Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 317



Đại hoang, trong một cung điện bí ẩn nằm ẩn khuất dưới rừng cây.

Kim Khôn sắc mặt vàng như nến ngồi xếp bằng, sau khi ăn được món cay ở đế đô Thanh Phong đế quốc, hắn đến bây giờ vẫn chưa khôi phục tinh thần.

Hiện tại nhớ tới món cay kia, hoa cúc cũng căng thẳng, nội tâm run run.

- Ừ? Tại sao ta lại quên mất việc này, không nói với hai vị kia chứ?

Kim Khôn ngồi xếp bằng bỗng nhiên mở mắt ra, khó hiểu nói.

Nhưng hắn nhanh chóng bình thường trở lại, hai vị Chí Tôn Man Thần Điện trước đó đi thập vạn đại xuyên tranh đoạt Vạn Thú Viêm, cũng sẽ không chạy đến Thanh Phong đế đô gây sự.

Huống hồ... Còn có Chí Tôn Độc Thoái Oa đi theo chân bọn họ, cho dù gặp Chí Tôn thú trong tiểu điếm, cũng không phải không thể đánh một trận.

Hắn tiếp tục nhắm mắt, bắt đầu khoanh chân tu luyện.

...

Rống!!

Một tiếng long ngâm vang lên, rốt cục Hoả Long bay đến trước đế đô.

Trong con mắt đầy phẫn nộ, mang theo sát ý đáng sợ, ánh mắt này, khiến nội tâm Cơ Thành Tuyết rung động.

Đây là một đầu Chí Tôn Hoả Long!

Linh thú Long tộc cấp bậc Chí Tôn!

Cơ Thành Tuyết gần như tuyệt vọng, nhiều Chí Tôn xuất hiện ở Thanh Phong đế đô như vậy, đế đô làm sao chịu nổi?

Cánh thịt Hoả Long vỗ mạnh, ánh mắt nhìn đám người Cơ Thành Tuyết, ngẩng đầu lên, nhìn thân thể to lớn của Độc Thoái Oa đột nhiên ngả xuống đất.

Đôi mắt Hoả Long co rút lại, nhìn thấy một thân ảnh vác thái đao màu vàng bay lên, đang từ từ tới gần Độc Thoái Oa.

Chính là nhân loại này!

Chính là tên nhân loại đáng chết cướp lấy Thiên Địa Huyền Hoả mà nó bảo vệ!

Rống!!

Lại có tiếng long ngâm vang lên, trong miệng Hoả Long toả ra hoả diễm màu đỏ rực, nhiệt độ nóng bỏng, không khí vặn vẹo.

Trong mắt toả ra hung quang, hỏa diễm phun ra ngoài, nhắm thẳng vào nhân loại trên tường thành.

Nhân loại? Bây giờ thấy nhân loại thì đặc biệt dễ giận! Đều đi chết đi!

Hoả Long nói thầm trong lòng.

Cơ Thành Tuyết đứng ngẩn ngơ trên tường thành, nhìn hoả diễm hoá thành tấm màn che khuất bầu trời ập xuống, hắn cảm nhận được khí tức tử vong bao phủ thân thể của mình.

- Lẽ nào trẫm phải chết như vậy sao?

Cơ Thành Tuyết ngơ ngác nỉ non.

Chí Tôn Hoả Long phun hoả diễm, lấy tu vi của hắn làm sao ngăn nổi, dưới hoả diễm, sợ rằng toàn bộ tường thành cũng hòa tan.

Đến lúc đó thi cốt hoàng đế của đế quốc, có khả năng không tìm được.

Thực sự không cam lòng a!

Nhìn hoả diễm màu đỏ không ngừng phóng đại trong mắt, Cơ Thành Tuyết thở dài một hơi.

Oanh!!

Khi hoả diễm chạm vào tường thành, tứ tán ra, sóng nhiệt cuồn cuộn, che khuất bầu trời.

Bỗng nhiên, Hoả Long cảm nhận được có cái gì không đúng, thu hồi hoả diễm, hỏa diễm mênh mông từ từ tán đi.

Sóng nhiệt toả ra chung quanh.

Cơ Thành Tuyết chậm rãi mở mắt, không chỉ hắn, tất cả binh sĩ đứng trên tường thành đều không dám tin tưởng.

Bọn họ còn sống?  Lại còn sống?!

Cơ Thành Tuyết đứng lên, ngẩng đầu, hắn nhìn thấy một tấm ngọc phù óng ánh bao phủ tường thành.

Trên ngọc phù toả ra khí tức huyền ảo, liên tiếp cùng một chỗ, hóa thành một tấm chắn bao phủ tường thành.

Nhờ có tấm chắn che chở, bọn họ mới không bị hoả diễm đốt thành tro bụi.

Dưới tường thành, có ba đạo nhân ảnh đứng đó, một lão giả râu tóc bạc trắng cầm ngọc phù, trên người toả ra chân khí mênh mông.

Lão giả đạp không bay lên, lơ lửng trước mặt Hoả Long.

- Oan có đầu nợ có chủ, cần gì giết người phàm tục trút giận chứ... Ngươi dầu gì cũng là một đầu Chí Tôn thú.

Thái thượng trưởng lão ôn hòa nói.

Hoả Long trừng mắt, hé miệng lạ phun ra hoả diễm, sóng nhiệt cuồn cuộn ngập trời toả ra chung quanh.

Thái thượng trưởng lão lại vận dụng ngọc phù, ngọc phù rậm rạp chằng chịt bao phủ trước mặt hắn, ngăn chặn hoả diễm.

Hỏa diễm tán đi, Hoả Long nhìn chằm chằm vào thái thượng trưởng lão.

Thái thượng trưởng lão cười ôn hòa.

Long ngâm vang vọng, cánh thịt Hoả Long dựng lên, bay về hướng đang chiến đấu, mặc kệ lão đầu trước mặt.

Nghê Nhan và Diệp Tử Lăng cũng xông lên tường thành, đứng lặng trên tường thành, nhìn đại chiến phương xa.

Đó là Chí Tôn chiến, bọn họ không thể tới gần, cũng không dám tới quá gần.

Thái thượng trưởng lão cũng hạ xuống tường thành, cũng không có dự định xuất thủ.

- Thái thượng trưởng lão, ngài mau ra tay đi! Bộ lão bản làm sao chống lại nhiều Chí Tôn thú như thế!

Nghê Nhan có chút lo lắng và không hiểu nhìn thái thượng trưởng lão bên cạnh.

- Vô phương, nếu hắn dám cướp đi Vạn Thú Viêm... Hắn phải hứng chịu nhân quả này, ta hiện tại không thể ra tay, chính chủ... Còn chưa tới đấy.

Thái thượng trưởng lão cười cười khoát tay áo, thản nhiên nói.

Mặc dù Nghê Nhan có phần không cam lòng, nàng cũng không nói thêm cái gì nữa.

Không thể làm gì khác hơn là thở phì phò nhìn sang nơi khác, khẩn trương nhìn chiến đấu.

...

Độc Thoái Oa khổng lồ như núi nhỏ lại ngã trên mặt đất, bị Tiểu Bạch áp chế hoàn toàn, không thể động đậy.

Con ếch gào thét, trong miệng phun sóng nước ra ngoài, thế nhưng còn chưa phun ra, đã là bị Tiểu Bạch đấm vào bụng, ùng ục một tiếng, mắt mở to, cũng nuốt nước vào cổ họng.

Độc Thoái Oa suýt nữa bị sặc chết...

Có khi dễ ếch như vậy sao?

Bộ Phương vác Long Cốt Đao bay nhanh đến, hắn trực tiếp đạp lên bụng Độc Thoái Oa.

Buông Long Cốt Đao, nặng nề đặt lên bụng, con ếch đang giãy dụa cảm thấy thấy lạnh cả người, cảm giác lạnh từ bụng lên tới thân, nó cảm thấy luống cuống!

Hoàng Kim Long Cốt Đao toả ra long tu, khi tu vi Bộ Phương đề thăng, hiệu quả áp chế linh thú cũng tăng cường, mặc dù Độc Thoái Oa là Chí Tôn thú, nhưng nó cảm nhận được một cổ uy áp, đối mặt cổ uy áp này, nó cảm thấy rất khủng khiếp.

Bộ Phương lấy làm kỳ, không hổ là Chí Tôn thú, chất thịt toả ra linh khí nồng đậm, thật là nguyên liệu nấu ăn tốt nhất a.

Đi vài bước trên bụng Độc Thoái Oa, Bộ Phương cuối cùng vẫn tập trung vào chân duy nhất của Độc Thoái Oa.

Chân ếch vô cùng to lớn hữu lực, là  nơi tập trung tinh hoa của Độc Thoái Oa, tính cả phần bị Tiểu Bạch cắt đi, nó chỉ bị cắt đi một ít da thịt mà thôi.

Nghĩ đến cái chân này chắc chắn là nguyên liệu nấu ăn hảo hạng.

Độc Thoái Oa cảm ứng được ánh mắt Bộ Phương không có hảo ý, nó điên cuồng gào lên.

Độc chân muốn đá, thế nhưng bị Tiểu Bạch áp chế, hoàn toàn không thể động đậy.

Bộ Phương lần thứ hai nâng Hoàng Kim Long Cốt Đao, lơ lửng trên hư không, đối diện chân Độc Thoái Oa.

Không để ý đến ánh mắt ủy khuất và bao hàm nước mắt của Độc Thoái Oa, Bộ Phương nhảy lên một cái, đao mang lóe ra, thân hình hạ xuống, huy động Long Cốt Đao chém xuống chân Độc Thoái Oa.

Cô oa!!

Độc Thoái Oa chỉ như vậy thôi sao? Nó không thúc thủ chịu trói, nó giằng co lần thứ hai, phát ra tiếng ếch kêu dập nồi dìm thuyền

Một bóng đen cắt qua không gian, cũng cắt xuyên qua không khí.

Đây là một đòn cuối cùng, muốn ngăn cản Bộ Phương.

Thế nhưng một bàn tay sắt vung lên, bắt lấy đầu lưỡi của nó, nó hoàn toàn không thể tấn công...

Phốc xuy!

Long Cốt Đao vô cùng sắc bén, nó cắt qua cái chân vô cùng dễ dàng.

Máu tươi bắn ra như suối, tâm thần Bộ Phương khẽ động, hắn thu cái chân ếch này vào không gian hệ thống.

Độc Thoái Oa hoàn toàn không còn ý muốn sống, chân là nơi tinh hoa của nó, là nó cậy vào, hôm nay cái chân đã mất đi, một thân tinh hoa mất hết, thân thể không ngừng thu nhỏ lại.

Thân thể to lớn như núi, hiện tại thu nhỏ chỉ bằng căn nhà.

Khí tức uể oải không gì sánh được.

Tiểu Bạch mở hai cánh kim loại sau lưng ra, đôi mắt màu xám lưu chuyển.

Thình thịch thình thịch!!

Hai tiếng nổ vang lên, Tiểu Bạch và Bộ Phương đồng thời quay đầu nhìn về phía sau.

Chỉ thấy hai vị cường giả Chí Tôn Man Thần Điện phun máu bay ngược về phía sau, đụng vào mặt đất, mặt đất xuất hiện hai hố sâu, bụi mù bao phủ khắp nơi.

Tiểu Hắc bước từ từ như mèo, chậm rãi đi tới, liếm liếm móng vuốt, nhìn Bộ Phương và Tiểu Bạch, mắt chó nhìn ngang.

Rống!!

Một tiếng long ngâm vang vọng thiên địa.

Bộ Phương cau mày, hắn cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng kéo tới, một con Hoả Long xuất hiện trên trời cao.

Hai cánh sau lưng Hoả Long mở ra, miệng đầy răng nanh, nó phun ra một đạo long tức màu đỏ về phía Bộ Phương.

Long tức rất nóng, giống như nó có thể đốt tất cả mọi thứ thành tro tàn.

Vung tay lên, Huyền Vũ Oa đã xuất hiện trước mặt của hắn, Huyền Vũ Oa khổng lồ di động trên hư không, ngăn cản long tức rơi xuống.

- Tại sao đầu Chí Tôn Long này cũng bò ra khỏi hố lửa...

Bộ Phương cảm thấy ngoài ý muốn.

Hai cánh sau lưng Tiểu Bạch khẽ động, chuẩn bị phóng lên cao.

Nhưng nó bị Bộ Phương ngăn chặn.

Tiểu Bạch khó hiểu nhìn sang Bộ Phương, giống như không hiểu vì sao Bộ Phương muốn ngăn nó xuất thủ.

Bộ Phương tươi cười, quay đầu nhìn về phía Tiểu Hắc.

- Tiểu Hắc a, có nghĩ ăn Tuý Bài Cốt thịt rồng Chí Tôn hay không?

Tiểu Hắc nghe Bộ Phương nói thế, thân hình dừng lại, thịt chó trên người run bần bật, về sau mắt chó toả ra ánh sáng chói mắt trong đêm đen, nhìn thẳng Chí Tôn Hoả Long trên vòm trời.

- Không ai tranh với ta! Con thằn lằn này thuộc về Cẩu gia... Uông!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.