Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 175: Mỹ Thực Xà Nhân Tộc



Bộ Phương nói không lớn, tại bộ lạc bên ngoài có Linh thú gào to, trên cơ bản bị che giấu nghe không rõ.

Đại trưởng lão vốn chưa từng đặt Bộ Phương trong lòng, hoặc là hoàn toàn không có đặt Bộ Phương vào mắt, chỉ là một Ngũ phẩm Chiến Vương, căn bản không gây nên hứng thú của hắn, hắn xem ra, Bộ Phương có thể là người hầu của Vu Vân Bạch.

Nhưng mà, khi Bộ Phương nói ra những lời này, ánh mắt Đại trưởng lão lập tức ngưng tụ, sắc mặt Vu Vân Bạch cũng cứng đờ, cùng nhìn về phía Bộ Phương, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, lập tức cảm thấy khó hiểu.

Ngươi biết diễn hài hay sao? Chỉ là một Ngũ phẩm Chiến Vương lại vọng tưởng đạt được Băng Phách Vương liên, tại sao ngươi không nói muốn lên trời....

Gương mặt Vu Vân Bạch biến thành cổ quái, nàng nghĩ thế nào cũng không nghĩ thanh niên này lại không có đầu óc như thế, chẳng lẽ hắn không biết trước mắt có hai vị thất phẩm Chiến Thánh đang thủ hộ Băng Phách Vương liên, bên ngoài còn có một con Huyết Quan Hắc Trạch Nhiêm đang nhìn chằm chằm... Ngươi nghĩ thế nào mà dám nói ra những lời này?

- Người hầu của ngươi thật biết nói đùa... Lão phu đã nói, Băng Phách Vương liên có tác dụng thập phần trọng yếu với bộ lạc, sẽ không cho cho các ngươi, nếu các hạ muốn cầu một ít Linh dược lục giai, lão phu tuyệt đối sẽ không giấu giếm cái g, nhưng mà muốn Băng Phách Vương liên... Vậy không bàn nữa.

Đại trưởng lão hơi lắc lư đuôi rắn, nói ra.

Người hầu? Vu Vân Bạch nháy mắt, xem ra thân phận tiểu tử này bị hiểu lầm a...

Bộ Phương nhíu mày, nghe Đại trưởng lão nói, không có ý định để cho Băng Phách Vương liên rơi vào trong tay những người khác? Như vậy quá khó làm.

Băng Phách Vương liên là tài liệu cất rượu tốt nhất mà Bộ Phương gặp phải, có thể làm Hoàng Huyết Thảo cùng tam văn Ngộ Đạo Quả hợp lại tăng thêm uy lực, nếu như buông tha như vậy, Bộ Phương rất không cam lòng.

Nhưng mà Bộ Phương cũng rõ ràng, dù sao Băng Phách Vương liên cũng là Linh dược Thất giai, Xà Đại trưởng lão không có khả năng dễ dàng đem Linh dược giao cho hắn, vì vậy hắn vẫn suy tư biện pháp đạt được Băng Phách Vương liên.

Xà bộ lạc qua mức lưu tâm tới Băng Phách Vương liên, chẳng lẽ... Bên trong có bí mật không muốn người ta biết?

Bộ Phương híp mắt nghĩ một lát, cũng nghĩ không ra bí mật đó là cái gì.

Huyết Quan Hắc Trạch Nhiêm co thân thể to lớn lại, thì cứ như vậy nằm cách đó không xa, ánh mắt nhìn xuống Dược Viên, yên lặng chờ đợi Thất giai Băng Phách Vương liên nở rộ thành thục.

Một khi Linh dược thành thục chính là lúc Huyết Quan Hắc Trạch Nhiêm động thủ

Chung quanh Hắc Trạch Nhiêm, tụ họp không ít Linh thú, những Linh thú này bộ dáng khác nhau, có thập phần xấu xí, có nhìn thuận mắt, đều bị khí tức của Hắc Trạch Nhiêm đè ép, yên tĩnh nằm rạp xuống.

Chỉ cần Hắc Trạch Nhiêm vừa động thủ, bọn chúng cũng sẽ lao tới.

- Băng Phách Vương liên cách thành thục còn mấy canh giờ, mời các vị vào Xà bộ lạc chúng ta ăn cơm đi, vãng lai chính là khách.

Xà Nhân Tộc Đại trưởng lão run run rẩy rẩy nói.

Vu Vân Bạch cau mày, về sau gật đầu, nàng mang theo hai thủ hạ tiến vào Xà bộ lạc.

Bộ Phương đứng ngẩn người tại chỗ, đang suy nghĩ nên như thế nào đạt được Băng Phách Vương liên, cũng bị Vu Vân Bạch vỗ bả vai một cái, thanh tỉnh lại.

- Xà Đại trưởng lão mời chúng ta ăn cơm, bổn công tử còn chưa bao giờ nếm qua mỹ thực Xà Nhân Tộc đấy, cùng đi chứ.

Vu Vân Bạch thản nhiên nói.

Bộ Phương hơi sững sờ, mỹ thực Xà Nhân Tộc? Vốn Bộ Phương muốn cự tuyệt, nhưng nghe được mỹ thực Xà Nhân Tộc, ánh mắt Bộ Phương lập tức phát sáng, hơi gật đầu.

Cường giả Xà Nhân Tộc dẫn đường phía trước, thân thể chập chờn, chậm rãi bò đi.

Bộ Phương đi theo đám người Vu Vân Bạch, bị dẫn vào một kiến trúc đơn sơ nằm giữa bộ lạc.

Bộ Phương ngược lại không có để ý, hắn quan sát chung quanh, trong ánh mắt lộ ra hiếu kỳ, đối với tập quán sinh hoạt một tộc quần, đặc biệt còn là tộc quần dị giới, hắn hiểu rõ rất ít, bởi vì hiểu rõ ít, cho nên mới hiếu kỳ.

Phòng của Xà Nhân Tộc không lớn, nhưng mỗi một gian đều trải qua trường kỳ chế tạo mới đạt được quy mô như hiện tại.

Trên xà nhà một ít phòng ốc, Bộ Phương nhìn thấy cá khô trải qua xử lý, những cá khô kia được treo ở cửa ra vào, mặc cho gió thổi và mặt trời phơi nắng, khiến cho hơi nước trong cá khô biến mất, thuận tiện bảo tồn.

Không chỉ cá khô, Bộ Phương còn nhìn thấy rất nhiều thịt khô và hoa quả khô.

Dù sao nơi này là đầm lầy, không khí ướt át, đồ ăn không dễ bảo tồn, với điều kiện gian khổ của Xà Nhân Tộc, cũng chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thuỷ như vậy để bảo quản đồ ăn.

Đám người Bộ Phương đi trong chốc lát, đã có mùi thơm nhàn nhạt truyền tới, đây là mùi đồ ăn.

Bộ Phương híp mắt lại, mọi người đi tới một khu đất trống, cách đất trống không xa, một nữ xà nhân dáng người nóng bóng đang cầm muôi sắt xúc đồ ăn trong nồi đen lớn, mùi đồ ăn phát ra từ nơi này.

- Xà bộ lạc là địa phương nhỏ bé, nếu có chiêu đãi không chu toàn, mời các hạ thứ lỗi.

Đại trưởng lão nói với Vu Vân Bạch.

Vu Vân Bạch chắp tay, đôi mắt tò mò nhìn về phía nồi đen lớn, nàng rất ngạc nhiên, Xà Nhân Tộc ăn đồ ăn là cái gì.

Sinh hoạt tại Huyễn Hư Linh Trạch, nguyên liệu nấu ăn không phải vấn đề, nhưng mà trình độ nấu nướng của Xà Nhân Tộc có khả năng là vấn đề lớn, dù sao, Xà Nhân Tộc mỗi thời mỗi khắc đều đấu tranh sinh tồn trong gian khổ, nghiên cứu mỹ thực không có khả năng sánh bằng nhân loại.

- Mời dùng cơm, đây là canh cá do đầu bếp đệ nhất Xà bộ lạc chúng ta làm, Huyễn Hư Linh Trạch cái gì cũng không nhiều, cá lại rất nhiều, tùy ý có thể thấy được những con cá này sinh tồn trong nước đọng, các hạ chớ xem thường con cá này, đây là món ngon hiếm có đấy.

Đại trưởng lão vừa cười vừa nói, về sau đã có xà tôi tớ mang bát gốm sứ đưa tới trước mặt đám người Vu Vân Bạch.

Bộ Phương cũng nhận được một chén canh cá, hai tay của hắn bưng canh cá còn nóng, sắc mặt lập tức biến thành cổ quái.

Canh cá? Lại nấu canh cá trước mặt hắn…

Bộ Phương đương nhiên nấu qua canh cá, canh cá đậu hủ của hắn được không ít thực khách khen ngợi, nhưng mà hắn chưa từng uống canh cá của Xà Nhân Tộc, hôm nay lại có thể nếm được canh tươi sống.

- Kỳ thật con cá này cũng là một loại Linh thú, nhưng cấp bậc quá thấp, nhưng mà cấp bậc thấp cũng tốt, không ít bình dân có thể bắt được cá Linh thú này.

Đại trưởng lão cảm thán nói.

Con cá này có thể tính là món chính của bọn họ, không thể trồng trọt lương thảo trong đầm lầy, loại cá này thường xuyên xuất hiện trên bàn cơm của hắn...

Vu Vân Bạch cũng bưng chén canh cá lên, nước canh có một ít màu trắng, không phải trong suốt, nhưng mà mùi thơm không tệ, vừa nhìn đã làm nàng muốn ăn.

Chung quanh không ít xà đang ôm bát, nhếch miệng cười không ngừng, bọn họ rất có tự tin vào canh cá này, đây chính là món ngon bọn họ có thể làm ra. Chinh phục một đám nhân loại là dư xài.

Vu Vân Bạch uống một ngụm canh cá hơi nóng, mùi hương đậm đặc lan toả trong miệng, tinh thần của nàng bị chấn động.

- Đúng vậy, vị rất ngon! Còn muốn ngon hơn cánh cá do đầu bếp nhân loại làm, rất tươi sống rất thơm.

Vu Vân Bạch rất nghiêm túc tán dương, khen xong nàng lại tiếp tục uống vài ngụm.

Đám Xà nhân chung quanh cười phá lên, có thể chinh phục nhân loại, đối với cường giả Xà Nhân Tộc mà nói cũng là chuyện vui sướng.

Bọn họ ưa thích canh cá được người khác thừa nhận, đây là một loại hạnh phúc, dù cho chủng tộc khác biệt, cũng giống nhau.

Nhưng mà, thời điểm mọi người đang uống canh cá, tán dương canh cá thật ngon, một tiếng nói đã phá ngang bầu không khí này:

- Đây chính là canh cá? Mùi cá không bị loại trừ sạch, hơn nữa mùi vị bết bát như vậy, đúng là quá lãng phí nguyên liệu nấu ăn.

Lời này vang lên, tất cả mọi người ngẩn ngơ, ngay cả nữ xà nhân đang nấu canh cá cũng dừng động tác.

Ánh mắt mọi người nhìn sang, nhìn thấy vẻ mặt Bộ Phương đầy khó chịu phun canh cá trong miệng ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.