Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 229: Tiểu Bạch Mắt Tím, Huyết Ngược!



Rung động kịch liệt không ngừng vang dội, cả hẻm nhỏ tựa hồ cũng đang run rẩy, kịch liệt lay động, đất đá văng tung tóe.

Bụi mù cuồn cuộn, trong đó không ngừng truyền ra tiếng rống giận như Man Thú.

Rầm rầm!

Ba động vô hình khuếch tán ra.

Bộ Phương đứng trong tiểu điếm, cảm thụ được sóng xung kích không ngừng truyền đến oanh kích lên tiểu điếm, trong tiểu điếm bị một cổ lực lượng vô hình đánh xơ xác, trên mặt cũng hơi có chút kinh dị.

- Ha ha ha ha! Nổ cho ta!

Một tiếng cười to điếc tai nhức óc vang lên, cuối cùng một tiếng nổ vang, mặt đất con hẻm cũng hóa thành phế tích.

Tiểu Hắc gục ở cửa tiểu điếm, lỗ mũi khẽ nhăn lại, lười nhác nhìn bụi mù, trong mắt nó, mọi thứ trong bụi mù lại hết sức rõ ràng hiện ra.

Tất cả mọi người đứng ở chỗ xa xa hít một hơi lãnh khí, đây chính là bát phẩm Chiến Thần, chỉ dựa vào lực lượng thân thể mà có thể tạo ra tình cảnh kinh khủng như vậy.

Bọn họ dĩ nhiên cũng có thể hủy diệt một hẻm nhỏ, nhưng đó là dưới tình huống thi triển chân khí, không có chân khí, nhục thể của bọn họ mặc dù mạnh, nhưng muốn đạt tới loại lực phá hoại này vẫn không thể nào.

- Mục Thịnh….người máy đó có lẽ đã tan vỡ rồi!

Một vị Chiến Thánh sắc mặt hưng phấn, hai tròng mắt cũng sáng lên nói.

- Lão tử làm sao biết! Nhưng Hạ trưởng lão xuất thủ, người máy đó chắc chắn sẽ bị hủy thành mảnh nhỏ... Man Thú hình người không phải là tồn tại để đùa giỡn!

Hai mắt Mục Thịnh cũng phát ra lửa nóng.

Đột nhiên, trong bụi mù, một đạo thân ảnh khổng lồ chợt nhảy ra, rơi trên mặt đất, lồng ngực không ngừng phập phồng, hai bàn tay cực lớn giống như ngọn núi nhỏ đang bốc lên nhiệt khí.

Sau một khắc, Hạ Đại ngẩng đầu lên, tròng mắt chăm chú nhìn trong bụi mù, một trận gió gào thét thổi qua, đột nhiên cũng thổi tan đám bụi mù kia.

Hạ Đại chăm chú nhìn màn bụi, khẽ nheo mắt, khuôn mặt dữ tợn cũng lay động rất nhỏ.

Bộ Phương cũng nhìn bụi mù, nhưng rất nhanh, khóe miệng của hắn nhẹ nhàng nhếch lên.

Ào ào!

Một trận thanh âm lay động vang lên, trong bụi mù, bóng ma hiện lên, sau đó từ từ rõ ràng.

Vẫn là thân hình mập ú, vẫn là kim khí sáng bóng.

Trong đôi mắt cơ khí hồng mang đang không ngừng lóe lên, hơn nữa tần số lóe lên nhanh đến kinh người.

- Khốn khiếp! Hắn vẫn không bị đập nát sao? Người máy này...

Có người nhìn thấy Tiểu Bạch vẫn không tổn hao gì, trên người hắn ngay cả một vết thương cũng không có, nhất thời kinh hô.

Mục Thịnh cũng hít một hơi lãnh khí, thân thể Hạ Đại điên cuồng oanh kích, cho dù là một con linh thú cấp bảy cũng sẽ bị chôn sống đè chết, nhưng tên người máy này… lại hoàn toàn không tổn hao gì!

Trời ạ... Có cần thần kỳ như vậy hay không?

Tròng mắt Hạ Đại cũng co rụt lại, sau đó lồng ngực ầm ầm phun ra một hơi, phá lên cười.

Một cước của hắn hung hăng đạp xuống, đạp vỡ gạch đá, cả người đột nhiên bay như tên bắn, huy động hai nắm đấm như đá mài ném về phía Tiểu Bạch.

Nếu một lần đập không nát, hai lần đập không nát... vậy hơn mười lần,... chẳng lẽ vẫn đập không nát?

Thình thịch!

Song, lần này quả đấm của hắn không đụng phải Tiểu Bạch.

Trong con ngươi Tiểu Bạch hồng mang ngưng kết, bàn tay giống như cái quạt trực tiếp chụp tới, Hạ Đại vừa vọt tới mấy bước đã bị cho một tát, cả người trực tiếp té ngã trên mặt đất.

- Khốn khiếp!

Hạ Đại giận dữ, nào ngờ lại bị con rối này ám toán!

Thình thịch! Con mắt cơ khí của Tiểu Bạch tập trung vào Hạ Đại, bàn tay một lần nữa nhấc lên, tiếp tục chụp tới, một tiếng vang cực lớn, cả người Hạ Đại lại bị đánh lún sâu vào lòng đất, gạch đá trên mặt đất cũng tung bay.

Mặt đất này coi như hoàn toàn bị phá hủy.

Mặt đất vỡ vụn kéo dài đến tận vị trí Tiểu Hắc đang nằm, nhưng nơi này giống như bị một cổ lực lượng vô hình phong tỏa, khiến mặt đất không bị nứt vỡ.

Tiểu Hắc ngáp một cái, tiếp tục hăng hái nhìn Tiểu Bạch mập ục ịch... hành hạ người.

Ầm!

Mỗi một lần Tiểu Bạch đánh ra đều rất thản nhiên, nhưng đối với đám người Mục Thịnh lại giống như đánh vào lồng ngực bọn hắn, tâm thần run sợ.

- Đồ chết tiệt! Lão tử nổi giận rồi!

Gầm lên giận dữ, chân khí mênh mông mãnh liệt dựng lên trước mặt Tiểu Bạch.

Chùm tia sáng chân khí phóng lên cao, truyền đến cả Đế Đô, khiến cho không ít người cũng cảm ứng được.

Uy thế của bát phẩm Chiến Thần, rốt cục vào giờ khắc này đã hoàn toàn phát ra.

Bàn tay Tiểu Bạch đập xuống bị Hạ Đại bao phủ chiến giáp bắt được, chậm rãi giơ lên, trong hai tròng mắt Hạ Đại hiện lên vẻ tức giận, lạnh lùng nhìn Tiểu Bạch.

Hắn đã quên mất lần trước chịu thiệt là lúc nào, lần đầu tiên bị đập cực kỳ tàn ác như vậy trên mặt đất.

Từ trước đến giờ chỉ có hắn hành hạ người khác, làm gì có người nào dám đối đãi với hắn như vậy!

Chân khí hóa thành chiến giáp, lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, giống như thực chất, đây cũng là chỗ đặc thù của bát phẩm Chiến Thần, một khi đột phá đến cảnh giới Chiến Thần, chính là có thể ngưng tụ ra vật thật trong luồng khí xoáy đan điền, dùng chân khí tẩm bổ, phối hợp với tinh lực vô cùng, hóa thành thần binh lợi khí chân chính.

- Con rối của ngươi đúng là có mấy phần bản lãnh, ngươi chờ xem... Đợi lão tử phá hủy con rối này, sẽ bóp nát nhà ngươi!

Ánh mắt Hạ Đại đột nhiên rơi xuống người Bộ Phương, Bộ Phương là chủ nhân của con rối, là kẻ đầu sỏ khiến hắn chật vật như vậy.

Sát ý mênh mông từ trên người Hạ Đại tuôn ra, khiến khí thế của hắn càng thêm cường thịnh, uy áp đáng sợ tràn ngập trong không khí khiến đám người Mục Thịnh đang ở xa hô hấp cũng có chút khó khăn.

Tròng mắt Tiểu Bạch vẫn khóa trên người Hạ Đại, bỗng nhiên hồng mang đại thịnh, ánh sáng chói chang tựa hồ muốn làm mù mắt người đối diện.

- Cảm ứng được sát ý của kẻ nháo sự đối với kí chủ, hình thức chuyển hóa, tiến hành xóa bỏ.

Hồng mang rừng rực đến cực hạn, đột nhiên lờ mờ, biến thành màu tím quỷ dị, màu tím kia khiến cả người Hạ Đại cũng run lên, có một loại dự cảm xấu.

Mắt tím của Tiểu Bạch mở ra!

Ầm!

Tiểu Bạch giơ chân lên, tốc độ nhanh đến mức Hạ Đại tựa hồ không cách nào bắt được, trực tiếp đá một cước vào bụng Hạ Đại.

Bịch!

Một tiếng nứt vỡ vang lên, cả người Hạ Đại cũng bị Tiểu Bạch đạp vào không trung, vỏ giáp chân khí ở phần bụng lại bị nứt vỡ... tróc ra từng miếng.

Tròng mắt Hạ Đại trợn to, bất giác nôn khan, vẻ giận dữ hiện lên, sát ý tăng vọt.

Một tiếng ầm ầm vang lên, trong hẻm nhỏ tia sáng lại đại thịnh, đứng trước mặt Tiểu Bạch là một hư ảnh Ma Thần khổng lồ có ba đầu sáu tay!

- Tất cả đi chết đi!

Hạ Đại che bụng, khôi giáp chân khí ở đây chậm rãi chữa trị, hắn giơ tay lên, nắm thành quả đấm, hư ảnh Ma thần cũng giơ quả đấm khổng lồ, ném về phía Tiểu Bạch mắt tím phía dưới.

Hào quang mắt tím của Tiểu Bạch chợt lóe, cả người lại nhanh như tia chớp biến mất ngay tại chỗ, hoàn toàn bất đồng với bộ dạng chậm chạp lúc trước.

Tất cả mọi người theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy con rối mập ục ịch lơ lửng trên không trung, giơ tay lên chống đỡ một quyền của hư ảnh Ma thần khổng lồ.

Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, bàn tay cơ khí của Tiểu Bạch biến đổi, lại hóa thành một thanh Đại Khảm Đao dữ tợn sắc bén, hiện đầy đường vân kỳ lạ!

Trên lưỡi đao của Đại Khảm Đao hàn mang chợt lóe, sắc bén khôn cùng.

Phụt!

Ánh đao chợt lóe, cánh tay Ma thần lại trực tiếp bị chém vỡ, nổ lớn một tiếng, hóa thành chân khí đầy trời.

Tâm thần Hạ Đại chấn động, nổi giận gầm lên một tiếng, trong miệng Ma thần lại phun ra một đạo lưu quang hắc sắc, lưu quang mang theo ba động hủy diệt, dường như muốn xóa bỏ Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch lù lù bất động, trong đôi mắt quang mang màu tím ngưng tụ, trong cái bụng khổng lồ lại hiện ra một hắc động thật lớn, lưu quang màu đen kia đụng vào người Tiểu Bạch, tất cả đều bị hắc động hấp thu sạch sẽ.

- Trời ơi..!! Đây rốt cuộc là quái vật gì!

Tròng mắt Hạ Đại muốn rớt ra, hắn biết rõ uy lực của lưu quang màu đen kia, cho dù là một tòa đại thành cũng có thể bị hủy diệt, nhưng hôm nay lại bị một người máy cắn nuốt.

Thử hỏi có thứ gì có thể kinh sợ hơn hay không?

Một tay Tiểu Bạch hóa thành Đại Khảm Đao, trên không trung thân hình chợt lóe, sau một khắc, lại từ đầu chém xuống, chân khí Ma thần khổng lồ trực tiếp bị chém vỡ!

Hạ Đại cuồng phun ra một ngụm tiên huyết, thân hình lảo đảo lùi về sau mấy bước, thân thể cao lớn giống như bay hơi khôi phục lại thể tích lúc trước.

Bên ngoài cơ thể khôi giáp chân khí cũng gãy lìa từng khúc... không ngừng vỡ vụn.

Một đao, hắn liền thua.

Ầm!

Tiếng Tiểu Bạch nặng nề rơi xuống mặt đất quanh quẩn trong hẻm nhỏ, Đại Khảm Đao chợt vung xuống, khí tức bị đè nén tựa hồ khiến đám người Mục Thịnh đứng phía xa hai chân như nhũn ra, đứng không vững...

Một con rối lại hành hạ tàn bạo trưởng lão của bọn hắn, một vị bát phẩm Chiến Thần!

- Quả thực... bíp như chó! Tại sao một con rối... lại mạnh đến cảnh giới như vậy?

Một vị thất phẩm Chiến Thánh cũng run rẩy, không nhịn được mắng một câu, thật sự Tiểu Bạch khiến bọn hắn quá kinh sợ.

Ở phía xa Tiểu Hắc trợn mắt, nhìn về phía thất phẩm Chiến Thánh đang nói chuyện... Lần trước xuất hiện một tên hòa thượng muốn ăn thịt chó, lúc này lại chạy tới một tên muốn bíp chó?

Chó đắc tội với các ngươi sao?

Tiểu Hắc khẽ gầm gừ, nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng toát, sau đó giơ cái chân chó, vung lên trong hư không.

Ohujt!

Thất phẩm Chiến Thánh vừa mới mắng xong, trong lòng còn đang run run, nhưng một khắc sau trước mặt đã tối sầm.

Mục Thịnh ngây người nhìn thất phẩm Chiến Thánh bên cạnh hóa thành bụi bay, rơi xuống đầy đất, vào giờ khắc trái tim của hắn tựa hồ cũng nhảy lên, đáng sợ, hoảng sợ, tuyệt vọng... tất cả tâm tình tiêu cực đều xông lên trong đầu hắn.

Con rối đó… quả thực là ác ma!

Hắn quy kết nguyên nhân cái chết của Chiến Thánh lên người Tiểu Bạch... Bởi vì giờ phút này Tiểu Bạch mắt tím đứng trước mặt bọn họ đáng sợ như ác ma.

Cũng không ai chú ý tới một con chó đen bên cửa đang kiêu ngạo gầm gừ,

chậm rãi hạ móng vuốt xống.

Hạ Đại giãy dụa từ trên mặt đất bò dậy, hai tròng mắt hắn cũng có chút nhồi máu.

Nhưng Tiểu Bạch huy động Đại Khảm Đao hoàn toàn không mềm lòng... Thổi phù một tiếng, trên thân thể cao lớn của Hạ Đại xuất hiện một vết thương dữ tợn, máu tươi từ trong tuôn ra.

Con rối này... thật sự sẽ giết hắn!

Sự dữ tợn của Hạ Đại không còn nữa, trong lòng chỉ còn lại sự sợ hãi!

Bộ Phương đứng ở cửa tiểu điếm thở nhẹ ra một hơi, Tiểu Bạch không hổ là Tiểu Bạch, dù sao cũng bảo đảm an toàn cho tiểu điếm.

Có nó ở đây, bát phẩm Chiến Thần... có tính là gì?

Trong đôi mắt cơ khí của Tiểu Bạch lóe ra quang mang màu tím, nặng nề nện bước, bước chân đạp xuống, phảng phất như giẫm đạp lên trong lòng đám người Hạ Đại.

Bọn cường giả Man Điện này tựa hồ đều bị hù dọa đến mất gan luôn rồi.

Trên vòm trời nơi xa, truyền đến một tiếng rồng ngâm, một cây trường mâu, đột nhiên từ trong tay thân ảnh bay lượn trên vòm trời ném xuống, tốc độ cực nhanh, trên đầu trường mâu tựa hồ nổi lên ngọn lửa muốn đốt cháy.

Một tiếng vang thật lớn, trường mâu cắm trước người Tiểu Bạch, ánh lửa mênh mông mãnh liệt dựng lên.

Trong tiểu điếm, Hồng Y Mục Linh Phong nãy giờ vẫn chú ý đến chiến đấu bỗng biến sắc, chợt đứng lên, là Biện trưởng lão của Ngự Thú Điện bọn hắn xuất thủ!

Mục Linh Phong rời khỏi vị trí, sải bước đi ra ngoài tiểu điếm.

Ở cửa, Bộ Phương nghi ngờ nhìn hắn.

Thân hình Mục Linh Phong đột nhiên dừng lại nhìn thoáng qua Bộ Phương đang đứng ở cửa, trong đôi mắt tựa hồ có ý tứ gặp nạn khó nói rõ lưu chuyển...

Bộ lão bản chỉ có tu vi ngũ phẩm Chiến Vương....

Bỗng nhiên, trong tiểu điếm đột nhiên truyền ra một trận thanh âm ngộ đạo, thanh âm ngộ đạo giống như sóng gợn vô hình, từ một góc tiểu điếm khuếch tán ra, trong nháy mắt lan tràn ra khỏi hẻm nhỏ, khuếch tán ra cả Đế Đô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.