Tất cả mọi người đều đờ đẫn nhìn thân ảnh gầy gò kia, thân ảnh đang cầm một con dao phay kia. Phóng thẳng tới Huyết Quan Hắc Trạch Nhiêm, hắn muốn dùng sức của mình cứng đối cứng với Hắc Trạch Nhiêm? Chẳng lẽ hắn muốn từ trong miệng con linh thú gần tới bát cấp đoạt đài sen Vương Liên sao? Quả thực là phát rồ không biết tự lượng sức mình.
Đây là ý nghĩ trong lòng của tất cả mọi người lúc này, nếu như Bộ Phương là một vị Chiến Thánh thất phẩm có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy hành vi của Bộ Phương thật vĩ đại, nhưng mà Bộ Phương chỉ là một Chiến Vương ngũ phẩm nhỏ bé như thế, trong mắt bọn họ hành động của Bộ Phương đơn giản chính là cực kỳ ngu xuẩn. Chiến Vương ngũ phẩm ở trước mặt Hắc Trạch Nhiêm liên tiếp xử hai vị Chiến Thánh thất phẩm chính là con kiến yếu ớt, có lẽ đuôi rắn kia hất một cái thanh niên này liền bị nghiền thành bột phấn.
Vu Vân Bạch thở dài, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nàng vốn còn rất tán thưởng Bộ Phương, bởi vì Bộ Phương là một đầu bếp có thể nấu Linh Dược Thiện, đầu bếp này trong toàn Bạch Vân sơn trang cũng không tìm được mấy người, nhưng mà trù nghệ của thanh niên này mặc dù không tệ, nhưng mà chỉ số thông minh thật đáng quan ngại.
Thẳng thừng xông tới Hắc Trạch Nhiêm chẳng phải là chịu chết sao? Coi như ngươi cần đài sen đó nhưng cũng cần trước tiên cân nhắc thực lực của mình xem, làm chuyện mà sức mạnh của mình không đạt yêu cầu thì đó chính là ko có đầu óc tìm chết.
Mộc tỷ cũng ngơ ngác không kịp phản ứng Bộ Phương lao ra, đợi khi phản ứng lại muốn bảo Bộ Phương dừng lại thì đã muộn. A Ni ngẩn ra sau đó ánh mắt, cả người đều cháy lên nhiệt huyết hừng hực.
- Má nó, huynh đài này đủ can đảm, Chiến Vương ngũ phẩm cũng dám xông ra, ông đây mẹ nó Chiến Hoàng lục phẩm há lại sợ hãi ở đây?! Tuyệt đối không thể nào!
A Ni giận dữ rống lên,đuôi rắn đập xuống cũng định bay ra. Nhưng mà vừa mới phi ra được vài mét liền bị đuôi của Đại trưởng lão quất vào mặt.
- Ngươi đứng lại đó cho ta! Đứng ra phía sau! Khoe khoang cái gì?! Giờ là lúc khoe khoang à?!
Đại trưởng lão cả giận mắng, dọa cho A Ni mặt trắng bệch, rũ đầu cụp đuôi lui lại phía sau. Mà trong mắt thì vẫn là đầy ắp không cam lòng, hắn nhìn về Bộ Phương sớm đã tràn ngập sùng bái. Tấm gương của đời ta, chết cũng quang vinh!
Huyết Quan Hắc Trạch Nhiêm đã biến nhỏ lại càng thêm dữ tợn, khí thế cũng trở nên vô cùng ác liệt, tốc độ phóng nhanh đi kia càng khiến mọi người hít khí lạnh,giống hệt một mũi tên bắn đi như là xuyên thủng tất cả. Chợt ánh mắt Huyết Quan Hắc Trạch Nhiêm khẽ động, trong tầm mắt của nó có một nhân loại như con kiến lại nhắm thẳng về phía nó mà xông tới. Khí tức của nhân loại này thật yếu nha, yếu đến nỗi nó cũng chẳng có hứng thú đối phó hắn.
"Nhân loại này não bị teo à? Trước đó hai tên nhân loại mạnh như vậy còn suýt nữa bị ta làm cho chết, khí tức người này rõ ràng còn yếu hơn rất nhiều, xông lên chịu chết à?"
Đây là khắc họa chân thật nội tâm của Hắc Trạch Nhiêm vào lúc này. Nếu đã như vậy thì mặc sức chơi đùa với nó cũng được. Nhưng Bộ Phương có thật là không có đầu óc xông về phía trước không? Bộ Phương lại không ngu!
Trong khi Bộ Phương phóng đi, chân khí trong người hắn cũng bắt đầu từ từ vận chuyển, chân khí sục sôi nhát mắt tràn đầy tứ chi của hắn, để khí tức cả người hắn đều đạt tới đỉnh phong. Dao phay đen nhánh trong tay cũng cực nhanh phát ra quang mang, quang mang không đậm nhưng lại từng chút một biến lớn. Cuối cùng bắn ra bốn phía một cách đẹp đẽ.
Ầm ầm! Bộ Phương đạp tới một bước, mặt đất cũng khẽ rung, dao phay cổ xưa đen nhánh trong tay đã hoàn toàn thay đổi, từ con dao phay ngắn nhỏ giản dị bất giác biến thành dao phay to màu vàng, bá đạo vô cùng, quang mang tỏa ra bốn phía rực rỡ như muốn làm mù mắt mọi người.
Ôi đệt... cái này mẹ nó là thứ gì vậy?!
Xà nhân xung quanh đều cảm thấy một luồng uy áp đáng sợ phủ xuống bao trùm thân thể bọn họ, đó là một loại uy áp đáng sợ thẩm thấu từ sâu bên trong huyết mạch của bọn họ, khiến bọn không khỏi run rẩy toàn thân, mặt đầy vẻ sợ hãi. Đại trưởng lão cả người run như cầy sấy, hắn chưa bao giờ có biểu hiện kinh sợ như vậy, coi như lúc trước gặp xà nhân ở hoàng đô cũng không sợ hãi như vậy. Loại sợ hãi này không phải đến từ thực lực nghiền ép mà là áp chế từ sâu trong huyết mạch.
Lịch bịch một tiếng, toàn bộ xà nhân đều ồ ạt quỳ sụp xuống đất, loại cảm giác run rẩy, tim đập nhanh này, bọn họ không thể không quỳ. Vu Vân Bạch trừng to mắt, miệng há ra như muốn nhét một quả táo vào, trên mặt không thể tin nổi. Đây.. rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Những xà nhân này tại sao tất cả đều nằm trên đất?
Leng keng!!
Nơi xa, Vân Khởi Kiếm rơi trên đất kia cũng chợt rung lên, Vu Vân Bạch có thần giao cách cảm với nó lập tức cảm thấy nghẹt thở, nàng cảm nhận được sự sợ hãi từ trên thân Vân Khởi Kiếm. Bán thần khí có linh, Vân Khởi Kiếm cũng tự nhiên có linh, kiếm có linh tính làm sao có thể e ngại phàm vật bình thường? Vu Vân Bạch ngẩng đầu lần nữa, mắt nhìn chăm chú vào nơi xa, nhìn chằm chằm thanh niên khiêng một thanh dao phay vàng kim phóng đi.
Con dao đó... con dao đó là bán thần khí?! Không đùa đấy chứ? Đâu ra luyện khí sư mắc toi nào luyện một con dao phay bán thần khí vậy? Chẳng lẽ hắn không biết làn như vậy rất phí của trời ư? Vu Vân Bạch tức điên! Giận nhất chính là nàng cảm giác được con dao phay kia hình như còn cao cấp hơn Vân Khởi Kiếm của nàng! Bán thần khí của Bạch Vân sơn trang nàng vậy mà lại bị một con dao phay hạ thấp, quả thực mất mặt.
Tốc độ chạy của Bộ Phương càng lúc càng nhanh, dao phay trong tay trở nên to lớn cực kỳ, hắn chỉ có thể khiêng lên đón gió mà đi.
Huyết Quan Hắc Trạch Nhiêm vốn dĩ hoàn toàn không đặt Bộ Phương vào trong mắt, nhưng khi dao phay màu đen trong tay nhân loại kia tỏa ra ánh sáng hóa thành dao phay màu vàng khổng lồ, Huyết Quan Hắc Trạch Nhiêm đần ra. Thân ảnh đang phóng đi của nó đột ngột cứng đờ như bị hàn băng vùng cực địa đóng băng, hoàn toàn không còn sự hung mãnh lúc trước.
Grào!
Một tiếng rồng ngâm từ trong con dao Bộ Phương khiêng mãnh liệt hiện ra phóng lên cao, tựa như có một bóng ảnh thần long đang bay lượn.
Rầm... thân thể tất cả xà nhân lại càng bò thấp hơn, huyết mạch trong cơ thể giống như sôi trào, mụ nội nó... Rồng ngâm! Cây dao phay này là dùng long cốt làm!
Còn có tình người hay không? Còn để người ta sống hay không? Long cốt... dao phay? Quả thật phí của trời mà!! Đây là suy nghĩ trong lòng tất cả mọi người, lấy long cốt chế luyện dao phay, thực sự rất là lãng phí. Mà Bộ Phương thèm vào quan tâm ngươi... đây là trang phục Trù Thần của hắn, chính là dùng long cốt làm đó, thì sao? Chẳng lẽ không được à? Không được các ngươi tới cắn ta... à, cắn dao đi?!
Bộ Phương đứng trước đài sen Vương Liên, dừng chân vác lên dao phay, hơi thở hổn hển. Tiếng gầm từ trên trời truyền xuống, Huyết Quan Hắc Trạch Nhiêm kia cũng bay xuống, nhưng lại không có uy áp bức người nữa. Dưới long uy, xà uy của nó tính là cái gì!
Bộ Phương ngăn trước đài sen Vương Liên, lạnh nhạt nhìn lên Huyết Quan Hắc Trạch Nhiêm, hai tay từ từ nắm chặt dao phay, sau đó chợt vung mạnh ra. Dao phay tỏa ra ánh sáng chói mắt, xẹt qua một đường cong duyên dáng tiếp xúc thân mật Huyết Quan Hắc Trạch Nhiêm đang lao xuống một nháy.