Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 156: Mỹ Thực Làm Cho Người Ta Kêu Gào



Mùi thơm hóa thành thực chất, trong nháy mắt từ lỗ hổng sủi cảo tuôn ra, đập vào mặt, ánh mắt Cơ Thành Tuyết hơi nhíu lại, mùi thơm nồng đậm ngay lập tức chui vào xoang mũi, lay động vị giác của hắn.

Cầu vồng giống như mùi thơm xuất hiện nhanh, biến mất cũng nhanh, giống như phù dung sớm nở tối tàn, đợi đến lúc Cơ Thành Tuyết phục hồi tinh thần lại, mùi thơm bảy màu đã giảm đi.

Nhẹ nhàng nhai nhai nhấm nuốt một phen, một loại cảm giác hạnh phúc đột nhiên sinh ra, Cơ Thành Tuyết không tự giác mỉm cười, nội tâm vui vẻ khó có thể ức chế.

Tâm tình của hắn lại bị sủi cảo cải biến, ăn một cái sủi cảo, nội tâm lại sinh ra rất nhiều tâm tình, giống như cầu vồng bảy màu, lộng lẫy nhiều vẻ, cuối cùng định dạng là vui sướng.

Trong sủi cảo không có chứa linh khí, Cơ Thành Tuyết cũng không ngoài ý muốn, bởi vì Bộ Phương sử dụng nguyên liệu nấu ăn đều là nguyên liệu nấu ăn bình thường, cũng không phải nguyên liệu nấu Linh khí ăn, không có ẩn chứa Linh khí cũng không có gì, nhưng mà... mùi vị của sủi cảo lại làm Cơ Thành Tuyết sợ hãi thán phục.

Mùi hương đậm đặc, da sủi cảo vô cùng trơn trượt trong miệng, giống như một cơn gió nhẹ lướt qua...

Cơ Thành Tuyết không nhịn được nuốt sủi cảo vào trong miệng, sung sướng thưởng thức.

Một cái sủi cảo vào trong bụng, Cơ Thành Tuyết bưng bát sứ thanh hoa lên, thở ra một hơi, về sau uống cạn nước canh, nước canh vô cùng thanh tịnh, nhưng cũng không phải nước sôi vô vị, ngược lại giống như như canh hải sản tươi sống, mùi hương đậm đặc lan tỏa ra bốn phía.

Một cái sủi cảo một bát nước canh, trong ngày đông rét lạnh, quả thực có thể làm cho người ta hạnh phúc giống như chui vào trong ổ chăn.

Bộ Phương bên này mở nắp nồi ra, bên kia nhanh chóng vớt sủi cảo, trong từng bát sứ đều có hai ba sủi cảo, vẩy lên mấy phần hành thái, đơn giản lại thư thái.

Bọn thái giám nhanh chóng bưng Sủi Cảo Mặt Trăng Bảy Màu cho đám đại thần triều đình, để cho bọn họ cũng là thưởng thức một phen.

Mỗi người cắn một cái sủi cảo mặt trăng, tất cả đều bị mùi vị bảy màu làm sợ hãi, hương thơm làm cho thần thái của bọn họ mê mẩn, quả thực... Thật đẹp.

Hơn nữa mùi vị bánh sủi cảo cũng vượt quá dự kiến của bọn họ, ăn ngon đến mức bọn họ hầu như muốn nuốt cả đầu lưỡi, trên mặt mỗi người sinh ra thần sắc hạnh phúc.

Thật sự là mỹ thực làm cho người ta kêu gào.

Rốt cuộc, đến phiên bình dân, những người này sớm có chút không thể chờ đợi được, bọn họ nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của các đại thần triều đình, đã sớm kìm nén không được ý thèm ăn, rốt cuộc là món ngon thế nào có thể làm cho người ta hạnh phúc như thế.

Tất cả dân chúng đều mong chờ được ăn Sủi Cảo Mặt Trăng Bảy Màu, sau khi cắn một cái, mùi thơm bảy màu lan tỏa trong miệng bọn họ.

Mùi hương đậm đặc lan tỏa ra bốn phía, bao phủ toàn trường, tất cả mọi người đều hít mạnh mùi thơm, càng khó kiềm chế ý thèm ăn của mình.

Một đôi bình dân, lão phu lão thê, cắn một cái bánh sủi cảo, cảm giác như trẻ ra rất nhiều tuổi, trên mặt lộ ra vẻ mặt vui sướng.

- Lão bà tử, đến ăn thêm một cái, đồ ăn này thật ngon.

Lão đầu dùng thìa múc một sủi cảo mặt trăng ra, hắn vui vẻ đưa tới trước mặt một bà lão.

Bà lão tươi cười ngượng ngùng, lườm lão đầu, nhưng hạnh phúc cắn một cái, cảm giác bình thản mà ấm áp tự nhiên sinh ra trong lòng hai người.

Hai người tóc đã trắng bệch, ăn bánh sủi cảo, mùi vị hạnh phúc lan tỏa ra chung quanh bọn họ.

Một thanh niên ăn một cái sủi cảo, bên người của hắn là thê tử đang chiến tranh lạnh, hai người bởi vì một ít việc nhỏ náo loạn mâu thuẫn, hiện tại đang ở giai đoạn không ai để ý người kia.

Thê tử không có bưng chén sủi cảo lên, vì vậy thê tử đành phải thỉnh thoảng dùng ánh mắt lườm trượng phu đang ăn rất hạnh phúc, trong lòng càng tức giận.

Bỗng nhiên, một cái muôi trắng mang theo một bánh sủi cảo xuất hiện, đưa tới trước mặt của nàng, làm cho thê tử sững sờ.

Quay đầu nhìn lại, phát hiện trượng phu đang hạnh phúc nhìn nàng.

- Hắc hắc, thê tử, đến ăn một miếng, ăn thật ngon đấy... Đồ ăn này, dường như có ma lực!

Trượng phu ôn nhu cười nói, về sau tự tay đem bánh sủi cảo đưa đến bên miệng thê tử.

Thê tử vốn đang tức giận, giờ phút này oán khí tan thành mây khói, trên gương mặt xuất hiện nét đỏ ửng, xấu hổ cắn một bánh sủi cảo, mùi thơm bảy màu sinh ra, thê tử lâm vào trạng thái say mê.

- Ngươi là đồ chết tiệt, nhiều người đang ở đây đấy! Thật xấu hổ!

Thê tử ăn nửa cái bánh sủi cảo, nhìn thấy trượng phu lập tức nuốt nửa cái bánh còn lại, đỏ ửng trên mặt càng nhiều, nhéo thịt mềm của trượng phu một cái, thẹn thùng nói.

Cảnh này không ngừng xuất hiện trên quảng trường, mỗi một dân chúng thưởng thức Sủi Cảo Mặt Trăng Bảy Màu, trong lòng tràn đầy vui thích, thậm chí nguyên bản có phu thê mâu thuẫn nhỏ, tất cả đều khôi phục bình thường.

Mị lực của bánh sủi cảo làm cho tất cả mọi người sinh ra tâm tình vui sướng, càng tô đậm thêm bầu không khí ngày lễ.

- Tại sao còn chưa tới phiên chúng ta?! Quá chậm!

Một ít dân chúng tính tình nóng nảy thậm chí trực tiếp đi ra khỏi vị trí, tiến về phía bếp lò của Bộ Phương.

Đã có một người dẫn đầu, kế tiếp sẽ có thật nhiều người như thế, đã rời khỏi vị trí, hiện trường trật tự đã lâm vào hỗn loạn.

Bộ Phương nhíu mày, mặt không biểu tình nhìn qua đám người tiến về phía bếp lò của hắn.

Trên đài cao, Cơ Thành Tuyết đã ăn xong ba cái bánh sủi cảo, hắn cũng uống cạn nước canh, buông bát, thở ra một hơi nhiệt khí, thích ý vô cùng.

- Ngăn bọn họ lại, bảo bọn họ ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế chờ đi, nếu không hủy bỏ tư cách toàn bộ, trục xuất Thiên Huyền Môn.

Cơ Thành Tuyết nhìn sang, phía dưới đã có chút ít hỗn loạn, thản nhiên nói với thái giám bên cạnh.

Thái giám lĩnh mệnh xuống dưới, lập tức rất nhiều thị vệ mặc áo giáp vào bàn, lập lại trật tự lần nữa.

Những dân chúng kia cũng không dám ngỗ nghịch Hoàng Đế, đành phải mang theo chờ mong trong lòng, chịu đựng ý thèm ăn ngồi lên ghế, chờ đợi bánh sủi cảo của Bộ Phương.

Sắc mặt Kim đầu bếp trắng bệch, đầu trọc càng ảm đạm vô quang dưới ánh mặt trời...

- Tại sao có thể như vậy? Vì sao lại như vậy? Hắn dùng nguyên liệu nấu ăn bình thường, tại sao có thể làm ra đồ ăn ngon như thế?

Kim đầu bếp thất hồn lạc phách, phản ứng của dân chúng tại hiện trường, còn có biểu hiện hài lòng của Cơ Thành Tuyết đã nói cho hắn biết, Sủi Cảo Mặt Trăng Bảy Màu của Bộ Phương đã nghiền ép Tứ Hỉ Hoàn Tử của hắn.

Việc này với Kim đầu bếp mà nói chính là sấm sét giữa trời quang, hắn luôn khoe khoang khoác lác trước các đầu bếp khác, Bộ lão bản chỉ là đầu bếp gặp vận may không đáng để lo, nhưng mà sự thật lại vô tình tát hắn một cái, mặt của hắn sưng lên, đầu trọc càng ảm đạm không ánh sáng.

- Ta... Không tin!

Tâm tình Kim đầu bếp vô cùng kích động, lại là buông viên thịt trong tay ra, ý định đi về phía Bộ Phương.

- Kim đầu bếp... Mời hoàn thành đồ ăn của ngươi, không được tự tiện đi đi lại lại.

Thái giám nhóm lửa vội vàng ngăn cản hắn, làm cho Kim đầu bếp tỉnh táo lại.

Kim đầu bếp hít sâu một hơi, hắn nhìn Bộ Phương đang làm sủi cảo ở xa xa, hừ lạnh một tiếng.

Hừ.

Âm thanh dầu mỡ bốc cháy xèo xèo trên lửa vang lên bên tai Kim đầu bếp, Kim đầu bếp sững sờ, ánh mắt nhìn sang một chỗ cách hắn không xa.

Đôi mắt của hắn lại co rụt lần nữa, hít một hơi khí lạnh.

A Lỗ A Uy hai huynh đệ đồ đã hoàn thành món ăn... Nhưng mà hiệu quả thị giác, thật sự quá rung động nhân tâm.

Trên lò của A Lỗ cắm một căn côn sắt cực lớn, côn sắt dựng thẳng lên, xuyên qua lò dưới đất, bếp lò không có nồi, chỉ có một cây thép, trên cây thép là một đống thịt thật lớn.

Ánh sáng dầu mỡ không ngừng chảy ra, từng giọt rơi vào đống lửa, phát ra âm thanh xèo xèo.

A Uy bên cạnh A Lỗ cũng hoàn thành món ăn của mình... Đồng dạng cũng là thịt nướng, nhưng mà phương pháp nướng của A Lỗ hoàn toàn khác biệt.

A Uy một tay cầm lấy một chuỗi thịt nướng, phía trên một chuỗi nướng đều là một con linh thú nhỏ thơm nức mũi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.