Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 197: Chiến Thánh Đi Đầy Đường



Ngoài thành đế đô, một đội nhân mã chậm rãi tiến đến, thanh âm bánh xe di chuyển vang lên giữa đất trời yên tĩnh.

Bên trong đội nhân mã, khí tức cường thịnh hết đợt này tới đợt khác, ai nấy đều tinh thần sáng láng, đôi mắt đều sáng như sao.

Bên trong đội nhân mã có một lồng giam thật lớn, bên trong lồng giam có ba người...

Nếu lúc này Bộ Phương có mặt ở đây, nhất định sẽ nhận biết ba người này, bởi vì bọn họ quá đặc biệt, khác hẳn nhân loại, nửa thân dưới của ba người này đều như nhau, uốn lượn như trường xà.

- A Ni ca, nơi này chính là đế đô của Thanh Phong đế quốc sao?

Một giọng nói nhút nhát sợ sệt ở trong lồng giam vang lên.

Xà nhân bị vết thương phủ kín toàn thân kia khẽ vặn vẹo thân mình một chút, lập tức nhe răng trợn mắt hút khí một hơi.

- Theo như lời mấy tên khốn kia nói chuyện với nhau thì hẳn là chúng ta đã tới rồi....

Nửa thân trên cường tráng của A Ni đầy thương tích, hơi thở của hắn có chút mỏng manh, thế nhưng vẫn mạnh mẽ nở một nụ cười.

Vũ Phù gật gật đầu, nhìn thoáng qua người nằm ở bên cạnh nàng, phụ thân Vũ Phong mặt mày nhắm chặt, không khỏi nhẹ thở ra một hơi.

- Tuy nói chúng ta từ bộ lạc xà nhân ra roi thúc ngựa lên đường, nửa tháng là có thể đến được đế đô của Thanh Phong đế quốc, nhưng đó chỉ ở trên phương diện lý thuyết, Vũ Phong thúc đã sớm biết nửa tháng là không có khả năng tới được, cho nên mới phong tỏa tinh khí toàn thân, tiến vào trạng thái ngủ đông, Vũ Phong thúc không có việc gì, Vũ Phù ngươi đừng lo lắng.

A Ni an ủi nói.

Vũ Phù gật gật đầu, dĩ nhiên nàng cũng hiểu rất rõ mục đích ngủ đông của phụ thân.

A Ni đứng dậy, nhìn ra bên ngoài xuyên qua khe hở của lồng giam sắt thép, hắn thấy được tường thành nguy nga sừng sững cùng cổng thành thật lớn của đế đô.

- Qủa thật rộng lớn hơn nhiều so với bộ lạc của chúng ta..... Đúng là không cách nào so sánh nổi, sức sáng tạo của nhân loại thật quá lợi hại.

Ngay tại thời điểm A Ni cảm thán, nhà giam kia bỗng nhiên bị người ta hung hăng đánh vào, phát ra âm thanh chấn động kịch liệt.

- Lải nhải dài dòng cái gì, yên tĩnh chút cho ta.

Bên ngoài nhà giam, một giọng nói không kiên nhẫn truyền đến.

Gương mặt A Ni tức thì đỏ lên, nắm đấm khẽ siết chặt, thế nhưng chỉ chốc lát sau đã thả lỏng.

Ba người bọn họ bước ra từ trong huyễn hư linh trạch, vừa tiến vào biên giới của Thanh Phong đế quốc liền gặp phải đoàn người này, vốn dĩ A Ni không sợ hãi chút nào, bởi vì lấy tu vi Lục phẩm Chiến Hoàng của hắn, căn bản là không có gì phải lo lắng cả, thế nhưng....... trong một đội nhân mã nho nhỏ này, cư nhiên có một vị Thất phẩm Chiến Thánh.

Lúc ấy, A Ni liền ngơ ngác, đối mặt với Thất phẩm Chiến Thánh, hiển nhiên hắn chỉ có thể mặc người ta trấn áp, Vũ Phong thúc lại ở trong thời kì ngủ đông, ba người liền bị giam giữ vào trong lồng sắt, một đường áp giải tới đế đô.

Thế nhưng trong lòng A Ni cảm thấy thật may mắn, đích đến của nhóm người này là đế đô, nếu là địa phương khác, e đã thực sự hoàn toàn chậm trễ Vũ Phong thúc.

Ầm ầm ầm!

Mặt đất chấn động một trận, đồng tử A Ni co rụt lại, hắn nhìn sáng trái, lập tức thấy một con linh thú đang bay nhanh đến đây.

Đấy là một con Hỏa Sư rực đỏ, răng nanh dữ tợn sắc nhọn như đao kiếm.

- Thất giai linh thú…… Hỏa Sư!

Đồng tử A Ni co rụt lại.

Đội nhân mã giam giữ bọn họ cũng bắt đầu ồn ào náo động.

Hỏa Sư điên cuồng hét lên một tiếng, thanh âm như sấm, làm linh thú mã trong đoàn xe xao động không thôi, kinh hách vạn phần.

- Cuối cùng đã đến đế đô của Thanh Phong đế quốc, đều do tiểu hỏa ngươi ham chơi, lên đường sớm một chút thì đã tới sớm hơn rồi.

Một âm thanh bất đắc dĩ vang lên từ phía sau Hỏa Sư, một thân ảnh hồng bào thanh tú hiện ra.

Tiếng bước chân trầm trọng đi xa, nam tử hồng bào cưỡi trên lưng Hỏa Sư, trực tiếp tiến vào trong đế đô.

Thật là một tổ hợp đáng sợ, Thất giai Chiến Thánh xứng với Thất giai linh thú, quả thực đáng sợ... Chẳng lẽ đế đô Thanh Phong đế quốc này đều có Chiến Thánh đi đầy đường hay sao?

Trong lòng A Ni có chút hỗn độn.

- Man Hoang Tam Thần Điện, người của Ngự Thú Điện sao? Qủa nhiên mạnh mẽ.....

Một giọng nói già nua cất lên, A Ni nhận ra được đây chính là vị Thất phẩm Chiến Thánh trong trong đoàn xe đã đả thương hắn, hình như gọi là Thiên Hư tử gì gì đó, kiếm ý kinh người, chỉ dùng một kiếm ý đã có thể áp chế hắn không thở nổi

Một tiếng Đại bàng kêu lảnh lót truyền tới, mọi người theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, liền cảm thấy cả vòm trời tối đen như bị che phủ.

Một con đại bàng vô cùng khổng lồ giương cánh bay đến,  lướt qua đầu mọi người, một bóng người từ trên lưng đại bàng nhảy xuống, đáp xuống phía trước đoàn xe, trên lưng đeo một cây trường cung,

Đó là một thiếu nữ, dáng người thon dài, tóc cột đuôi ngựa gọn ghẽ, ăn mặc võ sĩ bào với trường cung trên lưng.

Thiếu nữ mơ hồ nhìn bốn phía chúng quanh, giống như có chút không xác định được phương hướng, hồi lâu sau mới như tới cái gì mà phất phất tay với đại bàng ở trên trời:

- Điêu ca, ngươi cứ chậm rãi dạo chơi trên đó đi, ta phải đi đã, lúc về lại kêu ngươi.

Tiếng đại bàng lảnh lót đáp lời, đôi mắt đại bàng kia trợn lên, nó giang cánh vũ động, cuồng phong bắt đầu gào thét, sau đó trực tiếp bay thẳng đến tận trời.

Thiếu nữ cười thẹn thùng, liếc mắt nhìn đoàn xe phía sau một cái, hơi hơi gật đầu với đoàn xe, sau đó nhảy chân sáo đi về phía đế đô.

A Ni không dám thở mạnh, mẹ nó...... Lại là một Thất giai linh thú, lại là một tôn Thất phẩm Chiến Thánh....... Hơn nữa mẹ nó còn trẻ như vậy? Đế đô này, thật đáng sợ!

- Thất giai linh thú, Phong Lôi Ma Ưng…… Bối cảnh thiếu nữ này, không đơn giản.”

Âm thanh già nua vang lên lần thứ hai, A Ni có thể cảm nhận được chút run rẩy trong giọng nói đó …… Hiển nhiên, lão nhân này cũng bị dọa rồi.

- A Ni ca, đến đế đô, ta có thể đánh thức phụ thân rồi sao?

Vũ Phù hỏi.

A Ni hơi hơi sửng sốt, khóe miệng tức khắc giãn ra, mẹ nó…… Bọn họ cũng có một vị thất phẩm Chiến Thánh mà, số lượng Thất phẩm Chiến Thánh mà A ni nhìn thấy trong hôm nay còn nhiều hơn cả mười mấy năm qua gộp lại.

Qủa nhiên thế giới bao la rộng lớn, cần phải ra ngoài nhìn mới biết........ Nếu không sẽ chẳng biết được mình nhỏ bé tới chừng nào.

- Đánh thức đi…… Bằng không chúng ta cũng khong thoát khỏi đoàn xe này được.

A Ni cười khổ nói.

Đôi mắt Vũ Phù hơi hơi sáng ngời, sau đó nàng lấy ra một gốc linh dược, đập vỡ vụn rồi nhét vào trong miệng xà nhân Vũ Phong.

……

- Báo! Tướng quân, lại có mấy vị Thất phẩm Chiến Thánh tiến vào đế đô……

- Báo! Tiêu tướng quân, có một vị thất phẩm Chiến Thánh cưỡi một Thất giai linh thú tiến vào đế đô……

- Báo! Tiêu tướng quân, cửa thành đế đô, có một vị Chiến Thánh dị tộc đại chiến với một vị Chiến Thánh nhân loại……

……

Tiêu Mông đau đầu nghe vị chiến sĩ này tới vị chiến sĩ khác cấp báo, nhịn không được vỗ vỗ lên mặt mình một chút, trong thời gian một tháng, số lượng Chiến Thánh trong đế đô nhiều tới mức khiến Tiêu Mông cũng phải có chút run sợ.

Cũng không biết những Chiến Thánh này rốt cuộc là từ đâu mà ra.

- Bệ hạ ơi bệ hạ…… Vi thần có lòng mà sức không đủ.

Tiêu Mông nở nụ cười khổ, vì trị an trong đế đô mà Cơ Thành Tuyết còn đặc biệt đi đến hoàng lăng, thỉnh thái giám Liên Phúc trở về, kể cả có hai vị Chiến Thánh tọa trấn, cũng vẫn chưa đủ an toàn.

Nước đế đô, càng ngày càng đục.

……

Bộ Phương mở cửa tiểu điếm, sau khi đặt Túy Bài Cốt ở trước mặt tiểu Hắc liền quay trở lại phòng bếp, hôm nay tâm trạng hắn có chút kích động, bởi vì dựa theo tính toán của hắn, thời gian một tháng đã qua, linh tủ được ủ ở trong tủ bát kia cũng đã ủ xong rồi.

Ba loại thất giai linh dược cùng nhau ủ linh tửu, ngay cả hắn cũng cực kì chờ mong.

Thế nhưng hắn không có sốt ruột, tiếp tục luyện tập kỹ thuật cắt cùng kỹ thuật chạm trổ của mình, trải qua trường kì luyện tập, kỹ thuật cắt và chạm trổ của hắn đã tiến bộ rất nhiều.

Sau khi luyện xong kĩ thuật cắt và chạm trồ, bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Kim bàn tử mang theo đội quân hùng hậu của mình, đúng giờ tới.

Một ngày buôn bán lại bắt đầu, tới sau Kim bàn tử là Âu Dương Tiểu Nghệ vẻ mặt vui sướng và Quyển nhi cầm thực hạp trên tay, đã lâu không gặp.

Lạc Tam Nương anh khí bừng bừng phấn chấn đi theo phía sau hai người, thẳng hướng tiểu điế.

- Bộ lão bản, lâu rồi không gặp, ta với Quyển nhi lại tới nữa! Lần này món Đản Thát của Quyển nhi nhất định sẽ chinh phục được ngươi!

Lạc Tam Nương vừa vào cửa liền ồn ào lớn tiếng, tự tin mười phần.

Bộ Phương chậm rãi đi ra từ trong phòng bếp, lạnh nhạt liếc nữ nhân này một cái, không nói gì thếm.

Đán người Kim bàn tử ăn xong liền cáo từ Bộ Phương, Bộ Phương khẽ gật đầu với họ.

Chờ đến khi bọn họ đều đi cả rồi, Bộ Phương mới nhìn về phía Quyển nhi, nói:

- Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, ngươi xác định món Đản Thát của ngươi có thể đạt tới yêu cầu về tiêu chuẩn của ta sao?

Quyển nhi ôm thực hạp, trên khuôn mặt nhỏ mang theo vài phần kiên nghị cùng tự tin, đầu nhỏ gật nhẹ một chút.

Âu Dương Tiểu Nghệ cùng Lạc Tam Nương cũng tò mò sáp lại gần.

Lạc Tam Nương đã tự mình nhấm nháp qua món Đản Thát này của Quyển nhi, hoàn toàn bị chinh phục, nếu món Đản Thát này không thể vươn tới yêu cầu của Bộ Phương, vậy thì Lạc Tam Nương dám khẳng định, Bộ lão bản tuyệt đối là đang bới lông tìm vết!

Quyển nhi chậm rãi mở thực hạp, món Thát Đản vàng óng trong thực hạp dần dần hiện ra, nàng cẩn thận mang sang đặt ở trước mặt Bộ Phương.

Hương sữa nồng đậm lan tỏa, khiến đôi mắt Bộ Phương hơi sáng lên.

Lộc cộc.

Ngay vào lúc Bộ Phương cầm lấy món Thát Đản định nhấm nháp thử, thì trong hẻm nhỏ truyền tới tiếng bước chân dồn dập, một tiếng cười nhạo khinh thường trào phúng vang tới.

- Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ ở trong cái tiểu điếm xó xỉnh này sao? Cái tiểu điếm xó xỉnh này, một tay của lão tử cũng có thể đập nát được......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.