Ánh mắt Tiếu Yên Vũ đầy ngạc nhiên nhìn Bộ Phương.
Nàng rốt cục đợi được Bộ lão bản xuất hiện, Tiếu Tiểu Long cũng từng đề cập với nàng, nói Bộ Phương có biện pháp cứu trị phụ thân.
Thế nhưng Bộ Phương vừa đi, lại đi suốt nửa tháng, tâm thần nàng càng ngày càng lo lắng, nàng rất sợ Bộ Phương chậm thêm một thời gian mới về, đến lúc đó phụ thân của mình có khả năng sẽ chết dưới độc tố hành hạ.
Thấy ánh mắt kích động của Tiếu Yên Vũ, Bộ Phương chỉ bình tĩnh gật đầu.
Bộ Phương bình tĩnh như thế, nội tâm Tiếu Yên Vũ cảm thấy an lòng, sợ hãi và bất an cũng dần tan biến hết.
- Tiếu công tử... Vị này chính là?
Mấy thân ảnh già nua đi tới, nhìn Tiếu Tiểu Long mang theo một người trẻ tuổi đến đây, đều không hiểu xảy ra chuyện gì.
Bọn họ là thái y do Cơ Thành Tuyết phái tới, là mấy vị lão giả y thuật rất cao siêu trong hoàng cung.
Những lão giả này bình thường ẩn cư trong cung, nghiên cứu y học dược lý, rất ít quan tâm tới chuyện bên ngoài.
Đối với tiểu điếm nổi danh nhất Thanh Phong đế quốc, mặc dù có nghe thấy, nhưng không hiểu gì nhiều, đối với Bộ lão bản, cũng hoàn toàn không biết.
Tiếu Yên Vũ phục hồi tinh thần lại, ôn hòa giới thiệu với mấy vị thái y về thân phận của Bộ Phương.
Nàng vẫn duy trì cung kính với thái y, bởi vì trong thời gian Bộ Phương không ở đế đô, nếu như không có những thái y này thi triển y thuật kéo dài tính mạng cho Tiếu Mông, sợ rằng Tiếu Mông đã sớm bị độc dược hành hạ đến chết.
Cho nên nàng rất cảm kích các thái y.
- Vị này chính là lão bản phương phương tiểu điếm, hôm nay đến đây chữa trị cho phụ thân...
Tiếu Yên Vũ thành khẩn giới thiệu.
Nhưng mà, một vị lão thái y mở to mắt, trên dưới quan sát Bộ Phương một phen.
- Tiếu cô nương, phương phương tiểu điếm là y quán sao? Vì sao lão hủ chưa từng nghe nói qua?
Lão thái y mở miệng nghi vấn, những thái y khác cũng gật đầu.
Tiếu Yên Vũ xấu hổ.
- Phương phương tiểu điếm không phải y quán, là quán ăn nổi danh nhất đế đô.
Tiếu Yên Vũ nói.
Quán ăn?
Ngươi đang nói đùa hay sao? Ta tới đây để chữa bệnh,
Đều không phải muốn ăn cơm?
- Quán ăn? Tiếu cô nương, chữa bệnh không thể nói đùa như vậy, tại sao ngươi có thể dẫn người hoang đường như vậy tới chứ! Người quán ăn đâu phải y sư, là đầu bếp!
- Đúng vậy, tiếu cô nương, ngươi có từng thấy đầu bếp có thể chữa bệnh không?
Một vị lão thái y cũng bất mãn nói.
Rất hiển nhiên, những thái y khi biết thân phận của Bộ Phương, tự nhiên sẽ sinh ra nghi vấn về khả năng của Bộ Phương.
Bọn họ càng nhìn Bộ Phương từ trên xuống dưới, vừa nhìn vừa lắc đầu.
Bộ Phương ngược lại rất tự nhiên, nhàn nhạt liếc nhìn mấy lão đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiếu Yên Vũ.
- Còn muốn ta hỗ trợ giải độc hay không? Không ta trở về đi ngủ...
Bộ Phương nói rằng.
Sắc mặt Tiếu Yên Vũ lập tức thay đổi, cũng không kịp giải thích nhiều với các thái y, nhanh chóng mang theo Bộ Phương đi vào trong phòng.
Sắc mặt các vị thái y càng thêm xấu xí, mấy người trong đó phất tay, hừ lạnh một tiếng.
Tiếu Yên Vũ lại tìm đầu bếp tới đây xem bệnh cho tướng quân, chẳng phải đang khinh thường bọn họ hay sao!
Lẽ nào bọn họ đường đường ngự y hoàng cung, y thuật còn không sánh bằng một đầu bếp cả ngày cầm dao hay sao?
- Quả thực hồ đồ!
Tiếu Tiểu Long lúc này liếc nhìn mấy vị lão thái y, nội tâm không hề ba động, cũng không giải thích với bọn họ.
Bộ lão bản quả thực không biết y thuật, thế nhưng hắn biết làm linh dược thiện a!
Linh dược thiện hiệu quả mạnh cỡ nào, Tiếu Tiểu Long đã tận mắt nhìn thấy qua, nếu như ngay cả Bộ lão bản cũng không trông cậy nổi, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào mấy thái y không biết độc gì có thể cứu được phụ thân hay sao?
Tiếu Yên Vũ mang theo Bộ Phương tiến vào trong phòng.
Vừa vào trong phòng, trong phòng đã toả ra mùi thuốc nồng nặc.
Ở cạnh đầu giường, có một vị nữ tử mặc cung trang khuôn mặt tiều tụy ngồi ở mép giường, vẻ mặt bi thương nhìn Tiếu Mông nằm trên giường, hơi thở mong manh.
Cơ Như Nhi vô cùng đau khổ, tinh thần tiều tụy, hiển nhiên bi thương quá độ, nàng nhìn thấy Bộ Phương, không nói gì thêm, hơi mấp máy bờ môi khô khốc, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Tiếu Mông đang nằm trên giường.
Tiếu Yên Vũ bùi ngùi thở dài, nội tâm cảm thấy đau đớn.
Bộ Phương đi tới đầu giường, nhìn Tiếu Mông nằm trên giường.
Trạng thái của Tiếu Mông hôm nay vô cùng kém cỏi, phần lớn sinh cơ đang mất đi, cả khuôn mặt đầy hắc khí.
Hiển nhiên là độc khí công tâm, cách cái chết không xa.
Bộ Phương cũng rùng mình, xem ra phải cứu trị Tiếu Mông, tốc độ phải nhanh hơn, nếu vượt qua hôm nay, đối phương tùy thời có thể chết đi.
Tiếu Yên Vũ nhìn Bộ Phương cau mày, nội tâm co thắt lại.
- Bộ lão bản...
- Ngươi đừng nói chuyện, ta suy nghĩ.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Dựa theo hệ thống trước đây nhắc nhở, Bộ Phương muốn trị độc của Tiếu Mông, chỉ có thể trực tiếp dùng phương thức bá đạo, có khả năng thì cần nếm thử sử dụng Huyền Vũ Oa nấu nướng Phật Nhảy Tường.
Mà hệ thống cung cấp thực đơn có phương thức nấu nướng Phật Nhảy Tường, nhưng mà dựa theo hệ thống giới thiệu, Phật Nhảy Tường còn phân phẩm cấp, chia làm nhân phẩm và thiên phẩm.
Lúc này giải độc, bởi vì có Huyền Vũ Oa, chỉ có thể làm ra Phật Nhảy Tường là được rồi.
Nếu muốn nấu ra Phật Nhảy Tường, là nguyên liệu nấu ăn phối liệu tối trọng yếu nhất.
Bộ Phương suy nghĩ, nghiên cứu thực đơn Phật Nhảy Tường do hệ thống cung cấp, cũng ghi lại nguyên liệu nấu ăn.
Sau khi ghi nhớ xong, lại tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn trong túi không gian của hệ thống, xem xem còn thiếu thứ gì.
- Ngươi ghi nhớ tên nguyên liệu nấu ăn, lập tức phái người đi thu thập, cành nhanh càng tốt.
Bộ Phương bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tiếu Yên Vũ, nói ra.
Tiếu Yên Vũ sửng sốt, về sau trịnh trọng gật đầu.
- Một phần Hắc Linh Bảo, một phần Hổ Văn Vi Cá, một phần Thâm Hải Hải Sâm...
Bộ Phương nhất nhất nói ra, những nguyên liệu nấu ăn này đều đến từ biển cả, hắn tiếp xúc ít hơn, không gian hệ thống ngược lại không có nhiều như vậy.
Về phần những thứ thịt linh thú khác, có thể dùng thịt rồng trong túi không gian hệ thống và thịt linh thú khác, hơn nữa hắn chuyến này tiến vào thập vạn đại xuyên, còn góp nhặt không ít dược liệu quý trọng, những dược liệu này cũng có thể phát huy tác dụng vào lúc mấu chốt.
Tiếu Yên Vũ trịnh trọng ghi lại, về sau xoay người đi phân phó người thu thập những nguyên liệu nấu ăn kia.
...
Trong thâm sơn, một ngọn tháp kim loại lạnh lẽo đứng vững.
Trong tháp, môn chủ Tu La Môn Đoạn Linh đang ngồi xếp bằng.
Hắn từ từ nhắm mắt, trên thân hình, chân khí huyết sắc đang lưu chuyển nhanh chóng, như ẩn như hiện.
Tay trái của hắn còn có xiềng xích thỉnh thoảng phát ra âm thanh va chạm, đây là Chí Tôn gông xiềng còn sót lại, gông xiềng trói buộc tu vi và thực lực của hắn.
Nửa bước Thần Cảnh, thiếu chút nữa có thể giật gãy Chí Tôn gông xiềng, hoàn toàn bước vào thập phẩm Thần Cảnh, trở thành tồn tại siêu thoát phàm nhân.
Đáng tiếc tất cả lại bị một con kiến hôi thất phẩm Chiến Thánh làm hỏng.
Hắn đến bây giờ vẫn không nghĩ ra, vì sao một thất phẩm Chiến Thánh lại có thể ăn Thiên Địa Huyền Hoả, chuyện này vẫn khốn nhiễu hắn rất lâu.
Trải qua một ngày đả toạ, ăn không ít đan dược dự trữ, Đoạn Linh bởi vì mạnh mẽ đột phá mà gặp phải phản phệ đã khôi phục bảy tám phần.
Uy áp trên người càng đáng sợ.
Một bước tiến vào thập phẩm Thần Cảnh, liền giống như là siêu thoát phàm thai, có thể cảm ứng thiên địa lực, điều khiển thiên địa lực đối địch.
Cho dù là cửu phẩm Chí Tôn đỉnh, có thể làm được đến mức dùng uy áp chân khí bản thân bức bách người khác, thế nhưng Thần Cảnh lại khác, một khi điều động uy áp thiên địa, trên cơ bản đã có thể miểu sát cửu phẩm Chí Tôn.
- Tra được chưa? Rốt cuộc tên khốn kiếp dám cướp Vạn Thú Viêm của ta là người nào?
Đoạn Linh chậm rãi mở mắt ra, quang mang khiếp người từ từ biến mất.
Trong tay Đại Tế Ti cầm mấy cái huyết sắc ngọc phù, ngọc phù tạo thành trận pháp kỳ lạ, biểu đạt hàm ý kỳ lạ.
Đại Tế Ti đi lên nhận biết những hàm ý kia, biết được không ít chuyện.
Thu hồi ngọc phù, ánh mắt Đại Tế Ti giấu ở mặt nạ dưới loé sáng, nàng nói với Đoạn Linh:
- Thôi diễn ra, tiểu tử kia là người đế đô, chính là lảo bản tiểu điếm giết chết Tôn Giả...
- Hắn là lão bản tiểu điếm giết thủ hạ của ta? Đúng là không phải oan gia không gặp gỡ... Lúc này đây, nợ cũ nợ mới cùng tính một lần!
Sát khí loé lên trong mắt Đoạn Linh, chậm rãi đứng dậy.
Đại Tế Ti đi theo phía sau hắn, bay ra khỏi tháp.
Cái tháp lắc lư, về sau hóa thành tiểu tháp, bị Đại Tế Ti thu vào tay.
Đoạn Linh nhìn thoáng qua phương hướng Thanh Phong đế đô, tròng đen mắt híp lại.
- Đi thôi, đi Thanh Phong đế quốc một lần, Vạn Thú Viêm phải thuộc về ta, mạng của Tôn Giả cũng phải đòi lại...
Đoạn Linh đứng chắp tay, sau khi hắn nói xong, sát khí trên người cũng bộc phát ra ngoài, quét qua bốn phía.
Hắn bước ra, thân thể hoá thành hào quang đỏ rực, trong nháy mắt đã đi xa, chỉ có tiếng nói còn vang vọng...
- Lúc này đây, ta muốn người cả đế đô tuẫn táng với Tôn Giả, làm cho cả Nam Cương đều biết, Tu La Môn ta... Lại trở về.