Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 340



Huyễn Hư Linh Trạch, Xà Nhân Đại Thành.

Xà Nhân Đại Thành nguy nga nằm ở vị trí trong Huyễn Hư Linh Trạch, tòa thành lớn này đặc biệt lớn, tường thành cao vút, gần như che khuất bầu trời.

Ở trên tường thành lại có người rắn cầm đao kiếm đang canh gác.

Những người rắn này có tinh khí thần đặc biệt dồi dào, trong ánh mắt của bọn họ đều lộ vẻ sắc bén.

Xà Nhân Đại Thành là thành lớn do Xà Nhân Hoàng, là nơi chốn cuối cùng của tất cả người rắn. Mỗi người rắn đều đặc biệt trung thành với nơi này. Ở trong thành lớn này, bọn họ bất giác cảm thấy tự hào.

Rất nhiều bộ lạc người rắn trong Huyễn Hư Linh Trạch đều sẽ bước vào Xà Nhân Đại Thành giống như hành hương.

Huyễn Hư Linh Trạch nằm ở vị trí hướng tây phía trên đế quốc Thanh Phong, lại tiếp giáp với biển mênh mông, diện tích đặc biệt rộng lớn.

Biển luôn là vùng đất thần bí đối với bất kỳ kẻ nào.

Mà giờ phút này, ở trên một vách núi đá cao chót vót giáp biển có một bóng người duyên dáng đang ngạo nghễ.

Đây là một người rắn với gương mặt tuyệt mỹ, trên đầu là những sợi tóc màu xanh đang tung bay dưới gió biển thổi tới.

Phía dưới thân là đuôi rắn màu xanh, nửa người trên lại đẫy đà.

Đây là Xà Nhân Hoàng của Xà Nhân Đại Thành.

Đuôi rắn Xà Nhân Hoàng quấn quanh và đứng ở trên vách đá cao chót vót đó, con ngươi xinh đẹp nhìn sóng biển không ngừng đập vào vách đá phía dưới, quận lên từng bọt sóng, thổi từng giọt nước qua.

Hơi nước có vị mặn, đây là mùi của biển.

Tuy trong biển rộng lớn đầy những thứ không rõ, nhưng lại vô cùng hấp dẫn với cường giả, bởi vì cơ duyên trong biển cũng ko ít hơn đại lục.

Bây giờ Xà Nhân Hoàng đã đạt đến bình cảnh Chí Tôn, lần này vốn muốn cướp lấy Vạn Thú Viêm để tiến hành tiến hóa, đột phá đến tầng cao hơn, nhưng cuối cùng lại thất bại.

Vạn Thú Viêm không cướp được.

Mà không có Vạn Thú Viêm, nàng muốn phá được gông xiềng Chí Tôn lại quá khó.

Cho nên bây giờ nàng chỉ có một ý nghĩ, thậm chí nàng đã hạ quyết tâm, quyết định xử lý xong chuyện ở Xà Nhân Đại Thành, sẽ đi tới trong biển rộng lớn vô tận này để tìm cơ duyên phá tan gông xiềng Chí Tôn, bước vào Thần cảnh thập phẩm.

Trong đầm lầy cách Xà Nhân Đại Thành mấy trăm dặm,

Có rất nhiều người rắn cường tráng trẻ tuổi đang vất vả làm việc.

Bọn họ đào một cái hố to trong vùng đầm lầy, trong đầm lầy dần tỏa ra mùi tanh hôi.

Mà bên dưới hố lại có linh khí dồi dào phóng lên cao.

Trên mặt từng người rắn đầy hưng phấn, bọn họ không ngừng ra vào cái hố to, từ bên trong chuyển ra từng cục nguyên tinh dính đầy bùn đen.

Nguyên tinh lóe ra ánh sáng chói lòa, tỉ lệ cực tốt.

Bạch Triển đứng chắp tay, chân đạp trên vũng bùn mà không hề bị dính bẩn.

Hắn nhìn hố to trong đầm lầy này, trong con mắt có chút hưng phấn.

Dưới hố to này là một mỏ nguyên tinh, một mỏ nguyên tinh có trữ lượng đặc biệt khả quan.

Mỏ nguyên tinh này mới được phát hiện trước đây không lâu. Xà Nhân Đại Thành và Bạch Vân Sơn Trang còn vì thế mà đại chiến một trận. Nhưng cuối cùng, bọn họ lại quyết định cùng khai thác mỏ nguyên tinh này.

Sau khi việc đào mỏ được tiến hành, trong lòng Bạch Triển lại càng thêm kinh hãi. Bởi vì hắn phát hiện quy mô mỏ nguyên tinh hình như lớn vượt ra ngoài dự đoán của bọn họ.

Lớn tới mức khó có thể tưởng tượng được.

một mỏ nguyên tinh lớn như vậy... Tuyệt đối có thể nâng cao thực lực của Bạch Vân Sơn Trang cực lớn!

...

- Ông chủ thối kia đang làm gì vậy?

Âu Dương Tiểu Nghệ nghi ngờ nhìn Bộ Phương ngồi xổm trước mặt Tiểu Hắc và cười khúc khích, trong lòng lập tức có chút nghi ngờ.

Bộ Phương cười ngốc thật sự rất khó coi..

Tiểu Hắc đang vui vẻ ăn thịt sườn rồng Chí Tôn chua ngọt hình như cũng phát hiện ra Bộ Phương ngồi xổm ở trước mặt nó và cười khúc khích.

Nụ cười kia làm mắt chó của Cẩu gia lập tức trợn trừng, lông chó trên thân đều dựng ngược.

Hắn muốn làm gì vậy?

Cẩu gia ngẩng đầu chó lên, trên miệng còn dính nước sốt, móng chó chụp tới, ôm đĩa trước mặt tới bên cạnh mình cảnh giác nhìn chằm chằm vào Bộ Phương.

Ai cũng đừng mong cướp sườn cay khỏi Cẩu gia!

Chó đang ăn sườn cay, giờ muốn cướp sườn cay thì phải hỏi móng chó của Cẩu gia có đồng ý hay không đã!

Cẩu gia nhe răng trợn mắt về phía Bộ Phương, lộ ra một miệng đầy răng chó, trong kẽ răng còn mơ hồ dính thịt, đuôi chó phất qua phất lại.

Nụ cười trên mặt Bộ Phương lập tức cứng đờ.

Hắn cười chân thành dịu dàng như vậy cũng không gây ấn tượng được cho Cẩu gia à?

Bộ Phương khẽ xoa gương mặt cứng đờ của mình, trong lòng không khỏi nói thầm, chẳng lẽ cách cười của mình vừa rồi không đúng?

Bộ Phương liếc nhìn Cẩu gia và lập tức thở ra một hơi, lại nhếch môi cười làm chó sởn tóc gáy.

Cười cái lông mà cười! Cẩu gia hận không thể một tát đánh bay Bộ Phương. Không có việc gì lại chạy tới cười, còn cười đáng sợ như thế làm gì!

Cẩu gia thì thầm một tiếng rồi lười để ý tới Bộ Phương, đuôi chó phất một cái liền xoay người, để mông chó đối diện với Bộ Phương, lại tiếp tục cúi đầu ăn sườn rồng Chí Tôn thơm nức trong đĩa.

Bộ Phương vẫn không đổi sắc nhưng trong lòng hắn cảm thấy có chút thất bại.

Lẽ nào nụ cười của hắn không đủ sức cuốn hút? Lẽ nào nụ cười của hắn không có lực tương tác?

Suy nghĩ một lát, Bộ Phương vẫn từ có ý định dùng vẻ tươi cười làm cảm động Tiểu Hắc. Một con chó thì làm sao có thể hiểu được nụ cười đầy sức hấp dẫn của hắn chứ?

Bộ Phương nắm lấy cái đuôi chó không ngừng vẫy của Tiểu Hắc và kéo nhẹ.

Tiểu Hắc tức giận quay đầu qua lại trừng mắt với Bộ Phương, tiếp tục nhe răng trợn mắt.

- Quay lại ăn đi, chúng ta cùng thương lượng chuyện này.

Bộ Phương bình tĩnh nói.

Tiểu Hắc sửng sốt rồi rầm rì một tiếng, xoay người lại đối diện với Bộ Phương, tiếp tục cúi đầu ăn không ngừng.

- Tiểu Hắc à, ngươi xem mỗi ngày ngươi nằm ở trước cửa quán đã mập ra rồi. Dáng vẻ ngươi như vậy làm sao thu hút được chó cái chứ? Mấy ngày tới, ông ta ta phải đi ra ngoài làm nhiệm vụ. Ngươi đi theo ta, thuận tiện rèn luyện cơ thể, để dáng vẻ thon thả một chút, mới dễ thu hút được chó chứ!

Bộ Phương nghiêm trang nói.

Thu hút chó cái à? Cẩu gia với phong cách S như vậy, từ trong ra ngoài đều tản ra lực hấp dẫn kinh người, còn cần phải dùng tới vẻ ngoài tầm thường tới tân trang cho mình sao?

Tiểu Hắc nghe Bộ Phương nói liền trợn mắt chó, lười để ý tới hắn.

Bộ Phương vô cùng đau lòng, đều tại hắn chiều con chó béo này quá rồi.

- Tiểu Hắc à, ngươi không thể không chịu cầu tiến như vậy được. Vì ngày mai càng tốt đẹp hơn, ngươi cần phải đứng lên, thay đổi mình, như vậy thì tương lai của ngươi mới hạnh phúc được.

Bộ Phương tận tình khuyên bảo:

- Ngươi đi cùng ông chủ ra ngoài mở mang kiến thức về xã hội muôn hình muôn vẻ, bớt mập một chút...

Tiểu Hắc hoàn toàn không định để ý tới Bộ Phương không biết bị lệch dây thần kinh nào, vẫn cúi đầu ăn sờn. Món sườn rồng Chí Tôn này quá ngon,, càng ăn càng thơm.

Nước trái cây này cũng cực ngon, vừa ăn sườn rồng vừa uống nước trái cây, đơn giản là cuộc sống chó hoàn mỹ nhất.

Bộ Phương cảm thấy mình lại bị lờ đi.

Hắn phát hiện mình hình như vẫn kém hơn món sườn rồng.

Xem ra chỉ có thể thi triển ra đòn sát thủ.

Gương mặt Bộ Phương nghiêm túc, chỉnh lại vạt áo và ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn Tiểu Hắc. Không phải ngươi thích ăn sườn nhất sao? Rất tốt...

- Tiểu Hắc à, ngươi không đi theo ta ra ngoài à? Không đi, vậy sau này ngươi đừng mơ ăn được món sườn này nữa... Ngươi ăn được món sườn này thì xem như ta thua!

Hừ, ta không cho ngươi ăn sườn, còn không sợ ngươi ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao?

Bộ Phương bình tĩnh nghĩ đến, khóe miệng không khỏi nhếch lên, lộ ra một nụ cười sởn tóc.

Động tác của Tiểu Hắc chợt cứng đờ, sau đó ngẩng đầu chó, mắt chó đúng lúc nhìn thấy trên mặt Bộ Phương tươi cười làm chó dựng ngược lông.

Sau đó nó thè lưỡi chó, rầm rì một tiếng rồi ăn tiếp.

Dường như có một trận gió lạnh thổi qua, thổi bay sợi tóc của Bộ Phương, làm cho hắn cảm thấy có vài phần thê lương.

Vì sao Tiểu Hắc hoàn toàn không lo lắng tới uy hiếp của mình? Chẳng lẽ trừng phạt không làm món sườn này, còn không thể chinh phục được Tiểu Hắc sao?

Tiểu Hắc đúng là không để ý tới uy hiếp Bộ Phương, lại không phải là không cho ăn món sườn sao?

Ngày nào không có món sườn này, Cẩu gia ngủ một giấc chẳng phải tốt sao? Ngủ một giấc một mấy trăm năm, còn ăn sườn cái lông. Tính mang món sườn này tới uy hiếp Cẩu gia sao, hừ... Trẻ tuổi.

Bộ Phương nghẹn lòng, đứng lên, hai chân cứng đờ có chút run rẩy.

Bảo con chó lười biếng này đi với hắn lại khó như vậy sao? Mỗi ngày chỉ biết có ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, như vậy làm sao có thể tìm được chó cái xinh đẹp chứ?

Bộ Phương chắp tay sau lưng và chậm rãi đi tới trước cửa quán.

Phía xa, Cơ Thành Tuyết bước nhanh đến, còn có mấy tiểu thái giám chạy chậm theo bên cạnh hắn. Bọn họ đang chạy về phía trong quán nhỏ.

Bộ Phương đang bước đi thong thả chợt dừng lại, dường như nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn về phía Tiểu Hắc, thản nhiên nói:

- Như vậy đi... Ngươi đi theo ta làm nhiệm vụ, sau này sẽ tăng thêm gấp đôi lượng sườn.

Gấp đôi lượng... gấp đôi lượng... lượng... Lượng!

Tai chó Tiểu Hắc thoáng động, đầu chó chợt rút ra khỏi đĩa, mắt chó phóng ra tinh quang nhìn thẳng vào Bộ Phương, làm Bộ Phương cũng bị dọa cho giật mình.

Bộ Phương nhíu mày nhìn thẳng vào Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc thè lưỡi liếm quanh môi, sau đó chậm rãi nâng móng chó lên liếm.

Cơ Thành Tuyết vốn hào hứng từ phía xa đi tới lại lập tức bị dọa tới giật mình, hai chân như nhũn ra.

Cẩu gia làm sao vậy? Lẽ nào làm đã làm gì đắc tội lão nhân gia?

Giơ móng chó lên làm gì? Có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng giơ móng vuốt lên chứ. Làm vậy nguy hiểm lắm đấy.

Trong mắt chó của Cẩu gia bắn ra vẻ hưng phấn, 2 ngón trên móng chó bén ra.

- Lại gấp đôi lượng, gấp đôi lượng sườn, bằng không thì không cần bàn nữa.

Giọng nam ôn hòa lại đầy từ tính của Cẩu gia vang lên.

Bộ Phương im lặng một lát rồi mặt không đổi sắc, nói:

- Thành giao.

Giờ phút này, trong lòng Bộ Phương cũng cảm thấy bất đắc dĩ, con chó này đã không có giới hạn nữa rồi...

Hóa ra chinh phục đơn giản như vậy, chỉ là chuyện thêm mấy miếng sườn cay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.