăn không ngừng.

Một khối Túy Bài Cốt vào miệng, đại nương đắm chìm trong vị thịt.

Âu Dương Tung Hoành nhìn cũng thấy thèm, nhịn không được thò đầu ra nhìn Túy Bài Cốt, vươn tay ý định cầm một khối bỏ vào trong miệng.

Đùng!

- Ai kêu ngươi động vào Túy Bài Cốt của lão nương! Muốn ăn bản thân gọi đi, nhìn đức hạnh của ngươi kìa!

Đại nương xuất sắc vung tay lên, cũng đẩy bàn tay vụng trộm của Âu Dương Tung Hoành ra ngoài, khuôn mặt đầy giận dữ.

Sau đó giống như bao che cho con, giấu Túy Bài Cốt vào trong ngực.

Âu Dương Tung Hoành mặt không thay đổi, cái gì gọi là bản thân gọi đi... nếu như lão tử còn có tiền, nhất định đặc biệt gọi thêm hai bàn, ăn một bàn, một bàn khác... A..., cho chó ăn!

Kế tiếp, Bộ Phương lần lượt bưng đồ ăn lên, mùi thơm tỏa ra khắp bốn phía, hầu như triệt để đổi mới vị giác của Âu Dương Tung Hoành, tại sao thế gian có mỹ vị giống như vậy?

Đáng tiếc hắn chỉ có thể ngửi mà thôi.

Rốt cuộc, đến phiên hắn thưởng thức đồ ăn, Âu Dương Tung Hoành cảm giác hai hàng nước mắt sắp chảy ra, lòng chua xót không thôi.

- Mì trộn của ngươi đây, từ từ dùng.

Bộ Phương thản nhiên nói.

Âu Dương Tung Hoành mặt không biểu tình, sống không thể lưu luyến nhìn qua cái chén trước mặt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.