Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 350



Huyễn Hư Linh Trạch, vị trí mỏ nguyên tinh lớn.

Trong mỏ lớn vẫn bận rộn làm việc với khí thế ngất trời, các người rắn không ngừng đào nguyên tinh với chất lượng cao trong hố to này ra. Những nguyên tinh này không ngừng lóe sáng, lấp lánh chói lòa dưới ánh mặt trời.

Năng lượng chuyển động trong nguyên tinh giống như kim cương chói mắt, đẹp không sao tả xiết.

Phía xa lại có một đường kiếm quang gào thét lao đến. Bạch Triển ngự kiếm bay tới trên không trung của hố to này, tiếp tục làm công việc dò xét.

Mỏ nguyên tinh lớn này xuất hiện có ý nghĩ không tầm thường đối với Bạch Vân Sơn Trang và Xà Nhân Đại Thành, tuyệt đối có thể nâng cao nội tình của hai thế lực lớn lên một cấp.

Những nguyên tinh chất lượng cao này quả thực đặc biệt tuyệt vời, đối với tu sĩ lại giống như thứ tốt đẹp nhất trên thế gian.

Bạch Triển thu kiếm lại và hạ xuống đầm lầy, chậm rãi bước đi, xung quanh là những người rắn và một ít loài người trong Bạch Vân Sơn Trang đang bận rộn.

Số lượng dự trữ nguyên tinh trong mỏ nguyên tinh này làm cho Bạch Triển càng lúc càng kinh hãi, giống như lấy không hết vậy.

Bỗng nhiên, Bạch Triển cảm thấy mặt đất hơi rung lên, trong lòng khiếp sợ, nghi ngờ nhìn về phía dưới đáy hố sâu này.

Một người rắn dính đầy nước bùn từ trong đó lao ra, nhìn thấy Vu Vân Bạch thì liền vội vàng bò tới, trên mặt đầy vẻ sốt ruột.

- Đại nhân! Trong... trong mỏ nguyên tinh này phát hiện có vật kỳ lạ!

Người rắn này nói có chút sốt ruột, sâu trong đáy mắt lại có chút hưng phấn.

Vật kia được mỏ nguyên tinh nuôi dưỡng ra, chắc chắn là vô giá, là bảo bối!

Bạch Triển sửng sốt, nghe người rắn này miêu tả về vật kia, hắn nhất thời không thể phán đoán được thứ n ẩn chứa ở trong mỏ nguyên tinh này rốt cuộc là vật gì.

Nếu nghe không rõ, Bạch Triển liền quyết định đi vào trong đó một lần.

Hắn theo người rắn kia bước vào trong mỏ nguyên tinh.

Mỏ này được đào ra, mặc dù là ở bên dưới Huyễn Hư Linh Trạch nhưng kỳ lạ là không có cảm giác ướt át, không khí này thậm chí có chút khô ráo, giẫm lên trên mặt đất cũng đặc biệt vững chắc.

Ở trên vách đá mỏ hai bên còn có vài mảnh vụn nguyên tinh, những mảnh vụn này phản xạ ánh mặt trời, chiếu sáng trong mỏ làm nó có chút mê ly.

Bạch Triển tiếp tục đi về phía trước, đi rất lâu, chợt hắn bước chậm lại.

Bởi vì ở sâu bên trong lại có tia sáng chói mắt đang không ngừng bắn ra.

Người rắn môn đều vây quanh ở chỗ ấy, bàn luận ầm ĩ, bọn họ dừng động tác trong tay, đều ở tò mò xem chừng.

Bạch Triển vừa đến, những người rắn kia vội vàng tránh đường.

Bọn họ vừa tránh ra, vật phát ra ánh sáng cũng hiện ra trước mắt Bạch Triển.

Đó là ba viên tinh cầu rất lớn, mặt ngoài của nó lại giống như được làm bằng nguyên tinh, chỉ là trên đó có hơi gồ ghề, cũng không quá mịn.

Ba viên tinh cầu lóe ra ánh sáng chói mắt.

Bạch Triển nhíu mày và vỗ nhẹ vào một tinh cầu, phát hiện tinh cầu này vô cùng rắn chắc, ngược lại có hơi giống như một quả cầu nguyên tinh cỡ lớn.

Chỉ là trong khoáng mạch làm sao có thể tự xuất hiện quả cầu nguyên tinh?

Bạch Triển cũng không hiểu.

Vách đá xung quanh đều bị nguyên tinh bao phủ, những nguyên tinh trang trí cho xung quanh vô cùng lộng lẫy.

Bỗng nhiên, Bạch Triển nhìn chằm chằm vào quả cầu nguyên tinh, tròng mắt chợt co lại, trong lòng đột nhiên có cảm giác chấn động.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn thấy trên vách nguyên tinh này dần dần hiện ra bóng dáng mơ hồ, thân hình kia dường như đang nhỏ từng giọt nước mưa vậy, rất nhanh liền hóa thành một loại linh thú với hình dáng kỳ lạ.

Từ trong mắt những linh thú này phát ra ánh sáng màu đỏ, mục tiêu phong tỏa thẳng vào Bạch Triển!

Bạch Triển thầm run lên, vô cùng chấn động.

Trong mỏ nguyên tinh làm sao có thể có... linh thú?

...

Sóng biển rất lớn đang nhanh chóng tới gần, cuối cùng đã đến sát vách đá cao chót vót.

Sóng lớn cuồn cuộn, ầm ầm nhấn chìm thôn dưới vách đá, rất nhiều nhà lập tức bị sóng lớn đập nát.

Đội thuyền bỏ neo ở đây cũng bị lực lượng đáng sợ của sóng lớn đập nát, vụn gỗ bay loạn.

Ầm ầm!

Từng con linh thú biển khổng lồ hạ xuống đất, giẫm lên vô số bọt nước, cường giả Hải tộc trên lưng linh thú biển cũng lộ vẻ hưng phấn, phát động linh thú biển chạy nhanh về phía trước.

Mặt đất hình như cũng chấn động, vô số cường giả Hải tộc và linh thú biển lao nhanh ra, nối đuôi nhau xông vào bên trong Huyễn Hư Linh Trạch.

Một vị cường giả Hải tộc mặc áo giáp, trên làn da màu xanh lam đầy mảnh vảy, trên mặt lộ vẻ dè dặt.

Hắn cưỡi trên một con Thâm Hải Hà Cô, vô số chân của Hà Cô rạch trên mặt đất và chợt bắn ra với tốc độ cực nhanh.

Nước biển cuộn trào mãnh liệt, dần dần lao về phía trong Huyễn Hư Linh Trạch.

Nhưng Huyễn Hư Linh Trạch cũng rất lớn, nước biển chỉ cuộn trào mãnh liệt được một lát liền rút đi.

Mà sau khi sóng biển rút đi, lại không ngừng có cường giả Hải tộc từ trong đó đi ra.

Bọn họ càng lúc càng tới gần Xà Nhân Đại Thành.

...

Bộ Phương nhìn Vu Mục thở hổn hển hạ xuống trước mặt hắn, thái độ trên mặt nhất thời trở nên có chút kỳ lạ.

Vu Mục không ngờ, thật sự là ông chủ Bộ xuất hiện ở đây, hơn nữa còn dẫn theo con chó đen đáng sợ kia, giống như muốn đánh vào Xà Nhân Đại Thành vậy.

Đây là muốn làm gì thế?

Ngươi không phải đang ở trong Đế đô Thanh Phong sao? Chạy đến trong Huyễn Hư Linh Trạch làm trò gì.

- Ông chủ Bộ... Ở trong này có lẽ có ít hiểu nhầm đi? Chúng ta bình tĩnh nói chuyện một chút, đừng ra tay, ra tay sẽ không tốt đâu.

Vu Mục cười nói với Bộ Phương.

Bộ Phương nhếch miệng và liếc mắt nhìn Vu Mục, cũng không nói gì.

Đỗ Khải mới vừa từ trên tường thành trượt xuống, cơ bắp toàn thân căng ra và muốn đánh trở về, nhưng Vu Mục đã xuất hiện.

Vu Mục - trang chủ Bạch Vân Sơn Trang chính là một vị kiếm khách Chí Tôn đỉnh phong với tu vi đặc biệt mạnh mẽ, cho dù là Xà Nhân Hoàng cũng chưa chắc là đối thủ của hắn, loại tồn tại này làm sao có thể đột nhiên xuất hiện chứ?

Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của Vu Mục hình như đặc biệt kính nể và sợ hãi loài người kia.

Cái quỷ gì vậy? Ngươi đường đường là trang chủ Bạch Vân Sơn Trang, cường giả đứng đầu vùng đất Nam Cương lại có thể kính nể và sợ hãi với một loài người chỉ có tu vi Chiến Thánh thất phẩm như vậy à?

Ngươi là tới chọc cười sao?

Tâm tư Đỗ Vi lại tương đối kín đáo. Chẳng lẽ thằng nhóc thất phẩm này có bối cảnh gì?

Chuyện này thật sự khó nói lắm. Hắn có một con chó đen mạnh mẽ như vậy đi cùng, vừa nhìn cái nồi đen này cũng biết không phải thứ tầm thường. Nếu loài người này bình thường không có bối cảnh gì, nàng cũng không tin đâu.

- Ông chủ Bộ, có gì chúng ta vào trong Xà Nhân Đại Thành, ngồi xuống từ từ tâm sự được không?

Vu Mục vừa cười vừa nói.

Hắn quay đầu nhìn về phía Đỗ Vi và Đỗ Khải và nhíu mày, thản nhiên nói:

- Mở cửa thành ra, ta dẫn ông chủ Bộ trực tiếp đi gặp Xà Nhân Hoàng, trong này chắc hẳn có chút hiểu nhầm thôi. Chúng ta cố gắng giải trừ những hiểu nhầm đó, để tránh gây ra tranh đấu không cần thiết.

Đỗ Vi và Đỗ Khải ngơ ngác nhìn nhau, những người rắn trên tường thành cũng đờ người ra.

Xà Nhân Hoàng bóp nát kiếm phù mà hắn để lại cho nàng, không hề nghi ngờ chắc là có chuyện lớn phát sinh, lẽ nào là vì ông chủ Bộ?

Không thể nào... Chắc là có chuyện càng nghiêm trọng hơn.

Trước mắt, nếu ông chủ Bộ và con chó đen ở phía sau gây sự, Xà Nhân Đại Thành làm sao có thể gánh vác được.

Hắn cần phải khuyên bảo Xà Nhân Hoàng đừng trêu chọc Bộ Phương và con chó đen đáng sợ này.

Đây chính là con chó đen thậm chí có thể hại chết được Thần cảnh thập phẩm đấy!

Đỗ Vi rất có quyết đoán, bầu ngực được quây trong vải tím khẽ phập phồng, sau đó sai người mở cửa thành ra.

Những người rắn khác đều có chút không cam lòng và cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không có cách nào.

Mặc dù Vu Mục là trang chủ của Bạch Vân Sơn Trang, nhưng uy tín ở trong Xà Nhân Đại Thành cũng vô cùng mạnh mẽ.

Vu Mục thoả mãn khẽ gật đầu, dẫn theo Bộ Phương và Tiểu Hắc bước vào Xà Nhân Đại Thành.

Bộ Phương vốn muốn bảo Tiểu Hắc trực tiếp dùng một trảo đập nát cửa thành này, nhưng không ngờ được đột nhiên lại xuất hiện một Vu Mục.

Vu Mục muốn dẫn bọn họ vào thành, vậy cũng lại vừa khéo.

Vừa vào Xà Nhân Đại Thành, cảnh tượng phồn vinh nguy nga của Xà Nhân Đại Thành làm cho Bộ Phương vô cùng kinh ngạc và hoảng hốt.

So với Đế đô Thanh Phong, Xà Nhân Đại Thành này càng phồn vinh hơn, kiến trúc xung quanh đều có phong cách khác hẳn đế quốc Thanh Phong. Đủ loại người bán hàng rong bày sạp ở hai bên đường phố, phát ra những tiếng rao kỳ lạ.

Bộ Phương hứng thú nhìn quan, một thành lớn phồn vinh như thế, trong đó nhất định là có rất nhiều món ăn kỳ lạ.

Quả nhiên, Bộ Phương đi mấy bước, liền ngửi thấy được đủ loại mùi thơm.

Chỉ thấy bên đường có rất nhiều sạp đồ ăn nhỏ, một người rắn rất quen tay nướng cá mực bóng loáng, mùi thơm nhẹ nhàng bay đến.

Còn có người bán hàng rong lấy ra một con tôm hùm lớn được nấu đỏ từ trong nồi, lột vỏ tôm hùm, thịt tôm hơi rung lên và tỏa ra mùi thơm nồng.

Xung quanh tràn ngập mùi thơm làm cho Bộ Phương càng thêm hưng phấn.

- Phía tây Xà Nhân Đại Thành giáp biển rộng mênh mông, cho nên nguyên liệu nấu ăn chủ yếu của Xà Nhân Đại Thành đều đến từ biển, rất nhiều hải sản, một ít linh thú biển cấp thấp đều sẽ bị bắt, xem là nguyên liệu nấu ăn rất thơm.

Vu Mục giới thiệu.

Bộ Phương gật đầu, đám người rất nhanh liền đi tới Hoàng cung nguy nga của Xà Nhân.

Ở lối vào Hoàng cung, cơ thể duyên dáng của Xà Nhân Hoàng đã hiện lên.

Ánh mắt lạnh lùng của Xà Nhân Hoàng Cao thản nhiên nhìn lướt qua tất cả.

Vu Mục dẫn theo Bộ Phương đi lên sườn dốc, rất nhanh đã đi tới trước mặt Xà Nhân Hoàng.

Vẻ mặt Vu Mục phức tạp, một miếng kiếm phù cuối cùng mà hắn để lại cho Xà Nhân Hoàng cũng bị bóp nát, trong lòng hắn có cảm giác trống vắng.

Bộ Phương thản nhiên liếc nhìn Xà Nhân Hoàng, hắn sớm đã gặp Xà Nhân Hoàng trong Thập Vạn Đại Xuyên, Xà Nhân Hoàng tất nhiên cũng từng gặp hắn.

Xà Nhân Hoàng nhìn thấy Bộ Phương, mái tóc màu xanh lập tức tung bay, mắt trợn trừng, khí tức bắn ra, giống như nhớ ra điều gì vậy.

- Là ngươi!! Thằng nhóc loài người đã cắn nuốt Vạn Thú Viêm!

Xà Nhân Hoàng lạnh lùng nói.

Nàng vừa nói dứt lời, trên không trung Xà Nhân Đại Thành liền truyền đến những tiếng gào thét chói tai.

Một bóng hình đẫm máu từ trên không trung rơi xuống, đập mạnh vào trong đám đông.

Nhìn thấy bóng dáng kia, sắc mặt Vu Mục lập tức biến đổi.

- Bạch Triển?!

Toàn thân đẫm máu, khí tức mệt mỏi, trên thân đầy vết thương ghê rợn chính là… Bạch Triển - Chí Tôn chịu trách nhiệm trông coi mỏ nguyên tinh Bạch Vân Sơn Trang....

Sao Bạch Triển đột nhiên bị thương nặng? Chẳng lẽ có người xâm nhập mỏ nguyên tinh?

Hoặc là... Mỏ nguyên tinh xảy ra biến cố gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.