Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 362



Kiếp trước Bộ Phương tất nhiên đã từng nấu các nóc, mặc dù không đặc biệt quen thuộc với nguyên liệu nấu ăn cá nóc này, nhưng vẫn có thể nói được một chút.

Cá nóc, ăn chính là một chữ "Tiên", thịt cá nóc đặc biệt tươi, có phần giống với thịt cua, nhưng so với thịt cua lại dai hơn, mùi càng có thể khiến cho người ta khó quên hơn.

Các cụ thời xưa có câu liều mạng ăn cá nóc, nói đúng hơn là vì ăn thịt cá nóc, cho dù bị thịt cá nóc độc chết cũng đáng.

Đương nhiên, bình thường thịt cá nóc có thể độc chết người đều là vì trong lúc xử lý đã không làm tốt.

Ví dụ như máu chưa khô, nội tạng không xử lý hết làm độc tố lan tràn đến thịt cá, lúc này mới chết.

Sau khi Bộ Phương xử lý hết độc tố của Ám Nguyệt Phi Thứ Đồn, hắn mới có thể yên tâm bắt đầu nấu.

Hắn đặt thịt con Thứ Đồn vào một cái đĩa, lấy Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu từ túi không gian lớn của hệ thống ra, rót rượu này vào thịt con Thứ Đồn và bắt đầu ướp.

Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu trong suốt lấp lánh, không màu nhuộm dần thịt của con Thứ Đồn, không lâu sau, mùi rượu chậm rãi ngấm vào trong thịt.

Quá trình này không thể thiếu được. Sau khi rượu ngấm vào thịt con Thứ Đồn, mùi thơm sẽ càng đậm đà hơn, vị sẽ càng ngon hơn.

Trong quá trình này, Bộ Phương lại bắt đầu chuẩn bị những thứ khác.

Hắn lại rót một nồi nước linh tuyền Thiên Sơn, dùng Vạn Thú Viêm đun nóng, khiến cho sức lửa trong đó tăng mạnh, làm nước linh tuyền trong nồi nhanh chóng sôi sục.

Hơi nóng bốc lên khỏi nồi Huyền Vũ kèm theo mùi vị thấm vào ruột gan, làm người ta thấy sảng khoái.

Tranh thủ lúc đang nấu sôi nước linh tuyền. Bộ Phương lại đi tới khu vực để nguyên liệu nấu ăn, lấy một ít linh thảo. Hắn nghiền nát những linh thảo này, rót chất lỏng trong đó cho ngấm vào thịt con Thứ Đồn.

Chất lỏng màu xanh nhỏ vào trong Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu, thoáng cái liền thẩm thấu ra, giống như một đám sương mù dày đặc ầm ầm tản ra.

Bàn tay Bộ Phương che lên trên đĩa, chân khí chậm rãi phun ra. Ở dưới sự khống chế của chân khí hắn, những chất lỏng rót vào trong thịt con Thứ Đồn làm thịt con Thứ Đồn thoáng cái đục hơn nhiều.

Làm xong những điều này, Bộ Phương tiện tay vợt một cái, liền vớt thịt con Thứ Đồn từ trong Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu ra.

Hắn lại dùng nước linh tuyền Thiên Sơn rửa sạch con Thứ Đồn một lần nữa. Sau khi rửa xong, nước linh tuyền trong nồi Huyền Vũ cũng sôi.

Vũ Phù đứng ở phía xa, nhìn động tác của ông chủ Bộ như nước chảy mây trôi, không khỏi trợn tròn mắt, đầy vẻ bội phục.

Khi ông chủ Bộ xử lý nguyên liệu nấu ăn luôn nắm chắc vô cùng tốt, Vũ Phù rất muốn học được điều này. Bởi vì một khi xử lý nguyên liệu nấu ăn quá mức, sẽ phá hỏng vị của nguyên liệu nấu ăn, một khi xử lý chưa đủ, lại không có cách nào thể hiện ra hết vị ngon của nguyên liệu nấu ăn.

Cho nên đây cũng là một môn kỹ thuật sống.

Tranh thủ lúc Bộ Phương đang nấu, Vũ Phù nhìn lớp da cá đặt trên bếp lò.

Chắc hẳn chỗ này cũng bỏ đi.

Sau đó, nàng vừa bưng lên, lại phát hiện Bộ Phương đã quay đầu sang nhìn nàng, nghiêm túc nói:

- Đặt xuống.

Vũ Phù sửng sốt, chẳng lẽ còn sử dụng số da cá này?

- Những chuyện không bảo ngươi làm, ngươi đừng tự ý ra tay...

Bộ Phương thản nhiên nói, giọng điệu có phần nghiêm khắc.

Điều này làm tim Vũ Phù chợt đập mạnh, khẽ gật đầu, biết mình đã làm sai.

Da cá có tác dụng không? Đương nhiên có tác dụng, vị của da cá có thể nói là chỗ quan trọng nhất cho cả món ăn.

Nước trong nồi sôi sùng sục, hắn cẩn thận thả con Thứ Đồn vào trong nồi, nhúng nước một lần, đợi đến khi màu sắc trên đó trở nên trong suốt lại vớt ra, để vào trong đĩa, chuẩn bị dùng.

Nước trần qua đều đổ sạch.

Vũ Phù mở to mắt, không dám bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào.

Hắn lại đun nóng nồi Huyền Vũ. Bởi vì có khả năng tâm ý tương thông với nồi Huyền Vũ, cho nên Bộ Phương biết nhiệt độ của nồi Huyền Vũ, chuẩn bị đổ dầu vào trong nồi, bỏ luôn ít linh dược đã xử lý xong vào xào chung.

Những tiếng xèo xèo lập tức vang lên, linh dược được xào tỏa ra mùi thơm không tính là quá nồng, nhưng vẫn ngấm vào lòng người.

Dược tính của linh dược được Bộ Phương phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn.

Hắn thả thịt Thứ Đồn đã trần vào trong nồi, thịt vào nối nóng lập tức tỏa ra mùi thơm nồng.

Mùi thơm này rất đặc biệt, dường như sẽ lập tức chui vào lòng của người ta, khiến người ta khó có thể quên.

Vũ Phù hít sâu một hơi, trên gương mặt đầy vẻ si mê.

Bộ Phương rót phần canh đặc đã xử lý xong vào trong nồi, đậy nắp lại. Hắn lại lấy huyết quan từ trong không gian của hệ thống ra, cắt tiếp một miếng nhỏ, nghiền nát, rắc vào trong nồi.

Huyết quan này là thứ gia vị tốt nhất, Bộ Phương rất thích dùng, không chỉ có thể tạo ra mùi thơm cho món ăn, còn có thể có tăng thêm mùi vị tinh hoa của món ăn.

Lúc om, chân khí của Bộ Phương như tơ tản ra, chui vào trong nồi Huyền Vũ, bắt đầu cảm ứng từng chi tiết biến hóa của nguyên liệu nấu ăn trong nồi.

Bộ Phương cần phải luôn quan tâm tới món ăn này, không thể có bất kỳ thả lỏng nào, bởi vì một khi thả lỏng, rất có thể sẽ dẫn đến thịt Thứ Đồn quá lửa, một khi quá lửa, sẽ có ảnh hưởng lớn tới khẩu vị.

Một khi vị kém đi, mùi của món ăn này cũng sẽ kém đi, có thể nói là một bước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục.

Khống chế tốt sẽ là món ăn ngon tuyệt thế, khống chế kém, vậy sẽ giảm mấy đẳng cấp trở thành món ăn bình thường.

Bộ Phương không dám có chút thả lỏng nào, trên gương mặt đầy nghiêm túc.

Vũ Phù cũng không dám thở mạnh, cẩn thận nhìn chằm chằm vào nồi Huyền Vũ.

Mà lúc này, Bề Bề vàng vẫn đứng yên ở trên vai Bộ Phương, mắt ống kép nhất thời xoay tròn, trảo liêm đao giơ lên cao, vô số chân nhỏ bắt đầu nhúc nhích.

Bộ Phương hết sức chăm chú, ngược lại không phát hiện ra tình trạng lạ thường của tên tiểu tử này.

Bề Bề vàng nhìn chằm chằm vào nước canh đặc trong nồi Huyền Vũ dần dần đỏ sậm lại, trong ánh mắt hình như hiện lên chút mê man. Sau khi nằm bò trên vai của Bộ Phương một lúc lâu, bỗng nhiên tung người nhảy lên.

Cơ thể màu vàng với ánh vàng lấp lánh ở trong hơi nóng, trảo liêm đao hơi dao động, mắt kép quay tròn, phát ra một tiếng động.

Canh đặc với mùi thơm nồng lập tức tỏa ra, làm Bộ Phương đang hết sức chăm chú phải giật mình.

- Cái quỷ gì vậy? Tiểu Da ngươi đang làm gì thế?!

Vẻ mặt Bộ Phương cũng thay đổi, hắn không ngờ Bề Bề vàng vẫn luôn rất an phận, làm lúc này lại gây ra chuyện đó.

Nó còn tung người nhảy lên, xoay tròn 360 độ rơi vào nồi... Ngươi tưởng đang nhảy cầu à?

Bộ Phương lập tức đen mặt.

Vũ Phù cũng há hốc miệng, sốc trước tình hình đột nhiên xảy ra này.

Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn chủ động nhảy vào nồi, thật thần kỳ.

Toàn thân Tiểu Bì với ánh vàng rực rỡ, trảo liêm đao hơi lắc lư, mắt kép híp lại, trên gương mặt đầy vẻ thích thú bơi tròn trong canh đặc.

Bộ Phương cảm thấy bất đắc dĩ. Con tôm này đang ung dung tắm à?

Bỗng nhiên, tâm ý Bộ Phương liên kết với nồi Huyền Vũ, mắt hơi híp lại.

Hắn cảm giác một dao động kỳ lạ từ trên thân Tiểu Bì tản ra. Đó là ánh vàng rực rỡ tỏa ra từ trên thân nó, ngưng tụ vào trong nước canh, thẩm thấu vào trong thịt Thứ Đồn này, lại khiến cho thịt Thứ Đồn càng tươi hơn.

Vẻ mặt Bộ Phương trở nên quái dị hơn. Bề Bề vàng này còn có công hiệu như vậy à?

Nhưng Bộ Phương tuyệt đối không để cho Tiểu Bì bơi ở trong đó quá lâu. Bởi vì nó ngâm càng lâu, năng lượng màu vàng này cũng tan ra càng lúc càng nhiều.

Quá nhiều... sẽ không tốt.

Cho nên Bộ Phương liền đánh ra chân khí, vớt con vật nhỏ kia ra khỏi canh đặc.

Con vật này dường như còn có chút bất mãn, uốn cong người, bắp chân giẫy dụa.

- Đừng đùa nữa. Đùa nữa thì không phải để cho ngươi làm nguyên liệu phụ, mà trực tiếp để ngươi làm nguyên liệu nấu ăn chính luôn đấy.

Bộ Phương xách tiểu tử này lên, thản nhiên nói.

Tiểu Bì hình như nghe hiểu được ý Bộ Phương, cơ thể cứng đờ, trực tiếp giả chết.

Bộ Phương ném Tiểu Bì giả chết lên trên vai, một lần nữa cảm ứng nguyên liệu nấu ăn trong nồi, có chút vui mừng khẽ gật đầu.

Hắn lại lấy ra da cá, dao làm bếp xoay tròn trong tay, cắt da cá thành từng sợi, bỏ vào trong canh đặc.

Lửa tăng mạnh, ầm một tiếng, ánh lửa tỏa ra bốn phía.

Lửa bắt đầu bốc cao.

Chỉ một lát sau, canh đặc trong nồi bắt đầu dao động, tản ra mùi thơm khiến người ta si mê.

Mùi thơm này tinh khiết và thơm nồng, thoang thoảng mùi rượu, vừa có mùi thơm tinh hoa, còn có vị của Thứ Đồn. Các mùi trộn lẫn với nhau, quả thực khiến người ta si mê, trực tiếp ép vào trong lòng.

Theo mùi thơm này tỏa ra, đám người Xà Nhân Đại Thành vẫn đứng canh ngoài phòng bếp, đều cứng người, mũi chun lại để ngửi mùi thơm này.

- Thơm quá đi!

- Mùi gì thơm thế... sao có thể thơm như vậy được?

- Lớn như vậy, ta chưa bao giờ ngửi thấy được mùi thơm này, quả thật giống như muốn chui vào trong lòng người vậy, làm ngươi khát vọng khó nhịn được!

- A! Ta không chịu nổi nữa rồi!

...

Dưới mùi thơm bay ra, tất cả mọi người có chút vò đầu bứt tai.

Ngay cả cường giả Chí Tôn đỉnh phong như Xà Nhân Hoàng cũng phải chép miệng, v nhìn chằm chằm vào phòng bếp đầy vẻ chờ mong.

Nàng thật sự không ngờ được, trong phòng bếp tự nhiên lại có thể có mùi thơm như vậy bay ra.

Không trách được Vu Mục nói tiểu tử loài người này nấu nướng rất tốt... Quả nhiên là tốt tới mức thái quá rồi.

Dưới mùi thơm này, ngự trù của Xà Nhân Đại Thành... đã hoàn toàn bị đánh bại.

Một món ăn, không cần nhấm nháp, chỉ ngửi mùi thơm đã đánh bại rất nhiều đầu bếp.

Từng ánh mắt mong chờ lập tức nhìn vào trong phòng bếp.

Dưới sự mong chờ của mọi người, cửa phòng bếp đang đóng chặt lại chậm rãi mở ra.

Sau khi phòng bếp mở ra, mùi thơm bị đóng kín trong bếp giống như tìm được nơi trút, mãnh liệt tỏa ra giống như một trận cuồng phong. Không ít người bị mùi thơm ép cho thậm chí không mở mắt nổi.

Nhưng bọn họ cũng vui sướng khi ngửi thấy mùi thơm này, dường như muốn phát điên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.