Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 351



Bạch Triển làm sao có thể xuất hiện ở đây? Hắn không phải đang chịu trách nhiệm tuần tra mỏ nguyên tinh sao?

Trong lòng Xà Nhân Hoàng và Vu Mục đều thầm cả kinh, rất kinh ngạc nhìn Bạch Triển này ngã xuống đất, ho ra máu, trên thân Bạch Triển có vô số vết thương đang không ngừng tràn ra máu tươi. Đây đơn giản là chuyện không thể tưởng tượng đối với Bạch Triển đã đạt được cảnh giới Chí Tôn.

Là ai lại đánh cho Bạch Triển với cảnh giới Chí Tôn bị thương thành như vậy?

Bộ Phương nhìn Bạch Triển ho ra máu cũng chỉ hơi giật mình, hắn đương nhiên biết Bạch Triển, chỉ là kinh ngạc về trạng thái của đối phương vào lúc này.

Bạch Triển vừa ho ra máu, vừa trợn mắt, nhìn về phía Vu Mục gian nan nói:

- Trang... Trang chủ... mỏ... mỏ nguyên tinh...

Quả nhiên là mỏ nguyên tinh!

Nghe được Bạch Triển nói ra mỏ nguyên tinh, trong lòng mọi người liền bừng tỉnh, thật sự là mỏ nguyên tinh gặp sự cố rồi?

Nhìn dáng vẻ này của Bạch Triển, tuyệt đối không phải là phát sinh chuyện gì tốt lành!

Trong lòng mọi người đều có suy đoán, vẻ mặt Xà Nhân Hoàng càng biến đổi lớn. Chẳng lẽ là cường giả Hải tộc đã tới?

- Ông chủ Bộ... Ngươi chờ lát, chờ chúng ta xử lý xong chuyện sẽ trở về tiếp tục trao đổi.

Vẻ mặt Vu Mục vô cùng nghiêm trọng, liếc nhìn Bộ Phương và gấp gáp nói.

Nhưng hắn còn chưa chờ được Bộ Phương trả lời hắn, đã ngự kiếm lao lên, dẫn đầu bay vội về phía bên ngoài hoàng cung.

Xà Nhân Hoàng liếc nhìn Bộ Phương liếc mắt, trong mắt mang theo chút thâm ý. Nhưng chuyện nàng lo nhất lúc này tuyệt đối không phải là nói gì với Bộ Phương. Đuôi rắn vung vẩy trong hư không, nàng chợt bắn ra, đuổi theo Vu Mục.

Hai vị Xà Nhân Vương Đỗ Khải và Đỗ Vi cũng liếc nhìn nhau, sau đó bay ra khỏi Hoàng cung theo Xà Nhân Hoàng.

Trong cả đại điện lập tức chỉ còn lại Bộ Phương đứng ngẩn ngơ tại chỗ và Bạch Triển ngã xuống đất, ho ra máu. À... còn có con chó Tiểu Hắc vẫn đang đi catwalk.

Bầu không khí có chút xấu hổ, Bộ Phương cứ như vậy mà bị người ta vứt bỏ...

Bộ Phương cào đầu mình để che giấu sự xấu hổ trong bầu không khí yên tĩnh đó. Lúc này, hắn quay đầu nhìn xung quanh hoàng cung này.

Mùi máu tươi không ngừng từ trên thân Bạch Triển tỏa ra, có vẻ hơi gay mũi.

Bộ Phương thấy Bạch Triển không ngừng ho ra máu, gian nan bò từ dưới đất dậy và dựa ở trên cây cột. Hắn do dự một lát mới lấy từ túi không gian của hệ thống ra một túi hàu biển nóng hôi hổi thơm phức.

Hắn ném túi hàu biển cho Bạch Triển. Bạch Triển thoáng ngây người, theo bản năng nhận lấy túi hàu biển mà Bộ Phương ném tới.

Túi hàu biển nóng hổi làm Bạch Triển không nhịn được cảm thấy bỏng tay, gương mặt vốn đã tái lại càng tái hơn...

Nhưng túi hàu biển không ngừng tỏa ra mùi thơm nức, lại thu hút sự chú ý của Bạch Triển.

Cái này là...

Bộ Phương ném túi hàu biển cho Bạch Triển xong lại không để ý tới đối phương nữa, bắt đầu chậm rãi đi dạo trong đại điện.

Tiểu Hắc vốn đang lười biếng đứng ở bên cạnh Bộ Phương, bỗng nhiên mắt chó của con chó lười biếng này chợt híp lại, trong đáy mắt hình như chợt lóe lên một tia sáng.

- Thằng nhóc Bộ Phương, ngươi cứ ở đây một mình đi... Cẩu gia có chuyện đi chơi trước đã!

Cẩu gia bỗng nhiên nói, trong mắt chó kia dường như hiện ra chút hưng phấn, trong miệng chó trong còn chảy nước dãi.

Bộ Phương sửng sốt, đứng thắt người và nhìn về phía vị trí của Tiểu Hắc, lại phát hiện con chó đen này vù một tiếng liền hóa thành một bóng đen biến mất, tốc độ nhanh đến kinh người.

Bạch Triển cắn túi hàu biển, mùi thơm nồng đậm lập tức tràn ra, làm Bộ Phương cũng không nhịn được phải liếm môi. Hắn lấy một túi hàu biển, tự mình ăn.

Bạch Triển vốn chỉ thử cắn hàu biển một miếng, nhưng một miếng vừa vào bụng, mắt hắn lập tức mở to, chỉ cảm thấy chân khí bay lên, trong bụng mình hình như có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, làm hắn cảm giác cơ thể khôi phục được không ít sức lực.

Có chân khí, lấy tu vi Chí Tôn của hắn, rất nhanh liền ổn định vết thương, da đang không ngừng nổ cũng dừng lại.

Bộ Phương chạy hết một vòng khắp hoàng cung huy hoàng lộng lẫy mới phát hiện ra một gian phòng. Hắn đẩy cửa căn phòng này ra, liền nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp ở trong đó.

Vũ Phù và Bộ Phương lại mắt lớn nhìn mắt nhỏ, hai người đều cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

- Ông chủ Bộ! Thật sự là ngươi!

Sau một hồi im lặng, Vũ Phù lấy lại tinh thần trước, vô cùng hưng phấn kêu lên, cả gương mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên vì hưng phấn.

Bộ Phương bình tĩnh khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn cả căn phòng này một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên dây xích đang trói Vũ Phù.

- Sao bọn họ lại xích ngươi lại?

Bộ Phương khẽ nhíu mày, hỏi.

- Ta nói ta không muốn trở thành người thừa kế gì cả, ta chỉ muốn quay về trong quán nhỏ đi theo ngài học nấu nướng... Xà Hoàng không đồng ý với thỉnh cầu của ta, liền trói ta lại.

Vũ Phù có chút ủy khuất nói.

Bộ Phương nghe Vũ Phù nói vậy thì trong lòng lập tức buông lỏng, khóe miệng hơi con lên và khẽ gật đầu, trong tay có khói xanh lượn lờ, sau đó con dao xương rồng liền xuất hiện ở trong tay hắn.

Con dao xương rồng vô cùng rắn chắc, không gì phá nổi nó. Hắn tùy ý chém xuống, liền chặt dây xích kia làm hai đoạn, cứu Vũ Phù ra.

Bộ Phương vừa giải cứu cho Vũ Phù, còn vừa nghiêm túc nói:

- Theo ta học nấu nướng cũng không tệ, làm học trò của ta còn có tiền đồ hơn làm Xà Nhân Hoàng gì đó.

Bộ Phương thật sự rất nghiêm túc nói.

Vũ Phù ngẩn người, sau đó che miệng cười, trợn mắt nhìn Bộ Phương, chỉ tưởng Bộ Phương đang nói đùa.

Lúc Bộ Phương cứu Vũ Phù ra, cả Hoàng cung đột nhiên phát sinh chấn động kịch liệt, khiến người ta cũng khó đứng vững.

Trong lòng Bộ Phương chợt kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía bên ngoài hoàng cung.

Vũ Phù cũng vô cùng kinh ngạc.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Bộ Phương nhíu mày, dẫn theo Vũ Phù đi tới trong đại điện. Hắn nhìn thấy Bạch Triển vẫn dựa vào trên cây cột, đang cố gắng khôi phục, quay đầu nói với Vũ Phù.

- Ngươi tạm thời chăm sóc hắn cẩn thận, ở chỗ này đừng chạy lung tung, ta đi ra xem thử.

Vũ Phù nghiêm túc gật đầu. Nàng luôn cảm thấy hình như có chuyện gì sắp xảy ra.

Bộ Phương xoay người liền không nhanh không chậm đi về phía bên ngoài hoàng cung.

Cũng không biết con chó béo Tiểu Hắc này chạy đi đâu, Bộ Phương nhất thời cũng không tìm được nó, cho nên hắn đi một mình ra khỏi đại điện.

Hắn mới vừa ra khỏi đại điện, liền thấy có trận gió mang theo hơi mạn thổi đến, mái tóc được hắn dùng sợi dây nhung cột lại cũng bay loạn.

Lọt vào tầm mắt của Bộ Phương mi mắt là một con linh thú rất lớn, nói đúng ra... hẳn là linh thú biển.

Bởi vì đây là một con linh thú biển với vẻ ngoài là tôm lớn.

Nó có từng đoạn một giống như rết, trên người nó có từng cái chân dài giống như cương đao, trên đầu còn có tay đao dạng liềm răng cưa, mắt kép dạng ống xoay tròn, từ trên người nó phát ra khí tức cuồng phách.

Ầm ầm!

Con linh thú biển này có chút cuồng bạo, hung hăng đụng vào trên tường thành của Xà Nhân Thành.

Dường như nó muốn từ bên ngoài thành này leo vào vậy.

Các thủ vệ và cường giả của tộc người rắn đang ra sức chống lại. Trận pháp trên tường thành kia không ngừng chớp hiện, từ trong trận pháp kia chợt bắn ra từng pháp sáng, đập vào trên thân của con linh thú biển này, phát ra từng tiếng nổ.

Bộ Phương cũng từng cảm nhận qua uy lực đại pháo trận pháp này, có chút không tầm thường, linh thú biển Chí Tôn này bị đại pháo trận pháp bắn cho không ngừng lùi lại, vẫn không có cách nào leo được vào bên trong tường thành kia.

Các thủ vệ người rắn cũng bắt đầu ào ào ném mạnh trường mâu, thực lực của phần lớn thủ vệ người rắn đều ở khoảng Chiến Linh tứ phẩm, sử dụng linh khí bao trùm trường mâu rồi ném ra, tuy có khả năng tổn thương vô cùng ít ỏi đối với linh thú biển Chí Tôn, nhưng góp ít thành nhiều, vẫn đủ khả năng tạo thành tổn thương cho đối phương.

Ầm ầm!!

Sóng biển ngập trời đột nhiên cuốn tới, hung hăng đụng vào trên tường thành.

Từng con Thâm Hải Hà Cô với kích thước tương đối nhỏ hơn lại lao ra. Những con Thâm Hải Hà Cô này cấp bậc cao thấp không giống nhau, có còn là tứ giai, ngũ giai, có con là lục giai, thất giai, cũng có rất nhiều con Thâm Hải Hà Cô bát giai. dựa theo kích thước của chúng lại có thể phán đoán ra được.

Tốc độ những Thâm Hải Hà Cô này di chuyển rất nhanh, hơn nữa lực va chạm cũng vô cùng lớn. Chúng đều đập tới, suýt nữa lại đụng nổ tường thành của Xà Nhân Đại Thành.

Ít nhất những trận pháp đại pháo bao trùm ở trên tường thành đều bị đụng nát, đều mất đi hiệu lực.

Từ trên sóng biển truyền đến từng tiếng cười chói tai, một đám cường giả Hải tộc da màu xanh lam lướt sóng rời đi, từ phía xa nhìn Xà Nhân Đại Thành bị vô số Thâm Hải Hà Cô tấn công.

Một tia sáng màu tím từ phía xa chợt bắn đến. Đó chính là Xà Nhân Vương Đỗ Vi lúc trước đã theo Xà Nhân Hoàng rời đi.

Lúc này, trên gương mặt quyến rũ của Đỗ Vi đầy sát khí, nhìn Thâm Hải Hà Cô không ngừng tấn công thành rất lớn, nàng nổi giận quát lớn một tiếng, lao về phía đám Thâm Hải Hà Cô này chém giết.

Bộ Phương rất kinh ngạc nhìn vô số linh thú biển ở bên ngoài Xà Nhân Đại Thành.

Những linh thú biển này... Hình như có chút quen thuộc à?

Bộ Phương xoa xoa cằm. Thâm Hải Hà Cô... đây lại không phải là bề bề trong truyền thuyết sao?

Mắt Bộ Phương lập tức sáng lên, chợt chép miệng.

Bề Bề hay còn được gọi là tôm càng xanh, hoặc nói tôm bọ ngựa, bởi vì trên đầu linh thú này có hai móng vuốt lại giống như liêm đao của bọ ngựa vậy, lực công kích kinh người.

Nhưng Bộ Phương để ý cũng không phải là điều này.

So với lực công kích của tôm càng xanh, mùi vị của nó càng khiến Bộ Phương để ý hơn, càng làm cho Bộ Phương có ấn tượng sâu sắc hơn.

Trong đầu hắn hiện ra tôm càng xanh với thịt mềm, mùi hải sản kèm theo vị mặn trong lành này khiến hắn không khỏi kích động, nuốt nước bọt. Bộ Phương nhìn về phía đống tôm càng xanh mà mắt lóe sáng.

Chân khí trên người đột nhiên điên cuồng phun ra. Bộ Phương chợt bắn người tới, phóng về phía ngoài thành.

Khi Bộ Phương vừa lao ra, trong số cường giả Hải tộc lướt sóng rời đi lại đột nhiên truyền đến một tiếng quát giận. Mấy bóng người phóng lên cao, gia nhập vào cuộc chiến. Đỗ Vi đang chiến đấu với tôm càng xanh Chí Tôn cực lớn liền trực tiếp bị đánh cho thương nặng, từ trên không trung ầm ầm đập vào trong thành, khiến cho không ít nhà bị sụp đổ.

Ầm!!

Tường thành Xà Nhân Đại Thành cũng trực tiếp bị liêm đao của quái vật khổng lồ này đập thủng một lỗ lớn.

Nước biển từ ngoài thành cuồn cuộn tràn vào. Thâm Hải Hà Cô cũng vung liêm đao, theo nước biển xông vào bên trong Xà Nhân Đại Thành.

Trong giây lát, trong Xà Nhân Đại Thành không ngừng vang lên tiếng kêu rên, nước biển trút xuống, nhấn chìm cả con đường vốn đang ồn ào náo nhiệt.

Các quán nhỏ đang nướng cá mực, quán lớn hấp tôm hùm đều bị nước biển nhấn chìm trong giây lát.

Từng con tôm càng xanh từ trong nước biển lao ra, chém một vài người rắn đang chạy thục mạng thành hai nửa, máu tươi phun trào.

Nhưng đám thủ vệ người rắn lại rút lui có trật tự, những người rắn rất nhanh đã bị ép phải lui vào trong hoàng cung.

Vút vút vút...

Vào lúc rất nhiều người rắn hoảng sợ muốn lùi vào trong hoàng cung thời gian, lại có một bóng người từ trong hoàng cung lao ra, đụng vào đám đông, đạp lên mặt nước phóng về phía trước.

Có người trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc không hiểu nhìn theo bóng lưng chợt bắn ra này.

Bộ Phương bước từng bước lên trên mặt nước, trên mặt lộ vẻ hưng phấn, Thâm Hải Hà Cô... Thật sự là nguyên liệu nấu ăn có thể gặp không thể cầu đấy.

Ầm!

Mặt nước bên cạnh Bộ Phương đột nhiên nổ tung, một con tôm càng xanh vung liêm đao răng cưa và lao vọt ra, liêm đao sắc bén chém về phía Bộ Phương! Nó muốn chém Bộ Phương làm hai đoạn.

Nhưng đối mặt với sát cơ này, Bộ Phương không chỉ không lùi bước, đầu lưỡi còn thò ra liếm môi, lộ vẻ hưng phấn.

Ánh mắt hắn nhìn con tôm càng xanh này chính là đang nhìn nguyên liệu nấu ăn cực ngon.

Thậm chí hắn đã nghĩ xong tên món ăn, lại gọi là... Bề Bề om dầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.