Cơ Thành Vũ cảm ứng tường thành đột nhiên nổ tung, tâm thần hắn run lên.
Trong đầu hắn không ngừng sinh ra hình ảnh đáng sợ của Chí Tôn thú tại phương phương tiểu điếm... Con Chí Tôn thú kia từ khi xuất đạo tới nay, dường như nó chưa từng thất bại bao giờ!
Môn chủ Tu La Môn thật sự có thể thắng được con Chí Tôn cẩu kia không?
Cơ Thành Vũ không biết, hắn không dám đối mặt với con Chí Tôn thú kia lần thứ hai.
Không chỉ hắn, cho dù là quân đội Cơ Thành Vũ cũng xuất hiện khủng hoảng, bởi vì ở trong mắt bọn họ, tường thành vô cùng kiên cố... Lại bị đánh ra một lỗ thủng lớn.
Cũng lộ ra tình cảnh trong tường thành.
Lần này được rồi, bọn họ cũng không cần phải công thành.
Nhưng bên kia đã mở rộng cửa, bọn họ... Cũng không dám công vào a.
Bởi vì bọn họ nghĩ đến nguyên nhân mình xuất hiện tại đây, thân thể mỗi người không ngừng run rẩy.
Đại Tế Ti vẫn ngồi trong xa mã, nàng không lộ diện, cho dù bên ngoài không ngừng phát ra tiếng sấm.
Tâm thần của nàng vẫn tập trung vào ngọc phù huyết sắc trong tay, tinh thần của nàng không ngừng thẩm thấu vào trong, trận pháp ngọc phù đã bao phủ thân thể của nàng.
Hoa lạp lạp!
Tường thành nghiền nát, đầy đất đá vụn sụp đổ, cục đá nghiền nát thành tro bụi bay khắp nơi, về sau một đạo thân ảnh bắt đầu bò ra khỏi phế tích.
Đoạn Linh vẻ mặt âm trầm đứng lên, chân khí trên người bộc phát, cũng xua tan bụi mù.
Hắn dù thế nào cũng không nghĩ tới, trong tiểu điếm lại ẩn giấu con bài chưa lật mạnh như vậy, Chí Tôn thú sao? Hơn nữa không giống với Chí Tôn thú!
Một con chó vung móng vuốt có thể đánh hắn bay đi, tuy rằng trong đó có nguyên nhân rất lớn là do hắn chủ quan và không quan tâm.
Thế nhưng không thể phủ nhận, Chí Tôn thú có thể đánh bay hắn... Chỉ sợ cũng là tồn tại đỉnh cấp trong Chí Tôn thú!
Dù sao hắn là nửa bước Thần Cảnh, Chí Tôn thông thường không làm gì được hắn, không khác gì con kiến hôi.
Hắn giẫm mạnh mặt đất, mặt đất run lên, thân hình của hắn lao về phía tiểu điếm lần nữa.
Sau đó hắn lao lên cao, đá vụn vỡ nát, hóa thành bột phấn.
Hưu!!
Tiếng nổ vang vọng, Đoạn Linh tu vi nửa bước Thần Cảnh, đã có thể nhẹ nhàng đánh vỡ bình chướng âm thanh.
Tường thành lắc lư, đám người Cơ Thành Tuyết cảm thấy tâm thần kinh khủng.
Nhưng mà may mắn, tường thành chỉ rung động vài cái, sau đó cũng an ổn lại, Cơ Thành Tuyết vẫn lo lắng đề phòng thở dài một hơi.
- Không có người nào có thể ngăn cản ta! Cho dù là Chí Tôn thú đỉnh cấp cũng không được!!
Đoạn Linh gào lên, huyết sắc quang mang lưu chuyển trong mắt, giống như có hỏa diễm đang thiêu đốt hừng hực.
Gào thét xông lên, không khí vỡ nát.
Tốc độ Đoạn Linh càng nhanh kinh người.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã lao tới gần đầu sỏ vừa đánh hắn bay đi.
Vẫn là chó mực, nó bước đi thong thả trước cửa, mắt chó mang theo ý cười nhìn hắn.
Có ý tứ?! Con chó này đang châm chọc hắn?
Đoạn Linh không nhịn được muốn rít gào, con chó này dám khinh thường hắn?
Dựa vào cái gì!
Oanh!
Tốc độ Đoạn Linh tăng lên cực hạn, nhanh đến mức mắt thường khó nhìn thấy được.
Dân chúng trong đế đô đều hoảng sợ quỳ xuống, ma thần đáng sợ kia lại quay về!
Lúc này đây, còn có thể bị đánh bay không?
Cũng sẽ không, cường giả đáng sợ trong tiểu điếm lúc trước có thể đắc thủ là vì ma thần kia chủ quan, lúc này đây... Hẳn là sẽ bị nghiền ép.
Đoạn Linh cho bọn họ ấn tượng quá mức đáng sợ.
Chém xuống một kiếm, mặt đất xuất hiện khe rãnh như vực sâu, thủ đoạn như vậy không khác gì thần linh, bách tính trong đế đô đều sinh ra ấn tượng không thể xoá nhoà.
Cho dù dân chúng đều mong muốn cường giả trong tiểu điếm có thể chiến thắng, nhưng bọn họ biết rằng việc đó không thể xảy ra.
Đoạn Linh lao nhanh đến, mang theo cuồng phong còn mạnh hơn cả lúc trước.
Xa xa, Tiểu Bạch đấm từng quyền vào lao lung, nó muốn đánh vỡ lao tù, nhưng lần lượt đều bị Tu La Kiếm thả ra kiếm ý ngăn cản toàn bộ.
Rầm rầm oanh!
Đoạn Linh đạp không bay đến, mỗi một bước đạp xuống, hư không đều chấn động, về sau đấm ra một quyền, trong quả đấm còn mang theo xiêng xích do gông xiềng Chí Tôn biến thành.
Xiềng xích va vào nhau, tiếng vọng quanh quẩn bên tai, Đoạn Linh quat lớn, hắn đánh ra một quyền.
Hắn muốn dùng một quyền xoá bỏ Chí Tôn thú kia.
Tiểu Hắc dừng bước, cuồng phong quét qua, thịt mỡ trên người của nó run run.
Thế nhưng nó vẫn thè lưỡi há mồm.
Thời điểm một quyền của Đoạn Linh sắp đánh trúng, miệng chó của nó mở to, sau đó phát ra tiếng chó sủa đinh tai nhức óc!
Tiếng chó sủa giống như long ngâm, lại giống như hùng sư gào thét, chỉ bằng âm thanh cũng làm Đoạn Linh chật vật.
Đoạn Linh đứng ngây người trước tiếng chó sủa.
Dù chỉ ngây người một giây, trong lòng Đoạn Linh vô cùng kinh hãi, hắn sinh ra dự cảm không tốt.
Phục hồi tinh thần lại, hắn phát hiện một vuốt chó khổng lồ đã xuất hiện ngay trước mặt.
Lại là vuốt chó?
Đoạn Linh cảm giác như bị cả ngàn vạn con ngựa đạp lên người, không nhịn được muốn mắng một tiếng.
Oanh!!
Vuốt chó do linh khí hội tụ, vô cùng to lớn, cũng vô cùng kiên cố.
Đoạn Linh tốc độ nhanh chóng, hắn vẫn lao lên.
Hắn cũng không có đụng nát vuốt chó, Đoạn Linh cảm giác gương mặt mình vặn vẹo, hắn bị đánh bay lần nữa.
Tốc độ bay ngược còn nhanh hơn lúc trước, một đám khói bụi bay lên cao.
Đụng vào tường thành, tường thành thủng một lỗ lớn, thân hình không dừng lại, hắn tiếp tục bay đi thật xa.
Tiểu Hắc chậm rãi thu hồi móng vuốt, không có gì mà một vuốt của Cẩu gia không giải quyết được, nếu có, lại thêm mấy vuốt.
Im lặng không tiếng động, tiếng kim rơi có thể nghe thấy.
Dân chúng đế đô rất ngạc nhiên.
Ma thần không thể chiến thắng trong lòng bọn họ, lại bị đánh bay.
Bọn họ nhất định đã gặp ma thần giả mạo!
Còn không đối phó được con chó...
Bộ Phương nhìn Đoạn Linh bị đánh bay nhiều lần, khóe miệng hơi cong lên, cũng không để ý tới nữa, xoay người đi vào tiểu điếm, nhìn Tiếu Mông đang uống canh Phật Nhảy Tường.
Tiếu Yên Vũ thận trọng đút từng ngụm nước cah đậm đặc cho Tiếu Mông uống, nàng không bị chiến đấu bên ngoài ảnh hưởng.
Tiếu Mông uống xong nước canh Phật Nhảy Tường, sắc mặt không có biến hoá quá lớn.
Tiếu Yên Vũ cùng Tiếu Tiểu Long cảm giác nội tâm thất vọng.
Lẽ nào không có hiệu quả sao?
Ngay cả linh dược thiện của Bộ lão bản cũng không cứu được phụ thân, lẽ nào phụ thân thực sự phải chết như vậy sao?
- Các ngươi gấp cái gì, hắn trúng độc quá sâu, độc tố đã ngấm vào ngũ tạng lục phủ của hắn, ngươi cho rằng canh Phật Nhảy Tường là tiên đan a? Ăn xong sẽ có phản ứng...
Bộ Phương nhìn vẻ mặt thất lạc của Tiếu Yên Vũ, liếc mắt, thản nhiên nói.
Tiếu Yên Vũ sửng sốt.
Nhưng mà, trong quá trình nói chuyện, Tiếu Mông vẫn không có gì thay đổi cũng mạnh mắt ra.
Trong ánh mắt Tiếu Mông tràn ngập tơ máu.
Giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt trong ngực Tiếu Mông, hắn bắt đầu kêu la thảm thiết.
Trên mặt hắn giăng đầy độc tố đen kịt, chúng lưu động và biến mất.
Bộ Phương nhìn bộ dáng này, nội tâm cảm thán, quả nhiên có công hiệu.
Ánh mắt nhìn sang Phật Nhảy Tường vẫn toả ra khói nóng, Bộ Phương liếm môi, Phật Nhảy Tường không chỉ là linh dược thiện, càng là món ngon hiếm có.
Hắn cầm một đôi đũa, dự định ngấm nháp tư vị Phật Nhảy Tường.
Mà lúc này.
Bên ngoài tiểu điếm, Đoạn Linh bị Tiểu Hắc đánh bay, hắn gào thét quay trở lại.
Nhưng hắn đã có kinh nghiệm, cũng không có vội vã tiến công, mà là đứng xa cảnh giác nhìn chằm chằm vào Cẩu gia.
Con chó này dám giở trò lừa bịp!
Nếu như không phải bị tiếng chó sủa làm choáng váng... Hắn làm sao có thể bị đánh bay lần nữa!
Lửa giận trong lòng Đoạn Linh lòng càng ngày càng nồng đậm, dường như muốn lao ra khỏi ngực hắn.
Nhưng mà Đoạn Linh cũng không ngu, lần đầu tiên bị đập bay có thể nói là sơ ý, lần thứ hai vẫn bị đập bay, tuyệt đối không thể coi thường địch nhân, cho dù địch nhân chỉ là một con chó!
Chân khí mênh mông ngưng tụ trên người hắn, không ngừng ngưng tụ, Đoạn Linh xuất chưởng.
Kiếm khí rậm rạp hội tụ trên người hắn, không ngừng hội tụ thành một thanh trường kiếm đỏ rực khổng lồ.
Chân khí cấp bậc nửa bước Thần Cảnh vô cùng đáng sợ, năng lượng ẩn chứa trong thanh kiếm... Đủ làm tất cả Chí Tôn nghe tin đã sợ mất mật!